Vũ Pháp Vũ Thiên

Chương 6




Kiếm khí tung hoành khắp trời, Độc Ảnh Kiếm trên tay Đường Phong được huy động không có kẽ hở, Duệ kim khí hình thành kiếm quang va chạm mạnh với trường côn được hình thành từ huyết vụ. Trong nháy mắt trường côn như tuyết vào mùa xuân, tan ra nhanh chóng.

Chỉ trong chớp mắt, độ dài của trường côn màu máu chỉ còn lại nửa thước, Đường Phong mang theo một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ đến trước mặt Bố Liên Chu, tung ra một cước quét ngang trên cổ của Bố Liên Chu, Bố Liên Chu kêu lên một tiếng thảm thiết, thân thể ở giữa không trung bị lộn lại mấy vòng, văng đi thật xa mới có thể đứng vững lại hạ xuống mặt đất.

Đường Phong không thèm đuổi theo truy kích, hạ Độc Ảnh Kiếm xuống, ánh mắt âm trầm nhìn chăm chú vào đối phương.

Một cước vừa rồi quét qua cổ của Bố Liên Chu, trong khoảnh khắc đó Đường Phong thấy rõ ràng trên cổ Bố Liên Chu toát ra một đoàn huyết vụ, ngăn trở lực đạo của chính mình, không chỉ như vậy, trên chân của mình hiện giờ còn có một chút kình khí quỷ dị xâm lấn, thiêu đốt bên trong cực kỳ đau đớn.

Xèo xèo xèo….tiếng động nhẹ vang lên từ dưới chân Đường Phong như nước đang sôi.

Ở dưới chân hắn tỏa ra một làn khói xanh, ngay cả giầy đều bị ăn mòn.

Đường Phong vận công xuống dưới chân, bức hết kình khí xâm nhập vào trong chân ra ngoài, lúc này mới cảm giác dễ chịu hơn đôi chút.

- Ha ha ha ha…

Bố Liên Chu sung sướng cười rộ lên, thần sắc trên khuôn mặt dữ tợn vạn phần, ở trong đôi mắt hắn toát ra một tia thần thái kích động.

- Rốt cuộc, rốt cuộc ta đã tìm được một người có thể đánh một trận thống khoái cùng ta được rồi, Đường gia Đường Phong, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi.

Đoàn người đang xem một mảnh lặng ngắt như tờ, ngay cả hô hấp đều bị áp chế tới cực hạn. Hầu như bọn họ không thể tin được vào mắt mình, tất cả đều trừng mắt lên, sợ rằng nếu như bỏ qua điều gì thì sẽ tiếc hận cả đời.

Ngắn ngủi mấy hơi thở vừa qua đi, Đường Phong và Bố Liên Chu đã làm cho người xem hoa cả mắt. Xem thế là quá đủ rồi. Tuy rằng không có bao nhiêu người thấy rõ được động tác của Đường Phong nhưng mà cái sát chiêu cực hạn kia mang lại cho người xem một loại cảm giác hưởng thụ về thị giác. Loại tiết tấu chiến đấu cao như thế này từ trước tới nay chưa bao giờ xuất hiện, động tác toàn thân của Đường Phong như mây bay nước chảy cực kỳ lưu loát sinh động, mọi người đều chỉ nhìn thấy thân ảnh của hắn xuất hiện rồi biến mất, rồi lại xuất hiện, rồi lại biến mất, mỗi khi đoàn quang mang màu vàng kia xuất hiện đều làm cho người ta kinh thán.

Mà ở trong lần giao phong đầu tiên này, thân là người trẻ tuổi xuất sắc nhất Linh Mạch Chi Địa, thiên tài Bố Liên Chu dĩ nhiên lại bị cho ăn quả đắng.

Kết quả này nằm ngoài dự liệu của mọi người, cũng để cho mọi người phấn chấn lên không ngớt! Dù sao chiến đấu cũng cực kỳ kịch liệt đến tóe lửa làm cho người xem thỏa mãn được khẩu vị của mình.

Thiên Giai hạ phẩm đối chiến với Thiên Giai thượng phẩm, rốt cuộc lúc này ai thắng ai thua cũng không thể kết luận tùy tiện được.

Trong lúc mọi người còn đang sợ hãi than thở thì tràng diện phía trên lại có chút biến hóa bất ngờ, một thân huyết vụ của Bố Liên Chu phát ra mùi tanh nồng nặc, từ hai tay đến tóc tai đều một màu máu đỏ sẫm không gì sánh được, giống như là lá hoa hồng vậy.

Huyết Chưởng Ấn mà lần trước Bố Liên Chu phát ra so với Huyết Chưởng Ấn lần này nhìn qua không có gì khác nhau thế nhưng lại làm cho người xem có cảm giác rất không bình thường.

