Vừa Gặp Đã Yêu 2

Chương 47




Tình Nhi càng thêm kiên định quyết tâm không thể cho gả cho chuột, nhưng đến tột cùng phải làm như thế nào, trong lòng nàng còn chưa rõ.

Bất quá, đầu tiên, nàng tất biết rõ ràng, hiện tại con chuột kia cùng đóa Tiểu Bạch hoa đến tột cùng có hay không thông đồng ở cùng một nơi, nhưng nàng là một cách cách căn bản bên ngoài cung không có thế lực, nên chỉ có thể tự mình ra khỏi cung xem xét, bọn họ thông đồng ở một cái tửu lâu gọi là gì a, nga, kêu Long Nguyên lâu. Tình Nhi cân nhắc định làm thế nào để nói chuyện này với lão Phật gia, đúng lúc Càn Long dẫn tiểu bánh bao đến Từ Trữ cung thỉnh an lão Phật gia, Càn Long nói muốn dẫn tiểu bánh bao ra cung, Tình Nhi vừa nghe, vui vẻ, đây không phải là ngủ gà ngủ gật còn có người tặng gối đầu sao, Tình Nhi để lộ biểu tình khát vọng nhìn lão Phật gia, như truyền đạt ý “Ta cũng muốn ra cung ngoạn”, lão Phật gia bị ánh mắt trong suốt của nàng nhìn đến chói loà, tưởng tượng đứa nhỏ này ở Ngũ Thái sơn bồi mình thanh tâm quả dục, tâm thanh tịnh hơn nửa năm liền mềm lòng, dù sao cũng đang ở tuổi thanh xuân, có sức sống là chuyện tốt, vì thế gật đầu ứng.

Đi khỏi Từ Trữ cung, vài người thay đổi phục sức bình dân, ra ngoài hoàng cung, tiểu bánh bao nhìn thấy bộ dáng Tình Nhi “Hương ba lão vào thành” (lão già nhà quê vào thành) nghĩ đã cười. Thân là làm nghề giữ Hồng Liên hỏa, Hồng Liên quản lí việc luân hồi sinh tử ở đời chỉ có thể ở một trình độ nhất định nào đó, hắn quan sát Tình Nhi không lâu liền phát hiện, trong khối thân thể này là một linh hồn đến từ dị thế, nói đúng ra, là linh hồn nữ hài tử đến từ thế kỷ hai mươi mốt, hẳn là cơ duyên xảo hợp gặp gỡ khi lão sư phụ đưa hồn hắn dẫn tới thế giới này thì lưu lại khe hở thời không nên linh hồn mới xuyên qua đi. Loại sự tình này, dựa theo cách của lão nhân nói đây là thiên lý mệnh số, ta không cần nhúng tay quá nhiều, được rồi, kỳ thật nói trắng ra dù sao không gian song song nhiều như vậy, chỉ cần ngươi không đem trời xuyên thành cái lỗ thủng, bình thường thần tiên cũng chả có lòng quản việc ngươi xuyên qua.

Vài người ở trên đường tùy ý đi dạo chút thời gian, Tình Nhi mở to hai mắt, xem loạn bốn phía, trong mắt kim quang loạn mạo, đây chính là ngã tư đường cổ đại hàng thật giá thật, cũng không phải là làm giả tái hiện lại cảnh cổ đại ngày xưa, tùy tiện lấy kiện đồ vật này nọ trở về hiện đại đều đã là đồ cổ a, phải lấy mỗi thứ thật nhiều, nàng đây sẽ trở thành đại phú bà, Aha ha ha ha —— tiểu bánh bao thấy mắt Tình Nhi bắn ra kí hiệu tiền (là cái này $), không nói gì, có điều nếu ngươi nghĩ muốn phát tài, lấy đồ vật trong cung chẳng phải tốt hơn sao, so sánh với loại hàng vỉa hè kia đáng giá hơn nhiều!

