Vũ Tập Ân

Chương 1: Con nhà người ta. Con lai Nga - Việt




Cứ như vậy khập khiễng quay về tẩm cung, Tư Không Vịnh Dạ ở trên đường tự nhiên trở thành  tiêu điểm mọi người chú mục.

Cơ hồ tất cả mọi người bị dáng vẻ chật vật không chịu nổi của y kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, còn tưởng rằng chính mình nhìn nhầm, không thể tin được ngày thường luôn bộ dáng không nhiễm khói lửa nhân gian Tứ Hoàng Tử lại có thể có dáng vẻ đáng thương như vậy xuất hiện trước mặt mọi người, thật sự là làm cho người ta mở rộng tầm mắt.

Mà đối mặt  mọi người khe khẽ nói nhỏ, Tư Không Vịnh Dạ cũng chỉ cắn răng cước bộ nhanh hơn, cường chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ, tốc độ nhanh hơn.

Trở lại tẩm cung, Tư Không Vịnh Dạ nơm nớp lo sợ đi vào phòng.

Tư Không Viêm Lưu lúc này không ở tẩm cung, chỉ còn lại có mấy cung nữ hầu hạ đứng ở ngoài cửa phòng.

“Tứ điện hạ, người sao đột nhiên biến thành như vậy? Ai khi dễ đem người thành như vậy?” Đang ở trong phòng dọn dẹp vệ sinh, Xuân Hà vừa thấy Tư Không Vịnh Dạ liền bị hoảng sợ, vội vàng đi tới, kinh hô.

Tư Không Vịnh Dạ cười khổ nói: “Không có gì quan trọng, chỉ là ta không cẩn thận ngã thôi.”

Xuân Hà nhăn mi lại hiển nhiên không tin y trong lời nói, nhưng là nhìn y tựa hồ cũng không muốn nói gặp chuyện không may, cũng không tiếp tục hỏi, cúi đầu, tinh tế xem xét vết thương trên người y.

Lúc này, cổ tay Tư Không Vịnh Dạ bị trật khớp sưng phù lên, làn da bị xanh tím, bộ dáng thoạt nhìn có chút làm cho người ta sợ hãi.

Nắm lấy cánh tay bị thương của y, Xuân Hà đau lòng không thôi mở miệng nói: “Sưng đến như vậy, Tứ điện hạ có phải rất đau không a?”

Vết thương đột nhiên bị đụng vào, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời thở ra một hơi khí lạnh.

Xuân Hà vội vàng buông tay ra, vẻ mặt tự trách mở miệng nói: “Tứ điện hạ không có việc gì đi? Nô tỳ vừa rồi nhất thời nóng vội, cho nên một chút dùng lực, thật sự là đáng chết!”

Tư Không Vịnh Dạ khoát tay, mỉm cười nói: “Không có việc gì, chính là có hơi đau thôi.”

Tuy rằng mặt ngoài thoạt nhìn gió thoảng mây bay, nhưng lúc này Tư Không Vịnh Dạ thực tế đã muốn đau cắn sắp nát cả răng, toàn thân truyền đến đau nhức một chút một chút đánh tan sự nhẫn nại của y, y đã sắp nhịn không nổi nữa.

Nhìn thấy y đau đổ mồ hôi đầm đìa, Xuân Hà đứng dậy nhíu mày nói: “Ta đi kêu thái y.”

Tư Không Vịnh Dạ cắn chặt môi dưới, khẽ gật đầu.

Tới trước thái y cả chính là Tư Không Viêm Lưu, vừa về đến tẩm cung, hắn đã bị bộ dáng Tư Không Vịnh Dạ chật vật đến cực điểm dọa rồi.

“Vịnh Dạ?” Tư Không Viêm Lưu ngồi xổm xuống, có chút giật mình nhìn Tư Không Vịnh Dạ ngồi ở trên giường: “Ngươi làm sao vậy, sao lại biến thành như vậy?”

Tư Không Vịnh Dạ ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, mím mím môi, thiếu chút nữa khóc ra.

Tuy rằng thực thích xem dáng vẻ Tư Không Vịnh Dạ khóc, nhưng là nhìn y thê thảm như thế, lúc này Tư Không Viêm Lưu cũng nhịn không được bắt đầu đau lòng.

