Vũ Thế Đầu Đệ

Chương 27: Vịt con xấu xí bị đánh gãy gian tình




Ngô……

Viên Tiểu Nhi mơ mơ màng màng mở lên đôi mắt, bụng đánh trống làm cho nàng tỉnh lại.

Vừa mở mắt, khuôn mắt anh tuấn ánh vào mi mắt…Dọa!

Nàng hoảng sợ, theo bản năng muốn há mồm kêu to, nhưng lập tức nghĩ đến tình cảnh hiện tại.

Đúng! Bọn họ r

i xuống vách núi, hắn bị thương, còn ngất đi, nàng vừa khóc lại hoảng, còn bắt tay vào giúp hắn xử lý miệng vết thương. Sau khi xử lý xong, nàng cũng mệt mỏi, mờ mịt mà ngủ đi.

Nhưng nàng nhớ rõ ràng là ngủ ở gần đống lửa, như thế nào tỉnh lại thì ngủ ở trong lòng hắn?

Hơn nữa, còn làm nàng nhớ lại giấc mộng kỳ quái của ngày hôm qua…

Nàng mơ thấy hắn hôn nàng, hơi thở nóng cháy vây quanh nàng, làm cho hô hấp của nàng rối loạn, thân thể hai người kề sát, làm cho nàng cảm thấy thật nóng……

Nghĩ nghĩ, nhịn không đượđỏ mặt.

Viên Tiểu Nhi bâng lấy khuôn mặt, lại nhìn đến thân thể hai người dựa vào thật sự rất gần, cả người nàng cơ hồ là vùi ở trong lòng hắn.

Nàng sợ tới mức nhanh chóng bò dạy cách xa hắn ra, nhưng vừa mới rời khỏi thân thể ấm áp kia, gió lạnh liền phất vào sơn động, làm cho nàng nhịn không được rụt lại thân mình, thiếu chút nữa liền nhịn không được tiến vào trong ngực ấm áp kia.

Nằm ở trong lòng hắn, nàng ngủ thật sự an ổn, hơi thở của hắn làm cho nàng cảm thấy an tâm……

“Chán ghét! Ta đang nghĩ cái gì nha!” Viên Tiểu Nhi đỏ mặt, chạy nhanh dùng sức chụp mặt mình, đánh tan ý tưởng điên khùng này.

“Muốn chết! Ta tối hôm qua vì ngủ mơ hồ, nên mới có thể không cẩn thận tiến vào trong lòng hắn đi?” Nàng nhỏ giọng nói thầm, hạnh mâu dò xét khuôn mặt anh tuấn kia nhìn một cái.

Không thể phủ nhận, hỗn đản này tuy rằng ác liệt tới cực điểm, bất quá bộ dạng thật đúng là đẹp tới cực điểm.

Ngũ quan tuấn mỹ như điêu khắc tới hoàn mỹ, cổ da thịt màu đồng không như thư sinh trắng nõn, nhưng cả người lại phát ra khí chất nho nhã, xem tới thật vô hại làm cho người ta dễ dàng dỡ xuống phòng tâm.

Thật sự tuyệt không giống võ lâm minh chủ vanh danh thiên hạ, vẫn là giống cái tôn quý thế gia công tử.

Nhưng mà, những biểu hiện giả dối này đều là giả dối, nàng tự mình trải nghiệm qua sự ác liệt của hắn, bề ngoài ôn hòa, và tất cả biểu hiện đều là giả dối, cá tính hắn ác liệt, miệng còn thối cực điểm! (Thối trong ý nghĩ nói chuyện rất độc ác)

Hơn nữa…… Hắn còn cường hôn nàng!

Nghĩ đến cái hôn kia, Viên Tiểu Nhi cố bâng lấy hai má, thở phì phì trừng mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn kia, hạnh mâu không tự giác nhìn tới bạc môi.

Nàng nhớ rõ môi của hắn…… Nóng nóng, mềm, làm cho nàng không thở nổi, mê sương mù mông, không tự chủ được say mê, tựa như giấc mộng tối hôm qua vậy……

Nàng nhịn không được nghiêng mình ,khuôn mặt nhỏ nhắn chậm rãi tới gần hắn.

