Vu Sư Chi Lữ

Chương 18




*Chưa từng viết cổ trang hay thần tiên gì nên giờ viết có nhầm lẫn hay thiếu sót gì mong các bạn thông cảm cho tg ^^*

Cách đây vạn năm trần gian, người phàm trần khi nhìn lên bầu trời thăm thẳm cũng chỉ có thể ngắm được chín tầng mây lồng lộng. Nhưng đâu ai có thể nhìn thấu lớp bông dày đặc ấy, tiên giới hiện ra đồ sộ và nguy nga giữa bao vị thần tiên xiêm y lộng lẫy.

Năm nay là khoảnh khắc mà vườn Hoa Uyển đón nhận một điều kì diệu sau vạn năm mới xảy ra. Các vị thần tiên váy áo xúng xính đều đến tập trung ở vườn Hoa Uyển, nơi đã có Ngọc Hoàng Thượng Đế ngồi cùng Nữ Quỳnh Nương Nương trên ghế vàng rồng.

Các tiên nữ vận áo yếm đỏ bên trong kín đáo, bên ngoài khoác dãi áo trắng dài tung bay trong gió. Môi bặm son đỏ và trên mái tóc buộc thấp là chiếc trâm cài giắt lấp ló.thần thì lại thể hiện khí chất với xiêm y đen huyền bí. Phía trên ghế vàng rồng, Ngọc Hoàng Thượng Đế uy nghiêm với y phục vàng rồng, Nữ Quỳnh Nương Nương e thẹn kề vào vai Ngọc Hoàng.

“Thiếp thật trông chờ khoảnh khắc mà hai bông quỳnh ấy nở rộ”.

Nàng nhỏ nhẹ cất tiếng với Ngọc Hoàng. Người ngồi cạnh gật đầu mỉm cười, chính người cũng đang hồi hộp biết bao nhiêu.

Ngọc Hoàng Và Nương Nương vốn được sinh ra từ hai số phận khác nhau. Từ một con dao chạm khắc rồng phượng đầy sắc bén, Ngọc Hoàng được kết duyên với bông hoa quỳnh sắc tím quyến rũ là Nương Nương. Tuy cai trị cả tiên giới rộng lớn, tồn tại suốt mấy nghìn năm, nhưng hai người so với hạ giới cũng chỉ là những bậc làm cha làm mẹ đang trông chờ đứa con đầu lòng.

Hoàng Đế mạnh mẽ và vạm vỡ mang dáng vẻ của một chàng trai chân đạp trời, đầu hướng đến vũ trụ bao la. Nương Nương yêu kiều và diễm lệ như một cô gái đôi mươi, tươi tắn và tỏa sáng giữa bao vị tiên nữ khác.

Đúng, nàng đang trông chờ đứa con sẽ được sinh ra từ một trong hai bông quỳnh sắp nở. Và rồi, Hoàng Đế sẽ kết duyên sinh linh ấy với một con dao vàng rồng khác, như họ đã từng đến với nhau.

Trên nền vũ trụ bao la, ánh nắng đột nhiên tắt hẳn, không một ngọn gió làm lung lay hai nụ quỳnh con e ấp. Tất cả các vị tiên cũng hai đấng cao cả phía trên ghế rồng cùng nín thở, hai bông quỳnh sắp nở, khoảnh khắc thiêng liêng sắp xảy ra sau vạn năm vùi lấp.

Trời đột nhiên lại trở nên bừng sáng với ngàn tia nắng chiếu rọi, khắp vườn Hoa Uyển lung linh trong hàng ngàn giọt sương trong suốt rơi xuống. Chính lúc ấy, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai nụ quỳnh e ấp.

Trong khung cảnh lung linh ấy, nụ quỳnh từ từ rung động, từng cánh hoa như tung ra trong nắng chiếu. Cả tiên giới ồ lên trong kinh ngạc, thật sự, bông quỳnh ấy rất đẹp.

Ngọc Hoàng và Nương Nương không kìm được mà đứng bật dậy. Phía bên phải, bông quỳnh trắng đã tung xòe khoe sắc tinh khôi trong veo trước bao ánh mắt ngạc nhiên. Ngay sau đó vài khoảnh khắc của chiếc lá rơi xuống, bông hồng quỳnh bên cạnh cuối cùng cũng nở trọn vẹn. Vẻ đẹp của hai bông hoa ấy có thể nói là đẹp hơn bất cứ vẻ đẹp nào trên tiên giới. Nói đúng hơn, nó sẽ đại diên cho cái đẹp hiện thân.

