Vũ Pháp Vũ Thiên

Chương 8




Bốn con mãnh thú cố nhiên chém không được nhưng mà nếu chỉ chặt đứt tia linh khí làm cầu nối này đối với Đường Phong mà nói không phải là chuyện tình khó khăn gì.

Mỗi một con mãnh thú và Bố Liên Chu đều có một tia linh khí tương liên, hắn quán nhập Duệ kim khí vào phi đao liền dễ dàng chặt đứt được tia linh khí kia, tự nhiên bốn con mãnh thú sẽ sụp đổ trong nháy mắt.

Đã không còn bốn con mãnh thú để điều khiển nữa, Bố Liên Chu giống như hổ bị nhổ mất răng nanh, không còn nhiều uy hiếp nữa, trên mặt Đường Phong tràn đầy tự tin, ngạo nghễ nói:

- Bố huynh còn thủ đoạn gì nữa thì hãy xuất hết ra đi.

Thần sắc Bố Liên Chu trong nháy mắt cực kỳ dữ tợn, Huyết Thị mà mình coi trọng nhất lại bị người khác phá giải dễ dàng, mà lời nói này phảng phất như coi thường chính hắn, làm sao mà trong lòng hắn không phẫn nộ đi được?

Hiển nhiên hắn còn có thể triệu hoán Huyết Thị một lần nữa, nhưng mà chuyện này đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi, gọi ra liền bị đánh tan, chỉ làm lãng phí thêm cương khí mà thôi.

- Ngươi nghĩ rằng ta ngoại trừ chiêu này ra thì không còn chiêu thức khác để đối địch sao? Xem ra Bố Liên Chu ta cũng có ngày bị người ta nhìn bằng một nửa con mắt!

Ngữ khí Bố Liên Chu lạnh lẽo, một cỗ áp lực bạo phát ra giống như núi lửa phun trào phảng phất cực kỳ bạo ngược, sớm đã sôi trào trong lòng ngực.

Đường Phong nhìn hắn, phi đao trên ngón tay ngừng xoay, dừng lại, ngữ khí bình tĩnh nói:

- Bố huynh, Huyết Chưởng Ấn của ngươi không có tác dụng đôi với ta, trừ lần duy nhất ngươi dùng máu tươi để công kích thì lúc đó ta không cẩn thận để ngươi đả thương ra. Hiện giờ ngươi không có máu tươi để lợi dụng nữa thì Bố huynh còn biện pháp gì thì xin mời chỉ giáo!

- Ai nói không đả thương được ngươi thì ta không có thể dùng máu tươi được nữa.

Bố Liên Chu cười lạnh một tiếng, đột nhiên hé miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Cùng với âm thanh bạo nổ thì một đoàn máu tươi được phun ra từ trong miệng Bố Liên Chu thoáng cái liền bay tới trước mặt Đường Phong, công kích thẳng vào mặt Đường Phong, đạo công kích này vừa bay tới, ở giữa không trung xuất hiện một lỗ hổng dài chừng mười trượng.

Máu tươi! Trong nháy mắt, Đường Phong thấy được một đạo máu tươi ngưng tụ thành mũi tên ngay trước mặt mình.

Vừa mới né được công kích liền nhìn lại, chỉ thấy cương khí trên hai tay hóa thành đao, mạnh mẽ bổ tới mình. Máu tươi vẩy ra ngoài nhưng không hề rơi xuống mặt đất mà lơ lửng ở giữa không trung, một giọt rồi thêm một giọt, dần dần trở nên rậm rạp quanh bên người Bố Liên Chu, không chỉ như thế, ở trên hai tay của Bố Liên Chu, máu tươi phun ra ngoài như suối, một một giọt máu được phun ra đều đi đến cạnh thân thể hắn, dồn lại liên tục càng ngày càng bành trướng.

- Ta cũng có máu tươi của chính mình!

Thần trí Bố Liên Chu như phát điên lên, điên cuồng gào thét, không thèm để ý thương thế trên hai tay mình, không chỉ không thèm để ý mà còn vận công bức máu chảy ra tiếp.

Hai con mắt Đường Phong híp lại nhìn, đoàn người vây quanh đó kinh ngạc hô lên liên tục.

Sự ngoan lệ của Bố Liên Chu đã vượt qua tưởng tượng của mọi người, tuy rằng hắn là cao thủ Thiên Giai thượng phẩm, vết thương như thế không nguy hiểm đến tính mệnh nhưng mà nếu còn tiếp tục duy trì như vậy thì không tới thời gian nửa nén hương sẽ sức cùng lực kiệt, mất hết máu toàn thân, đến lúc đó Đường Phong không cần động thủ thì hắn cũng sẽ chết trước.

