Vua Hải Quân

Chương 39




Khi Thẩm Thất và mọi người về đến thành phố Vinh, đã là lúc gần sáng.

Trên đường đúng là đi nhanh như một cơn gió.

Vừa vê đến nơi, quả nhiên có người thông báo ngay cho Hạ Nhật Ninh và mọi người, Phùng Mạn Luân dẫn Triệu Văn Văn công khai ra mắt trước công chúng.

Hai người tỏ ra rất thân mật trước công chúng, khoe nhẫn kim cương trên tay Triệu Văn Văn, thu hút rất nhiều ống kính.

Từ việc hai người thể hiện tình cảm trước mặt công chúng, ngày mai tất cả mọi người đều có thể thấy cổ phiếu của hai nhà, nhất định sẽ lộn ngược dòng tăng đột biến.

Hạ Nhật Ninh đến thẳng phòng đọc sách, kết nối ngay tín hiệu với hiện trường.

Trên màn hình lớn, Phùng Mạn Luân vẫn vẻ mặt rất đắc ý đó, tay anh đang dắt theo Triệu Văn Văn mặc chiếc váy dạ hội màu đỏ rất sang trọng.

Hình ảnh hai người thân mật, không hề giống cặp đôi mới quyết định kết hôn, mà giống những đôi đã yêu nhau rất lâu năm rồi.

Thẩm Thất cầm cốc trà mang vào, Hạ Nhật Ninh lập tức đứng ngay dậy, đưa tay ra đỡ: “em để giúp việc làm việc này là được rồi. Em là nhị thiếu phu nhân của Hạ gia đó.”

Thẩm Thất đã lấy lại toàn bộ ký ức, tất nhiên sẽ không cảm thấy khó chịu.

Cô cười nói: “em tiện tay cầm vào thôi.”

Thẩm Thất ngẩng đầu lên, nhìn ngay thấy chiếc màn hình Led to trên tường, đang chiếu hình ảnh Triệu Văn Văn và Phùng Mạn Luân tình tứ bên nhau.

Họ đang trả lời phỏng vấn của báo chí.

Nghe hai người họ tâng bốc nhau, Thẩm Thất thấy trong lòng có cảm giác rất kỳ lạ.

“Họ đính hôn thật sao.” Thẩm Thất thở dài và nói: “mấy ngày trước, Triệu Văn Văn còn nói với em, cô và sư huynh không có duyên. Mới có mấy ngày, sao lại đã.”

“Trên thế gian nay, luôn có rất nhiều việc, vượt qua phạm vi lô gích của chúng ta đấy.” Hạ Nhật Ninh ngồi cạnh Thẩm Thất, ôm cô trên chiếc ghế sofa, đầu Thẩm Thất dựa vào vai Hạ Nhật Ninh, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh.

“Nhật Ninh, em rất cảm ơn ông trời. Cảm ơn hai chúng ta.” Thẩm Thất ôm chặt hơn: “được bên cạnh người mình yêu nhất, là điều hạnh phúc lớn nhất.

Hạ Nhật Ninh ôm chặt lấy Thẩm Thất, nhìn hình ảnh Phùng Mạn Luân trên màn hình, rất đắc ý.

Hư, dù cậu có nhảy dựng lên, thì Tiểu Thất cũng chỉ có thể là của tôi.

Tự nhiên Thẩm Thất nghĩ đến chuyện Hạ Nhật Ninh nói, việc học của các con để anh lo, không hiểu sao trong lòng cô có linh cảm không ổn, cô hỏi thẳng: “Nhật Ninh, lúc ở Hải Phòng anh nói, việc học của các con giao cho anh. Nhưng, theo em biết, tập đoạn Hạ thị chỉ có cấp 3, không có trường mầm non!”

Hạ Nhật Ninh cười rất bí mật, đôi mắt phượng hơi nhếch lên, ánh mắt anh khiến Thẩm Thất thấy rùng mình.

“Hạ gia không có, nhưng có ngươi có đấy!” Hạ Nhật Ninh từ tốn nói: “được rồi, em đừng lo. Sẽ không làm em thất vọng đâu! Những đứa trẻ ở đó, không có đứa nào là bình thường đâu.”