Nhưng… có lẽ bông hồng quỳnh đã bị lãng quên. Ai nấy đều chỉ ngắm nhìn bông quỳnh trắng bên cạnh. Nữ Quỳnh Nương Nương vui mừng chạm vào bông quỳnh trắng, ngắm nhìn nó một cách nâng niu. Ngọc Hoàng cũng không kiềm chế được mà hô to lên với tiên giới.

“Cuối cùng sau bao năm e ấp, sinh linh sẽ trị vị vị trí Nữ Quỳnh Nương Nương đời tiếp theo sẽ là bông hoa quỳnh trắng ấy, tất cả thần tiên hãy cũng mở tiệc ăn mừng”.

Ngay khi lời tuyên bố Ngọc Hoàng vừa dứt, mọi âm thanh vui mừng như vỡ òa giữa bầu không khí nhộn nhịp. Tất cả ai nấy đều vui sướng, vì Nương Nương đời tiếp theo là bông quỳnh trắng, vì tiên giới sẽ được đón nhận một mỹ nhân tuyệt thế, vì họ sẽ được dự tiệc ăn mừng. Nhưng, có lẽ người duy nhất buồn chính là bông hồng quỳnh bên cạnh. Nó vẫn nở rộ đấy, vẫn đẹp đấy thôi, nhưng có lẽ chẳng ai biết được đến sự tồn tại của nó.

Và rồi, biến cố đã xảy ra. Bát canh hoa quỳnh trắng đáng lẽ được dâng cho Nương Nương uống nay lại biến mất, cả bông hồng quỳnh còn lại cũng không còn tồn tại trên tiên giới.

Liễu Nhàn… đã biến mất cùng hai bông quỳnh ấy.



Bạch Quỳnh dường như chẳng còn chút tâm trí nào để suy nghĩ nữa. Bảo Long cứ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt vẫn lạnh lùng và đáng sợ đến nhường nào. Nhưng sao cô thấy khó chịu quá. Mọi lần hắn vẫn nhìn cô bằng ánh mắt gần gũi lắm, ấm áp lắm. Vậy mà tại sao, bây giờ hắn lại trở nên xa cách và đáng sợ đến thế?

Đúng rồi nhỉ, bây giờ cô đang là Bạch Quỳnh cơ mà. Sao đột nhiên lại nhói lòng thế không biết.

Bạch Quỳnh cười nhạt, cho dù mọi chuyện có ra sao, cô có là Ngọc My hay Bạch Quỳnh thì vẫn là kẻ hắn muốn giết. Hắn căm hận cô đến nỗi muốn giết cả cô, và cô cũng sẽ không bao giờ xem hắn là bạn.

Bảo Long càng tiến đến sát hơn, ánh mắt chuyển dần sang ngờ vực.

“Tôi nhớ không lầm thì Ngọc My đã vào đây và Bạch Quỳnh em đây không học trường này, vậy thì tại sao em có thể ở đây được? Ngọc My… cô ấy còn trong đó không?”.

Bảo Long hỏi, đôi lông mày rậm nhếch lên. Cái câu mà hắn hỏi về cô sao mà lạnh lùng đến thế? Còn khi hắn hỏi về “Ngọc My”, tại sao lại dịu dàng đến thế?

Ngay phút giây ấy, đột nhiên trong thâm tâm Bạch Quỳnh, cô muốn là Trịnh Ngọc My biết bao nhiêu. Nhưng không, cô là Bạch Quỳnh, và cô không muốn hắn phát hiện ra thân phận thật của cô.

Bạch Quỳnh lấp bấp trong bối rối, cô còn chẳng thể suy nghĩ được gì nữa là nói đến việc bỏ trốn.

Ngay lúc hắn dường như nghi ngờ, chuông điện thoại hắn reo lên. Tiếng “ting” phá tan sự u ám trong không gian.

Bảo Long đọc tin nhắn rồi đột nhiên mỉm cười. Nụ cười dường như xóa tan bao lo lắng trong lòng hắn. Chiếc khuyên mày lóa sáng, cái gương mặt ấy… sao mà xa cách nghìn trùng. Rồi hắn nhìn cô, trở về đúng vẻ thờ ơ lạnh lùng, cười khẩy và bỏ đi.