Chẳng qua tuy rằng Bố Liên Chu điên cuồng như vậy nhưng vẫn biết quý trọng tính mệnh của mình, chỉ bức máu ra đến một trình độ nhất định liền vận công cắt đứt đoạn máu đang chảy ra liên tục.

Lúc này xung quanh hắn đều có hàng nghìn hàng vạn giọt máu tươi trôi nổi lơ lửng, nhìn thoáng qua quỷ dị không gì sánh được, đối thủ nào mà gặp phải chuyện này cũng sẽ rất đau đầu. Đường Phong cũng không phải ngoại lệ, vốn dĩ hắn tưởng rằng giải quyết được bốn con mãnh thú của Bố Liên Chu thì đã nắm chắc được thắng lợi, lại không ngờ hắn còn có một chiêu hại mình hại người như thế này.

- Cẩn thận, máu tươi của ta có công kích rất khác biệt!

Nhìn qua Bố Liên Chu như có vẻ hảo tâm nhắc nhở nhưng ngoài miệng lại nở ra một nụ cười tà, cùng với thanh âm vang lên kia, vô số máu tươi động đậy lúc nhúc lại, hóa thành nhưng lợi khí sát nhân.

Phi đao, tên, trường kiếm, ngay cả những trường hợp như kim châm đều có, tất cả không chậm trễ chút nào đều như đàn châu chấu tập kích thẳng đến chỗ Đường Phong.

Quá nhanh! Nhanh đến mức mà Đường Phong căn bản không thể né tránh được, chính là do nguyên nhân máu tươi hóa thành lợi khí bao cả thiên địa vào bên trong, ở khắp nơi không có chỗ nào có thể trốn tránh được.

- Ta muốn ngươi chết!

Bố Liên Chu rống lên giận dữ nói, hung mang trong mắt lóe lên, khóe miệng nhếch lên một tia mỉm cười đắc ý, phảng phất như nhìn thấy cảnh Đường Phong bị vô số máu tươi xuyên qua người ngã xuống mặt đất.

Nhưng mà một khắc ngay sau đó, dáng vẻ tươi cười của Bố Liên Chu liền cứng ngắc lại, đối mặt với công kích phô thiên cái địa như thế kia, Đường Phong cấp tốc lui vội về phía sau, thân hình nhoáng lên một cái, trong nháy mắt, hai tay cực dẻo đong đưa lên như không có khớp xương.

Theo động tác lắc lư, một phi đao kim quang tản mát sắc vàng bắn thẳng ra từ trên tay Đường Phong, phi đao tỏa ánh sáng rực rỡ khiến người xem không thể mở được mắt.

Phi đao và máu tươi va chạm vào nhau, mỗi một thanh phi đao đều đánh chuẩn xác vào trên một giọt máu tươi.

- Bang bang bang…

Vô số tiếng âm thanh truyền đến dày đặc, trong vòng ba mươi trượng trong không gian chiến đấu của Đường Phong và Bố Liên Chu cực kỳ dữ dội, tràng diện kịch liệt diễn ra, máu tươi bị chém tan thành huyết vụ, phi đao bị đẩy lùi rơi xuống không ngớt.

Con ngươi Bố Liên Chu chậm rãi mở to, hắn hoảng sợ phát hiện tất cả những giọt máu tươi của mình đều bị phi đao của đối phương chặn lại tiêu tán không sót một giọt nào.

Ngắn ngủi thời gian ba hơi thở, đám máu tươi như đàn châu chấu lao tới hầu đã tan biến không còn, thân ảnh của Đường Phong đang thối lui liên tục cũng mạnh mẽ ngừng lại, trên tay vẫn có một thanh phi đao như cũ, phảng phất như đám phi đao vô tận vừa rồi không giống như hắn vừa bắn ra.

Đoàn người đang xem lặng ngắt như tờ, bọn họ gần như không thể tiếp thụ nổi một màn trước mắt này. Bố Liên Chu dĩ nhiên lại hung ác độc địa với chính mình thì cũng thôi, nhưng mà Đường Phong lại đang có chuyện gì xảy ra vậy? Một đoạn thời gian vừa rồi Đường Phong đã bắn ra ít nhất trên trăm thanh phi đao, những phi đao này là ở đâu ra?

Nếu như một người để nhiều thanh phi đao như vậy trên người thì tối thiểu mọi người cũng nhìn ra chút đầu mối nào đó, nhưng mà trên người Đường Phong lại không có tí vết tích của việc ẩn giấu số lượng phi đao lớn như thế.

