Vừa Gặp Đã Yêu 2

Chương 33




Nói, khi tế thiên tiểu bánh bao cảm giác được Thái Thượng Lão Quân đang “nhìn trộm”, ngẩng đầu cho hắn một nụ cười hắc ngọt ngào, sợ tới mức thánh nhân vội vàng bật người trốn gia, đoán trước người nào đó sẽ có phản ứng, tiểu bánh bao trên mặt hàm ý cười sâu sắc, trốn đi, dù sao Hồng Quân sư tổ, Nữ Oa, Nguyên Thủy, Thông Thiên sư thúc tuyệt đối sẽ không giúp hắn, mặt khác không ai muốn mà cũng không có can đảm tử giúp hắn lừa gạt mình, hắc hắc...... Dám tính kế ta, chờ ta trở về hảo hảo chiêu đãi ngươi.

Đang ở trên đường “Trốn chết”  Thái Thượng Lão Quân nhất thời cảm thấy được sau lưng chợt lạnh, mồ hôi đầy mặt. ( ⊙o⊙) oa ~~ rốt cuộc nên trốn ở đâu thì tốt? Hảo đồ đệ không cần nhớ thương sư phụ ta a ~~

MA~ mặc dù nhạc có điểm nhỏ, hoạt động tế thiên đã viên mãn chấm dứt, thật đáng mừng a thật đáng mừng ~~

Không nói đến, Tử Vi được lỗ mũi to đưa về phủ, trong lúc đó hai người đã nhất kiến chung tình, ngươi thế nào ta thế ấy, lại nói nói Tiểu Yến Tử, sau khi tế thiên hoàn tất hồi cung oa nhi này vẫn say mê hảo chơi một thời gian, vài ngày sau mới nhớ rằng nàng không phải cách cách thật, nhớ tới cô nương đáng thương đã bị nàng đoạt mất vị trí cách cách —— tỷ muội kết nghĩa của nàng Hạ Tử Vi tiểu thư, càng nghĩ càng chột dạ. Không được, phải về đại tạp viện, đem sự tình nói cho Tử Vi, trả lại danh phận “cách cách” cho Tử Vi. Tử Vi thuần khiết, thiện lương như vậy, nhất định sẽ tha thứ cho việc mình nhất thời không kìm được lòng mà nhận vị trí này.

Nghĩ vậy nàng liền dẫn theo hai tiểu thái giám —— bởi vì chuyện ở trong cung Tiểu Yến Tử không được Càn Long coi trọng ngoại trừ đám ngũ a ca kia thì ai cũng biết, cho nên sẽ không có người để ý đến con chim nhỏ này, trước mắt tại Sấu Phương trai chỉ có Lệnh phi lúc trước phái Minh Nguyệt, Thể Hà, Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử vài người hầu hạ —— nghênh ngang đi đến trước cửa cung, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

“Nô tài tham kiến Hoàn Châu cách cách!” Tuy rằng trong lòng đối “cách cách” này rất không thích, nhưng vì cấp bậc lễ nghĩa nên mấy thị vệ canh cửa cung gặp Tiểu Yến Tử đến đây mới vội vàng hành lễ.

Tiểu Yến Tử hai mắt hướng lên trời, gật gật đầu, nghĩ phải ra ngoài cung. Mấy thị vệ nhìn nhau vài lần, nhanh chạy tới ngăn cản nàng, “Cách cách ngài không thể ra cung!”

“Các ngươi biết ta là ai không?” Tiểu Yến Tử vênh váo tự đắc.

Vô nghĩa, trong cung còn người nào không biết ngài là cách cách đức hạnh xuống dốc trầm trọng mấy thị vệ oán thầm nói. Sau đó làm hết phận sự mang sức ngăn cản.

“Ta chính là người hoàng a mã sủng ái nhất ‘ Hoàn Châu cách cách ’, các ngươi dám ngăn ta! Ta kêu hoàng a mã chém đầu của các ngươi!” Tiểu Yến Tử giơ chân.

