Vừa Gặp Đã Yêu 2

Chương 128




Lúc này Phương Nhược Vũ cùng Mạc Xu Sơn đang mang theo Kỳ Kỳ hướng sân bay tư nhân của Địch Đạt chạy đi. Bọn họ hẹn sẵn tới sân bay liền lên trực thăng ra nước ngoài, sau đó kết hôn động phòng ở Lima (thủ đô Pê-ru). Khi Lạc Hành Thiên tới tìm bọn họ, Phương Nhược Vũ đã phát hiện không thích hợp. Người thừa kế tương lai của Lạc thị tài phiệt đứng ở đỉnh kim tự tháp cũng không qua lại sẽ không vô duyên vô cớ tìm đến bọn họ, hơn nữa còn ám chỉ muốn giúp mình. Mà sau khi về đến nhà người của Hoàng gia lại tới làm khách, càng khiến cho Phương Nhược Vũ nghi ngờ. Nhớ tới thám tử nói qua Lâu Vũ Kỳ đang chơi trò chơi online, nàng không khỏi hoài nghi bọn họ chính là hướng tới hắn. Liền đem sự tình giải quyết trước thời hạn, sau khi liên lạc với Địch Đạt, liền mang Lâu Vũ Kỳ ra ngoài, đến lúc đó gạo nấu thành cơm, thiên hoàng lão tử cũng vô dụng. Dù sao thì Địch Đạt cũng không hy vọng có người cùng con gái mình thiên trường địa cửu, chỉ cần có con nối dõi lưu lại là được rồi.

Thượng đế chính là đứng ở bên Hoàng Phượng Minh bọn họ, khi ba người sắp leo lên trực thăng, Phượng Minh cùng Hành Thiên bọn họ cuối cùng cũng chạy tới, cản mấy người.

“Khí Nhi, qua đây.” Phương minh gọi tên của Kỳ Kỳ trong trò chơi.

Kỳ Kỳ nhìn mọi người một chút, không nói.

”Mau tới đây.” Phượng Minh lại gọi lần nữa. Hắn thực sự tức giận.

“Hoàng tiên sinh, đây là chuyện của Mạc gia chúng ta, với ngươi không quan hệ đi.” Phương Nhược Vũ sợ Kỳ Kỳ bị hắn thuyết phục, bèn mở miệng nói. Một mặt vừa ám chỉ con mình đem Kỳ Kỳ mang lên trực thăng.

Phượng Minh không có tâm tình cùng nữ nhân này nói chuyện, hắn thấy Kỳ Kỳ không qua liền tự mình đi qua. Thấy thế Mạc Xu Sơn mạnh mẽ giục Kỳ Kỳ lên máy bay, nhưng Kỳ Kỳ lại ở tại chỗ ngơ ngác nhìn Hoàng Phượng Minh đến gần không nhúc nhích.

“Mau đi, Địch tiên sinh còn chờ chúng ta đó.” Phương Nhược Vũ cũng tiến đến hỗ trợ.

“Kỳ Kỳ, ba ba ngươi đã sớm chôn cất rồi.Dù cho ngươi cùng nữ nhân kia kết hôn, bọn họ cũng sẽ không đem mẹ ngươi cùng hắn chôn cùng một chỗ.” Lý Mạnh lớn tiếng nói. Đây là chuyện lúc trước bọn họ điều tra ra.

Sau khi Kỳ Kỳ nghe được cứng rắn nhấc đầu lên, nhìn chằm chằm mẹ con Phương Nhược Vũ. “Các ngươi gạt ta?”

“Việc này…..” Mạc Xu Sơn tránh khỏi ánh mắt Kỳ Kỳ, không nói gì. Mà Phương Nhược Vũ lại ngụy biện: “Đến lúc đó lại đào lên là tốt rồi. Nói tóm lại hiện tại ngươi trước lên máy bay đã.”

