Vừa Gặp Đã Yêu 2

Chương 124




Từ mặt phía Đông đón được Nhã Lạc Khắc, ở khu trung tâm cũng mọc lên một cây thánh giá, Ái Nhĩ Ngu Ngốc đã bị cột vào bên trên, mọi người thay hắn tháo dây buộc,tháo xong hắn liền không ngừng vặn vẹo cổ tay kêu to: “Không hiểu sao lại bị buộc lên lâu như vậy, tay đều đã muốn đứt ra rồi. ” Mới nói xong vừa nhìn thấy Ma Tây liền đã quên đau nhức của mình, nhanh như chớp chạy tới hỏi han ân cần.

“Khí Nhi, ngươi đang tìm cái gì?” Tạp Lộ Tạp Lộ kỳ quái nhìn Khí Nhi đi tới đi lui, không khỏi suy nghĩ dò xét hỏi.

“Mộc bài a.” Khí Nhi xoay người đáp lại, trên mặt tỏ ra rất lo lắng: “Hắn sao không thấy đâu nữa?”

“Tìm hắn làm gì?” Tạp Lộ Tạp Lộ có chút không phản ứng kịp.

“Minh Phong ở đâu?” Ma Tây cũng phát giác thiếu đi một người.

“Đúng a. Tổng cộng chỉ có 5 nhiệm vụ, đồng hồ cát cũng đã biến mất. Nhưng Minh Phong đi đâu rồi?” Tạp Lộ Tạp Lộ cuối cùng cũng đã nhớ tới.

“ Cho nên ta đang tìm Mộc bài a, nhất định còn có chuyện gì đó chưa làm. “ Khí Nhi tiếp tục tìm kiếm, mọi người cũng hỗ trợ, thế nhưng 1 h đã trôi qua, vẫn không có lấy một kết quả.

“Chúng ta có nên mở rộng phạm vi tìm kiếm hay không?” Nhã Lạc Khắc đề nghị.

” Địa phương này quá lớn, hơn nữa lại dễ lạc đường, nếu như đi ra ngoài tìm sẽ không thể trở lại.” HÌnh Thiên nói ra suy nghĩ, đem ánh mắt đặt ở trên tế đàn. Màu đen trên tế đàn đã tán đi, lại khôi phục bộ dáng ban đầu, nhưng mọi người biết rõ, xung quanh như trước vẫn có tầng bảo vệ.

“Hình Thiên, ngươi nghĩ…” Ma Tây không có nói hết câu, bởi vì Hình Thiên đã gọi Renault ra, sau khi hạ xuống mấy câu mệnh lệnh, chỉ thấy renault bay lên cao, giống như lần đầu tiên hướng phía trên bay đi. Lôi điện lại lần nữa xoay quanh trên tầng bảo vệ.

” Các ngươi ở bên ngoài đợi, ta vào xem, nếu như sau 2 giờ còn không ra, liền logout tìm ta. Nếu như ta và Minh Phong vẫn chưa đăng xuất, tìm GM.” Sau khi dặn dò xong, HÌnh Thiên liền hướng trong tế đàn đi đến, nhưng có người so với hắn còn nhanh hơn một bước.

“Khí Nhi….” Sát không kịp nắm lấy, trơ mắt nhìn Khí Nhi cắm đầu vọt vào trong tế đàn.Hình Thiên vội vã cũng muốn đi vào, nhưng, tia chớp thoáng cái biến mất, Renault trong khoảng thời gian ngắn không cách nào gọi ra lần nữa.

“Khí Nhi hắn….không có việc gì đi?” Cánh tay Sát vươn ra còn chưa có thu về, đối với việc tế đàn lại khôi phục lại như cũ lo lắng nói.

“Hẳn là vậy, cùng lắm sẽ chết một lần đi.” Hình Thiên chăm chú nhìn tế đàn nói. Từ chỗ bọn họ bên này hoàn toàn không nhìn thấy Khí Nhi chạy vào tế đàn, bất quá cái này dù sao cũng chỉ là trò chơi, hẳn là không có vấn đề lớn.