Bọn thị vệ ánh mắt xem thường nhìn lên trời, thật sự là không thể tự hiểu ra sao, người Hoàng Thượng sủng ái nhất là thất a ca, ngươi không có trọng lượng trong mắt ngài, phẩm chất lại là ” cách cách dân gian ” thì có quyền gì? Bọn họ cũng không nhiều lời vô ích, không cho là không cho.

Tiểu Yến Tử bất đắc dĩ, vẫn mang theo Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử đi tới cửa cung. Bất quá, vẫn bị thị vệ ngăn cản.

“Cách cách cát tường!” Thị vệ hành lễ.

“Ta tuyệt không cát tường!” Tiểu Yến Tử thiếu chút nữa cắn một ngụm ngân nha.

Ngươi cát hay không cát tường thì chúng ta quản cái rắm? Thị vệ trong lòng mắng.

Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử tốt xấu đã ở trong cung lăn lộn vài năm, cũng biết đã biết tình huống của chủ tử, nhưng bọn họ là nô tài chứ không phải là chủ tử, chỉ có thể nhỏ giọng khuyên nhủ, “Cách cách, không có ý chỉ Hoàng Thượng, ngài là không thể ra cung, chúng ta trở về đi.”

Đáng tiếc là Tiểu Yến Tử từ trước đến giờ không nghe ai khuyên bảo bao giờ, nàng bắt đầu xắn tay áo, dựa vào nàng công phu mèo cào chuẩn bị xông vào.

Ngay tại thời điểm chuẩn bị xuất chiêu, một đạo thanh âm truyền đến, “Dục, đây là làm sao vậy?” Chỉ thấy Hoằng Thiên Nhật cùng tiểu bánh bao từ ngoài cung tiến vào, đi theo phía sau là Cao Không Cần trong tay cầm theo bao lớn bao nhỏ, người nói chuyện đúng là Hòa Thân vương Hoằng Thiên Nhật.

“Hòa Thân vương cát tường! Thất a ca cát tường!” Bọn thị vệ nhanh chạy đến hành lễ, các vị  này đều là tâm phúc của hoàng thượng, người nào cũng không thể đắc tội.

“Đứng lên đi.” Hoằng Thiên Nhật phất phất tay áo, “Sao lại thế này?” Tư thế kia.....

Một thị vệ tiến lên từng bước chuẩn bị bẩm báo sự tình vừa rồi, chợt nghe Tiểu Yến Tử lớn giọng, “Dựa vào cái gì bọn họ có thể ra cung?” Nàng chỉ ngón tay vào đoàn người tiểu bánh bao, vì sao cho bọn họ đi ra ngoài, lại  không cho mình ra?

Cũng không xem lại bản thân mình, thân phận ngươi là cái gì, người ta Hòa Thân vương, Thất a ca cao quý, còn muốn so đo? Bọn thị vệ đồng nhất khinh bỉ nàng.

“Bổn vương là hoàng thúc ngươi, ngươi đối đãi với trưởng bối như vậy sao!” Người hiền lành luôn luôn cười như hiền lành Hoằng Thiên Nhật cũng sinh khí, chỉ là cách cách giả mạo mà dám chỉ tay vào hắn đường đường là thân vương danh tiếng, thực không đem uy nghiêm hoàng gia vào ở trong mắt.

Thật là đồ không biết sống chết, tiểu bánh bao híp mắt, đi qua vỗ vỗ cánh tay Hoằng Thiên Nhật——  hắn là muốn chụp bả vai, nhưng đáng tiếc chiều cao không đủ %>_<%—— trấn an hoàng thúc nhà mình một chút, “Tiểu Yến Tử tỷ tỷ, ta cùng hoàng thúc ra cung đã được hoàng a mã chuẩn.” Kỳ thật, hôm nay Hoằng Thiên Nhật tìm đến hắn, nói muốn dẫn hắn ra cung chơi, bởi vì hôm nay có rất nhiều quốc sự phải xử lý, Càn Long không thể bồi hắn cùng đi, bất quá chịu không được ánh mắt cún con đáng thương hề hề công kích, cuối cùng Càn Long chỉ còn cách không tình nguyện đáp ứng.

