Vũ Vương

Chương 17: Kinh Thiên Kiếm Pháp




Sau khi trả lời xong Y Phàm mới cảm thấy có chút kỳ quái. Tuy nhiên hắn liền an ủi mình, dù sao đi nữa nếu hắn muốn lấy mạng của Mạnh Hàn chẳng qua chỉ là chuyện trong giây lát. Không cần để ý nhiều tới mấy lời nói đó.

- Ngu xuẩn!

Mạnh Hàn trực tiếp chụp cho hành động của đám người Y Phàm một cái mũ như vậy.

Nghe thấy Mạnh Hàn trực tiếp phê bình lại không che giấu nhiều như vậy, Joey đứng ở bên cạnh, tim cũng nhảy lên đến cổ. Người dám ở ngay trước mặt một vị Kiếm Thánh của Tinh Linh Tộc trực tiếp mắng hắn là ngu xuẩn, dường như ngoại trừ đại nhân trước mắt mình ra, Joey vẫn chưa từng nghe nói qua về một người nào khác. Cho dù là ở trong Tinh Linh Tộc, sợ rằng chỉ có nữ hoàng Tinh Linh và Pháp Thần các hạ mới dám làm như vậy?

Không riêng gì Joey thiếu chút nữa bị Mạnh Hàn làm sợ hãi đến mức sụp đổ, ngay cả Y Phàm là người trực tiếp trong cuộc cũng mặt đỏ giống như quan công, chỉ thiếu chút là không có chỗ bạo phát. Nhìn sắc mặt hắn, Joey hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần Mạnh Hàn nói thêm một câu với lời lẽ không khách khí, hắn có thể trực tiếp rút kiếm ra đưa đại nhân của mình xuống địa ngục.

- Các ngươi làm như vậy, ngoại trừ khiến những người có nô lệ Tinh Linh càng thêm bí mật ra, còn có ích lợi gì nữa?

Lúc này Mạnh Hàn dường như đã hóa thân thành thượng cấp của Y Phàm, đang trách mắng thuộc hạ của mình hành sự bất lực:

- Ngay cả những người báo tin tức cho các ngươi cũng bị giết, không trách được các ngươi ở trong này nhiều năm như vậy cũng không cứu được bao nhiêu tộc nhân của mình về. Tinh Linh Tộc kiêu ngạo và vinh quang, là bởi vì các ngươi tự kiêu và không phân tốt xấu như vậy sao?

- Nếu như ngươi không có cách nào đưa ra thứ gì chứng minh ngươi và Tiểu công chúa Jessyca hợp tác, ta không ngần ngại lập tức giết chết ngươi, sau đó về rừng rậm Tinh Linh hỏi rõ ràng.

Y Phàm đã phẫn nộ đến mức toàn thân run rẩy. Nếu quả thật chính nữ hoàng Tinh Linh trách mắng hắn như vậy, có thể hắn sẽ không có bất kỳ cảm giác gì, bởi vì đó theo lý thường phải làm. Nhưng... nhưng mình lại bị một con người mà mình luôn luôn xem thường trách măng như vậy, bảo hắn làm sao có thể không phẫn nộ đây.

- Ta đã từng nói qua, chuyện buôn bán tơ lụa của ta chính là đang hợp tác với Tinh Linh Tộc. Nguyên liệu ta sử dụng chính là sợi to do con nhận nhiệt đới mà thân vệ quân nào đó của Tinh Linh Tộc của các ngươi đang cưỡi.

Mạnh Hàn cũng biết mình đã kích động hắn đủ nhiều, nhanh chóng trả lời.

- Điều này hoàn toàn không đủ để nói rõ ngươi và công chúa Jessyca có hiệp nghị.

Y Phàm không chút do dự lắc đầu, giống như căn bản không chịu thừa nhận.

- Nhưng điều này là do nữ hoàng bệ hạ tự mình đáp ứng hợp tác, có Alfred làm chứng.

Mạnh Hàn lại nói ra tên của một người trong Tinh Linh Tộc.

- Như thế vẫn chưa đủ.

Y Phàm tiếp tục lắc đầu:

- Người biết đội trưởng Alfred cũng không ít.

- Như vậy, cái này có thể chứng minh không?

Thở dài một hơi, Mạnh Hàn đưa tay lấy từ trong ngực ra cái bình đựng nước giếng mặt trăng do tiểu ma nữ cho mình, đưa tới trước mặt Y Phàm.

- Đây là?

- Vừa nhìn thấy cái bình với phong cách của Tinh Linh Tộc, Y Phàm cảm thấy có chút nghi ngờ không thôi. Tuy nhiên, hắn vẫn kiên định lắc đầu:

- Chỉ là một cái bình mà thôi, không thể nói lên điều gì.

- Vấn đề là, trong bình chứa chính là nước giếng mặt trăng.