“Đây dù sao cũng chỉ là trò chơi, không có vấn đề gì lớn.” Ma Tây đem ý nghĩ trong lòng Hình Thiên nói ra. “Sát, ngươi còn nhớ, lúc ngươi cùng Khí Nhi ở bên ngoài, có việc gì đặc biệt phái sinh hay không?”

“Sự việc đặc biệt sao?” Sát cúi đầu cố gắng suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ tới quy tắc trò chơi trên tấm bảng lúc đó: “Ta nhớ ra rồi. Điều thứ tu của quy tắc trò chơi viết nếu thành công hoàn thành 5 vòng trò chơi, có cơ hội gây ra một cái nhiệm vụ. Hình như gọi là xin giúp đỡ của thiên sứ.”

“Nói không chừng hiện tại nhiệm vụ này đã bị khởi động rồi.” Ái Nhĩ Ngu Ngốc nói.

“Đúng là đã khởi động rồi.” Nhã Lạc Khắc bảo mọi người xem thanh nhiệm vụ. Quả nhiên là có thêm một nhiệm vụ: xin giúp đỡ của thiên sứ. Nhưng ngoại trừ tên nhiệm vụ ra, không hề có bất luận cái gợi ý gì, hơn nữa màu sắc nhiệm vụ là màu xám, chứng tỏ bọn họ không thể hoàn thành.

“Xem ra Khí Nhi và Minh Phong mới là then chốt để hoàn thành nhiệm vụ này.” Tạp Lộ Tạp Lộ than thở nói. Xem ra chính mình là không có biện pháp tiến vào tế đàn nhìn rồi. Sau khi biết là nhiệm vụ mà không phải là BUG, mọi người cũng không lo lắng như vừa nãy, ở gần đó tìm một chỗ sạch sẽ, xuất ra đồ ăn, vừa ăn vừa chờ người ở bên trong đi ra, tạm thời coi như ăn cơm dã ngoại, tuy rằng có chút tối. Mà lúc này Khí Nhi lại đang ở trong tế đàn tìm kiếm.

“Minh Phong, Minh Phong….” Bên trong tế đàn là một mảnh hắc ám, Khí Nhi vừa gọi tên Minh Phong, vừa cẩn thận mà đi. Sau một lúc, con mắt dần thích ứng với bóng tối, lúc này mới đại khái thấy rõ xung quanh. Bản thân đang ở một nơi vô cùng trống trải giống như một đại sảnh hoàng cung vậy, ngoài mấy cây cột ra, không có vật gì khác. Tiếp tục hướng bên trong đi tới, xuyên qua một cái cổng vòm màu vàng kim, đi vòa bên trog hẳn là nội sảnh. Nơi này so với bên ngoài sáng hơn một chút, ở trung tâm đặt một quan tài không biết làm bằng thủy tinh hay pha lê, ánh sáng chính là từ bên trong quan tài phát ra.

Khí Nhi đi tới bên cạnh quan tài thủy tinh nhìn vào bên trong, sau đó lập tức sợ hãi kêu lên: “Minh Phong???” Nằm ở bên trong còn không phải là Minh Phong ư, chỉ thấy hắn nằm thẳng tắp ở trong quan tài kia, con mắt nhìn chằm chằm Khí Nhi, miệng không ngừng mấp máy, không biết đang nói cái gì.

“Minh Phong, ngươi sao lại ở trong này? Mọi người đang lo lắng tìm ngươi đấy….” Khí Nhi ở bên ngoài lải nhải nói không ngừng. Không biết rằng Minh Phong ở trong quan tài đã bắt đầu mắng chửi người rồi. Bản thân thật là xui xẻo, sau khi di vào vòng bảo vệ kia liền bị cái gì đó bắn trúng té xỉu. Sau khi tỉnh lại đã phát hiện mình nằm ở bên trong cái quan tài này không thể nhúc nhích, không biết đã nằm bao lâu, trong lúc còn đang mơ mơ màng màng, làm một giấc mộng lôn xộn, hiện tại thật vất vả thấy được người nhưng lại là cái tên nhóc này. Kia còn chưa tính, hắn lại còn ở bên ngoài tám loạn không biết đang nói ta cái gì, cũng không mau mau nghĩ biện pháp đem hắn thả ra.. Cứ nằm bất động ở đây, bản thân sẽ điên mất.