Trong nháy mắt Huyết Chưởng Ấn vừa xuất hiện liền bắn tới chỗ Đường Phong, Đường Phong chém ra một kiếm, một đạo kiếm mang màu vàng hình trăng khuyết chém tới Huyết Chưởng Ấn.

Khóe miệng Bố Liên Chu hơi nhếch lên, lộ ra một tia tà ý cười nói:

- Hiện giờ cũng sẽ không bị chém tan dễ dàng như trước nữa!

- Phốc…

Một thanh âm vang lên , kiếm quang chém vào trên Huyết Chưởng Ấn nhưng mà chỉ có kiếm quang mờ nhạt đi chứ Huyết Chưởng Ấn vẫn không tổn hao tí gì, từ trong khoảng không vẫn bay đến vị trí của Đường Phong.

Sắc mặt của Đường Phong trầm xuống, phát hiện ra được Huyết Chưởng Ấn này có chút khác biệt, cho nên mới chém ra kiếm quang để thử trước. Hiện tại thấy được kết quả như thế này, hiển nhiên suy đoán của mình là chính xác.

Hai chân đạp xuống đất trực tiếp lùi xa hơn hai mươi trượng.

- Oanh…

Một tiếng nổ vang lên, toàn bộ mặt đất khói bụi mịt mù lan tràn mọi ngõ ngách.

Đường Phong vừa mới vững bước thì thần thức cảm nhận được một cỗ kình khí hung mãnh kéo tới, hắn hoảng sợ vung kiếm lên ngăn lại.

Độc Ảnh Kiếm không biết che chắn cái gì ở trên, chỉ thấy một cỗ lực lượng cường đại truyền đến, đồng thời còn có một mùi máu tanh phả đến trước mặt làm cho có cảm giác muốn nôn, lực lượng cường đại này dù là lấy lực lượng của Đường Phong cũng không thể nào chống lại.

Bụp bụp bụp bụp, Đường Phong lùi về phía sau liên tục hơn chục bước, khó khăn lắm mới có thể ổn định lại thân hình được. Ánh mắt nhìn lại về phía trước, mi mắt Đường Phong liền co rút lại.

Mình vừa đỡ xong một cái Huyết Chưởng Ấn này, Huyết Chưởng Ấn này tốc độ lại nhanh vậy sao? Vừa mới lùi xong lại đã thấy nó bay tới trước mặt rồi?

Ý niệm trong đầu còn chưa chuyển hết thì trên đỉnh đầu truyền đến một cỗ áp lực nặng nề. Đường Phong không dám chậm trễ đâm kiếm xuống đất, mượn lực đạo phản chấn này lùi lại thêm lần nữa.

Một tiếng nổ vang lên, nguyên bản chiến trường đang hỗn loạn thì hiện giờ lại càng tràn ngập mùi thuốc súng, trong vòng phương viên ba trượng căn bản không nhìn thấy gì.

Không bình thường! Đường Phong sinh ra tâm lý cảnh giác, chính mình tự nhận biết được ở chiến trường này ngoài khí tức của Bố Liên Chu ra thì còn có khí tức của hai cỗ máu tanh nữa, loại khí tức này chính là từ Huyết Chưởng Ấn đặc biệt mà ra.

Không chỉ có một loại Huyết Chưởng Ấn? Trong nháy mắt Đường Phong suy nghĩ cẩn thận lại. Thứ này cùng với Huyết Chưởng Ấn ban đầu không hề giống nhau, bằng vào kiếm khí thì căn bản không thể chém nát được, cùng với lực bạo phát của mình cũng tương đương nhau, muốn đối phó loại Huyết Chưởng Ấn này rất khó khăn. Mà cho là có thể đối phó được đi chăng nữa thì Bố Liên Chu cũng có thể tạo ra tiếp được.

Đánh rắn phải đánh dập đầu! Muốn phá được Huyết Chưởng Ấn thì phải hạ thủ được với Bố Liên Chu, để cho hắn không còn thời gian rảnh rỗi mà điều khiển, vậy thì Huyết Chưởng Ấn sẽ tự động sụp đổ. Hạ quyết tâm xong, Đường Phong mạnh mẽ đuổi theo phương hướng chạy trốn của Bố Liên Chu, tuy rằng bụi mù mịt khắp trời khiến không thể thấy gì được nhưng mà khí tức của Bố Liên Chu lại cực kỳ nổi bật giống như lửa cháy trong đêm đen, căn bản không thể ẩn dấu.

- Khặc khặc.