Hắn đi rồi, cái bóng dáng của Bảo Long sao mà lạ lẫm đến thế. Ngọc My đã từng rất thân với Bảo Long hay sao? Bảo Long cũng đã quan tâm cô, mua cho cô đồ ăn và thức uống. Tìm cô trong lo lắng và ôm chầm lấy cô khi thấy cô ngất đi. Tại sao… cô lại thấy đau đến thế? Tại sao… trái tim lại nhói lên trong thất vọng? Cô đang là gì đây? Người hắn muốn thân… hay chỉ là kẻ hắn muốn giết?

Bạch Quỳnh cười nhạt, cô đã biết rồi. Vốn giữa cô và hắn sẽ chẳng bao giờ có tình cảm gì. Ngay chính lúc ấy, cô nhận ra, Bảo Long đã trở thành điều gì đó quan trọng với cô. Bạch Quỳnh... nhận ra rằng, cô muốn trở lại là Trịnh Ngọc My biết bao nhiêu. Nhưng làm sao đây khi mà cô lại có tình cảm với kẻ muốn giết mình?

Giọt nước mắt của bông quỳnh trắng lăn dài. Bao nhiêu năm nay, cô chưa hề khóc cho ai ngoài mẹ cô. Nhưng giờ đây, có lẽ bông quỳnh trắng ấy đã trưởng thành. Đã đến lúc phải thực hiện kế hoạch, có như vậy cô mới có thể cứu mẹ và trở về tiên giới.



Diễm Trinh thấy Bạch Quỳnh về thì hớt hãi chạy ra, vừa nhìn thấy cô, con mụ đã ré lên kinh hoàng.

“Chảo… Chảo… hắn có phát hiện ra mày không hả?”.

Bạch Quỳnh nghe vậy ngạc nhiên.

“Sao mày biết?”.

“Thì tao thấy mày đi mãi không về nên tao tìm, đột nhiên tao thấy hắn với mày đứng đó, nên tao đã dùng diện thoại mà tao mua cho mày năm ngoái nhắn tin cho hắn”.

Diễm Trinh nhanh chóng kể lại cú giải vây cho Bạch Quỳnh. Chảo nghe vậy liền hiểu vì sao hắn lại cười khi đọc tin nhắn. Ngọc My… quan trọng đến thế sao?

“Từ bây giờ mày hãy dùng điện thoại này và liên lạc với hắn đi”.

Diễm Trinh nói, đưa cái smartphone màu trắng vào tay cô. Đúng là bạn chí cốt, hẳn đây là cú cứu rỗi linh hồn cô ngoạn mục nhất. Nếu không… chẳng biết sẽ có chuyện gì đây nữa.

Bạch Quỳnh chán nản cầm chiếc điện thoại bước vào phòng. Ngã người ra nệm êm, cô lại nghĩ tới hắn. Bảo Long dường như đã bao trọn lấy tâm trí vốn đơn giản của cô. Cứ nghĩ tới hắn, cô lại muốn ngày mai đến nhanh hơn.

Cô muốn là "Ngọc My" biết bao nhiêu.

Cô muốn nhìn thấy ánh mắt ấm áp mà hắn dành cho “Ngọc My” biết bao nhiêu.

Cô muốn gặp hắn.

Bạch Quỳnh mở điện thoại lên. Lướt vào tin nhắn đã gửi. Cô nhìn thấy tin nhắn mà hồi nãy Diễm Trinh đã gửi để giải vây giúp cô.

“Em là Ngọc My đây, hồi nãy em có chuyện gấp nên về sớm, anh Long cứ về đi nhé đừng đợi em”.

Là tin nhắn đó. Sao mà nó ngọt lịm thế kia? Còn xưng cả “em”, lại còn cả “anh Long”. Trần đời cô chưa bao giờ nói chuyện với hắn ta thế kia. Có lẽ, Bảo Long đã mỉm cười, nụ cười mãn nguyện và đầy hạnh phúc khi Ngọc My chẳng còn thờ ơ với hắn nữa.

Nhưng cô gái ngốc ấy chẳng hề biết. Bạch Quỳnh mệt mõi thiếp đi, dường như trong giấc ngủ mơ hồ, cô nhìn thấy hắn. Bảo Long đang đứng đấy và ôm cô. Là Châu Bạch Quỳnh, mái tóc tím và những hình xăm trên cơ thể. Không phải là một Trịnh Ngọc My đầy bí mật. Cô ước, giá như người mà hắn muốn giết không phải là cô.

