Vua Hải Quân

Chương 10




Tịch Lục không nghĩ tới cho dù là mình đã rời khỏi thành phố A, cũng không trốn thoát khỏi ma chú bông tua cổ vũ màu hồng này, cậu cũng là say rồi.

Huấn luyện viên nói với bọn họ: “Các cậu cần phải làm chính là khi học sinh trường chúng ta đi ra, reo hò cổ vũ, cái khác thì không cần.”

Tịch Lục suy nghĩ một chút, giơ tay lên, nói: “Thưa cô, em có thể chỉ cổ vũ thôi không?”

Huấn luyện viên nhướn mày, vẻ mặt thoạt nhìn không hòa nhã cho lắm nói: “Vì sao chỉ một mình cậu đặc biệt?”

Tịch Lục bị ánh mắt kia của huấn luyện viên làm cho sợ tới mức run lên, nhưng là vẫn ưỡn sống lưng lên, chỉ chỉ bông tua cổ vũ màu hồng bên cạnh, nói: “Tuy rằng nói như vậy có chút không biết xấu hổ, nhưng em cảm thấy cái này có chút không hợp với hình tượng của em.”

Huấn luyện viên nhếch môi cười, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Không phục? Sao tôi cảm thấy rất thích hợp đấy? Tôi cũng là nhớ được, lần trước, cậu làm được cực kỳ tốt.”

Tịch Lục muốn khóc mà không thể, cuối cùng là bỏ qua giãy dụa, nhận mệnh đeo kính râm lên, sau đó hỏi mượn nam sinh cùng cổ vũ ở bên cạnh một cái mũ, đội lên đầu.

Hỏi cậu vì sao?

Cậu vẫn luôn là lấy hình tượng cao quý lạnh lùng xuất hiện trên biển quảng cáo ở thành phố D, cầm bông tua cổ vũ màu hồng trong tay như vậy quá phá hỏng hình tượng của mình rồi, cậu vẫn là cần mặt mũi, tốt xấu gì đó cũng coi như một mặt đẹp trai khó có được của mình, Tịch Lục không muốn tự tay hủy diệt nó.

Tiếng ầm ĩ bên cạnh đột nhiên lớn lên, Tịch Lục ngẩng đầu, nhìn thấy xuất hiện ở trên đài, từng hàng từng hàng học sinh dự thi đứng ngay ngắn, Tịch Lục liếc mắt nhìn thấy Trần Giới đứng ở cuối cùng.

Mái tóc màu đen được bộc lên, mấy lọn tóc rải rác ở đầu vai luôn là làm cho người ta muốn vươn tay vén lên giúp cô, da thịt trắng nõn ở trong đám người cực kỳ nổi bật, một đôi mắt không biết đang nhìn đi đâu, bị vây ở trong trạng thái tự do, thiếu đi vài phần lạnh lùng bình thường, đôi môi mỏng mím chặt lại cùng cái cằm hơi nhọn.

Tịch Lục muốn xông tới, nói chuyện với cô, nhưng cuối cùng vẫn kìm chế được chút xúc động này.

Trần Giới nhìn đám người chi chít bên dưới, tầm mắt rơi vào bầu trời bên trên, đầu cô bị vây trong trạng thái bỏ trống, chính mình cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì.

Sau đó mấy nữ sinh bên cạnh nhỏ giọng bàn luận xôn xao.

“Nhìn thấy Chris chưa? Sao cậu ấy còn chưa tới?”

“Hôm nay Chris có quay phim, cậu ấy vừa mới gọi điện thoại rồi, nói lát nữa sẽ tới ngay.”

“Như vậy à, Chris thật là quá lợi hại rồi nhỉ, trông vừa xinh đẹp, bơi lội cũng tốt, còn được công ty giải trí nhìn trúng, cảm giác hoàn toàn là không phải cùng một cấp bậc với chúng ta.”

“Đúng vậy, chức vô địch lần này nhất định vẫn là cậu ấy.”

Toàn bộ rơi vào trong tai Trần Giới, cô nghiêng mặt qua, nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên kia một cái, sau đó không nói gì.



Từ Diêm Á nhìn phía trước, tầm mắt rơi vào bên cạnh bể bơi, trên người những nam sinh cầm bông tua cổ vũ màu sắc khác nhau kia, tựa hồ lại nghĩ tới giải thi đấu lần trước, lần đó Tịch Lục còn ở đây, cậu ngồi ở chỗ đó, toàn bộ trong mắt đều Trần Giới, tất cả reo hò cổ vũ không cần nghĩ nhiều đều chỉ là vì một người.