Một tay ôm lấy Tư Không Vịnh Dạ đang chực khóc vào trong ngực, Tư Không Viêm Lưu sờ sờ đầu của y: “Ai, là ai khi dễ ngươi  sao? Như thế nào biến thành như vậy?”

Tựa vào ngực nam nhân, Tư Không Vịnh Dạ cảm thụ được độ ấm truyền đến từ trong ngực rắn chắn của hắn, có chút ủy khuất khụt khịt: “Không có gì, chính là không cẩn thận té thôi .”

Dứt lời, Tư Không Vịnh Dạ không ngừng cọ đến cọ đi trong lòng hắn, giống như một con mèo con làm nũng.

“Ngã xuống?” Tư Không Viêm Lưu nhất thời cảm giác có chút khó có thể tin, chỉ là ngã xuống lại biến thành bộ dáng này? Vì thế ngữ khí hoài nghi mở miệng nói: “Thật sự? Vịnh Dạ đang gạt ta đi?”

Tư Không Vịnh Dạ cúi đầu càng thấp, không có trả lời, chỉ là giọng mũi đáng yêu “Ân” thật dài một tiếng.

Tư Không Viêm Lưu thân thể chấn động, nhất thời xương cốt đều mềm nhũn ra.

Bởi vì ý thức được bản thân sắp trưởng thành , hiện tại Tư Không Vịnh Dạ không muốn làm nũng với Tư Không Viêm Lưu nhiều quá, bắt đầu dần dần có bộ dáng kiện khí thiếu niên thời kỳ trưởng thành, bắt đầu thành thục chững chạc hơn.

Nhưng mà, lúc này Tư Không Vịnh Dạ giống như lại khôi phục dáng vẻ bé cưng trước kia thích ghé vào trong lòng hắn làm nũng, điều này làm cho Tư Không Viêm Lưu cảm giác vô cùng hoài niệm.

Nếu tiểu tử kia vĩnh viễn không lớn lên thì tốt rồi, như vậy trẫm có thể vĩnh viễn ôm tiểu tử kia vào trong ngực như vậy, hảo hảo sủng ái . Đem cằm để ở đỉnh đầu Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu có chút bất đắc dĩ nghĩ.

Mà đứng ở một bên Hỉ Toàn lại là vẻ mặt lo lắng nhìn bọn họ, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Tư Không Viêm Lưu hơi hơi nhíu nhíu mày, mở miệng hỏi nói: “Hỉ Toàn, ngươi có chuyện gì muốn nói à?”

Hỉ Toàn vội vàng quỳ trên mặt đất, thanh âm có chút run rẩy, đem tất cả sự tình phát sinh trong Ngự hoa viên vừa rồi từ đầu tới đuôi kể lại.

Tư Không Viêm Lưu ngay từ đầu sắc mặt càng ngày càng âm trầm, nhưng là vừa nghe đến người nọ là Tư Không Vĩnh Ngạn, nhất thời hoảng sợ, sau đó vẻ mặt hiểu rõ.

“Hóa ra là Vĩnh Ngạn a, vậy trách không được .” Cúi đầu, Tư Không Viêm Lưu có chút đăm chiêu thì thào lẩm bẩm.

Tư Không Vịnh Dạ cùng Hỉ Toàn đều có chút khó hiểu nhìn hắn: “Tại sao?”

Tư Không Viêm Lưu nhìn thấy vẻ mặt Tư Không Vịnh Dạ ủy khuất, cắn chặt môi, mặt không chút thay đổi, nhưng bả vai lại hơi hơi có chút co rúm.

Tư Không Vịnh Dạ bị bộ dáng kỳ quái của hắn làm có chút ù ù cạc cạc, khó hiểu mở miệng nói: “Phụ hoàng?”

Nhìn thấy vẻ mặt y ngây thơ, Tư Không Viêm Lưu thật sự là nhịn không được , buông hẳn Tư Không Vịnh Dạ trong lòng ra, một phen bổ nhào vào giường, ôm bụng cười đến lăn lộn: “Vịnh ~ Vịnh Dạ, hai đứa các ngươi, ha ha ha! Thật sự là rất đáng yêu  ~! Ha ha ha!”

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời vẻ mặt hắc tuyến, yên lặng lui vào góc tường rơi lệ.

