Vũ Vương

Chương 47: Đế Vương Công Pháp




Về điểm này trong truyền thuyết từng có một cách nói. Ngay cả Benson cũng nói hắn đang nghiên cứu nguyên tố ma pháp hỗn loạn trong sa mạc. Nhưng Mạnh Hàn rõ ràng lại cảm nhận được từ trong hơi nóng này có một mùi vị nguyên tố ma pháp khiến người ta trông thấy mà thèm.

Nói một cách chính xác, hẳn là cảm giác về nguyên tố hỏa. Cho dù loại cảm giác này rất mờ nhạt, nhưng lại vô cùng rõ ràng. Cùng lúc đó, Mạnh Hàn cảm giác rõ ràng nhất chính thuộc tính ma pháp của bản thân hắn lại rất phù hợp với khí tức của nguyên tố thổ.

Giữa sa mạc, khí tức nguyên tố thổ vô cùng ít ỏi, gần như không có cách nào cảm giác được. Nếu như không phải nhờ vào thuộc tính ma pháp của bản thân Mạnh Hàn, và mười mấy ngày liên tục căn bản không thử sử dụng ma pháp, cũng không thử suy ngẫm, hơn nữa dựa vào phẩm chất đặc biệt của ma pháp sư dẫn đến trong vòng mấy ngày sau đó mỗi giờ mỗi khắc thân thể hắn đều khát khao nguyên tố ma pháp. Cho nên, khả năng nhận biết đối với nguyên tố ma pháp cũng càng lúc càng trở nên mãnh liệt.

Nguyên tố thổ hiếm có không thể tả xiết. Ngoài những đốm nguyên tố hỏa còn có một chút nguyên tố thủy gần như không có. Hiện tại Mạnh Hàn đã hiểu rõ, rốt cuộc năng lực dự báo thần kỳ của mình đối với nguồn nước là thế nào. Càng tới gần nơi có nguồn nước, mật độ nguyên tố thủy lại càng dày đặc. Trong sa mạc, ngoại trừ nguyên tố thổ ra, nguyên tố hấp dẫn Mạnh Hàn nhất, đương nhiên chính là nguyên tố thủy.

Chỉ cần theo phương hướng có mật độ nguyên tố thủy lớn lên, Mạnh Hàn có thể thoải mái tìm tới được nguồn nước. Trong sa mạc, đây cũng là lần đầu tiên hắn nghĩ thông suốt về điểm này. Chỉ có điều khiến hắn càng cảm thấy kỳ quái hơn chính là những nguyên tố ma pháp này dường như tuân theo một quy luật, hoàn toàn không có cảm giác được tình trạng hỗn loạn nào.

Benson nói hắn đã giải quyết phiền phức về vấn đề nguyên tố ma pháp hỗn loạn nơi này. Lẽ nào điều hắn nói chính là cái này?

Mạnh Hàn không dám khẳng định. Tuy nhiên sau khi hắn nghĩ rõ ràng về vấn đề cảm ứng đối với nguyên tố ma pháp, hắn bắt đầu cố gắng hết sức tiến lên phía trước, không ngừng vận dụng năng lực này để làm sâu sắc thêm nhận biết của mình đối với nguyên tố ma pháp phù hợp.

Hiện tại Mạnh Hàn không thiếu tinh thần lực. Cái hắn thiếu chính là ma lực. Hắn tin tưởng với cảm ứng như vậy sẽ có trợ giúp rất lớn đối với việc tăng trưởng ma lực.

Nguyên tố ma pháp vẫn rất thưa thớt. Mạnh Hàn lại càng ngày càng có thể dễ dàng cảm ứng được. Hơn nữa hắn còn phát hiện ra rất nhiều điều thú vị. Ví dụ như ở trong sa mạc dường như những nguyên tố thổ này căn bản không thể nào ngưng kết được nhiều, cho nên mới phải hình thành loại địa hình sa mạc như vậy.

Mạnh Hàn thậm chí nghi ngờ, nếu như có xu hướng khiến độ dày của nguyên tố thổ tăng lên tới mức độ bình thường, cái sa mạc này sẽ biến thành đất đai kiên cố.

Vì thể nghiệm loại cảm giác mới mẻ này, Mạnh Hàn tập trung tinh thần chọn con đường quanh co, tăng thêm thời gian ở trong sa mạc.

Trong thời điểm Mạnh Hàn càng ngày càng chìm đắm vào loại cảm giác này, đoàn tiếp viện phía sau lại càng ngày càng kinh ngạc.

- Đây thật sự là lần đầu tiên đại nhân tiến vào sa mạc sao?

Sau khi mấy người lính đánh thuê lão luyện liên tục đi qua mấy nguồn nước ốc đảo, đã không nhịn được đưa ra vấn đề như vậy.