Có người nhịn không được lau lại con mắt, hy vọng có thể thấy được rõ ràng hơn, nhưng đáng tiếc vẫn như cũ đều không có thu hoạch gì.

Ngoại nhân khiếp sợ, Đường Phong còn càng khiếp sợ hơn, sở trường của Đường Phong không phải là kiếm pháp hay chưởng pháp mà là ám khí, dùng phi đao để đối địch. Vốn khi dùng phi đao để bắn ra tường rằng một thanh phi đao ít nhất cũng phải phá được mười giọt máu tươi của đối phương mới đúng nhưng mà trên thực tế chính mình phải toàn lực phi ra phi đao lại chỉ có thể chấn động quỹ đạo bay của một giọt

máu tươi mà thôi.

Bởi vậy có thể thấy được lực sát thương những giọt máu tươi này của Bố Liên Chu so với phi đao mà mình toàn lực phi ra cũng không kém nhau là mấy, bằng không căn bản không thể làm đến được loại trình độ này.

- Tốt, tốt, tốt!

Bố Liên Chu phát ra tiếng cười quái dị liên tiếp:

- Thật lâu đã không tìm thấy được loại cảm giác này, ngươi là một đối thủ rất tốt, Đường gia Đường Phong, ta xem ngươi còn có thể chống đối được bao lâu nữa!

Vừa mới nói xong, những giọt máu tươi bên người Bố Liên Chu phân ra một nửa lại hóa thành lợi khí bắn thẳng tới Đường Phong một lần nữa.

Nhưng mà tràng diện lại giống y như cũ, những giọt máu tươi này bị Đường Phong dùng ám khí đánh rơi liên tiếp, phương viên trăm trượng trên mặt đất đều bị máu tươi bao phủ, ngưng lại thành một tấm thảm đẫm máu, phi đao rơi đầy sân, cực kỳ đồ sộ.

Tròng mắt Bố Liên Chu run rẩy, nhìn Đường Phong không thể tin tưởng được, trầm giọng chất vấn:

- Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu ám khí!

Đường Phong khẽ cười một tiếng đáp:

- Vô cùng vô tận, dùng mãi không hết!

Những lời này vừa mới nói ra, Bố Liên Chu nhịn không được lảo đảo toàn thân, chăm chú nhìn thần sắc của Đường Phong, lại không hề phát hiện được dấu hiệu đang nói dối của hắn, vốn Bố Liên Chu trông cậy vào số lượng ám khí của Đường Phong không nhiều, không thể chống đỡ được công kích của máu tươi chính mình, nhưng mà hiện giờ xem qua thì sợ rằng điều này không thể xong được.

Những cao thủ Linh Giai trên khán đài cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bởi vì lấy nhãn lực của bọn họ cũng không thể thấy được rốt cuộc Đường Phong lấy ám khí từ đâu tới, chỉ thấy hai tay hắn giơ lên thì ám khí cứ bắn ra ngoài liên tiếp, đây là chuyện tình vô căn cứ đến mức nào cơ chứ? Những cao thủ Linh Giai này chỉ hận không thể nhảy được xuống đài đi lục soát Đường Phong để xem rốt cuộc hắn giấu phi đao ở chỗ nào.

Trong đám người, Đường Điểm Điểm nhỏ giọng coi thường nói:

- Nghĩ cách tiêu hao ám khí của Thập Thất đệ, đúng là vô cùng ấu trĩ, Thập Thất đệ có thể triệu hoán được phi đao, cho tới bây giờ ta mới tin rằng Thập Thất đệ có được thần công Đại na di.

Đường Tuấn nhịn không được quay đầu sang hỏi:

- Lục muội, muội vừa nói cái gì thế?

Đường Điểm Điểm cuống quýt xua tay:

- Không có gì.

Bí mật này của Thập Thất đệ chỉ nói cho mình biết mà thôi, trong lòng của Đường Điểm Điểm không khỏi có chút vui sướng.

Trên chiến trường, lần công kích thứ ba của Bố Liên Chu đã bị triệt để phá hủy, vì Đường Phong nỗ lực đã tung ra một hơi mấy trăm thanh phi đao, hai người cách xa nhau hơn mười trượng nhìn nhau đối diện thở hồng hộc, cường độ của trận chiến này quá lớn, hai người đều là kỳ phùng địch thủ, đánh đến tận bây giờ cương khí toàn thân đều tiêu hao không ít.