Bố Liên Chu cười quái dị cách đó không xa truyền đến thanh âm:

- Ngươi nghĩ rằng muốn phá bỏ Huyết Chưởng Ấn thì đến đối phó ta sao? Si tâm vọng tưởng!

Lời vừa mới dứt, hai Huyết Chưởng Ấn ở hai bên Đường Phong cùng giáp công tới.

Một người hai chưởng, chưởng pháp hung hăng phách thẳng tới.

Đường Phong nhảy cao lên, tránh được một kích trí mạng này. Người đang ở trên không trung liền hóa thành nhân kiếm hợp nhất đâm thẳng xuống Bố Liên Chu đang ở dưới.

Còn cách hơn mười trượng nữa mới tới được chỗ của Bố Liên Chu, một Huyết Chưởng Ấn lại chắn ở trước mặt hắn, một Huyết Chưởng Ấn khác thì chờ thời cơ tập kích vào bên cạnh.

Giống như thuốc cao bôi trên da chó! Đường Phong hận nghiến răng nghiến lợi, dưới tình huống không thể tránh mặt được như vậy, Đường Phong phải cải biến phương hướng khác, rời khỏi mặt đất mà đi.

Hai đạo Huyết Chưởng Ấn liền đuổi theo sát nút, mạnh mẽ chụp tới.

Trong phạm vi phương viên trăm trượng đều bị cát bụi mù mịt bao phủ, do vậy đoàn người ở bên ngoài chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn thấy một ít quang mang màu đỏ hiện lên, căn bản không thể thấy rõ được tình hình chiến đấu ở bên trong. Nhưng mà mặt đất đang rung lên kịch liệt cùng với tiếng vang dội điếc tai làm cho mọi người vô cùng lo lắng, từ quang mang màu đỏ lóe lên liên tục có thể suy đoán được hiện giờ Bố Liên Chu đang chiếm thế thượng phong.

Hai Huyết Chưởng Ấn đuổi theo Đường Phong không tha chút nào, tuy rằng không chạm được vào hắn nhưng mà cũng làm cho Đường Phong không có biện pháp tiếp cận được Bố Liên Chu, mỗi lần Đường Phong nghĩ cách tới được gần Bố Liên Chu thì đều bị Huyết Chưởng Ấn cản lại đành lùi về. Cho dù trong quá trình bị truy đuổi Đường Phong công kích vào Huyết Chưởng Ấn bằng kiếm khí không ngừng nhưng mà căn bản không là nó bị sứt mẻ tí nào.

Huyết Chưởng Ấn này cực kỳ sắc bén, chẳng qua so với Cách Không thủ thì vẫn kém một bậc! Đường Phong tự nhận nếu như Huyết Chưởng Ấn của Bố Liên Chu có được đặc tính cách không kia thì thực sự lần này chạy trời không khỏi nắng.

Cách Không thủ đánh tới không hề có dấu hiệu về thời gian, hoàn toàn là xuyên qua không gian tới. Tuy rằng tốc độ Huyết Chưởng Ấn khá nhanh nhưng vẫn có khả năng đuổi cùng khả năng tránh né được.

Không có chiêu thức không giải được, chỉ là chưa rõ thế cục mà thôi!

Trong khi chạy trốn, thân hình Đường Phong bỗng nhiên tuôn cương khí cuồng bạo ra ngoài, giống như một cơn lốc nổi lên ở trên đất bằng thổi cát bụi bốn phía bay tán loạn.

Huyết Chưởng Ấn trong lúc đuổi theo Đường Phong không tha cũng đột nhiên dừng lại, ở giữa không trung một lúc, cuối cùng không đuổi theo nữa mà được Bố Liên Chu chậm rãi thu về.

Bố Liên Chu cũng biết được lấy tốc độ của Đường Phong thì Huyết Chưởng Ấn căn bản không thể đả thương tới hắn được, nếu như vậy không bằng tán hết bụi bặm trong chiến trường đi để cho thế cục sáng sủa hơn một chút.

Hai người đều đánh chủ ý giống nhau, chiến đấu trong nháy mắt được dừng lại, làm cho đoàn người đang trông ngóng bên ngoài có thể thấy được rõ hơn.

Một lát sau, cát bụi dần dần tản đi, mọi người thấy được tình hình chiến đấu trong sân không khỏi hít một ngụm lương khí.

Trong phạm vi phương viên trăm trượng trên mặt đất, hầu như tất cả đều là một hố sâu hình chưởng ấn, độ sâu hơn một thước, mà mặt đất xung quanh thì tầng tầng tán loạn, cả mảnh đất đều bị phá nát.

