Vũ Vương

Chương 32: Một Tháng Trong Mộng Cảnh




Giao dịch đã cẩn thận căn dặn Francis trước đó vẫn được tiến hành. Còn có thể mua được cái gì, mua được bao nhiêu, Mạnh Hàn tạm thời giao tất cả cho Tử tước Francis đến thực hiện. Bản thân hán lại vội vội vàng vàng chạy về lữ quán. Bởi vì hắn đã nhận được tin tức do Gavin truyền đến, George đã từ rừng rậm Tinh Linh trở về.

Xe chậm rãi từ Hoàng Sa Thành đến thành bảo cự thạch, phải đi ròng rã hơn một tháng. Nhưng dưới tình hình tốt, hơn nữa còn cố gắng càng nhanh, một chuyến chẳng qua chỉ mất thời gian mấy ngày. Mạnh Hàn nóng lòng muốn biết, rốt cuộc George liên lạc thế nào. Chuyện liên quan đến mạng nhỏ của mình là chuyện lớn. Trong lúc nhất thời, hắn cũng không lo nổi đến số lượng mấy vạn kim tệ kia.

Vừa tiến vào lữ quán, Mạnh Hàn liền thông qua sủng vật đám mây của mình phát hiện, trong lữ quán đã tăng thêm mười mấy người. Mình cũng không hề dặn George phải dẫn người của mình lại đây. Như vậy người đến chỉ có thể có một loại khả năng, chính là Tinh Linh.

George còn sống, các Tinh Linh theo tới đây. Rõ ràng đây là tin tức tốt. Nhận được kết quả này, tâm tình khẩn trương của Mạnh Hàn lập tức được thả lỏng ra. Ít nhất có những Tinh Linh ở đây, chuyện kế tiếp, nhất định sẽ khiến mọi người đều phải vỡ kính mắt.

Cho dù biết là người của Tinh Linh Tộc đến rất có khả năng là cao thủ, nhưng khi Mạnh Hàn thấy được một trong sáu bá chủ Tinh Linh đã từng liên thủ đối phó mình đang ở bên trong, hắn không nhịn được kinh ngạc giật nảy người.

- Trưởng lão tôn kính, sao ngài lại tự mình đến đây vậy?

Vừa nói, Mạnh Hàn vừa thi lễ về phía vị trưởng lão Tinh Linh Tộc kia. Lúc trước, hắn còn có chút lo lắng nho nhỏ, các cao thủ Tinh Linh Tộc có đủ cường hãn hay không. Nhưng hiện tại xem ra, hoàn toàn không có vấn đề. Cho dù san bằng thành bảo cự thạch cũng không có bất kỳ vấn đề gì.

- Ta đến là muốn cùng ngươi nói kỹ càng một chút về vấn đề liên quan với chuyện giải cứu người tộc chúng ta đã bị bán làm nô lệ.

Trưởng lão Tinh Linh này là một nữ tử. Mạnh Hàn căn bản không có cách nào phỏng đoán được tuổi của nàng. Hắn chỉ biết, nàng là một vị ma pháp sư tôn quý, hơn nữa, ít nhất là một vị Pháp Thánh.

Lúc nữ Pháp Thánh Tinh Linh nói chuyện cũng không mấy để ý đến Mạnh Hàn. Chỉ có điều sau khi nàng nói xong những lời này, thời điểm tầm mắt tập trung đến trên người Mạnh Hàn, nàng đột nhiên lại cả kinh kêu lên:

- Ngươi... ngươi... ngươi làm sao có thể có ấn ký này?

- Ấn ký? Ấn ký gì vậy?

Mạnh Hàn kinh ngạc giật nảy người, thần sắc dường không hiểu ra sao cả. Hắn quan sát trái phải trước sau trên thân thể mình một hồi miệng liên tục hỏi:

- Ở đâu? Ở chỗ nào? Chỗ nào có ấn ký vậy?

Ấn ký của Benson, nữ Pháp Thánh Tinh Linh liếc mắt đã nhìn ra được. Bởi vậy Mạnh Hàn không thể không giả vờ hồ đồ.

Tuy rằng Tinh Linh Tộc tạm thời đối với Mạnh Hàn không tệ. Nhưng một khi cho bọn họ biết mình đối với bọn họ có thái độ thù địch, như vậy, mặc kệ mình có chỗ dựa vững chắc lớn đến mức nào, tin tưởng Tinh Linh Tộc cũng sẽ trực tiếp tiêu diệt mình trước tiên. Để Tinh Linh Tộc biết mình nắm giữ một ấn ký do Benson lưu lại trên người như vậy càng thêm không ổn. Ai biết bọn họ có thể bởi vì kiêng kỵ Benson khiến mình trực tiếp biến mất không thấy hình bóng hay không?

Khải Văn cũng biết ấn ký này. Vậy có phải biểu thị, gia hoả này cũng có thực lực Pháp Thánh hay không? Hoặc là nói, chí ít có ánh mắt Pháp Thánh. Nghĩ đến điểm này, Mạnh Hàn liền suy nghĩ kiên định một chút. Bất kể như thế nào, cũng phải để Khải Văn tiên sinh ở lại bên cạnh mình.