“Không được, anh phải nói rõ trước đã. Trường đấy là trường như thế nào? Em không thể để Tiểu Duệ và Tiểu Hà thiệt thòi đâu!” Thẩm Thất ngồi thẳng lưng lên nói.

Thấy vợ yêu mặt rất căng thẳng, Hạ Nhật Ninh không dám vòng vo nữa, đành trả lời luôn: “anh nói đó là sản nghiệp của Nhất Phi. Cậu ấy là chùm của các ngành nghề lớn đấy. Nghành giáo dục là một phần đầu tư của cậu ấy.”

“Văn Nhất Phi.” Thẩm Thất mở to mồm, vẻ mặt bất ngờ ra vẻ không thể tin được.

Cô đã từng đoán qua rất nhiều người, nhưng duy nhất Văn Nhất Phi cô không đoán.

Một tên lông bông thế, lại đi đầu tư trường học sao?

“Tất cả trường mầm non xịn nhất thành phố Hải Phòng, đại khái đều là Nhất Phi đầu tư đấy?” Hạ Nhật Ninh vẻ mặt thư thái nằm trên ghế sofa, nói tiếp: “chờ khi nào các con lớn rồi, là có thể đến trường cấp 3 của gia đình mình học rồi.”

“Chờ chờ chờ chút, tất cả các trường mầm non đó anh có cổ phần không?” Thẩm Thất hỏi tiếp.

Hạ Nhật Ninh thừa nhận cười nhẹ: “cổ phần rất ít, chỉ là tiện tay đầu tư chơi thôi. Đa số cổ phần, đều nằm trong tay Nhất Phi.”

Thẩm Thất gần như đơ người luôn.

Tên lông bông này, làm Chủ tịch hội đồng quản trị của hệ thống trường, đúng là rất đàn ông đấy?

Trong lúc Phùng Mạn Luân và Triệu Văn Văn thể hiện tình cảm, Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất bàn về vấn đề giáo dục các con, Văn Nhất Phi cũng đang rất bận rộn.

Không phải anh đang bận việc chuyển trường của Thẩm Hà và Thẩm Duệ, thực ra những việc nhỏ như vậy, nhân viên cấp dưới xử lý là được rồi. Nếu Thẩm Thất không mở lời, anh cũng ngại không dám nói ra.

Anh bận quay như chong chóng, là do Phùng Khả Hân.

Thân là một đại tiểu thư, đi làm thuê ở cửa hàng hoa, khi nhìn thấy bức ảnh này, sao không khiến người ta thương xót chứ.

Phùng Khả Hân gửi ảnh xong, lại nhắn cho Văn Nhất Phi một cậu: “em có thể gặp anh được không?”

Lòng tốt vô biên của Văn Nhất Phi lại tái phát rồi, lập tức trả lời: “được.”

Vì vậy, vừa về đến thành phố Vinh, còn chưa kịp sắp xếp ổn thỏa cho Lưu Nghĩa. Anh đã vội vội vàng vàng lái xe rời đi rồi.

Lưu Nghĩa vẫn ở biệt thự gần Cảnh Hòa Trang Viên, vì giờ Thẩm Thất chính thức chuyển về Cảnh Hòa Trang Viên, biệt thự này giờ chỉ có mình Lưu Nghĩa ở.

Với hành động tự nhiên rời đi của Văn Nhất Phi, Lưu Nghĩa chỉ chớp chớp mắt, không hề nói gì.

Sau khi Văn Nhất Phi đi, Phạm Thành Phạm Ly có lời mời với Lưu Nghĩa: “ngày mai cả tỉnh Nghệ An sẽ rất náo nhiệt, em có muốn đi xem không khí náo nhiệt cùng tụi anh không?”

“Được đấy.” Lưu Nghĩa bình tĩnh trả lời: “gọi cả Tiểu Thất đi cùng cho vui.”

Sau khi chia tay Phạm Thành Phạm Ly, Lưu Nghĩa trở về biệt thự.