Hai người Đường Phong và Bố Liên Chu cách nhau tầm ba mươi trượng, một người cầm kiếm mà đứng còn người kia ở trên hai vai có hai đạo Huyết Chưởng Ấn như hai con mãnh thú khát máu, đều lắc lư như nhau tỏa ra khí tức cực kỳ cuồng bạo.

- Khá lắm, một Thiên Giai hạ phẩm dĩ nhiên có thể đạt được loại trình độ này, Đường Phong ngươi đã đủ để ngạo thị rồi, chẳng qua ngươi nhất định sẽ thua!

Bố Liên Chu cuồng ngôn nói.

Đường Phong không động đậy, đạm nhiên nói:

- Ngươi cũng không thắng được.

- A, ngươi nghĩ là như vậy sao?

Hai tròng mắt màu máu của Bố Liên Chu nhìn chằm chặp vào Đường Phong, cả tính cuồng vọng của hắn nghe được những lời này của Đường Phong cực kỳ tức giận, hai tay thu lại, hít sâu một hơi vào rồi chậm rãi nói:

- Hai thứ này là bảo bối ở trong cơ thể ta, được ta lấy máu tươi mà nuôi nấng, cùng tâm thần ta tương thông, mặc dù hàng ngày bọn chúng có chút bất trị nhưng khi sử dụng đến thì lại khá thuận lợi.

Cùng với lời nói của Bố Liên Chu vừa phát ra, hai Huyết Chưởng Ấn trên vai hắn nhúc nhích, trong một khắc lên hóa thành dáng dấp của hai mãnh thú, một là giao long, một là mãnh hổ, trợn mắt nhe răng, cuồng bạo không dứt.

Giao long chính là lúc vừa mới đối chiến cùng Đường Tuấn kia.

Con mắt Đường Phong híp lại, trong lòng liền hiểu rõ, trách không được hai đạo Huyết Chưởng Ấn này lại không thể trảm phá đơn giản được, thì là nó cũng không phải là Huyết Chưởng Ấn mà Bố Liên Chu đánh ra mà một thứ gì đó huyễn hóa thành. Thứ này đại khái là do công pháp mà Bố Liên Chu tu luyện sinh ra và được hình thành từ tinh khí trong cơ thể.

Thấy một màn như vậy, đoàn người đang xem hét lên một tiếng kinh hãi, trong lòng đều hô to ngày hôm nay rốt cuộc cũng đã có phúc được thấy rồi, thực sự không bõ công đến Bố gia trang một chuyến.

Ở phía trên khán đài, thần sắc Trang Chính Kiền biến đổi, thanh âm run run thấp giọng hỏi Bố Trường Hải bên cạnh:

- Bố gia chủ, đệ tử quý tộc đã tu luyện đến cảnh giới tầng thứ sáu của Huyết Hồn điển tịch?

Nghe được bốn chữ Huyết Hồn Điển Tịch. Một ít người không khỏi biến sắc mặt. Số người biết được công pháp này rất là ít, dù sao loại công pháp này lần xuất hiện gần đây trước cũng đã là vài trăm năm trước. Khi đó Bố gia cũng có một kỳ tài tu luyện Huyết Hồn Điển Tịch, luyện công pháp này tới cảnh giới tầng thứ chín, chỉ còn kém một bước nữa là có thể đạt được đại viên mãn, kỳ tài kia của Bố gia lúc đó cũng là cảnh giới Linh Giai trung phẩm rồi, thực lực của hắn tại toàn bộ Linh Mạch Chi Địa hầu như không ai có thể chống lại được.

Tu luyện công pháp Huyết Hồn Điển Tịch. Nếu như tu luyện năm tầng trước của Huyết Hồn Điển Tịch thôi thì cũng không thể nhìn ra được manh mối gì, thế nhưng mà một khi đã tu luyện đến tầng năm thì có thể dùng máu tươi của mình để nuôi một Huyết Thị ở trong máu thịt, Huyết Thị có thể giúp cho chủ nhân tiến hành công kích cùng với phòng ngự, đó cũng chính là giao long cùng mãnh hổ của Bố Liên Chu.

Thực lực của bản thân càng mạnh thì thực lực của Huyết Thị càng thêm dũng mãnh! Có thể nói thực lực của Huyết Thị sẽ được khoảng một nửa thực lực của chủ nhân.

Tuy rằng công pháp Huyết Hồn Điển Tịch rất cường đại thế nhưng khi tu luyện nó sẽ phải chịu đừng mọi thống khổ dằn vặt. Mỗi ngày đều phải dùng máu tươi của mình để chăn nuôi Huyết Thị sẽ tổn thương tới thân thể rất lớn, hơn nữa Huyết Thị ở trong thân thể cũng đều tu luyện được gây dằn vặt cho chủ nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.