Tư Không Viêm Lưu vội vàng thu nụ cười lại, đem Tư Không Vịnh Dạ đang giận dỗi kéo vào trong lòng: “Vịnh Dạ, thực xin lỗi, phụ hoàng vừa rồi nhất thời không nhịn được. . .”

Tư Không Vịnh Dạ nghiến răng: “Đáng cười như vậy sao?”

Tư Không Viêm Lưu chọn chọn mi: “Đúng vậy, đáng cười lắm a, hai đứa các ngươi từ nhỏ đã là một đôi oan gia, tụ cùng một chỗ sẽ xảy ra chuyện.”

Tư Không Vịnh Dạ khóe miệng có chút run rẩy: “Ta không nhớ rõ sự tình trước kia .”

Tư Không Viêm Lưu lấy ngón tay chỉ chỉ cái trán y, lắc đầu, mỉm cười nói: ” Tiểu tử dễ quên thật, sự tình ta còn nhớ rõ rất rõ ràng mà.”

Tư Không Vịnh Dạ đang muốn mở miệng hỏi, nhưng sự tình cũng sẽ không là chuyện tốt gì, cũng lười hỏi.

Thấy y tựa hồ cũng không muốn để ý tới việc này, Tư Không Viêm Lưu cũng không nhắc lại, chuyển đề tài: “Vĩnh Ngạn lần này trở về, là vì chuyện ngươi sắp được phong làm Thái tử.”

Tư Không Viêm Lưu mỉm cười: “Hắn tựa hồ cũng không đồng ý ngươi lên Thái tử vị nga.”

Tư Không Vịnh Dạ gật gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta biết, từ biểu hiện hắn đối với ta, ta liền nhìn ra, hắn thật hận ta không thể lập tức biến mất trên thế gian này.”

Nhìn thấy bé biểu hiện ngây thơ mà đáng yêu, Tư Không Viêm Lưu mỉm cười lắc lắc đầu: “Vịnh Dạ a, ngươi đã sắp lên làm thái tử , sao vẫn là ngây thơ như vậy mà?”

Nâng cằm bé trong lòng lên, Tư Không Viêm Lưu sủng nịch cười nói: “Này không thể được a, ngươi về sau chính là phải làm hoàng đế, cũng không thể cứ như vậy hoài.”

Tư Không Vịnh Dạ hạ mi mắt, thở thật dài: “Ai. . ., phụ hoàng, tuy rằng Vịnh Dạ biết người khổ tâm, nhưng Vịnh Dạ thật sự không phải một người có thể đảm nhiệm Đế vương vị này.”

Ngữ khí ngừng lại một chút, Tư Không Vịnh Dạ tiếp tục nói: “Có lẽ một đế vương nhân từ cùng ý chí Vịnh Dạ có , nhưng là một đế vương ngoan độc cùng lãnh khốc, Vịnh Dạ thật sự là không có cách nào làm được, cũng không muốn làm. Quá nhân từ đối một quân vương mà nói, thật sự không phải chuyện tốt gì, điểm này Vịnh Dạ rất rõ ràng.”

Ngẩng đầu, Tư Không Vịnh Dạ bên trong ánh mắt nhìn nam nhân tràn ngập bất đắc dĩ cùng cầu xin: “Nếu một ngày nào đó, người thân cận bên Vịnh Dạ muốn phải âm thầm đoạt trượng toản vị, Vịnh Dạ đến lúc đó không thể hạ độc thủ diệt trừ bọn họ thì làm sao bây giờ? Vịnh Dạ không muốn giang sơn tổ tông dùng máu thịt đổi lấy bị mất trên tay ta, ta sẽ là một tội nhân thiên cổ .”

Tư Không Vịnh Dạ lo lắng nói xong, cả phòng nhất thời lâm vào im lặng quỷ dị.

Tư Không Viêm Lưu ánh mắt giật mình dừng trên mặt Tư Không Vịnh Dạ, trong ánh mắt thập phần phức tạp.

Bởi vì hạ mi mắt, Tư Không Vịnh Dạ không nhìn thấy biểu tình nam nhân lúc này, nhưng y lại biết, nam nhân ánh mắt cực nóng một mực dừng lại trên người y.

Hết chương thứ một trăm linh sáu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.