“Thoạt nhìn rất mềm nga……” Nàng nháy mắt mấy cái, tò mò theo dõi môi hắn, đôi má hồng hồng, trái tim thẳng thắn đập lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn chậm rãi gần sát khuôn mặt anh tuấn

Nàng không muốn làm thôi, chính là muốn đến gần cánh môi kia xem xem thôi, thật sự…Nhiều lắm lấy tay sờ một chút, tuyệt sẽ không khinh bạc hắn…… ( =)) )

“Chính là xem sao? Muốn hay không muốn thử xem mềm hay không mềm?” Đột nhiên, lời nói theo bạc môi ngả ngớn phun ra, con ngươi đen đang lười biếng cũng mở ra, trêu tức nhìn nàng.

“Oa!” Viên Tiểu Nhi hoảng sợ, đôi má thiêu nóng, trong lúc gấp rút muốn rời khỏi thì bị bàn tay to ngăn chặn cái gáy của nàng, đem mặt của nàng kéo xuống.

Mà Tư Lập Thân cũng đi theo ngẩng đầu, dùng sức ngăn chặn môi nh đào mê người dụ hoặc hắn đã lâu.

“Ngô……” Viên Tiểu Nhi trợn tròn hạnh mâu, tuy rằng liều mình giãy dụa, nhưng lại đánh không lại khí lực của hắn, cánh môi hé mở, đầu lưỡi trơn trượt thừa cơ tham nhập, khiêu khích giống như liếm qua hàm răng, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho khéo léo, đem toàn bộ hơi thở của nàng cướp lấy.

Trong miệng mũi tràn ngập hơi thở nóng cháy của nam nhân, làm cho đầu óc của nàng dần dần hôn trầm, tay nhỏ bé giãy dụa dần dần phóng nhược, không tự chủ được thả lỏng thân mình, mâu nhi sương mù, đắm chìm ở dưới sự bá đạo đòi lấy của hắn.

Mà bàn tay to ngăm đen cũng đi theo hướng lên trên, cách chiếc áo cầm miên nhũ đầy đặn, năm ngón tay thu hẹp, vuốt ve nơi mềm mại rất tròn của nàng.

Thân thể hai người trong phút chốc kề sát gần nhau, nóng rực của hắn để ở chỗ mềm mại của nàng, vật liệu may mặc mỏng manh ngăn không được khi lửa nóng tiếp xúc, hắn nhịn không được nâng mông lên, chạm ở nơi riêng tư mê người.

“n……” Viên Tiểu Nhi nhịn không được nhẹ giọng ‘ưm’, giữa chân truyền đến một trận tê dại, loáng thoáng thấm ra mấy phần dịch ẩm ướt, cỗ cảm giác xa lạ kia làm cho nàng vừa thẹn lại nóng.

Nàng nên phản kháng, nhưng trong hô hấp đều thuộc loại hơi thở nam nhân của hắn, làm cho nàng mê loạn, không tự chủ được say mê trong đó, tay nhỏ bé vốn định chống đẩy không tự giác bắt lấy cánh tay hắn, dần dần thở dốc, đầu lưỡi cùng hắn dây dưa lẫn nhau, hút ra chỉ bạc ái muội.

Bàn tay to cũng không cách nào thỏa mãn, cách lớp áo chơi đùa vỗ vê, ngón tay nhẹ nhàng tham nhập vào cái yếm, nhẹ cầm lấy nhũ tiêm hồng nhạt, có một chút – không một chút nhẹ nhàng lôi kéo, ngẫu nhiên niết đẩy nhũ thịt no đủ, khiêu khích

Đầu gối cũng mở rộng đùi phải của nàng, làm cho hạ thể hai người thiếp vào càng nhanh, cũng làm cho nơi mềm mại để ở nam tính của hắn, nhiệt độ trên người nàng truyền tới làm cho hắn rung động không thôi.

Áp lực không được lửa nóng nam tính, không chỉ nhẹ đụng phải giữa chân nhuyễn nộn, càng cọ xát qua lại, nhóm lên ra dục hỏa nóng cháy.

“n…… A……” Viên Tiểu Nhi sương mù nhẹ ngâm, ở giữa chân không được tràn ra yêu dịch nóng ẩm ướt, lập tức liền đem vật liệu may mặc dưới hạ thân nhiễm ẩm ướt.