Khả năng biểu diễn của Mạnh Hàn quá mức chân thực, sau khi Pháp Thánh Tinh Linh nhìn một lát mới nói:

- Xin lỗi, lãnh chúa đại nhân, ta nghĩ ta đã nhìn lầm rồi.

Lúc này trong lòng Mạnh Hàn mới buông lỏng một chút, vỗ vỗ vào ngực của mình, thở phào một hơi:

- Làm ta sợ tới mức nhảy dựng lên. Ta còn cho rằng có sát thủ nào nhìn chằm chằm vào ta, đóng ấn ký cho ta.

Làm xong động tác giả tạo này, Mạnh Hàn mới quay sang nhìn Pháp Thánh Tinh Linh, đổi thành một loại động tác tao nhã khác:

- Xin lỗi, trưởng lão tôn quý, gần đây ta có chút quá khẩn trương.

- Ngươi đang khẩn trương cái gì?

Giọng nói Pháp Thánh Tinh Linh nhẹ nhàng giống như trôi nổi trong không trung, nhưng vẫn tiến vào trong tai Mạnh Hàn một cách rõ ràng:

- Lẽ nào ngươi sợ chúng ta tìm tới cửa sao?

- Đương nhiên, trưởng lão tôn quý, dưới sự phẫn nộ của Tinh Linh Tộc không có ai lại không cảm giác hoảng sợ cả.

Trước tiên cứ vuốt đuôi một cái nho nhỏ. Mặc kệ có tác dụng hay không có tác dụng, nhưng không ai lại đưa tay đánh vào khuôn mặt tươi cười cả:

- Ngài cũng biết, trước đó ta chưa hê nói qua với nữ hoàng bệ hạ những chuyện này. Cho nên, Y Phàm tiên sinh tìm tới cửa, ta không thể không nói dối vài lời. Phải biết rằng, Y Phàm tiên sinh có thể thoải mái giết ta một vạn lần.

- Xem như nể tình ngươi thành thực, chuyện lừa dối Y Phàm, chúng ta sẽ không truy cứu. Tuy nhiên, tốt nhất không nên có lần sau.

Lời nói của Pháp Thánh Tinh Linh thật giống với lời nói của tiểu ma nữ năm đó, thật sự là cao cao tại thượng. Cho dù Mạnh Hàn cứu nô lệ Tinh Linh ra, nhưng hắn dám nói dối với Tinh Linh Tộc cao quý, chính là tội lớn. Có thể nể tình Mạnh Hàn cứu người trong tộc hơn nữa hiện tại ăn ngay nói thật không đáng truy cứu, nhưng vẫn phải cho Mạnh Hàn biết, chuyện gì không thể làm.

Lần này Mạnh Hàn đã thực sự thở phào nhẹ nhõm. Cửa ải nguy hiểm nhất đã vượt qua. Tiếp theo chính là vùng đất bằng phẳng. Tình hình hiện tại có thể chờ xem những kẻ chuẩn bị khiến mình chết, ngược lại sẽ chết như thế nào đi!

Một nhóm Tinh Linh Tộc gồm mười lăm người, do nữ trưởng lão Pháp Thánh Tinh Linh dẫn đầu. Những người đi theo đều là cao thủ. Về điểm này khiến Mạnh Hàn hết sức kinh ngạc. Đội hình cường đại như vậy cho dù là trực tiếp tập kích thủ đô của vương quốc cũng làm được. Bọn họ thực sự chỉH đến bảo hộ hai nô lệ Tinh Linh sao?

Khi Mạnh Hàn cẩn thận hỏi ra những điều này, nữ Pháp Thánh Tinh Linh cười mà như không cười nhìn Mạnh Hàn, sau đó phất tay để người khác rời khỏi, mới cười nói:

- Không phải ngươi bảo chúng ta tới để bảo vệ số lượng kim tệ kếch xù của ngươi sao?

- Ách.

Dự định trong đầu Mạnh Hàn bị người ta nói toạc ra như vậy, mặc cho hiện tại da mặt Mạnh Hàn đã có độ dày như tường thành cũng không khỏi đỏ hồng, lắp bắp nói:

- Cái này... cái này... cái này làm sao có thể không ngại được.

Mặc dù lời nói có phần lắp bắp, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười hài lòng.

Đối diện với da mặt Mạnh Hàn dày như vậy, cách làm lại không hề che giấu chút nào, dường như Pháp Thánh Tinh Linh cũng không cảm thấy tức giận. Trái lại nàng nhìn hắn giống như đang xem trò vui, dường như đang chờ hắn giải thích.

- Được rồi! Trưởng lão đại nhân!

Mạnh Hàn cắn răng một cái, dự định nói thẳng sự tình ra.

- Ta tên là Meredith.

Nghe Mạnh Hàn vẫn gọi mình là trưởng lão, vẻ mặt đối phương trái lại rất ôn hoà nói ra tên của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.