Vua Hải Quân

Chương 14




Sáng sớm, Trần Giới đi trên đường có chút hoảng hốt, sắc mặt của cô thoạt nhìn tái nhợt hơn trước, mái tóc màu đen cùng với gương mặt màu trắng kia, có một loại cảm giác bệnh trạng, cánh tay trắng nõn lộ ở bên ngoài bị gió buổi sáng hơi se lạnh thổi vào có chút lạnh, thời tiết hôm nay ở thành phố A là trời âm u ít thấy, có một loại cảm giác sắp sửa có mưa tới, âm âm u u, lúc đi tới trường học, cô ngồi vào vị trí trên bàn, trong phòng học chỉ có một mình cô, cô nhìn đồng hồ, sáu giờ mười phút sáng.

Dưới vành mắt cô là quầng thâm mắt rất nặng, cô chôn đầu vào trong cánh tay, yên tĩnh phảng phất như đã hòa thành một thể với lớp học trống trải.

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Trần Giới cầm điện thoại lên, khi nhìn thấy tên bên trên, nhận điện thoại, cô nói: “Mẹ?”

Hà Tình có chút lo lắng nói: “Trần Giới, không có chuyện gì chứ?”

Thì ra là lo lắng cho cô, Hà Tình đứng ở trong phòng của Trần Giới, trong lúc vô tình nhìn thấy một tờ giấy, viết đầy rất nhiều tên người, trong lòng bà hoảng hốt, bèn gọi điện thoại cho Trần Giới.

Bóng ma, cho dù là người khác không biết, nhưng Hà Tình vẫn luôn biết, con gái mình không có kiên cường như mọi người vẫn tưởng.

Nói thí dụ như, trong những năm đó, khi đi vệ sinh ban đêm bà luôn có thể nghe thấy tiếng khóc từ trong phòng Trần Giới truyền đến, rất yếu ớt, nhưng bà có thể nghe thấy.

Bà và Trần Mãnh đều chưa từng nhắc lại chuyện kia, sợ chạm vào một số cấm khu nào đó.

Giọng nói của Trần Giới giống như bình thường, không có gì khác thường, cô trả lời: “Không có chuyện gì, mẹ.”

Hà Tình lại không yên lòng dặn dò hai câu, cuối cùng nói: “Buổi chiều mua đồ ăn ngon cho con, về nhà sớm nhé, sinh nhật vui vẻ.”

Trần Giới giương môi lên, mặc dù đang cười, đáy mắt lại không nhìn ra ý cười, cô trả lời: “Cám ơn mẹ.”

Gác điện thoại, Trần Giới đi đến trước cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời mờ mịt bên ngoài.

Vô luận qua bao lâu, một ngày như vậy, cũng sẽ không vui vẻ nhỉ.

Bao phủ ở trong bóng ma, người giãy dụa.



Tịch Lục nhìn di động, điện thoại của Trần Giới biểu hiện là đang bận, cậu nghĩ tới nghĩ lui, một khi đã như thế, vậy thì cho Trần Giới một niềm vui bất ngờ.

Cú điện thoại thứ hai, chính là gọi cho Trứng Lùn.

Buối tối hôm qua Lữ Giai Huy tuốt phim, nửa đêm tìm giống mới cũng không dễ dàng, quyết định không chút do dự, sau khi thức đêm tuốt xong, thể xác và tinh thần sung sướng trở lại trên giường ngủ ngon.

Lúc điện thoại của Tịch Lục gọi đến, Lữ Giai Huy khó chịu bịt tai, giả vờ không nghe thấy, ai vậy, gọi điện thoại sớm như vậy, không phải là quấy nhiễu giấc mộng đẹp của người khác sao?

Đồng hồ báo thức sinh lý của Lữ Giai Huy vẫn luôn là sáu giờ bốn mươi, sau đó sửa soạn vội vội vàng vàng xong, chạy đến trường học, mua chút bánh mì, coi như là giải quyết xong.

Hiện tại vừa mới qua sáu giờ mười mấy phút, con mẹ nó còn có thể ngủ gần nửa giờ.

Lữ Giai Huy bị tiếng chuông ầm ĩ đến không cách nào đi vào giấc ngủ, tức giận cầm điện thoại lên, cũng không nhìn là ai, trực tiếp gầm lên với điện thoại: “Tao mặc kệ mày là ai, nhưng ông có bệnh xấu tính khi rời giường, bệnh thần kinh à, sớm như vậy đã gọi điện thoại cho người khác, có bệnh à, còn có để cho người khác ngủ một giấc yên lành hay không?”