Gạt tay Phương Nhược Vũ ra, Kỳ Kỳ khó có thể tin được bọn họ lại qua loa như thế mà nói đến chuyện này. Có thể cùng ba ba một chỗ, cho dù là chết, cũng là chuyện cao hứng nhất của mẹ, nhưng bọn họ lại coi thường như thế.

“Ta sẽ không đi.” Kỳ Kỳ từng câu từng chữ nói ra. “Ta đã nghĩ thông rồi, không chôn cùng một chỗ thì thế nào. Cha mẹ ở trên trời cũng nhất định sẽ ở cùng một chỗ, bởi vì bọn họ yêu nhau như vậy, ở trên trời nhất định sẽ tìm đến đối phương.”

‘Ba’

Phương Nhược Vũ hung hăng cho Kỳ Kỳ một cái tát. Vừa mới giằng co khiến cho tóc tai quần áo nàng lộn xộn, đã không hề còn hình tượng gì nữa rồi. “Bọn họ dựa vào cái gì nói yêu. Ta mới là vợ của Mạc Thần Phong. Nàng chỉ là tình nhân.”

“Bọn họ là buộc bị chia cách.” Kỳ Kỳ trừng mắt lại, ai cũng không thể nói xấu mẹ hắn.

Phương Nhược Vũ thẹn quá hóa giận còn muốn đánh nữa, lại bị Hoàng Phượng Minh bên kia chạy tới một phen kéo lại, dùng sức vung, đem nàng ném tới bên cạnh Mạc Xu Sơn vẫn lặng yên không nói. “Nhìn cái nữ nhân này xem.” Nói xong liền kéo Kỳ Kỳ tiêu sái đi cũng không quay đầu lại.

Phương Nhược Vũ còn muốn nói cái gì nữa, lại bị điện thoại vừa mới thông ngắt lời. Điện thoại là Địch Đạt gọi tới, tuyên bố giao ước hủy bỏ. Trực thăng cũng tuân theo chỉ thị đi mất, một mảnh đất trống to như thế, liền chỉ còn lại hai mẹ con Phương Nhược Vũ và một chiếc xe, thật là thê lương.

“Xin lỗi…” Trên đường về, Kỳ Kỳ sau khi lặng yên rất lâu đã mở miệng trước. Hiện ở trên xe chỉ có hai người hắn và Minh Phong. Những người khác đều rất thức thời mà để bọn họ một mình.

“….” Phượng Minh không nói chuyện, chỉ là tăng tốc độ xe lên. Hai người dọc đường không nói gì về tới nhà Kỳ Kỳ.

“Vì sao không tìm ta giúp đỡ? “ Tiếp lấy đồ uống Kỳ Kỳ đưa tới, Phương Minh cuối cùng mở miệng.

“Ta…” Kỳ Kỳ lại theo thói quen cúi đầu, nghĩ chỉ cần ở ngoài trò chơi tiếp xúc với bọn Phượng Minh, chính mình sẽ cúi đầu, hẳn là tự ti đi. “Ta không tiện phiền phức ngươi.” Hắn đương nhiên biết nếu như xin Phượng Minh giúp đỡ, chuyện nhất định có thể giải quyết, nguyện vọng cũng nhất định có thể thực hiện được, nhưng, hắn có tư cách xin Phượng Minh  giúp đỡ sao.

“Có cái gì không tiện, ngươi nói chúng ta đương nhiên sẽ đám giúp a.” Thanh âm Phượng Minh lớn hơn nữa, hắn cảm thấy bị người trước mặt làm cho tức giận vô cùng rồi.

“Chúng ta chẳng qua chỉ là ở trong trò chơi quen biết nhau, miễn cưỡng tính là bằng hữu bình thường, ta làm sao lại không biết xấu hổ làm phiền ngươi.” Thanh âm Kỳ Kỳ mặc dù bé, nhưng cũng rất rõ ràng, hơn nữa ngay cả chính hắn cũng không có chú ý tới, trong lời nói của bản thân mang theo một chút làm nũng không phát hiện ra.

