Vừa Gặp Đã Yêu 2

Chương 39




Nói Càn Long nhìn thấy vết thương trên tay tiểu bánh bao, vốn lửa giận đã có hơi nguội bớt nay lại càng bùng lên mạnh mẽ, đem Phúc Nhĩ Thái cùng Vĩnh Kì hận đến tận xương tủy. Bất quá, nội tâm lửa giận điên cuồng, nhưng trên mặt không hề hiện ra, chỉ có con ngươi thâm thúy trở mình thành cơn sóng gió động trời. Nghe thái y hồi báo xong, Càn Long trầm giọng hỏi, “Nói như vậy, Vĩnh Kì cùng cái kia nô tài đời này không thể?” (Nguyệt Nhi beta: Không thể cái j mà không thể, lại còn nô tài nữa chứ, phải gọi là Thái nhi chứ, Hoàng a mã người vẫn gọi thế mà >~<; kimnguyệt: jời ạ phim khác, truyện khác, sao cứ kêu hoài zợ)

Hoàng a mã, ngài vào đề rất trực tiếp đi, không biết vị lão thái y râu bạc ấy chịu không được? Tiểu bánh bao trong lòng bắt đầu náo loạn.

Làm như nhận thấy được ý nghĩ trong lòng y, Càn Long trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, cầm bàn tay tay nhỏ bé, dám để mình bị thương, trở về tái thu thập ngươi!

Tiểu bánh bao rụt rụt cổ, lúc này làm cho mình bị thương, không biết hoàng a mã sẽ phạt mình như thế nào đâu.

Lão thái y run lập cập trả lời, “Bẩm Hoàng Thượng, cựu thần thật sự là bất lực.” Nói vậy Hoàng Thượng cũng rõ ràng, hắn thật sự là hữu tâm vô lực, mà người có năng lực thì ý tứ ra tay nửa điểm đều không có.

“Nga, như vậy a.” Càn Long thản nhiên đáp, trong thanh âm mang theo vô tận uy nghiêm. Chính là trong lòng hoàng hậu cùng mọi người có chút khiếp đảm, ngũ a ca cho dù bị phế đi, Hoàng Thượng sẽ không nổi trận lôi đình giận dữ đi?

Đã thấy Càn Long không có dấu hiệu tức giận, ôn hòa hỏi một câu, “Hôm nay có phát sinh chuyện gì không?”

Mọi người lại cảm thấy sau lưng lành lạnh, đã tồn tại trong cung thì không ai là đứa ngốc, tất cả đều là những người tài năng, lời Hoàng Thượng vừa thoát ra, lòng khẽ động, nhất thời trí nhớ quay về quá khứ, a ca chọc trời giận, trời phạt đánh xuống, phái đàn xà tới hành hình, trực tiếp đem...... Chuyện này có điều gây tổn hại đến uy nghiêm hoàng thất, là trăm triệu không thể đêr bên ngoài biết, vì thế mọi người nhất nhất đáp, “Hôm nay cái cái gì cũng không phát sinh, nô tì ( nô tài) cái gì cũng không thấy được!”

Càn Long vừa lòng gật đầu, “Ngũ a ca kỵ mã bị thương, này quay về Cảnh Dương cung dưỡng thương, về phần Phúc Nhĩ Thái, bảo hộ chủ tử bất lực, hủy bỏ vị trí thư đồng, kêu Phúc Luân mang về nhà hảo hảo giáo huấn lại đi!” Trước kia mặc kệ bọn họ, không nghĩ tới bọn họ càng ngày càng không kiêng nể gì, lần này lại còn làm bảo bối bánh bao của hắn bị thương, không thể tha thứ! Giết liền rất tiện nghi bọn họ, hắn tuyệt đối sẽ làm bọn họ biết cảm giác “sống không bằng chết”.

Hoàng hậu tuy rằng trong lòng mất hứng Càn Long chỉ thế đã buông tha hai tên bất trung bất hiếu, nhưng rốt cuộc cũng chưa nói ra điều gì tỉ như “lời thật thì khó nghe” linh tinh, phái người đem hai tên kia đuổi về, lại nghe Càn Long mở miệng nói, “Hoàng hậu a, Vĩnh Kì đã muốn trưởng thành, tới lúc nên ra cung kiến phủ rồi”,  Càn Long nheo mắt, trước kia hắn thật đã quên, bởi vậy mới cho mỗ nhân không có chờ mong, “Thương dưỡng tốt lắm, nên cho Vĩnh Kì ra cung đi thôi, hoàng hậu, Vĩnh Kì bao nhiêu tuổi?”

Rốt cục muốn đem ngũ a ca tống xuất khỏi cung, hoàng hậu nhẹ nhàng thở ra, về sau hẳn là sẽ không có người chậm hiểu chạy đến Khôn Trữ cung quấy rối mắng nàng ác độc đi, “Bẩm Hoàng Thượng, ngũ a ca năm nay đã 19 tuổi.” Kỳ quái, Hoàng Thượng hỏi cái này để làm gì?

“Nga? Đã 19  a? Thân là a ca, ngay cả cái đứa nhỏ đều không có, nói giống cái gì? Hoàng hậu a, ngươi là người ngạch nương vậy sao, muốn không để ý a......” (Nguyệt Nih beta: Hừ, nói cho ông biết sau này Tiểu Yến Tử sinh hai trai hai gái, ông còn đòi hỏi cái gì?; kimngưyệt: ăn nói thế à, cẩn thạn bị độc chết bi h)

Ta thật không có phúc, không đảm đương nổi làm ngạch nương ngũ a ca, tiểu tử kia sợ là ngay cả Du phi (Nguyệt Nhi beta: Cái này bạn nào xem Hoàn Châu cách cách thì đều biết Du phi nhỉ) thân ngạch nương cũng chưa để trong lòng, với y chỉ có Lệnh phi nương nương “nhu nhược thiện lương” “, hoàng hậu nhịn không được ở trong lòng bất an, miệng trả lời, “Là thần thiếp không phải, hôm nào thần thiếp sẽ chọn mấy tú nữ đến.” Tống xuất cung nói cách khác là trừ bỏ địa vụ ngũ a ca, nhưng giờ ngũ a ca đã thành người như vậy, còn muốn nữ nhân làm cái gì? Hắn lại không dùng được.