Đầu điện thoại bên kia thật lâu không có ai đáp lời, lúc Lữ Giai Huy lại muốn ngủ tiếp.

Thanh âm của Tịch Lục từ đầu điện thoại bên kia truyền tới, cậu nói: “Đã như thế, vậy tao cúp điện thoại.”

Lữ Giai Huy vốn là đang mí mắt lim dim sụp xuống, thời khắc chuẩn bị tiết tấu đối phương vừa cúp điện thoại là nhắm mắt luôn, chỉ là đối phương sau khi nói một tiếng này xong, cậu ta chẳng những không có ngủ tiếp, ngược lại giật mình một cái, tất cả sâu ngủ đều bị đuổi chạy đi, lại bắt đầu không ngừng nói với đầu điện thoại bên kia: “Tịch Lục! Tịch Lục! Tịch Lục! Đồ tiểu tặc nhà mày!”

Tịch Lục: “… Mẹ nó mày mới như tặc ý!”

Lữ Giai Huy tiếp tục mắng: “Tịch Lục, mẹ mày vừa sáng sớm mày gọi điện thoại cho bố mày làm cái gì… chờ một chút…” Cậu ta cúi đầu nhìn di động, nhìn thấy số điện thoại kia ấy vậy mà là số Tịch Lục dùng ở thành phố A trước kia, cậu ta nghi ngờ hỏi: “Mày có bệnh à? Ở thành phố D dùng sim thành phố A gọi điện thoại cho tao, có tiền ăn quá no không có chỗ tiêu à?”

Tịch Lục nói: “… Đầu mày cũng không thể thông minh một chút sao? Có lẽ không nên gọi mày là Trứng Lùn, phải gọi mày là Trứng Ngu.”

Lữ Giai Huy cả giận nói: “Ngu cái đầu mày ý, bàn về ngu, sao tao có thể so với mày? Nói đi, sáng sớm gọi điện thoại cho tao có chuyện gì.”

Tịch Lục nghiêng mặt qua đi ở lối đi bộ, nhìn thấy đèn xanh bên cạnh và một đám người đi qua, cậu trả lời: “Không có gì, tao chỉ là về thành phố A rồi, gọi điện thoại cho mày.”

Lữ Giai Huy lập tức dựng người từ trên giường dậy, cậu ta nói: “Tịch Lục! Mày không gạt người chứ!”

Tịch Lục trả lời: “Tao không nhàm chán như vậy.”

Lữ Giai Huy cũng không ngủ nướng nữa, nói: “Đi, hiện tại mày ở đâu, tí nữa tới trường học tập hợp, mẹ nó hôm nay là thứ sáu sao mày đột nhiên trở lại? Muốn trở về không phải là nên chọn ngày nghỉ sao?”

Tịch Lục trầm mặc vài giây, trả lời: “Sinh nhật của Trần Giới.”

Lữ Giai Huy vừa nói chuyện cùng Tịch Lục, vừa đi đến WC lấy khăn rửa mặt, cậu ta nói: “A, bởi vì tình yêu mà ~~~~~~~~~ “

Tịch Lục trả lời: “Biến.”

Lữ Giai Huy nói: “Vậy mày chuẩn bị làm thế nào? Đến trường cùng lên lớp với tao sao? Hay là như thế nào? Một mình hẹn Trần Giới ra ngoài?”

Tịch Lục ngẫm nghĩ, trả lời: “Đi đến trường cùng mày đi, vừa lúc tao có thể thăm trường một chút, một đoạn thời gian cũng không gặp rồi.”

Lữ Giai Huy gật gật đầu, cầm lấy bàn chải bôi kem đánh răng, nói: “Vậy được, mày đi qua trước, tao đánh răng xong, lập tức sẽ đi qua tụ hợp với mày.”

Tịch Lục đúc điện thoại vào trong túi, đi trên đường phố, nhìn thấy một bà cụ lớn tuổi ngây ngốc ngồi ở ven đường, mặc quần áo cũ nát, trên mặt rất bẩn, bên cạnh để một cái bát.

Tịch Lục bỏ tiền lẻ trong túi vào trong bát của bà, rồi đi.

Lục Quyên Quyên từng nói với cậu một việc, bà nói, trước đây bà đi ga tàu hỏa, nhìn thấy có một cô bé đeo cặp quỳ trên mặt đất, đặt một tờ giấy ở trước mặt mình, nói mất về nhà tiền, chỉ thiếu năm đồng, lúc ấy bà nhét luôn mười đồng vào trong tay cô bé, bảo cô ấy về nhà sớm.