Giá như, cô chỉ là một Trịnh Ngọc My…



Sân trường tràn ngập ánh nắng sớm, vài ba chiếc lá bàng rơi khẽ xuống nền gạch. Đôi giày sneaker đạp nhẹ lên cành cây khô, Bạch Quỳnh đảo mắt buồn nhìn khung cảnh nơi đây. Sân trường vắng và hiu quạnh đến lạ lùng. Hôm nay cô đến rất sớm, bảy giờ mới vào học nhưng Bạch Quỳnh lại đến vào lúc năm giờ bốn lăm. Hẳn là cô đã muốn là “Trịnh Ngọc My” nhiều lắm.

Bước chân tiến về phía vườn trường. Nắng chỉ lấp ló trên tán cây cao, vài ba giọt sương đọng lại trên từng bông hoa.

Bạch Quỳnh lặng lẽ ngắm nhìn từng nụ hoa trắng dưới cây bàng to. Là một khóm hoa quỳnh còn e ấp. Đó cũng là lí do cô chọn ngôi trường này. Vì nó có hoa quỳnh, vì nó là nơi đã sinh ra cô.

Bạch Quỳnh đột nhiên mở balo ra, lấy chiếc điện thoại mà Diễm Trinh đưa cho. Chẳng biết vì sao cô lại cứ nhìn vào số điện thại của hắn ta.

Bảo Long mà nói… có lẽ cô chẳng còn xem hắn là kẻ thù nữa.

“Anh Long, anh đang ở đâu?”.

Một tin nhắn được gửi đi. Đến khi tiếng “ting” báo hiệu tin đã gửi thành công, Bạch Quỳnh mới ngớ người. Tại sao cô lại nhắn tin cho cái con người kia cơ chứ. Thôi chết rồi, Chảo ta cố loay hoay tìm cái chỗ để xóa tin nhắn. Cô gái thở phào vì tin nhắn đã được xóa.

Nhưng cái con người mù thông tin như thế nào biết tin đã gửi thì không thể xóa được.

Từ trong im lặng, Bạch Quỳnh nghe thoáng tiếng bước chân của ai đó. Gió lạnh lùa qua khiến Bạch Quỳnh chợt rùng mình. Như tia chớp vụt quá, cô quay người lại, một ai đó đang đứng đằng sau cô.

“Bảo Long?”.

Bạch Quỳnh cất tiếng trong ngạc nhiên. Tại sao Bảo Long lại xuất hiện lúc này? Chẳng phải bây giờ mới có sáu giờ kém sao? Hẳn hắn ta phải đang ở nhà chứ? Nhìn khuôn mặt cười nhẹ của hắn, mái tóc lay nhẹ theo làn gió và chiếc khuyên mày lóa sáng dưới ánh nắng đã lấp ló đằng xa.

“Em nhớ tôi sao?”. Bảo Long cười, nụ cười có vẻ mãn nguyện lắm. Cái điệu lãng tử kia khiến Bạch Quỳnh giây phút đó loạn nhịp.

Nhưng rõ ràng cô chỉ mới nhắn tin cho hắn cách đây vài phút và rõ ràng cô “đã xóa” rồi cơ mà? Nếu có đến thì cũng phải mất tầm không ít thời gian, hắn ta bay bằng trực thăng đến đây sao?

Không, làm gì có sân thượng đủ rộng để đậu trực thăng cơ chứ. Bạch Quỳnh cốc vào đầu mình, đúng là điên rồi. Hahaha, cô cười nhạt, cô nhớ hắn đến thế sao? Nhớ đến nỗi còn tưởng rằng hắn luôn ở đây...

Bạch Quỳnh quay người lại, mắt nhắm chặt và nghĩ: “Mình đang ảo tưởng mà thôi, có lẽ buồn ngủ quá nên đâm ra ảo giác. Bảo Long sao có thể ở đây được cơ chứ, nếu có… anh ấy cũng sẽ chẳng bao giờ tìm được mình tại cái vườn hoa vắng người này”.