Giọng nói của Mạnh Hàn vẫn không nhanh không chậm không chút hoang mang như vậy. Tinh thần lực mạnh mẽ khiến hắn dù ở trong thời điểm sinh tử có thể bị uy hiếp bất cứ lúc nào vẫn có thể duy trì sự ung dung không vội.

Nghe thấy mấy chữ nước giếng mặt trăng, Y Phàm không còn cách nào giữ được bình tĩnh nữa. Hắn tiến lên một bước, gần như là dùng tay cướp lấy chiếc bình Mạnh Hàn đang cầm trong tay. Sau đó hắn vội vàng kéo nắp bình ra.

Nhất thời, một ma pháp chấn động êm dịu mà lại cường đại lập tức xuất hiện. Cho dù Y Phàm là một Kiếm Thánh cũng có thể cảm giác được ma lực mạnh mẽ ẩn chứa trong cái bình này.

Bên trong Tinh Linh Tộc, Y Phàm là Kiếm Thánh cũng coi là người có thân phận nhất định. Vừa mở nắp bình ra, hắn lập tức phát hiện, trong cái bình này đúng là chứa nước giếng mặt trăng. Sau khi phát hiện ra điểm này đối với những lời Mạnh Hàn nói, hắn đã tin chín phần.

Đúng như vừa nãy hắn đã nghi ngờ, một cái bình với phong cách của Tinh Linh Tộc cũng không thể nói lên vấn đề gì. Có thể tùy tiện làm ra được nó từ bất kỳ chỗ não hoặc có thể lấy được từ trong tay một vài Tinh Linh.

Nhưng một bình chứ nước giếng mặt trăng, không phải là thứ mà bất kỳ người nào cũng có thể có được. Cho dù là Tinh Linh, không phải mỗi Tinh Linh đều có cơ hội nhìn thấy nước giếng mặt trăng trong truyền thuyết.

Nhưng Mạnh Hàn lại có một bình thật sự trăm phần trăm là nước giếng mặt trăng như thế? Với bản thân hắn chỉ là ma pháp học đồ, cho dù thêm thân phận một Tử tước thành chủ nho nhỏ của con người, nói hắn cướp được bình như vậy từ trong tay của Tinh Linh, căn bản là không có khả năng. Tinh Linh có nước giếng mặt trăng Tinh Linh khi gặp phải nguy hiểm, nếu như không thể trốn thoát, trước tiên luôn có biện pháp khiến nước giếng mặt trăng biến thành một bình nước bình thường. Không phải Tinh Linh tự nguyện đưa ra, không ai có thể nhận được nước giếng mặt trăng từ trong tay của Tinh Linh.

- Ngươi thật sự từng có hiệp định với công chúa Jessyca sao?

Lần này, sau khi Y Phàm xác nhận là nước giếng mặt trăng, hắn dùng hai tay nâng cái bình đưa trả lại cho Mạnh Hàn. Thái độ trên dường như đã đón nhận. Chỉ có điều, hắn cũng quen biết với công chúa Jessyca. Cho dù ở bên trong Tinh Linh Tộc, nàng cũng là một tiểu phá phách. Lẽ nào nàng đã lớn trở thành một công chúa trưởng thành?

- Đương nhiên. Ta đã phái người trở lại thông báo với công chúa điện hạ. Tin tưởng chẳng mấy chốc sẽ có tin tức truyền đến.

Lần này Mạnh Hàn càng thêm vàng thật không sợ lửa, không hề chột dạ. Bởi vì hắn thật sự đã phái George đi thông báo với Jessyca:

- Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này rất có khả năng sẽ không an toàn. Cho nên, sự an toàn của hai nàng giao lại cho ngươi. Ngươi biết, người của ta hoàn toàn không đủ khả năng để bảo hộ hai người của Tinh Linh Tộc. Cũng không đủ để khiến những gia hỏa có hứng thú đối với nô lệ Tinh Linh cảm thấy kinh sợ.

- Được rồi!

Cuối cùng Y Phàm không còn nghi ngờ nữa. Đúng như lời Mạnh Hàn đã nói. Dù sao đi nữa chẳng mấy chốc sẽ có tin tức tới đây. Nếu như đến lúc đó Mạnh Hàn nói dối, mình giải quyết hắn cũng không muộn. Còn việc Mạnh Hàn muốn mình bảo hộ người trong tộc mình, Y Phàm không cảm thấy có gì không thích hợp.

- Các nàng ở ngay trong gian phòng kia. Hiện tại các nàng được chiếu cố rất tốt.

Mạnh Hàn chỉ về phía gian phòng của hai nô lệ Tinh Linh, không chút khách khí bắt đầu khoe thành tích:

- Tin tưởng ta, cho dù các nàng ở trong tay những người khác từng gặp phải một ít đối xử không tốt, nhưng từ sau khi các nàng tới nơi này, vẫn được chiếu cố rất tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.