Hừ ~~ ngươi cho ngươi được hoàng a mã sủng ái thì giỏi lắm a, Tiểu Yến Tử ghen tị vô cùng, cơ hồ mỗi lần gặp hoàng a mã, đều thấy hoàng a mã nắm tay nhỏ bé của hắn —— Vĩnh Kì nói qua hắn vẫn là đệ tử của cái gì vượn và khỉ, làm đồ đệ của một con khỉ thì có gì đặc biệt hơn người ( Thái Thượng Lão Quân giận, dám nói ta đường đường là thánh nhân thành hầu tử (con khỉ), không thể tha thứ!)—— ta cũng là cách cách hoàng a mã sủng ái nhất (mụ mụ: tiểu thư, trực giác của ngài cũng tốt quá đi), có chức vụ hay không có chức vụ thì làm sao! Nghĩ xong, không hành lễ, liền quay đầu bước đi.

Tốt lắm tốt lắm, căn bản là không đem hắn và hoàng thúc xem trong mắt, Hoằng Thiên Nhật trên mặt biểu tình không thay đổi, trong lòng lại ghi nhớ nợ nần với Tiểu Yến Tử, nợ này không đòi lại, hắn sẽ không gọi là Ái Tân Giác La Hoằng Thiên Nhật!

Hoằng Thiên Nhật đối mặt với tiểu bánh bao nhà mình trở lại  bộ dáng tươi cười tủm tỉm, “Tiểu Tông nhi, chúng ta nhanh trở về đi, hoàng a mã ngươi chờ sốt ruột.” Hoàng huynh đúng là vu khống người (mụ mụ: bỏ qua hắn tại sao lại biết vấn đề này đi) hẳn là đã tức muốn giơ chân,  biểu tình kia nhất định rất thú vị —— chung thân tận sức làm cho hoàng huynh nhà mình biến sắc mặt là sự nghiệp “vĩ đại” Hòa Thân vương ta mà.

Nhìn Hoằng Thiên Nhật bộ dạng hưng phấn, tiểu bánh bao không nói gì.

Không đợi hắn đem người về Dưỡng Tâm điện, chỉ thấy mỗ Long nghênh ngang đi tới. Rốt cục chờ không kịp, tự mình tới bắt bánh bao sao? Gặp hoàng huynh vẻ mặt phiền muộn vừa nhìn thấy tiểu bánh bao thần tình liền nhanh chóng tươi cười, Hoằng Thiên Nhật trong lòng cười trộm, quả nhiên độc nhất tiểu bánh bao đáng yêu là có thể làm cho hoàng huynh mặt biến sắc lợi hại đến thế, như vậy sau này phải thường xuyên dùng chiêu hữu hiệu này, Hoằng Thiên Nhật cười xấu xa.

Bất quá hắn không phát hiện, tiểu bánh bao nhìn hắn mà cười nham hiểm đầy mưu mô, hừ ~ người của ta cũng chỉ có ta có thể khi dễ, những người khác nếu đụng đến hắn, ta hoàn trả đầy đủ chẳng phải làm tổn hại đến uy danh”Hồng Hoang nhất tiểu bá vương?” ( đều là một đá  sư môn đầu trâu sủng vợ mình cho nên nói đứa nhỏ không thể cưng chiều ~~ bị PIA phi)

Càn Long lại gần nhanh chóng đem tinh khiết thiện lương đang tươi cười chính “Ngụy bánh mỳ” (ta chả biết nó là cái gì, giống như là giả tạo ý) vào lòng, sau đó dùng ánh mắt “giết chết” Hoằng Thiên Nhật.

“Hoàng huynh, không cần nhìn ta như vậy, ta không phải đem tiểu bánh bao hoàn hoàn chỉnh chỉnh trả lại cho ngươi đó sao? Ngay cả một chút vết xước còn chả có.” Hoằng Thiên Nhật cợt nhả nói.

Càn Long tái trừng hắn vài lần, kéo bánh bao nhà mình bước đi, không thể để cho tiểu bánh bao ở cạnh tên xấu bụng kia được, sẽ bị dạy hư ( mụ mụ:  muộn rồi, đã sớm là bánh bao đậu  ~PIA người nào đó hóa thành sao trên trời).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.