Gió lạnh chợt lùa qua, cảm giác như từng đường tê tái len lõi xen da thịt qua lớp áo dài tay. Váy đồng phục tung bay, Bạch Quỳnh cảm nhận được sự lay động của vạn vật. Chỉ cần mở mắt ra, Bảo Long sẽ biến mất. Cô sẽ chẳng bao giờ gặp lại hắn nữa. Chỉ có như vậy, nọi chuyện mới không tồi tệ hơn.

Bạch Quỳnh từ từ mở mắt, gót chân xoay nhẹ, đúng như vậy. Bảo Long đã biến mất, nói đúng hơn, hắn chưa từng tồn tại ở đây.

Tất cả chỉ là ảo giác. Nhưng sao cô thấy thất vọng đến thế này? Lí trí bảo rằng sẽ chẳng bao giờ gặp hắn nữa, nhưng có lẽ trái tim lại chẳng nghe lời cô. Bạch Quỳnh đảo mắt tìm kiếm Bảo Long, hy vọng hắn ta vẫn còn ở đây.

Nhưng có lẽ sự thật quá phũ phàng. Bạch Quỳnh cười nhạt, bước chân đạp lên chiếc lá bàng khô, đã đến lúc cô tạm biệt cái dáng vẻ “Trịnh Ngọc My” để trở về đúng chất một cô gái lạnh lùng.

“Em đi đâu vậy?”.

Tiếng nói phía sau lưng cất lên. Cái âm thanh đó… rất quen. Bạch Quỳnh vội quay đầu lại, Bảo Long đang đứng ở đấy và nhìn cô. Vẫn là nụ cười ấy, hắn bước chầm chậm đến gần cô.

Chiếc áo khoát Bomber đen hắn cởi ra, Bảo Long vòng tay khoác nó lên người Bạch Quỳnh. Chảo ta đứng lặng im, cảm giác này là sao đây. Gần quá, hắn gần với cô quá. Gần đến nỗi chỉ cách một khoảng trống đủ để trái tim cô bay ra ngoài. Bảo Long chỉnh lại chiếc áo đang khoác trên người Bạch Quỳnh, hắn nắm hai vai cô, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Chảo.

“Hôm nay chúng ta cúp học một lần đi, tôi muốn dẫn em đến một nơi”.

Hắn nói, chiếc khuyên mày thật sự đã lóe sáng dưới nắng buổi sáng, mái tóc đã nhuốm vàng bởi ánh sáng đang bung tỏa khắp khu vườn.

Bạch Quỳnh dường như chẳng còn suy nghĩ được nữa, đầu óc trở nên mụ mị khi nhìn vào khuôn mặt ấy. Cái người trước mắt cô, hoàn toàn không phải là kẻ muốn giết cô. Bạch Quỳnh phút chốc lại muốn là Ngọc My biết bao nhiêu.

Dưới sân vườn ngập nắng, cô gái khoác chiếc áo lặng lẽ gật đầu nhìn đứa con trai. Bảo Long lại cười, nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện lắm.

“Em hãy ăn bánh mì sữa đã nhé, rồi chúng ta sẽ cùng đi đến nơi đó”.

Bảo Long khẽ nói, tay chìa ra miếng bánh mì sữa. Bạch Quỳnh thấy lạ, tại sao lần này hắn cũng mời cô ăn bánh mì sữa? Nhưng cô chắc muốn dò xét, cầm lấy và cắn một miếng nhai nhỏ nhẹ, bụng cũng đã đói cồn cào nên ăn vào rất ngon.

Vị sữa lan toa quanh khuôn miệng, có chút lâng lâng và mơ hồ. Nhưng đột nhiên đầu óc trở nên mụ mị, cơ thể như bủn rủn và buồn ngủ. Bạch Quỳnh cảm nhận được cơ thể của mình đang ngã khụy ngay khi hai mắt từ từ nhắm lại. Nhưng cô không sợ hãi, bởi cô biết, Bảo Long đã ôm cô vào lòng.

Dưới sân vườn đầy nụ hoa quỳnh. Đứa con trai mặc sơ mi trắng đang ôm lấy người con gái với mái tóc đen dài và bộ váy đồng phục chỉnh tề. Phút chốc cơn gió lạnh lùa qua, từ đâu trong vô tận, hàng vạn cánh hoa quỳnh bay khắp vòm trời. Khi cánh hoa cuối cùng bay lên chín tầng mây, chẳng còn một ai trong khu vườn nữa.

Bảo Long đã biến mất cùng Bạch Quỳnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.