Đợi đến lần sau bà đi ga tàu hỏa, cô bé kia vẫn ở chỗ đó.

Lục Quyên Quyên lại nói, không hối hận, nếu đã cho cô ấy, tiền cô ấy muốn làm gì là chuyện của cô ấy, cho dù là giúp sai mười người, giúp đúng một người cũng là đáng giá.

Tịch Lục đi trên đường lại mua một ít đồ ăn vặt, sau đó đã nhìn thấy có học sinh trường bọn họ mặc đồng phục học sinh cưỡi xe đạp vụt qua bên cạnh mình.

Tịch Lục nhìn hai màu trắng xanh giao nhau kia, đồng phục học sinh mang theo một chút khí chất quê cha đất tổ, không khỏi có chút hoài niệm.

Đáng tiếc, đồng phục học sinh của cậu đã bị đặt ở trong thùng.

Tịch Lục đi chầm chậm, bất giác, vậy mà đã đi về đến cổng trường học, cổng trường học đã lục tục có học sinh đi vào.

Tịch Lục đứng đó, nhìn đám người qua lại.

Nhìn thấy mấy người quen mắt những không có mở miệng gọi lại.

Cũng có rất nhiều người nhìn thấy cậu, trong mắt đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Lúc anh Phim Mát tới đây, còn không xác định có phải Tịch Lục hay không, sau đó cậu ta gọi một tiếng, nói: “Tịch Lục?”

Tịch Lục sửng sốt, quay đầu lại, nói: “Phim Mát?”

Anh Phim Mát vui vẻ, nói: “Mẹ kiếp, thật sự là mày, mày không phải chuyển trường rồi sao? Hơn nữa ngay cả nhà cũng chuyển rồi, sao đột nhiên trở lại? Tao vừa nhìn thấy mày tao còn tưởng rằng là tao hoa mắt.”

Tịch Lục gật gật đầu, nói: “Hôm nay có chút việc nên trở lại.”

Anh Phim Mát gật gật đầu, cười nói: “Mày cũng không biết, mấy ngày mày vừa mới đi kia, có rất nhiều người truyền nguyên nhân mày không đến trường học, là bởi vì mày phát bệnh vào bệnh viện xà tinh rồi, khi đó Trứng Lùn cùng bọn tao nói nguyên nhân xong, bọn họ mới hiểu rõ vì sao mày không có ở đây.”

Tịch Lục: “… … … … … … … … … … … … … …”

Còn chưa tới lượt Tịch Lục nói móc, một cái mông to lại đột nhiên đánh tới, cái eo già của Tịch Lục bị lắc một cái, quả thực là bị cái mông to lớn vô cùng kia đụng cho lảo đảo vài bước.

Lúc quay đầu, lại nhìn thấy ánh mắt như tặc của Trứng Lùn sáng quắc, dáng người chắc nịch kia, sau khi cậu đi hẳn là béo lên không ít, càng ngày càng mượt mà.

Tịch Lục: “… Bóng cao su từ đâu tới tùy tiện đụng người loạn.”

Trứng Lùn sửng sốt, trong nháy mắt hiểu được Tịch Lục đây là đang châm chọc cậu ta, cậu ta nói: “Được đó, bao lâu không gặp mặt rồi, vừa thấy mặt mày đã bắt đầu trào phúng người, mày biết cái gì, đây không phải là lớp mười một áp lực học tập lớn, tao chỉ tẩm bồ một chút thôi sao? Không nghĩ tới tẩm bổ quá nhiều thôi.”

Tịch Lục lắc lắc đầu, trả lời: “Lớp mười một mày đã như vậy rồi, lớp mười hai còn đến đâu.”

Trứng Lùn hừ một tiếng, đấm lên canh tay Tịch Lục một cái, nói: “Đến đến, để cho tao đánh thêm mấy cái cho hả giận, trong khoảng thời gian này không gặp, tao phát hiện mặt mày càng thêm thiếu đòn rồi.”

Tịch Lục vươn tay vỗ vỗ đầu Trứng Lùn, mấy tháng rời đi này, dáng người cậu lại cao lên, hiện tại hẳn là đã cao một mét tám lăm, đáng thương Trứng Lùn vẫn dậm chân tại chỗ, thậm chí càng phát triển chiều ngang.

Tác giả có lời muốn nói: =-= chương sau nữ chủ cùng nam chủ gặp nhau, ha ha ha, ngẫm lại còn có chút kích động

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.