Vải dệt ướt đẫm kề sát đóa hoa, buộc vòng quanh cảnh xuân mê người, mà theo cọ xát của hắn, yêu dịch không được thấm ra, từng giọt từng giọt, làm cho vải dệt trước người hắn cũng đi theo nhiễm lên dịch ẩm ướt.

“Không……” Nhận thấy được hạ thể chính mình rất ẩm ướt, nàng không khỏi cảm thấy một trận xấu hổ cùng quẫn bách, nhưng sự kháng cự than nhẹ toàn bộ đều bị hắn thu hấp vào miệng, đầu lưỡi quấn quít lấy nhau, mê loạn lý trí của nàng, làm cho nàng lại lần nữa hãm sâu vào trong tình dục xa lạ kia.

Mà hắn cũng nhận thấy được đầy đủ dịch ẩm ướt, đầu lưỡi khẽ liếm qua cánh môi, ái muội nói nhỏ: “Vật nhỏ, nàng thật mẫn cảm, mới một chút liền ẩm ướt như vậy!”

Nói xong, hắn di động cái mông rắn chắc, nam tính lửa nóng cách vải dệt càng dùng sức va chạm nơi mềm mại sớm ướt đẫm.

“Không…… A……” Nàng yêu kiều, theo va chạm của hắn, nơi riêng tư truyền đến từng trận rung động tê dại, làm cho nàng không biết làm sao.

“Cô lỗ cô lỗ……” Đột nhiên, cái bụng của nàng truyền đến một trận tiếng vang.

Hai người liền giật mình, mà trong nháy mắt Viên Tiểu Nhi từ trong tình dục mênh mông hoàn hồn, trừng mắt nhìn, dại ra nhìn hắn, lại cúi đầu nhìn chính mình một chút ──

Xiêm y đơn bạc rơi tới thân dưới, cái yếm cũng bị nhấc lên một nửa, giữa hai chân do bị ma sát truyền đến nhè nhẹ ẩm ướt, thân thể hai người gắt gao dán chặt vào nhau, tay hắn còn đặt ở trên bộ ngực của nàng……

“Oa ──” Nàng lập tức kêu to, sợ tới mức dùng sức đẩy ra hắn, bắt lấy quần áo, chạy nhanh thối lui đến góc, cách hắn thật xa.

A! Thực đáng tiếc

Thấy nàng nháy mắt thoát đi, Tư Lập Thân đáng tiếc than nhẹ một tiếng, tuấn mâu hướng tới nàng, bạc môi nhẹ mở.

“Đã đói bụng sao?” Hắn cũng đói bụng, đáng tiếc tiểu hoa nhài trước mắt không cho hắn ăn.

“Ngươi…… Ta……” Viên Tiểu Nhi sợ tới mức nói không ra lời, muốn mắng hắn, lại không biết nói gì, bởi vì chính nàng vừa mới cũng thực say mê.

Nếu không cái bụng của nàng vừa vặn kêu…… Nghĩ đến tình huống khi nãy, nếu không dừng lại, tiếp tục phát sinh ra, càng nghĩ thì càng xấu hổ, không khỏi quẫn khốn (quẫn bách+khốn đốn) cúi thấp mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn càng nóng, liền ngay cả bên tai cũng nóng đến không chịu được.

Lại không biết bộ dáng đáng yêu của nàng, chính là khiến cho nam nhân trước mắt muốn một ngụm nuốt nàng vào bụng, ngay cả dây lưng cũng muốn gặm sạch. (^^)

Con ngươi đen hiện lên một chút dục hỏa, Tư Lập Thân thở sâu, áp chế khó nhịn dưới bụng, một hồi lâu sau mới chậm rãi đứng lên.

“Ngươi…… Ngươi muốn làm gì?” Thấy hắn đột nhiên đứng lên, Viên Tiểu Nhi cảnh giác theo dõi hắn, sợ hắn tới gần mình.

