Vũ Thần

Chương 48: Đấu Khí các




Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nam tử nói xong liền tỏ ra tùy ý từ trong người lấy ra mười lăm khối tiên thạch.

Sau khi hết tiền Diệp Thước cũng có chút đau lòng, bản thân không thể nào so được với đệ tử của các tông phái cỡ lớn, mỗi tháng được mấy chục khối tiên thạch, mình ở trong tiểu tông phái cả năm cũng chỉ được có ba chục khối tiên thạch mà thôi, vừa rồi chẳng khác nào mình đã tiêu xài nửa năm tiên thạch của mình rồi.

Diệp Thước một đường đi vào lôi đài tử vong, lúc này bên trong lôi đài tử vong đã chật ních người, bay trên trời, chạy dưới đất, đứng trên mặt nước, bất cứ nơi nào có thể đứng trên cơ bản đều có người, chẳng qua hiện tại nhân số còn kém xa chưa bằng được hơn một ức như An Nhiên năm đó.

Phải biết rằng nhân số quá ức là khái niệm gì, nếu nhân số vượt quá một ức, lôi đài tử vong sẽ phải khởi động càn khôn bên trong, đến lúc đó mọi người tiến vào lôi đài tử vong sẽ phân ra từng nhóm tiến vào từng khu vực càn khôn giống nhau, mà những khu vực như vậy thì phải tới ngàn vạn, đến lúc đó mới là thời khắc đỉnh phong chân chính.

Bên trong Tử Vong tháp, Thạch Phong ngồi đó đưa mắt nhìn khắp nơi, bên cạnh hắn có bày một chén trà nóng. Từ ban đầu mọi người đối với hắn có nghi ngờ cho đến ngày hôm nay, người trẻ tuổi ấy đã thắng hai trăm trận liên tiếp, thậm chí hơn trăm trận về sau căn bản còn không cần mình thao túng ngầm ở phía sau, hoàn toàn là chân chính rút thăm tùy ý vẫn đều giành được thắng lợi, điều này đã khiến cho Thạch phong phải nhìn người trẻ tuổi này với cặp mắt khác xưa, người trẻ tuổi này còn có tiềm lực hơn nhiều so với tưởng tượng của mình .

- Thạch trưởng lão, sự tình của Diêm La đã dần dần truyền đi khắp nơi trong Tiên giới, hiện tại có một số thế lực lớn đã bắt đầu có hứng thú với Diêm La, Trảm Yêu đã liên lạc với chúng ta, muốn...

Một nữ tử quyến rũ không gì sánh được nhìn Thạch Phong mở miệng nói, chẳng qua lời nàng chỉ nói ra được phân nửa đã bị Thạch Phong ngắt lời.

- Trảm Yêu? Chỉ là một Trảm Yêu mà đã muốn vương bài của chúng ta xuất thủ, từ bao giờ lôi đài tử vong đã suy bại tới mức này rồi?

Thạch Phong tỏ ra khinh thường liếc mắt nhìn nữ tử.

Trảm Yêu chính là một tổ chức sát thủ, một tổ chức sát thủ như vậy đối với quái vật lớn như lôi đài tử vong thực sự không đáng là gì, lôi đài tử vong chính là thế lực đủ để đối kháng với tứ tông Tiên giới, một tổ chức sát thủ bất kể mạnh mẽ cỡ nào, nhưng nó thủy chung chỉ là một tổ chức, muốn đối kháng cùng với tứ tông truyền thừa không biết bao nhiêu năm căn bản là không có khả năng.

- Vâng...

Nữ tử quyến rũ không dám nhiều lời, bởi vì nàng hiểu rất rõ tính cách Thạch trưởng lão.

- Nhìn đi, vương bài của chúng ta đã ra rồi, thực sự chờ mong tràng cảnh một năm sau khi hắn có thể đạt được năm trăm liên trảm.

Thạch Phong nhìn theo Âu Dương đi ra từ bên trong thông đạo, trong mắt hắn hiện lên một tia quang mang sắc bén.

Âu Dương kia thực sự là cổ quái, tiểu gia hỏa này liên tục thắng hai trăm trận, mỗi một lần hầu như đều là miểu sát đối phương, từ đầu tới cuối hầu như không có bất kỳ một địch nhân nào có thể tiến sát tới gần Âu Dương.

Tiễn thuật thần kỳ cùng với tính cách giảo hoạt không gì sánh được khiến rất nhiều đối thủ thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy hắn đã bị tên của hắn giết chết.

Thạch Phong cũng không biết cung thủ không ngờ còn có thể chiến đấu như vậy, ở Tiên giới không phải không có cung thủ, nhưng loại tu luyện giả này trên đời chính là tu luyện giả yếu nhất, có biết bao nhiêu loại pháp bảo mà không dùng, lại đi dùng cung, còn phải mất đi năng lực cận chiến, trong mắt Thạch Phong thì việc này cái được không bù nổi cái mất.