Những người lính đánh thuê có kinh nghiệm phong phú như vậy cũng phải kinh ngạc cảm thán. Những nơi Mạnh Hàn đi qua, lại không có một nguồn nước nào không bị hắn phát hiện ra. Không chỉ những nơi đã được các lính đánh thuê lão luyện đánh dấu, thậm chí ngay cả những nơi bọn họ chưa từng tới, cũng bị Mạnh Hàn dẫn đi qua một lượt. Điều này khiến những người lính đánh thuê lão luyện cảm thấy vui mừng đồng thời cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi.

Mạnh Hàn đi phía trước lại hoàn toàn không biết về những chuyện phát sinh phía sau. Hắn chỉ máy móc đi về phía trước. Chí ít, trong mắt Gavin và George thấy, hiện tại Mạnh Hàn chính là trong một trạng thái như vậy.

Hắn thậm chí không cần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời để xác định rõ phương hướng, chỉ cúi đầu cất bước, lại có thể tìm tới nguồn nước một cách chuẩn xác như vậy. Không riêng gì những người lính đánh thuê lão luyện kia, ngay cả bản thân các thân binh của Mạnh Hàn cũng đều vô cùng kinh ngạc.

Không có bất kỳ người nào biết được, lúc này Mạnh Hàn so với điều bọn họ nhìn thấy còn quá đáng hơn. Hắn chẳng những tiến lên không hề quan sát phương hướng, nếu như đứng ở đối diện Mạnh Hàn, sẽ phát hiện, ngay cả con mắt của Mạnh Hàn cũng không hề mở ra.

Từ sau khi phát hiện dưới tình huống như vậy mình có thể nhận biết được các loại nguyên tố ma pháp mỏng manh, Mạnh Hàn liền ý thức được đây là một phương thức rèn luyện tuyệt hảo. Điều Benson nói tới nhất định cũng ở giữa này. Chỉ có trong sa mạc xuất hiện cấm chế ma pháp, mới có nguyên tố ma pháp mỏng manh như vậy. Cũng chỉ có Mạnh Hàn liên tục mười mấy ngày hai mươi ngày không sử dụng ma pháp, không suy nghĩ, thậm chí còn vô tình hữu ý phân tán ma lực của bản thân mình, lúc này mới có thể cảm giác được trong khung cảnh xung quanh có chút nguyên tố ma pháp mong manh như vậy.

Mục đích của Mạnh Hàn lúc này đã không phải là đi ra khỏi sa mạc, mà là cố gắng hết sức duy trì tình trạng hiện tại. Cho nên, hắn thậm chí không dồn hết tâm trí đi về một phía nào đó, chỉ đơn thuần căn cứ vào mật độ của nguyên tố thủy để phán đoán phương hướng bước đi. Hắn còn nhắm mắt lại để hoàn toàn cảm nhận được t nguyên tố thổ. Càng tới gần nơi có đất, nguyên tố thổ càng dày đặc. Mạnh Hàn liền thông qua sự khác biệt về mật độ của nguyên tố thổ nơi này và những nơi xung quanh để phán đoán vị trí đặt chân của mình.

Thức ăn hắn mang trên người đã sớm không đủ. Nhưng Mạnh Hàn lại không lo lắng. Bởi vì sau khi Gavin và George nhìn thấy hắn không có đủ thức ăn, chung quy sẽ đúng lúc đưa thức ăn tới. Điều này đã khiến Mạnh Hàn biết được có một nhóm người đi theo phía sau mình. Sau khi biết được điều này hắn càng không chút kiêng kỵ thể nghiệm sự rèn luyện hiếm thấy trong sa mạc này.

Benson từng nói, hắn đã giải quyết vấn đề nguyên tố ma pháp hỗn loạn trong sa mạc. Nói không chừng lúc nào đó nơi này sẽ không có cách nào có lại được cơ hội như vậy. Mạnh Hàn muốn nắm lấy tất cả thời gian để tăng cường thực lực của mình.

Liên tục hơn hai mươi ngày, Mạnh Hàn không ngừng di chuyển trong sa mạc. Mỗi giờ mỗi khắc hắn không ngừng lĩnh hội nhận biết các nguyên tố ma pháp trong môi trường xung quanh. Sau một thời gian dài, tuy rằng Mạnh Hàn chưa từng sử dụng ma pháp một lần nào, nhưng bản thân hắn lại có nhận thức rất rõ ràng, nếu như lúc này mình sử dụng ma pháp nhất định sẽ càng thêm thông thuận hơn so với trước đây. Điều này chỉ thuần túy là cảm giác, hoàn toàn chưa từng được thực hiện.

Lúc này đám người đi theo phía sau cũng không mấy lo lắng nữa. Hiện tại Mạnh Hàn ở trong sa mạc, còn thông thạo hơn nhiều so với đám người đã sống lâu trong sa mạc như bọn họ, cũng đã phân không rõ được ai mới thật sự là chuyên gia sa mạc nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.