“Nàng không phải đói bụng sao? Ta đi ra bên ngoài tìm xem có cái gì để ăn không.” Thấy biểu tình nàng hoảng sợ, Tư Lập Thân không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Nga!” Viên Tiểu Nhi đáp nhẹ một tiếng, biết là chính mình hiểu lầm, nàng xấu hổ dò xét hắn nhìn một cái “Nhưng là vết thương trên người ngươi……”

“Không có gì, đã bôi lên kim sang dược, miệng vết thương cũng đang dần đóng vẩy” Hắn nhún nhún vai, vô tình nhìn đến nàng, khuôn mặt anh tuấn ngả ngớn gợi lên một chút cười.

“Yên tâm, ta sẽ cho nàng ăn no, bằng không lần sau lại bị cái bụng ngươi quấy rầy thì không tốt lắm” Nếu lại bỏ dở một lần nữa, thân thể hắn sẽ chịu không nổi!

“Tư Lập Thân, ngươi đi chết đi! Nếu có lần sau mới là có quỷ!” Viên Tiểu Nhi đỏ mặt, tức giận đến kêu to, mà Tư Lập Thân cười lớn đi ra sơn động. Hắn cam đoan không chỉ có lần sau, còn có thể có vô số lần sau, đóa tiểu hoa nhài này, hắn quyết định sẽ ăn rồi!

*

Từng có kinh nghiệm lần trước, Viên Tiểu Nhi hai ngày này đều cách rất xa Tư Lập Thân, liền ngay cả ng hắn xa ra.

Cũng không biết vì sao, mỗi lần tỉnh lại, nàng đều nằm ở trong lòng hắn, sợ tới mức nàng kêu to, mà hắn sẽ lại dùng sức hôn nàng.

Mặc kệ nàng trốn như thế nào, giãy dụa như thế nào, chính là phản kháng hắn không được. Nếu phản kháng kịch liệt, tên ác liệt kia sẽ uy hiếp nàng, nói, nàng nếu không ngoan ngoãn, hắn liền ăn luôn nàng!

Sợ tới mức nàng không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn để cho hắn sỗ sàng.

Hắn đòi hỏi lấy cớ một đống, liền ngay cả quả dại hắn đã ăn, hay bắt được thỏ hoang, hắn cũng phải đòi hỏi đền đáp .

Ngay từ đầu nàng thực bất mãn, chịu đựng đói bụng, chính là không ăn; Mà hắn cũng không bắt buộc nàng, khuôn mặt anh tuấn nhếch lên nụ cười không sao cả, thẳng ở trước mặt nàng nhóm lửa nướng thịt thỏ hoang vừa săn được.

Mùi hương ngào ngạt kia làm cho nàng nhịn không được nuốt nước miếng, bụng vẫn hành quân không ngừng đánh trống.

“n…… Thực thơm!” Tư Lập Thân nhìn thịt thỏ được nướng tới vàng óng ánh giòn và xốp, kéo xuống một miếng thịt, rồi bỏ vào miệng mà ăn.

Viên Tiểu Nhi trừng lớn mắt, nhìn thịt thỏ thèm nhỏ dãi, nước miếng do chịu không được tiết ra, tiếng kêu của cái bụng càng lúc càng vang, làm cho nàng thật là khó chịu.

“Muốn ăn sao?” Tư Lập Thân kéo một khối thịt thỏ ở trước mặt Viên Tiểu Nhi lắc lắc.

“Không cần!”

Viên Tiểu Nhi rất chí khí mà nói, đối với thịt thỏ phía trước coi như không nhìn thấy, nàng không được khuất phục.

Nếu khuất phục, thì sẽ bị hắn ăn vào bụng.

Nàng mới không cần!

“Phải không?” Tư Lập Thân nhíu mày, thấy bụng nàng rõ ràng kêu không ngừng, nhưng nhìn tới vẻ mặt quật cường, càng cố ý ghẹo nàng “Không cần thì thôi vậy, ta chính mình ăn.”

Hắn liền nhai miếng thịt, thậm chí cố ý phát ra thanh âm chậc chậc.

Thật đói nga! Mùi vị kia, thanh âm kia, khắp nơi đều kích thích Viên Tiểu Nhi đang thèm ăn, hơn nữa hai ngày chưa được ăn, thật sự đói đến chịu

“Ô……” Nàng ủy khuất khóc.