“Bằng hữu bình thường?” Phương Minh lặp lại bốn chữ này, sau đó nhìn chằm chằm Kỳ Kỳ, mãi cho đến khi đầu Kỳ Kỳ cúi càng thêm thấp, mới thu hồi ánh mắt dọa người.

“Tốt lắm. Từ giờ trở đi ngươi là người yêu của ta. Sau này có chuyện gì cũng đều phải nói cho ta biết, biết không?” Rất ít khi có người mời người khác cùng bản thân gặp gỡ lại như thế này, lại còn dùng loại khẩu khí như này. Không phải khẩn thiết cũng không phải mệnh lệnh, chỉ là đang nói một chuyện bình thường mà thôi, thế mà, Kỳ Kỳ đã ngây người rồi.

“Qua—-lại”

Vài ngày sau đó, Kỳ Kỳ vẫn cảm thấy bản thân đang nằm mơ. Hắn đầu tiên bị Minh Phong kéo trở về nhà,giới thiệu cho người nhà của hắn, kỳ quái chính là lại không có ai phản đối, chỉ có một tiểu cô nương mới 4,5 tuổi vui vẻ nói: “Thật tốt quá, giờ Lạc ca ca chính là của ta.” Không biết Lạc ca ca này có phải là chỉ Lạc Hành Thiên hay không nữa. Sau đó Hoàng Phượng Minh lại ở xung quanh trường bọn họ phát ra chuyện hắn là người yêu của mình, làm cho bản thân bị đội ngũ hậu viên của hoàng hậu liệt vào hàng tình địch đệ nhất, mỗi người đều hảo giống như muốn đem hắn ăn, có điều ngại quyền uy của hoàng Phượng Minh, trước mắt còn không có người hành động. Nhưng Kỳ Kỳ không chút nghi ngờ một ngày nào đó bản thân sẽ bởi vì Hoàng Phượng Minh mà bị giết.

Lại nói về sau, ngày nào đó Phượng Minh đột nhiên dẫn hắn đi nghĩa trang, hắn liếc mắt một cái liền thấy trên bia mộ có khắc tên cha mẹ mình. Hoàng Phượng Minh dùng một khoản tiền cùng Phương Nhược Vũ trao đổi tro cốt của Mạc Thần Phong.Mặc dù hắn đúng là bị đào lên một lần, nhưng bây giờ Mạc Thần Phong có thể cùng người mình yêu chôn chung một chỗ, có lẽ hắn cũng sẽ không trách tội những người đã đem hắn đào lên đi. Kỳ Kỳ không hỏi Phượng Minh tốn bao nhiêu tiền, bởi vì hắn biết kia nhất định là một con số bản thân mình nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu không bọn họ cũng sẽ không bằng lòng như thế. Nhất định phải hảo hảo báo đáp hắn. Trong lòng nghĩ thế nhưng Kỳ kỳ lại không nghĩ ra nên đến đáp thế nào mới tốt. Nghĩ không ra biện pháp, hắn tìm Lý Mạnh nói chuyện phiếm, vừa vặn gặp Lạc Hành Thiên ở đó. Do hắn giật dây, Kỳ Kỳ thẹn thùng tiếp nhận đồ vật Lạc Hành Thiên đưa tới. Vào ban đêm —–

“Ngươi cái đồ ngu ngốc này….” Trong phòng nhỏ đơn sơ của Kỳ Kỳ truyền ra tiếng kêu phẫn nộ của Hoàng Phượng Minh, có điều kia chỉ là chính hắn nghĩ mà thôi, trên thực tế hắn cả người đã không còn chút sức lực nào cổ họng khô rát, đã không dư thừa khí lực để kêu nữa rồi.