Cô từ từ tắm rửa xong, yên tĩnh lên giường đi ngủ.

Nhưng cô cứ trằn trọc mãi, không thể nào ngủ được.

Văn Nhất Phi rời đi vội vàng như vậy, là đi gặp ai đây?

Là Phùng Khả Hân đúng không?

Giữa hai người họ, thực chất là quan hệ gì đây?

Bạn bè? Người yêu cũ? Tri kỷ?

Hai người còn mối quan hệ nào khác?

Lúc Văn Nhất Phi tìm đến chỗ Phùng Khả Hân, đã là quá đêm gần sáng.

Phùng Khả Hân mặc chiếc tạp dề đứng giữa đống hoa tươi, cô đang chăm chú tỉa tót những cành hoa, nói với Văn Nhất Phi: “rất xin lỗi, vì đã tìm anh vào giờ này.”

“Không sao đâu.” Văn Nhất Phi lấy tay rút ra một bông hoa loa kèn, nghĩ đi nghĩ lại rồi đặt xuống, hoa ở đây không hợp với Lưu Nghĩa.

Phùng Khả Hân bỏ cái kéo trên tay xuống, rót cho Văn Nhất Phi một cốc nước, nói: “hôm đó sau khi bỏ đi, em đã đến chỗ này, tìm được công việc tỉa cành hoa này. Không ngờ là, những thú vui hồi nhỏ học, lại trở thành thủ đoạn sống sót của bây giờ. Từ một đại tiểu thư đứng trên cao, biến thành một người làm thuê, Nhất Phi, anh có cười em không?”

“Sao lại cười chứ? Tự lực cánh sinh, không phải việc mà tất cả các tiểu thư quý tộc đều có thể làm được đâu.” Văn Nhất Phi cười nói: “em có thể vượt qua nỗi ám ảnh bắt đầu một cuộc sống mới, là điều rất tốt.”

“Đúng thật sao? Đúng thật là anh không chê em sao? Anh còn tiếp tục làm bạn với em không?” Phùng Khả Hân hỏi.

“Khả Hân, câu hỏi này em đã hỏi mấy lần rồi đấy. Nếu anh coi thường em, anh sẽ không đến đây.” Văn Nhất Phi nhìn môi trường trong quán, nói: “tay nghề của em đúng là không tồi đâu.”

Phùng Khả Hân như một cô hàng xóm ngoan ngoãn ngồi đối diện Văn Nhất Phi, cô đưa tay lên, đặt lòng bàn tay lên mu bàn tay Văn Nhất Phi nói: “Nhất Phi, em sẽ không để anh thất vọng đâu! Cho dù em đã bị hủy hoại, em cũng sẽ không mất đi niềm tin và dũng khí với cuộc sống. Chỉ cần anh không rời bỏ em, chỉ cần anh còn quan tâm đến em, em sẽ cố gắng sống thật tốt.”

“Thế thì tốt quá.” Văn Nhất Phi gật đầu, âm thầm rút tay mình ra.

Phùng Khả Hân thấy hành động này của Văn Nhất Phi, chớp mắt một cái, nói: “đúng rồi, anh trai em hình như sắp đính hôn với Triệu Văn Văn. Dù em muốn trốn tránh, cũng không thể trốn được những trường hợp này. Nhưng, những việc anh trai đã làm với em, khiến em rất đau lòng. Nhất Phi, hôm đính hôn, anh có thể làm bạn nam đi cùng em, đến đó cùng em được không? Em đi một mình, em sợ lắm!”

“Cái này.” Văn Nhất Phi lập tức do dự.

“Là do em quá đáng, đúng không anh? Em biết mà, em đã là kẻ tàn tạ, đã không có tư cách đưa ra những yêu cầu như thế rồi.” Phùng Khả Hân ôm lấy mặt, bắt đầu khóc nức nở.

Văn Nhất Phi lại thấy thương xót: “không phải đâu! Khả Hân, anh không có ý đó. Chỉ là hôm đó Tiểu Nghĩa cũng có mặt, cô ấy cũng nhận được thiệp mời. Hay là, anh tìm một người khác làm bạn trai đi bảo vệ em được không.”