Nghe được tiếng khóc của nàng, Tư Lập Thân dừng lại động tác “Này! Sao nàng có thẻ dùng chiêu khóc?” Hắn bất đắc dĩ nhìn nàng, vì không đoán được nàng sẽ làm như vậy? Này kêu hắn như thế nào trêu đùa nàng nữa?

“Ai cần ngươi lo! Ta khóc của ta, liên quan gì đến ngươi!” hốc mắt Viên Tiểu Nhi hồng, tức giận rống hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ ủy khuất.

“Đúng, không liên quan đến ta.” Nhưng là hắn nhìn hiểu và đau lòng nha!

Hắn không phải không thấy qua nước mắt nữ nhân, nhưng cho tới bây giờ hắn vốn không có cảm giác, ai ngờ nàng hốc mắt đỏ lên, lòng của hắn liền mềm,, thế nào còn tâm chí trêu chọc nàng?

“Hừ!” Nghe được lời nói của hắn, Viên Tiểu Nhi càng giận, quay mặt ra chỗ khác, nước mắt rơi càng nhiều.

Thấy thế, Tư Lập Thân sờ sờ cái mũi, bất đắc dĩ đi hướng tới nàng, đem nàng ôm lấy.

“Tư Lập Thân! Ngươi làm cái gì? Buông…… Ngô!” Viên Tiểu Nhi tức giận đến giãy dụa, nhưng mới rống đến một nửa, cái miệng nhỏ nhắn đã bị ngăn chặn.

“Ngô! Không……” Nàng giãy dụa, dùng sức đánh hắn, hắn mới hôn một chút lại kích động tới nàng.

“Tê ── đau……” Nàng đánh tới miệng vết thương của hắn.

Viên Tiểu Nhi cũng phát hiện, sợ tới mức dừng tay, nhưng lại không cam lòng, trừng mắt hắn, cắn cắn môi, hừ lạnh một tiếng “Đau chết ngươi cũng xứng đáng!”

“Đúng, ta đau chết cũng xứng đáng.” Tư Lập Thân phụ họa lời của nàng, ôm nàng ngồi xuống, con ngươi đen xẹt qua một tia gian trá.

Ai! Thật sự là vật nhỏ đơn thuần, chẳng qua giả đau hù nàng, nàng lại ngoan ngoãn cho hắn ôm nàng vào lòng.

Nhịn xuống ý cười khi ý đồ đã thực hiện thành công, hắn lấy lòng, kéo miếng thịt thỏ đưa nàng “Đến! Ta đau chết, nàng cũng không thể đói chết, ăn đi!”

Viên Tiểu Nhi chu miệng trừng mắt Tư Lập Thân, rất chí khí không chạm vào khối thỏ thịt kia.

Hắn nhìn nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt tà ác xẹt quá “Nàng chu miệng cao như vậy, là muốn ta lại hôn nàng sao?”

Lời nói này vừa nói ra, nàng sợ tới mức nhanh tay bịt miệng.

“Không ăn ta liền hôn nàng nga!” Hắn phe phẩy thịt thỏ trên tay.

Nàng trừng hắn liếc mắt một cái, không cam lòng nguyện lấy thỏ thịt qua, cúi đầu ngoan ngoãn ăn “Hỗn đản! Ngô…… Ăn rất ngon……”

Ăn đến thịt, nàng cảm động đến muốn khóc, cũng bất chấp mắng hắn, há to mồm mà ăn, đã quên chính mình đang ngồi ở trên đùi hắn, bị hắn gắt gao ôm.

Thật sự là tốt lừa lắm nha!

Tư Lập Thân nhịn không được lắc đầu, tuấn mâu tỏa ra nhu hòa, nhìn tướng ăn của nàng, trong đầu suy tư nên dùng phương pháp gì để tiếp tục lừa gạt nàng?

Hắn muốn nàng từ từ học cách ở chung với hắn, muốn nàng chậm rãi biến thành của hắn, dần dần có thói quen thông thuộc hơi thở của hắn, rốt cuộc không phản kháng hắn nữa.

Hắn muốn nàng thuộc về hắn!

Con ngươi đen xẹt qua một chút thâm trầm, nhưng khuôn mặt anh tuấn vẫn đang nở lên nụ cười ôn hòa, mâu quang xẹt qua một tia nồng đậm giữ lấy, rồi rất nhanh biến mất.