Tầm mắt của cô rơi vào trên người nam sinh đeo kính đội mũ kia.

Cô nhíu mày, sao đến nơi này còn đeo kính râm chứ?

Càng nhìn càng không thích hợp, Trương Chân bên cạnh theo ánh mắt Từ Diêm Á cũng nhìn qua, lập tức nói: “Ha ha, trong thành phố lớn sao nhiều quái nhân như vậy chứ, xem thi đấu vậy mà còn đeo kính râm, thật coi mình là ngôi sao à.”

Một câu thức tỉnh người trong mộng.

Từ Diêm Á sững sờ tại chỗ, sau đó từ từ mở môi ra, nói: “Tịch… Tịch Lục?”

Trương Chân cười cười, nói: “Từ Diêm Á, cậu ngốc rồi ư, tại sao có thể là Tịch Lục chứ, Tịch Lục người ta bây giờ là ngôi sao, sao có thể chạy tới đây.”

Từ Diêm Á lắc lắc đầu, tiếp tục nói: “Thật sự là cậu ấy.”

Tiếng trò chuyện của hai người, làm cho Trần Giới quay đầu, cô nhìn về phía bên kia.

Lúc Tịch Lục nhìn thấy Trần Giới quay đầu nhìn về phía mình, kích động thiếu chút nữa đứng từ trên ghế dậy, nhưng may mắn thay cậu nhịn được, cậu hướng về phía Trần Giới, vươn tay, vẫy vẫy.

Như là đang nói cho cô biết, mình đã tới.

Trần Giới nhếch môi lên, cười cười với cậu.

Trương Chân nói: “Từ Diêm Á, người kia đang nhìn về bên này, cậu vừa nói như thế, đúng là hơi giống Tịch Lục đó.”

Từ Diêm Á nhìn thấy Tịch Lục ngoảnh mặt về phía bên này vẫy vẫy tay, cô quay đầu, liền nhìn thấy Trần Giới, Trần Giới nhếch môi lên, cô cúi đầu, cười cười tự giễu.

Cho dù là mình phát hiện trước thì thế nào? Đối với Tịch Lục mà nói, cậu vĩnh viễn cũng sẽ không nhìn thấy mình.

Trương Chân nói: “Lát nữa chúng ta đi qua, hỏi Tịch Lục xin kí tên đi, sau này không chừng cậu ấy có thể Hot đấy.”

Từ Diêm Á không đáp lại cô ấy.



Thi đấu vẫn là chế độ đào thải như cũ, hai hai quyết đấu, tổng cộng có hơn mười trường học, hôm nay tiến hành đấu loại, ngày mai chính là trận chung kết.

Tịch Lục ở bên dưới, nhìn đám người Trần Giới làm vận động nóng người.

Mấy nam sinh cổ vũ cùng cậu ở bên cạnh, lại bắt đầu tiến hành đánh giá đối với những nữ sinh này.

“Tao cảm thấy nhỏ kia dáng dấp không tệ, thoạt nhìn nho nhỏ, thật đáng yêu mà.”

“Nhưng là, vóc dáng quá thấp rồi đi.”

“Đúng đó, dáng người không đẹp lắm, tao cũng không phải là lolicon[1], vẫn là Từ Diêm Á trường chúng ta khá hơn đi.”

[1]Lolicon: người yêu thích bé gái

“Tao biết ngay mày thích, cứ dán mắt nhìn vào người ta.”

“Người đẹp mà!”

Tịch Lục nghĩ thầm, chúng mày xem đi, xem đi, dù sao ở trong mắt tao Trần Giới là xinh đẹp nhất, chúng mày cứ đi phát hiện cái đẹp của người khác, đừng đi thị GIAN[2] Trần Giới là được.

[2]Thị gian: chỉ ánh mắt tràn đầy dục vọng lăng nhục cùng khát vọng chiếm giữ, nghĩa rộng là rình coi hoặc là đàn ông nhìn chằm chằm vào người đẹp không có ý tốt. Cắt nghĩa theo từ thì thị gian chính là cưỡng gian bằng ánh mắt @.@

Trong lòng Tịch Lục nghĩ như vậy, không khỏi vui vẻ trở lại.