Dọc đường đi Càn Long vẫn nắm tay tiểu bánh bao, khi không hắn còn vô cùng thân thiết thì thầm vài câu, trên mặt tiểu bánh bao cũng lộ vẻ nắng tươi cười, hình ảnh hai người cùng một chỗ làm cho người ta nhìn vào liền cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Tình Nhi chú ý tới, bật người đem ý đồ “đầu cơ trục lợi đồ cổ”, với cả “phát tài” bay lên chín từng mây, thân đủ tư cách hủ nữ, nàng luôn nghiêm khắc tuân thủ “Tiền tài đáng quý, sinh mệnh giới cao, nếu cố làm JQ, hai người đều có thể phao” là tiêu chuẩn một hủ nữ. Vì thế Tình Nhi thu lại ánh mắt loạn ngắm, chăm chú nhìn chằm chằm Càn Long cùng tiểu bánh bao hỗ động, bối cảnh bay đầy phấn hồng phao phao.

Đi dạo một thời gian, phát hiện sắp tới giữa trưa, mọi người nhiều ít đều đã đói bụng, Tình Nhi thật vất vả thu hồi tầm mắt dính vào phụ tử Càn Long, giờ mới nhớ tới việc mình ra ngoài để làm chính sự. Càn Long cúi đầu ôn nhu hỏi tiểu bánh bao đói bụng không, tiểu bánh bao gật đầu, Càn Long bắt đầu lo lắng dẫn vợ con bánh bao hắn đi tửu lâu ăn cơm.”Lão gia, không bằng đi Long Nguyên lâu đi!” Tình Nhi đề nghị nói.

Tiểu bánh bao nghi hoặc nghiêng đầu hơi hơi sai lệch, nhớ lại mình vừa quay về kinh thì gặp được tửu lâu kia, không rõ Tình Nhi nghĩ như thế nào mà muốn tới cái tửu lâu có bối cảnh âm thanh quỷ dị kia ăn cơm, lại còn tên “Rít gào mã” với đóa Tiểu Bạch hoa đều hảo chán ghét. Càn Long nhớ tới Hoằng Thiên Nhật nói hắn là ở Long Nguyên lâu gặp được tiểu bánh bao —— lúc ấy mỗ Vương gia vì muốn được thưởng đã quên báo cáo cho Càn Long nơi đó xảy ra chuyện gì —— vì thế Càn Long quyết định đi xem. Tiểu bánh bao thấy Càn Long quyết định muốn đi, cũng gật gật đầu, dù sao cùng lắm thì tái chỉnh kia hai người chút thôi, hơn nữa có hoàng a mã ở đây, dù thế nào cũng sẽ không gây hại cho hắn.

Vì thế đoàn người hướng Long Nguyên lâu đi đến.

Tiểu nhị ngoài cửa tiếp đón đều là gặp qua không ít hạng người, sớm luyện ra một đôi “độc mắt”, gặp một hàng mấy người mặc dù ăn mặc đơn giản, nhưng khí chất cao quý, liền biết đây khách quý, chạy nhanh tiến lên tiếp đón, “Mời vị đây và vị tiểu thư vào bên trong!”

“Tiểu thư?” Tình Nhi kim ngạc, ở hiện đại từ này cũng không phải cái gì khích lệ a. Tiểu bánh bao nghi hoặc, nhìn thoáng qua thấy cổ đang nghiêm mặt, Tình Nhi bĩu môi than thở, trừng mắt, không rõ nàng lại làm sao, ân, tiểu bánh bao trong lòng gật đầu, nữ nhân thực rất kỳ quái.

Tiểu nhị tiến lên vài bước tiếp đón mấy người, vừa thấy thân ảnh tiểu bánh bao, liền lập tức nhận ra, không phải là tiểu công tử ngày đó bị Hòa Thân vương mang đi sao? Có thể nhận thức Hòa Thân vương, thân phận tiểu công tử này chỉ sợ không đơn giản, vì thế ý cười lý lại thêm vài phần ân cần, “Nguyên lai tiểu công tử ngài cũng đến đây, mời đến bên trong. Các vị cần nhã gian không?” Càn Long gật đầu, trong lòng giấm chua, hắn không nghĩ sẽ ngồi ở đại sảnh ồn ào này, để cho một đám”lang” mơ ước vợ con bánh bao của hắn, nhìn những người đó nhất là nữ nhân, ánh mắt tựa như phải ăn luôn tiểu bánh bao vậy.