Ở trong sơn động mấy ngày nay, hắn vẫn cứ như vậy mà đùa nàng, ăn đậu hủ của nàng, làm cho nàng chậm rãi thói quen tiếp xúc với hắn.

Hắn luôn không ngừng khiêu khích nàng, làm cho nàng ngay từ đầu kháng cự, đến sau lại có thói quen, thậm chí không tự chủ được trầm mê trong đó.

Mà hết thảy đều thu vào trong mắt của Tư Lập Thân, khiến hắn thấp giọng nở nụ cười.

Trong tươi cười, mang theo chút giả dối vì ý đồ đã dần thực hiện.

*

Ông trời! Nàng nhất định là điên rồi!

Viên Tiểu Nhi nhanh chóng vọt vào cái ao dưới thác nước, đem mặt vùi vào trong nước, muốn cho chính mình bình tĩnh một chút.

Nhưng khi nhắm mắt lại, nàng đều nghĩ đến hình ảnh cùng Tư Lập Thân giao triền,của hắn hô hấp, hơi thở khi hắn triền miên hôn, lửa nóng lan tỏa……

Hình ảnh kích thích này làm cho nàng cả người run rẩy, da thịt có khát vọng, trong lúc đó giữa chân truyền đến nhè nhẹ hư nhuyễn, phảng phất đang khát vọng cái gì đó.

“Đáng chết!” Nàng ngẩng đầu, nhịn không được thấp rủa “Ta bị làm sao vậy?”

Nàng hoảng không biết phải làm sao, rõ ràng là ở trong nước lạnh, nhưng lại cảm thấy thân thể nóng quá.

Nàng siết chặt thân thể, bị loại cảm giác xa lạ này dọa cho khiếp sợ.

“Tiểu Nhi, nàng có khỏe không? Nàng đi ra đã lâu……” Tảng đá sau truyền đến giọng nói dụ hoặc trầm thấp của nam nhân.

“Ngươi…… Ngươi không nên lại gần đây!” Viên Tiểu Nhi trừng mắt tảng đá rống to, nhưng vừa nghe đến thanh âm Tư Lập Thân, da thịt lập tức truyền đến một trận run rẩy.

Nàng thật khát vọng, khát vọng hắn……

“Yên tâm, không được nàng cho phép ta sẽ không đi qua.” Tư Lập Thân cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng ngời “Đêm đã khuya, nàng không nên ngâm lâu, cẩn thận cảm lạnh.”

“Ta…… Ta biết.” Viên Tiểu Nhi cắn cánh môi, chịu đựng dục vọng trong cơ thể.

“Vậy…… Ta về huyệt động trước.” Con mắt Tư Lập Thân thâm thúy bước đi, đang muốn rời đi khi, phía sau lại truyền đến một tiếng kêu to.

“A ── rắn! Có rắn!” Viên Tiểu Nhi đột nhiên kêu to, thân thể mềm mại ướt đẫm nháy mắt lao ra cái ao, dùng sức hướng về phía Tư Lập Thân.

Tư Lập Thân đưa tay ôm lấy nàng, trên người nàng ướt đẫm đơn độc chỉ có một cái xiêm y, cũng làm cho hắn ẩm ướt cả mình.

Dưới ánh trăng, xiêm y mỏng manh dán sát vào cái yếm, nhũ tiêm cách vật liệu may mắc đứng thẳng, đóa hoa giữa chân cũng như ẩn như hiện, lộ ra phấn nộn thản nhiên.

Mà khuôn mắt nhỏ nhắn phấn nộn nộn, hai má phủ lên màu hồng mê muội, mâu nhi thủy nhuận, trong kinh hoảng mang theo một tia luống cuống.

Hắn nhếch môi lên, bàn tay to dùng sức ôm thắt lưng của nàng “Tiểu Tiểu Nhi, nàng đây là mời ta sao?”

“Không! Ta……” Viên Tiểu Nhi lắc đầu, nhưng còn chưa kịp nói, bạc môi Tư Lập Thân đã nhanh chóng dán lên môi nàng, dùng sức ngăn chặn sự phản bác của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.