Vu Sư Chi Lữ

Chương 43




Quận Hoằng Nông được thiết lập từ thời Hán nhưng phạm vi luôn luôn thay đổi, lớn nhất vẫn là khi phía tây chạm đến Hoa Sơn, phía đông đến Hàm Cốc Quan, cảnh nội có nhiều hào núi. Hàm Cốc Quan, Đồng Quan vốn đều là những trọng địa chiến lược nên nơi đây là vị trí hết sức quan trọng qua biết bao nhiêu triều đại.

Huyện Hoa Âm là thiên hạ của gia tộc Dương thị trứ danh. Bởi vì huyện Hoa Âm đã từng thuộc quyền quản lý của quận Hoằng Nông nên gia tộc Dương thị đã làm quận vọng Hoằng Nông, được người đời gọi là Hoằng Nông Dương thị.

Sau này lúc Vũ Văn Thái dựng nên Bắc Chu, vì muốn mượn hơi các gia tộc lớn trong Quan Lũng nên đã hạ lệnh cho các tướng lĩnh quan trọng dưới trướng dựa thế sĩ tộc Quan Lũng, thành ra Lý Hổ dựa hơi Lũng Hữu Lý thị, Dương Trung lại cậy thế Hoằng Nông Dương thị. Bởi vì như vậy nên con cháu Lý Uyên đều xuất thân từ Lũng Hữu Lý thị trong khi Dương Kiên lại là người của Hoằng Nông Dương thị.

Tuy nhiên trên thực tế, hoàng tộc Dương thị nhà Tuỳ và Hoằng Nông Dương thị lại không có chút quan hệ nào, thiên tử Dương Quảng và gia chủ Hoằng Nông Dương thị Dương Huyền Cảm lại càng không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào.


Song nhờ vào mối liên hệ với tể tướng Dương Tố, Hoằng Nông Dương thị cũng đã một thời vang danh. Nhưng thành là nhờ Dương Tố, bại cũng là vì Dương Tố. Con trai của Dương Tố, Dương Huyền Cảm đã tạo phản, Hoằng Nông Dương thị từ chốn thiên đường rơi xuống địa ngục, ai ai cũng không tránh khỏi.

Chỉ là Dương Quảng có phần chiếu cố đến thanh danh của Dương thị nên chỉ nghiêm trị tộc Dương Huyền Cảm mà vẫn bỏ qua cho Hoằng Nông Dương thị. Mặc dù Dương thị lần này thoát khỏi đại nạn nhưng lại trở nên cực kỳ khúm núm, buộc tộc nhân không được ra khỏi địa phận của huyện Hoa Âm.

Vào một buổi trưa, một chiếc xe bò men theo con đường nhỏ dưới chân núi Xà Đầu dẫn vào huyện Hoa Âm, Dương gia thôn. Trên xe chở người, người này cũng phải cao chừng sáu thước tư, trông vô cùng cao lớn, sau lưng hắn đeo một bao vải dài, bên thắt lưng còn giắt một thanh đao nặng có dáng vẻ cổ xưa.


Người này đích thị là Trương Huyễn từ Lạc Dương đến. Đây là lần đầu tiên hắn tới Quan Trung nên hắn vừa đi vừa thưởng thức cảnh đẹp dọc đường, tâm trạng rất vui vẻ.

Ngay lúc đó, xe bò chậm dần rồi dừng lại trước một ngã rẽ, ông lão đánh xe cười nói:
- Tiểu tử, muốn đến Dương gia trang thì cứ theo đường núi này, đi tiếp về hướng nam, trông thấy tường cao là nơi đó đấy. Lão đây phải đi đến thôn Bành rồi.

Trương Huyễn liền nhảy xuống, chắp tay cảm ơn:
- Đa tạ lão trượng đã cho ta đi nhờ xe.

- Đừng ngại.

Lão hán đánh xe đi về hướng bắc, nói:
- Tiểu tử, thuận buồm xuôi gió.

Trương Huyễn trèo lên một tảng đá lớn, một tay đỡ bao vải, phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy ngoài mười dặm có một tường thành cao vây quanh thôn xóm, nơi đó chắc chắn là Dương gia trang rồi.

Hắn nhảy khỏi tảng đá, sải từng bước dài hướng về Dương gia trang nơi xa.

Dương gia trang ở sườn đông của dãy Xà Đầu. Núi này vốn dĩ có tên là Long Đầu, là một dãy núi hẹp kéo dài hơn mười dặm, ở cuối dãy có một ngọn núi vắt ngang, đây chính là kết cấu Hồi Long trứ danh.