Mấy người đi lên nhã gian trên lầu, đi lướt sát một nam tử trẻ tuổi, Tình Nhi cúi đầu nghĩ tâm sự, lại không cẩn thận, va vào tên nam tử kia, nam tử sửng sốt, lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, trước khi hai người té ngã trên đất thì có một giây phản ứng nhanh chóng bảo vệ  Tình Nhi, để chính mình làm đệm cho Tình Nhi.”Cô nương ngươi không sao chứ?”Namtử đứng dậy, giúp Tình Nhi đứng lên, sau đó quan tâm hỏi han. Dễ nhìn a, Tình Nhi thấy rõ mặt nam tử, nàng thiếu chút nữa chảy nước miếng, sao mắt, hình tượng, thân thủ, nên là công hay nên là thụ a!Namtử thấy Tình Nhi không nói lời nào, nghĩ rằng vừa rồi dọa sợ nàng, vì thế hảo phong độ nói, “Vừa rồi mạo phạm tiểu thư đúng là vô tình, còn thỉnh tiểu thư thứ lỗi.” Tình Nhi dùng sức túm chính mình quay về tâm hồn thiếu chút nữa bay lên trời, ôn nhu đáp lễ, “Tiểu nữ không có việc gì, đa tạ công tử quan tâm. Cũng là tiểu nữ không phải, đi đường không chú ý, cũng thỉnh công tử tha thứ.” Thật sự là ôn hòa có lễ hảo khiêm tốn a, Tình Nhi trong lòng YY, nên cho hắn xứng với dạng người nào, đế vương công thì đã có đứa nhỏ bánh bao, vậy bá đạo công cũng không tồi, hoặc là nữ vương thụ?Namtử nhìn Tình Nhi hai mắt lóe hào quang, thật sự chói mắt, trong nháy mắt hoảng thần, thật là một nữ tử đặc biệt a, nàng hẳn là rất thú vị đi? Có tâm hỏi tính danh nàng phát giác quá mức đường đột, hơn nữa phụ thân có việc tìm hắn, phía sau gã sai vặt lại thúc giục hắn nhanh trở về, đáy lòng hắn chỉ có thể tiếc nuối thở dài, “Hôm nay có việc gấp, tại hạ đi xin đi trước một bước.” Sau đó hơi có chút lưu luyến rời đi.

Tình Nhi chăm chú nhìn bóng dáng nam tử, trong lòng cũng có điểm không đành, nàng vẫy vẫy đầu, đem đáy cảm giác quái dị kết lại không muốn buông tha “tài nguyên” tốt đẹp như thế, làm cho nàng xem không đến đam mĩ, tình yêu nam nam vĩ đại, đúng, Tình Nhi nắm tay, nhất định là như vậy. Đắm chìm trong tư tưởng chính mình, Tình Nhi không để ý  Cao Không Cần ở bên tai Càn Long nói nói mấy câu, xem hai người bọn hắn đều có chút tầm mắt đăm chiêu.

Mấy người vào nhã gian, gọi đồ ăn, sau đó uống trà tùy ý trò chuyện, tiểu bánh bao lại đem chén trà đặt ở một bên, không có phải ý tứ gì, đám người Càn Long kỳ quái, liền muốn hỏi. Tiểu bánh bao cắn chặt răng không chịu nói vì cái gì, không lâu sau, chợt nghe một thanh âm u oán mờ mịt giống như quỷ khóc nửa đêm truyền vào, “Nguyệt nhi mơ màng, Thủy nhi trong suốt, Tâm nhi không chừng, Đăng nhi bán minh, Phong nhi không xong, Mộng nhi không yên, canh ba tàn cổ, một cái sầu nhân, Hoa nhi tiều tụy, linh hồn nhỏ bé như túy......”

“Phốc ——” Tình Nhi một miệng nước trà cống hiến cho sàn nhà, ho khan không thôi, đó là ngữ khí của âm thanh kinh điển đáng sợ kia, vậy kia là đóa Tiểu Bạch hoa đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.