Nhưng Diêm La này lại thực hiện được một việc mà mọi ngươi coi là bất khả tư nghĩ, tạo nên thành tích phải khiến người ta sợ hãi than hắn bá đạo.

- Không có bất kỳ cách tu luyện nào là sai lầm, chẳng qua trong quá khứ chưa xuất hiện được cung thủ nào có được phương thức chiến đấu chính xác! Đáng tiếc a đáng tiếc!

Thạch Phong thở dài, hắn biết, nếu Diêm La này không tiến vào lôi đài tử vong, mà để cho hắn một chút thời gian tu luyện, có lẽ hắn chính là một nhân vật khai sáng thời đại của cung thủ.

Chẳng qua bây giờ việc đó không có khả năng nữa, một khi tiến vào thiên nhân trảm, như vậy chắc chắn sẽ có một ngày hắn vẫn lạc tại nơi này. Liên trảm ba trăm Phi Tiên ban đầu có thể không làm khó được hắn, ba trăm Phi Tiên đỉnh phong tiếp theo có lẽ hắn cũng có thể thắng, nhưng ba trăm Linh Tiên cùng với một trăm Kim Tiên cuối cùng kia thì sao?

Thạch Phong cũng không cho rằng có người có thể khiêu chiến vượt qua hai cấp, chẳng qua hắn cũng không biết, kỳ thực từ một trăm ngày trước Âu Dương đã bước vào Linh Tiên rồi!

Lúc này đứng ở giữa sân, Âu Dương vẫn cầm trong tay Thứ Kiêu Cung huyết sắc của mình, hai trăm liên trảm đã khiến tâm của Âu Dương trở nên lạnh hơn, lúc này Âu Dương phảng phất đã là một Diêm La thực sự.

- Sinh mệnh! Vì sống sót ta phải không ngừng lấy đi sinh mệnh của người khác!

Âu Dương biết, bản thân không còn lựa chọn nào, người khác có thể tìm một nơi khổ tu để trưởng thành, nhưng mình lại không thể, mình chỉ có thể đi lên con đường sát lục này, Âu Dương biết con đường sát lục của mình mới chỉ bắt đầu.

Sau khi mình hoàn thành thiên nhân trảm, nhất định mình sẽ tiến vào Kim Tiên, đến lúc đó mình sẽ tiến vào chiến trường dị tộc lớn nhất để trùng kích Tiên Đế.

- Mười năm! Mười năm sau ta sẽ trùng kích lên Tiên Đế! Trăm năm ta sẽ trùng kích Tiên Tôn! Trong vòng nghìn năm ta muốn trở thành Chí Cao Vô Thượng!

Đây là mục tiêu mà Âu Dương tự đặt ra cho mình.

Mười năm trùng kích Tiên Đế, lời này nếu như nói ra ngoài có lẽ mọi người sẽ cười đến rụng răng, dù sao từ khi Tiên giới thành lập đến nay, người trùng kích Tiên Đế nhanh nhất cũng phải mất tới sáu trăm năm!

Nhân vật dùng sáu trăm năm trùng kích Tiên Đế đã bị gọi là ma quỷ! Mà bây giờ Âu Dương muốn khiêu chiến cực hạn trong mười năm trùng kích Tiên Đế.

- Ta giết người đâu chỉ ngàn vạn, ta đã bước lên ma đạo từ lâu! Tiên giới chỉ có tiên, như vậy để ta khai sáng ra con đường thuộc về ma đạo đi!

Âu Dương xiết chặt nắm tay bước lên chiến trường.

Ma! Định nghĩa này ở Tiên giới căn bản không có, chẳng qua điều này cũng không đồng nghĩa với việc về sau không có, mục tiêu của Âu Dương chính là khai sáng ra con đường ma đạo...

Vô tận hoang mạc! Lại là địa hình vô tận hoang mạc, lúc này đối thủ của Âu Dương chính là một nữ tử, một nữ tử được gọi là Xà Hạt, liên tiếp thắng ba mươi trận, am hiểu một loại năng lực mê hoặc.

Chẳng qua Âu Dương cũng không biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc, trong hai trận thắng liên tiếp này có ít nhất ba mươi nữ tử vô cùng xinh xắn đã chết dưới tiễn của Âu Dương.

Không có áp lực chiến đấu, như cũ cái chết của địch nhân chính là cái giá để kết thúc trận đấu này. Sau khi Âu Dương tiêu diệt nữ tử kia chỉ trong nháy mắt, hắn liền trở về khu vực nghỉ ngơi, Trương Tĩnh vẫn trước sau như một đứng chờ ở nơi đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.