Dương gia thôn tọa lạc ngay dưới dãy Long Đầu, bởi vì sợ phạm phải điều kiêng kỵ, vào khoảng mấy chục năm trước quan phủ đã đổi tên từ Long Đầu sang Xà Đầu như hiện nay.

Sau nửa canh giờ, Trương Huyễn theo con đường chính đi vào Dương gia trang, ngay lúc đó hắn bắt gặp một lão già đang vác một bao lương thực lớn đi phía trước. Bởi vì đất dốc, nên lão nhân phải cố hết sức mới đi được, hắn nhanh chóng đỡ giúp ông lão nọ, cười nói:
- Đưa cho cháu đi.

- Đa tạ! Đa tạ!

Lão nhân thả bao lương thực xuống, thở phào nhẹ nhõm. Trương Huyễn lại vác nó lên, hỏi:
- Đi thẳng sao?

- Đến giao lộ đằng trước thì rẽ trái.

Ông lão dùng tay lau sạch mồ hôi ướt đẫm trên trán, lúc này đây mới nhận ra người trẻ tuổi này rất lạ, hình như không phải người trong thôn, ngay đến khẩu âm cũng không giống.

- Chàng trai trẻ, cậu là người xứ khác?

- Tại hạ từ Lạc Dương đến đây, có ý muốn tìm sư phụ, nhưng lại chẳng biết đang ở nơi nào?


- Sư phụ của cậu tên gọi là gì?

- Ông ấy họ Dương, tên chỉ có một chữ Kỳ.

- Dương Kỳ?
Lão nhân ngẫm nghĩ một chút, chợt nhớ ra:
- Có phải là người đã mở võ quán ở Lạc Dương?

- Đúng là ông ấy, lão biết ông ấy chứ?

- Lão sao lại không biết được chứ? Có điều chủ đường của ông ta lại ở bên kia, hơi khó tìm, cậu giúp lão mang thứ này về nhà, lão sẽ dẫn cậu đi.

- Đa ta lão trượng.

Trương Huyễn vác bao lương đi theo lão nhân, chẳng bao lâu sau đã đến nơi, bọn họ thả bao lương xuống, lão nhân liền dẫn hắn đi về phía chủ đường của thôn.

- Dương gia thôn của chúng tôi rất lớn, tổng cộng có hơn ba trăm hộ, đại bộ phận đều là họ Dương, trên cơ bản đều có chung tổ tông nhưng niên đại lại rất xưa, chi nhánh cũng rất nhiều, chia làm mười hai nhà, ta thuộc nhà thứ năm, thuộc nhánh giữa, cậu có thấy ngôi nhà cao nhất đó không?


Trương Huyễn nhìn theo hướng chỉ của ông lão, quả nhiên thấy xa xa, giữa sườn núi có một ngôi nhà lớn, cao hơn tất cả mọi ngôi nhà ở đây.

- Đó là…

- Đó chính là Tổng từ của dòng họ Dương thị, tuy rằng mỗi nhà đều có từ đường nhỏ riêng, nhưng từ đường chủ thì chỉ có một, gia chủ gia tộc Dương thị ở ngay sát cạnh.

Trương Huyễn đi theo lão nhân đến một từ đường lớn, hắn nhận ra trong khu vực đất trống trước từ đường tụ tập rất đông người, thảo nào trong thôn an tĩnh đến vậy, hóa ra người dân đều đang ở đây cả.

Phần lớn người ở trước từ đường đều là những nam tử cường tráng, ước chừng cũng phải hai trăm đến ba trăm người, mỗi người đều cầm đao kiếm và trường mâu, đang túm năm tụm ba xầm xì bàn luận điều gì đó? Vẻ mặt mọi người đều có chút khẩn trương.

- Lão nhân gia, họ đang làm gì vậy?

Lão nhân thở dài nói:
- Về phía đông bắc Dương gia trang chúng tôi khoảng năm mươi dặm chính là kho lương, nghe nói gần đây có vài lưu dân đã đến kho thóc, một khi bị quan binh trấn áp, lúc đó lưu dân chạy tán loạn, nhất định sẽ trốn đến đây, cho nên tất cả mọi người đều rất khẩn trương.

- Chẳng lẽ lưu dân lại có thể cướp trại sao?
Trương Huyễn không hiểu hỏi.