“Kia, xin lỗi….” Kỳ Kỳ ở bên cạnh cứng rắn nhận lỗi. Hắn thực sự không phải cố ý. Buổi sáng Lạc Hành Thiên cầm bình rượu cho hắn, là rượu thiệu hưng rất bình thường ở bên ngoài mua được. Lạc Hành Thiên nói dùng rượu này tới nấu cho Phượng Minh ăn, hắn sẽ thật cao hứng, cho nên hắn nấu một bàn đồ ăn thật lớn cần dùng đến rượu. Mặc dù tay nghề so ra kém đầu bếp, nhưng bởi vì sống một mình, việc nhà nấu ăn vẫn là sẽ phải làm. Phượng Minh cũng chưa nói không thể ăn, nhưng mà, sau khi ăn xong chưa đến nửa giờ, hai người đều cảm thấy không thoải mái, nghe thấy Kỳ Kỳ dùng rượu nấu đồ ăn là Lạc Hành Thiên đưa cho, Phượng Minh có một loại dự cảm bất hảo. Lạc Hành Thiên ở trong điện thoại lạnh lùng nói “A, đã ăn rồi a. Vị không tệ chứ? Đây là bình  rượu ở bên trong có thêm chút gia vị đặc biệt nga. Là xuân dược trong giới đồng chí bán chạy nhất đó. Lợi hại nhất chính là, trước khi ăn cái này nuốt một viên thuốc đặc chế, sẽ biến thành thú tính lành nghề nga. Ta nghĩ mãi viên thuốc kia đã đi đâu? Nga, hình như khi Kỳ Kỳ tới đem cho hắn làm sô cô la ăn rồi. Vậy, cứ như thế đi. Không quấy rối các ngươi nữa, chúc ngủ ngon.” Nói xong liền treo máy, để lại Phượng Minh đối với tiếng tút tút của điện thoại nghiến răng phẫn nộ. Nhưng không chờ hắn kịp phản ứng, Kỳ Kỳ sức chống cự càng kém hơn đã chịu đựng không nổi mà “thú tính quá độ”.Kết quả tiềm lực con người đúng là vô tận, Hoàng Phượng Minh bình thường cường thế dưới dược lực mà cả người vô lực chống đỡ không nổi Kỳ Kỳ thần trí không rõ, bị ăn một, khô, hai, sạch.

Phượng Minh đã không dư khí lực tới mắng chửi người nữa rồi. Hắn thế nào cũng không nghĩ tới bản thân sẽ là người ở phía dưới, nhưng chỉ có thể như vậy một lần. Hắn ở trong lòng lập lời thề, tiếp đó: “Còn ngốc cái gì, đỡ ta đi phòng tắm.” Hắn trước nay luôn yêu sạch sẽ chịu không nổi cái loại dính dính trên người này, cho dù phòng tắm ở đây đơn sơ đi nữa vẫn là muốn đi tắm sạch sẽ.

“Nga. Được.” Kỳ Kỳ nhanh chóng nâng Phượng Minh dậy hướng phòng tắm đi đến, mặc dù hắn phải nâng Phượng Minh so với mình cao hơn không ít có phần trầy trật, nhưng hiện tại trong lòng hắn cũng rất cao hứng đâu. Vừa nghĩ đến chuyện tình vừa rồi hắn liền nhịn không được nhếch miệng…..A yêu

“Ngươi đang suy nghĩ cái gì a, còn không mau đun nước.” Phượng Minh hung hăng đánh hắn một cái. Hắn hiện tại tính tình cũng không thể tốt nổi.

“Nga.” Ủy khuất sờ sờ đầu, Kỳ Kỳ ngoan ngoãn đi điều chỉnh nước nóng, rồi mới rất tự giác mà thay Phượng Minh tắm rửa, không dám qua loa.

“Nột, ngày mai bắt đầu đến nhà ta đi. Không được phép phản đối.” Phượng Minh hung ác cùng Kỳ Kỳ nói, nhưng trong lời nói vẫn lộ ra một tia không dám chắc, sợ Kỳ Kỳ cự tuyệt.

“Được.” Không nghĩ tới Kỳ Kỳ rất thẳng thắn mà đáp ứng, nhưng nếu như hắn biết rõ trong bụng Kỳ Kỳ nghĩ gì, nhất định sẽ phát điên.

‘Ta hiện tại là lão công rồi, nhất định phải hảo hảo chiếu cố hắn’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.