- Thủ pháp tốt, ám khí tốt.

Nhìn qua Bố Liên Chu như đang tán thưởng, thực chất đang giận nghiến răng nghiến lợi, những thanh ám khí mà Đường Phong bắn ra này không có một thanh nào lãng phí cả, tất cả khi bắn ra mỗi một thanh phi đao đều chính xác đánh nát một giọt máu tươi, loại thủ pháp cực kỳ chính xác này từ xưa đến nay chưa hề thấy qua.

Vừa vận công khép kín lại những vết thương kia, hiện giờ lại mở ra, tốc độ phun trào của máu tươi còn kinh khủng hơn lúc nãy, cả người Bố Liên Chu phảng phất như bị chém ngang, máu tươi không ngừng tuôn ra, trong thời gian giây lát lại tích tụ nhiều gấp đôi khi nãy ở trên không, mà sắc mặt của Bố Liên Chu tái nhợt run rẩy, thân hình đứng tại chỗ mà lắc lư liên tục, có chút không chịu được như muốn ngã xuống, đôi môi tái nhợt lạnh run.

Mất đi nhiều máu tươi như vậy, cho dù là ai cũng không chịu nổi.

Thần sắc Đường Phong ngưng trọng hẳn lên, hắn biết hiện giờ chính là lúc Bố Liên Chu muốn liều mạng với mình, những cao thủ Linh Giai trên khán đài cũng ngưng trọng đứng dậy, bọn họ biết rằng kích tiếp theo của Bố Liên Chu chỉ sợ cũng là một kích cuối cùng. Bố Trường Hải còn khẩn trương hơn cả Bố Liên Chu, hắn rất sợ vị đệ tử này của gia tộc lại vì vậy mà chết oan uổng.

- Tiếp được chiêu này ngươi sẽ thắng, nếu không tiếp được thì ngươi sẽ chết!

Bố Liên Chu rống lên giận dữ một tiếng, một phiến không gian xung quanh thân thể hắn phía xa kia, tất cả máu tươi đều hóa thành lợi khí, lúc này nhìn từ xa lại cả người Bố Liên Chu giống như là một con nhím đẫm máu.

- Phốc.

Lượt máu tươi đầu tiên bắn tới, âm thanh phá không phóng tới, phảng phất như là kèn lệnh chiến tranh, ở ngay đằng sau đó là vô số máu tươi mang theo khí tức tử vong bay đến bao trùm Đường Phong.

Quá nhiều! Cho dù là mình dùng hết ám khí thì cũng không thể nào chặn lại được.

Đường Phong hít sâu vào một hơi, đưa tay vung lên, Độc Ảnh Kiếm nguyên bản đang nằm cách đó không xa sưu lên một tiếng bay tới cánh tay hắn. Hắn nhắm nghiền hai mắt lại, chỉ kiếm thẳng lên trời.

Đúng lúc vô số máu tươi hóa thành lợi khí bay đến trước mặt cũng là lúc Đường Phong mở mắt ra.

Đúng vào lúc đó, hơi lạnh thấu xương từ trên trời giáng xuống không ngừng, hạ xuống chiến trường như một ngọn núi tuyết, nhiệt độ trên chiến trường nhanh chóng rút lại, ngay cả mặt đất cũng nứt nẻ ra.

- Hả?

Những cao thủ Linh Giai ở trên khán đài lúc này cực kỳ nghi hoặc đứng dậy, khí tức mà Đường Phong đang phát ra lúc này giống như là một khối băng đang đóng lại vậy.

Ở trong những cuộc chiến trước đây, Đường Phong căn bản không sử dụng đến cương khí hệ băng, cũng chưa bao giờ bày ra loại năng lực này ra ngoài. Lực lượng cương tâm của hắn vẫn là một loại quang mang màu vàng, hiện giờ đột nhiên toát ra một cỗ hàn khí thật làm cho người ta có chút không kịp trở tay.

Cố gắng quan sát tỉ mỉ hơn, nhưng mà đại trận máu tươi của Bố Liên Chu đã nhào tới trước mặt Đường Phong, cho dù lấy nhãn lực của cao thủ Thiên giai thì ở dưới tình huống cương khí hỗn loạn xông tới này cũng không thể thấy rõ được hiện trạng của Đường Phong, mọi người chỉ nhìn thấy được trường kiếm của hắn ngoài tỏa ra quang mang kim sắc như trong trí nhớ thì còn có một cỗ hàn khí bốc lên, cỗ hàn khí này có uy lực thậm chí còn mạnh hơn cả quang mang màu vàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.