- Người bị ép đến đường cùng không việc gì là không làm được, chỉ sợ là trong đám lưu dân kia có mấy tên trộm cướp trà trộn vào, chúng ta đã từng trải qua việc này, nếu không chuẩn bị trước thì đến lúc đó có muốn khóc cũng không kịp rồi.

Ngay lúc này, một nam tử trung niên đi ra từ cửa lớn, người này không cao cũng không thấp, da lại trắng, bộ dạng trông có chút phúc hậu, giữa hai hàng mày hiện lên vẻ lo lắng, theo sau còn có đến bảy tám gia đinh.

- Gia chủ!
Lão nhân vội vàng gọi người đàn ông trung niên lại.

Người đàn ông trung niên này tên là Dương Văn Hiến, là đường huynh của Dương Huyền Cảm, cháu của Dương Tố. Sau khi Dương Huyền Cảm tạo phản thất bại cũng là lúc gia tộc Dương thị bị chia rẽ, chọn Dương Văn Hiến là gia chủ mới.

Dương Văn Hiến vốn đang lo lắng việc của đám lưu dân, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình, vừa quay đầu thì thấy ngay tộc thúc Lê Sơn Phòng đang gọi, mặc dù người này địa vị trong gia tộc không cao nhưng dù có thế nào thì cũng là bề trên của mình.

Dương Văn Hiến dừng bước hỏi:
- Tam thúc, có việc gì sao?

Lão nhân liền kéo Trương Huyễn qua, nói:
- Chàng trai này từ Lạc Dương đến đây, là đồ đệ của Dương Kỳ, hình như có chuyện quan trọng muốn tìm gia chủ.

Trương Huyễn vội vàng tiến lên thi lễ:
- Sư phụ tại hạ trước lúc lâm chung đã lệnh cho ta mau chóng trở về báo tin cho gia tộc.

- Lâm chung, ông ấy đã chết rồi sao?

Dương Văn Hiến không nhịn được lên tiếng hỏi, gần đây người trong gia tộc chết rất nhiều, địa vị của Dương Kỳ trong gia tộc vốn cũng không cao, Dương Văn Hiến đối với sự sống chết của ông ta cũng không quá quan tâm làm gì.

Trương Huyễn vội vàng lấy Thất Tinh kiếm từ trong bọc ra, hai tay trình lên:
- Vật này là trước khi lâm chung, sư phụ đã lệnh cho ta trả lại cho người nhà.

Dương Văn Hiến liếc mắt nhìn Thất Tinh kiếm, chợt nhớ tới vật này hình như là bội kiếm của thúc phụ Dương Tố, nếu như là trước đây, y không ngại mà ngàn cung vạn kính tiếp nhận, sau đó đem thờ trong từ đường, nhưng lúc này thì… Y giống như là đụng phải rắn rết, vội vàng né đi, sợ rằng thanh kiếm này sẽ chạm vào thân mình.

- Mau mang đi!
Y vội vàng xua tay, giận dữ mắng mỏ.

Lão nhân đang đứng cạnh nhịn không được phải tiến lên khuyên nhủ:
- Gia chủ, tiểu tử này từ Lạc Dương phải vất vả lắm mới mang thanh kiếm này đến được đây.

- Ta biết…

Dương Văn Hiến mất hứng kéo dài giọng, nói với một gã gia đinh bên cạnh:
- Đưa hắn đi gặp thê tử của Dương Kỳ.

Y lại quay sang nói với Trương Huyễn:
- Ngươi đem thanh kiếm này trả cho người nhà của ông ta là được, chỗ này của ta không cần đến nó.

Y không để ý đến Trương Huyễn nữa, nhanh chóng đi về hướng quảng trường, hét lớn một tiếng:
- Trộm cướp đã đến tận nhà, các người còn có tâm trạng nói chuyện phiếm sao?

Lời nói của y làm tất cả con cháu Dương thị sợ đến mức rối loạn, từng người từng người đứng dậy.

Lão nhân cười khổ một tiếng, nói với Trương Huyễn:
- Gia chủ lúc này tâm tình có phần không tốt, cậu cũng đừng nên để trong lòng.

- Không sao, đa tạ lão đã chỉ đường, chúng ta sau này ắt sẽ còn gặp lại.

Trương Huyễn chắp hai tay về phía lão nhân, sau đó đi theo gia đinh đến một cánh cửa nhỏ ra khỏi từ đường, lão nhân nhìn hắn đi ngày càng xa, không khỏi lắc đầu, sau đó cũng xoay người bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.