“Kiến phủ xong, để hắn ngoan ngoãn ở trong phủ, nếu không sinh được cho trẫm hoàng tôn, không phải đi ra.” Càn Long bình thản hạ chỉ.

Tiểu bánh bao nhãn châu  xoay động, liền hiểu được Càn Long có chủ ý gì, chính là làm cho ngũ a ca không muốn, ngoan ngoãn đãi ở trong phủ sinh đứa nhỏ. Mà hiện tại với tình trạng này, thành chín đời cũng không có hy vọng, biến thành giới cấm. Chiêu này cũng thật tổn hại a, mệt y nghĩ ra được, tiểu bánh bao cười trộm.

Hoàng hậu sắc mặt biến cổ quái, đứng lên, hiển nhiên, nàng cũng hiểu được ý tứ Càn Long, trong lòng nghĩ, đời này ngũ a ca đã không còn gì để nữ nhân trông cậy vào, tuyệt đối phải chọn một ít không phát triển, nga, Lệnh phi sẽ không sai, nói thế tức ngũ a ca cũng sẽ thích người như vậy, hắn tuy là a ca dã trưởng thành rồi nhưng cũng rất chịu khó mỗi ngày đều chạy tới Duyên Hi cung. Hoàng hậu lại muốn tiếp tục, nàng xem sắc mặt Càn Long, thật cẩn thận hỏi, “Vậy Phúc Nhĩ Thái......”

Càn Long nắm chặt tay bánh bao nhỏ bé, tên nô tài hiện tại tất cả giá trị đều không có, ánh mắt Càn Long lóe lên nguy hiểm quang mang, “Hắn ngươi không cần quản.” Hắn tuyệt đối không để y sống tốt!

Thấy Càn Long như có như không lộ ra ý tứ, hoàng hậu thức thời đích không truy vấn, dù sao xem chủ ý Hoàng Thượng, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho y là được, nàng tất không quản tới.

Càn Long kêu thái y lên xem qua thương thế hai người trên giường, nhìn thái y cấp tiểu bánh bao thượng dược, băng bó hảo. Tiểu bánh bao thấy hai hay bị băng bó thành bánh mỳ khóc không ra nước mắt, chỉ là một chút tiểu thương, cho dù hắn không cởi bỏ lực lượng phong ấn trong thân thể thì những điều học được 11 năm qua cũng đủ làm cho nó rất nhanh khỏi hẳn, bất quá nhìn đến sắc mặt nguy hiểm của Càn Long đang theo dõi hắn, tiểu bánh bao thực thức thời đem kháng nghị bên miệng nuốt trở vào, ngô, vẻ mặt hoàng a mã thật là khủng khiếp...... Ô ô, sư phụ, nhân gian hảo nguy hiểm, đưa ta về thiên giới đi......

Ngó tiểu bánh bao khuôn mặt nhăn nhó, vẻ mặt oán niệm nhìn chằm chằm vào bàn tay bị bao thành bánh mỳ, Càn Long vừa buồn cười lại vừa đau lòng, tiểu tử, để xam về sau còn dám bị thương. Càn Long hé miệng định nói gì đó, chợt nghe thái giám vào thông báo, “Lệnh phi nương nương đến ——”

Càn Long anh tuấn mi nhíu lại, Lệnh phi!

“Hoàng Thượng ——” thanh âm vang lên, Lệnh phi một bên dùng khăn tử sát khóe mắt có lẽ là có nước mắt, một bên nũng nịu kêu, một bước tiến Khôn Trữ cung, liền quỳ trước mặt Càn Long, bắt đầu trừu khóc thút thít.

Càn Long mi mặt nhăn càng nhanh, trong mắt hiện lên một đạo hàn quang, “Lệnh phi, ngươi làm cái gì vậy?”

“Hoàng Thượng, ngũ a ca cùng Phúc Nhĩ Thái không phải cố ý sàm ngôn tại Khôn Trữ cung, chống đối Hoàng hậu nương nương, bọn họ chỉ là thấy Tiểu Yến Tử bị thương, ” nói đến người này, nàng dừng một chút, cúi đầu che lại đắc ý cùng tính kế trong mắt, hoàng hậu, ngươi lạm dụng hình phạt riêng, ta không nhân cơ hội cho ngươi một bài học chẳng phải là quá lãng phí cơ hội ngươi tặng ta? (Nguyệt nhi: Đúng đúng, Lệnh phi con ủng hộ người, yeah; Kimnguyệt: sao mình lại có beta giở người thế này)

“Như thế nào không nói tiếp......” Không tìm thấy trong mắt nàng nửa điểm quang mang, Càn Long thanh âm bình tĩnh vô tự.

Di, Hoàng Thượng như thế nào không có phản ứng, Lệnh phi trong lòng nghi hoặc, nhưng nàng vẫn tiếp tục diễn tuồng, “Đau lòng, Hoàng Thượng, ngài nhân từ như vậy, cao quý như vậy, thỉnh ngài cùng hoàng hậu vì bọn họ kia trẻ người non dạ, kìm lòng không được, cao thượng mà bỏ qua cho bọn họ đi......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.