Khí Nhi bên ngoài có lẽ là nói đủ rồi, lại có lẽ là cuối cùng cũng phát hiện Minh Phong không tự mình ra được, chỉ có thể dựa vào người ở bên ngoài, liền dừng miệng, tìm kiếm phương pháp giúp Minh Phong thoát khốn. Chỉ thấy hắn đi xung quanh quan tài 2 vòng, sau đó cố sức đẩy nắp quan tài, đẩy nửa ngày, nắp quan tài vẫn như cũ không xi nhê tí nào, thế là hắn lại không biết từ chỗ nào tìm được một cái gậy sắt lớn, giơ cao lên chuẩn bị ném xuống.

“Ngươi muốn đập chết ta a?!” Minh Phong nằm ở bên trong trông thấy động tác của Khí Nhi mắt đều muốn trợn trắng rồi, cái tên nhóc này nghxi cũng không nghĩ, nếu thực sự cầm cái kia đập vỡ, thì vỡ cũng không chỉ là cái quan tài a. Có điều không biết là may mắn hay bất hạnh, Khí Nhi sau khi dùng sức lực bú sữa nện xuống, quan tài ngay cả kẽ nứt cũng chẳng có, ngược lại là chính hắn bị phản lực làm ngã trên mặt đất. Làm sao đây làm sao đây, may mắn là mặc dù không biết chơi trò chơi thế nào, nhưng IQ của Khí Nhi dù sao cũng không phải số âm, lúc này cuối cùng nghĩ đến  nhất định có cơ quan để mở cái quan tài này, bèn đứng lên, cũng không quản người ở bên trong có nghe hay không, Khí Nhi tự tin tràn đầy cùng Minh Phong cam đoan bản thân nhất định sẽ tìm được cơ quan để Minh Phong đi ra, ở nơi không tính là sáng sủa này bắt đầu tập trung tìm kiếm.

Có lẽ là người của bộ phận thiết kế quá yếu, cũng có lẽ là vận khí người mới chơi tác oai tác quái, tóm lại Khí Nhi rất nhanh liền tìm thấy cái cơ quan kia, mở được nắp quan tài nhìn như mỏng manh dễ vỡ thực tế so với sắt thép còn muốn cứng rắn hơn kia. Muốn hỏi hắn mở ra thế nào? Rất đơn giản a, lúc Khí Nhi đang bước đi không cẩn thận chân trái quàng vào chân phải ngã trên mặt đất, lại không cẩn thận khi đứng lên ấn vào một viên gạch, sau đó ầm một tiếng, cái nắp thủy tinh kia liền như vậy đã mở ra rồi. Minh Phong bị nhốt gần 6 tiếng, cuối cùng lại lần nữa được hít thở không khí trong lành, từ bên trong đi ra.

“Ngươi cái tên nhóc này, vừa nãy là muốn đập chết ta sao.” Vừa nghĩ đến động tác nguy hiểm của Khí Nhi khi nãy, Minh Phong thật vất vả đi ra liền muốn giết người.

“Thật tốt quá, Minh Phong ngươi đã ra được rồi.” Dưới cảnh tiếng ầm ầm đầy trời, Khí Nhi cũng không có nghe Minh Phong nói. Thấy Minh Phong an toàn không việc gì đi tới, Khí Nhi vui  vẻ nhào lên, ôm chặt lấy. Bị hắn nhiệt tình như vậy ôm lấy, tức giận của Minh Phong cũng không phát ra được, tùy ý hắn ôm chặt khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười. Có điều thời gian ôn nhu cũng không có duy trì lâu dài, phía trên rớt xuống không ít đá vụn, không chỉ Minh Phong Khí Nhi ở bên trong, mà ngay cả HÌnh Thiên bên ngoài chờ người cũng cảm giác được rung động mãnh liệt, tế đàn đang chậm rãi sụp đổ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.