Phùng Khả Hân đứng ngay dạy, nước mắt dàn dụa, chạy thật nhanh ra ngoài.

Lúc này đã là nửa đêm, bên ngoài rất tối, một người con gái chạy ra ngoài như vậy rất nguy hiểm.

Văn Nhất Phi không nghĩ ngợi gì đưa tay ra nắm lấy cổ tay của Phùng Khả Hân: “Khả Hân!”

Phùng Khả Hân cứ thế giằng co: “anh để em đi đi! Em biết ngay mà, mồm anh nói không để ý, nhưng thực ra trong lòng anh rất để ý! Em không hề yêu cầu anh làm những việc khác, em chỉ muốn lúc em hoang mang nhất anh có thể ở bên cạnh em, nhưng anh lại khiến em hiểu rằng, em không nên nhắn tin cho anh. Lẽ ra em nên âm thầm một mình ra đi. Anh đi đi, đừng nói nữa. Để em một mình đối diện thôi! Chỉ là đắc tội anh trai thêm lần nữa, cứ để anh trai bán em thêm lần nữa thôi chứ gì? Em chấp nhận thôi!”

Nghe Phùng Khả Hân nói vậy, lòng Văn Nhất Phi, lại bắt đầu mềm nhũn!

“Được rồi, Khả Hân! Đừng khóc nữa. Ý anh không phải như vậy! Anh nhận lời em được chưa?” Văn Nhất Phi vội vàng nói: “anh chỉ làm bạn nam đi cùng em, đến đó chào hỏi cái, rồi em mau chóng đi luôn nhé!”

Phùng Khả Hân thấy Văn Nhất Phi nhận lời, lập tức không khóc nữa, hai mắt dưng dưng ngẩng đầu lên nhìn anh: “là thật đúng không? Không phải lừa em đúng không?”

Văn Nhất Phi bất lực gật đầu.

Lúc này Phùng Khả Hân mới hết khóc thành cười, xà vào lòng Văn Nhất Phi: “Nhất Phi, em biết ngay mà, vẫn là anh tốt nhất!”

Chỉ là thuê cái tiệm hoa, chụp mấy tấm ảnh, sau đó diễn một vở kịch. Tên ngốc Văn Nhất Phi đã tin sái cổ rồi!

Ha ha ha ha! Cô đường đường đại tiểu thư Phùng gia, sao lại có thể làm những việc vất vả này chứ?

Tạm biệt Phùng Khả Hân, Văn Nhất Phi mới có thời gian đến tìm Lưu Nghĩa.

Khi anh lái xe đến cửa biệt thự, nhìn thấy phòng Lưu Nghĩa vẫn sáng đèn, anh biết Lưu Nghĩa vẫn chưa ngủ.

Văn Nhất Phi thấy, việc anh nhận lời làm bạn nam đi cùng Phùng Khả Hân, nhất định phải giải thích rõ ràng cho Lưu Nghĩa.

Nếu để đến hôm đó mới biết, chăc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Văn Nhất Phi nghĩ như vậy, đúng là không vấn đề gì.

Nhưng anh không hề phát hiện, trên cổ áo anh, có một vết son rất rõ nét.

Vết son đó, là lúc Phùng Khả Hân xà vào lòng anh để lại đấy.

Văn Nhất Phi ấn chuông cửa, đúng thật, Lưu Nghĩa chạy rất nhanh ra mở cửa.

Lưu Nghĩa thấy Văn Nhất Phi đứng trước cửa, rất ngạc nhiên, và còn có một chút cảm động.

Tuy Văn Nhất Phi vừa đến thành phố Vinh đã vội vàng bỏ đi, nhưng anh ta vẫn đến tìm cô, trước khi trời sáng.

Lưu Nghĩa vừa định nói gì, mắt cô sựng lại, dừng ngay ở vị trí cổ áo của Văn Nhất Phi.

Màu sắc đó, chắc là màu đỏ số 52 của YSL rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.