Chỉ là bên cạnh đột nhiên có một âm thanh truyền tới ——

“Thật ra, Trần Giới cũng rất xinh đẹp mà, chẳng lẽ chúng mày không cảm thấy sao?”

“Ừm… Là rất xinh đẹp, nhưng mà luôn cảm thấy cảm giác dường như cách chúng ta rất xa, nghe nói tính cách cậu ấy không tốt lắm.”

“Thế có cái gì chứ, người đẹp mà, xinh đẹp không được sao?”

“A, đúng vậy, người ta xinh đẹp người ta có tư cách kiêu mà, mày xem đôi chân dài, còn có bộ ngực kia của Trần Giới, tuyệt đối là đỉnh cấp (cấp cao nhất), làn da lại trắng…”

Tịch Lục không nghe nổi nữa, quay đầu, nhìn đám nam sinh kia, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chúng mày nhìn nữ sinh khác cho tao, không cho nhìn chòng chọc vào Trần Giới nữa.”

Một nam sinh trong đó ngẩn người, lập tức trả lời: “Dựa vào cái gì chứ!”

“Đúng vậy, mắt mọc ở trên người chúng tao, có phải mày có bệnh hay không?”

Tịch Lục đỏ rực mặt, trả lời: “Chỉ bằng tao! Tao! Tao! Thích Trần Giới! Chúng mày không được nhìn cậu ấy!”

Lý do này vừa ra khỏi miệng, đám nam sinh kia tịt rồi.

Sau đó qua vài giây, cả đám người cười ồ lên.

“Trời ơi, người này là thế quái nào vậy, dục vọng chiếm hữu cũng quá mạnh đi, bỏ đi, bỏ đi, bọn tao cũng chỉ nói một chút, người đẹp cũng không phải chỉ có một mình cậu ấy, chúng tao không nói cậu ấy nữa, có thể chứ.”

“Cơ mà mày cũng lạ, tại sao mày ở trong này còn phải mang mũ và kính râm?”

Tịch Lục cúi đầu chột dạ, nói: “Tao, tao thích.”

“Khì khì.” Lại là một trận tiếng cười.



Lúc đến lượt trường Trần Giới tiến hành thi đấu, huấn luyện viên đã tới, ở bên cạnh chỉ huy, nói: “Mấy người các cậu, đừng chỉ lo nói chuyện phiếm, cần phải đứng lên cổ vũ rồi, mọi người cùng nhau hô, trường XX mạnh nhất, trường XX giỏi nhất!”

Bởi vì có kinh nghiệm xấu hổ lúc trước, khi Tịch Lục lại làm lần nữa, thật ra cũng không có mâu thuẫn nhiều lắm.

Bông tua màu hồng vung vẩy ở trên tay cậu, cậu hướng về phía Trần Giới hô.

Chẳng qua sau khi hô được vài giây, cậu mới phát hiện mấy người bên cạnh hoàn toàn là không nhúc nhích, kết quả chỉ một mình cậu ngây ngốc hò hét cổ vũ ở đây.

Mấy nam sinh kia đều nhìn cậu như nhìn thằng ngu, trong ánh mắt phảng phất như đang nói, huấn luyện viên bảo mày làm, mày cứ thật sự làm như vậy à.

Tịch Lục: “…”

Huấn luyện viên vươn tay, vỗ vỗ bả vai Tịch Lục, nói: “Xem ra, cậu đúng là rất thích hợp làm việc này, làm được vô cùng tốt, mấy người các cậu cũng học một chút, cậu ấy chính là tiền bối của các cậu đó.”

Tịch Lục ở trong gió rét lạnh thấu xương, cậu nhìn về phía Trần Giới muốn tìm kiếm sự an ủi.

Lại thấy Trần Giới đã nhảy xuống nước, ra sức bơi.

Cậu nghĩ cũng không có suy nghĩ nhiều, lại tiếp tục hô to cổ vũ cho Trần Giới.

Phảng phất người xấu hổ nói không làm được vừa rồi, không phải là mình.

Bởi vì sự dẫn dắt của Tịch Lục, đám nam sinh vốn đang nhăn nhăn nhó nhó bên cạnh cũng đứng dậy, học theo Tịch Lục bắt đầu reo hò, trong bất giác, bọn họ cũng đã thành một phong cảnh không thể xóa nhòa ở trong trung tâm bơi lội.

Tác giả có lời muốn nói: =-= bảy ngày qua quá nhanh … Lại phải đi đến trường học rồi, khó chịu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.