Vũ Nương Thập Phu

Chương 5: Chơi một ván lớn




Nhờ vào phúc của mấy vị khách lớn, đặc biệt Hồng Phóng là sự “chống đỡ” lớn sau cùng. Diệp Lăng Nguyệt ước chừng đã thu thập khoảng một nghìn viên đan dược ngũ phẩm. Sau khi trừ đi phí thủ tục, tổng hợp lại cũng có hơn chín mươi vạn lượng hoàng kim. Số tiền này đã đủ để Diệp Lăng Nguyệt mua một bộ lục lưu võ học.

Thậm chí nàng còn có thể giữ lại một khoản tiền, dùng để trợ giúp cho Quỷ Môn.

Sau cuộc mua bán đan dược, đoàn người ai nấy đều tự tản ra, trong phòng đấu giá địa cấp lại náo nhiệt lên.

“Cách thức bán đấu giá của Thập tam thiếu thật là làm cho lão phu được thêm mở rộng tầm mắt. Sóng Trường Giang con trước đè con sau, không chịu nhận mình già cũng không được.” Hạ lão nhị tuy cũng đã một lần coi tiền như rác, gương mặt hòa khí. Thái độ lần đầu lúc hắn gặp Diệp Lăng Nguyệt đã tốt hơn nhiều.

Mặc dù giá mà Diệp Lăng Nguyệt đưa ra không hề rẻ. Nhưng chỉ riêng với vụ buôn bán này, phần trăm mang lại cho Vạn Bảo quật cũng tới mười vạn lượng hoàng kim.

Diệp Lăng Nguyệt lại khách khí vài câu, Hạ lão liền đi chào hỏi với những khách nhân khác.

“Lăng Nguyệt, ngươi biết rõ thân phận của hắn, vì sao còn để ta đem đan dược tặng cho hắn. Hồng Phóng con người này suy nghĩ sâu xa, tính giảo hoạt. Hắn mua Phi Hành Đan với giá cao tuyệt cũng không phải chuyện tốt.” Thấy xung quanh bốn phía không ai để ý tới hai người, Phượng Tân mới hạ giọng hỏi Diệp Lăng Nguyệt.

Mối quan hệ của Diệp Lăng Nguyệt và Hồng Phóng, trước đây lúc hắn mới quen nàng cũng đã cho điều tra rất rõ ràng. Biết được Diệp Lăng Nguyệt từ nhỏ đã phải trải qua một câu chuyện vô cùng bi thảm, Phượng Tân cũng không khỏi có một sự tiếc nuối.

Tiếc là, hắn không thể ngay tại lúc nàng cần được bảo vệ nhất để gặp được nàng. Hắn thậm chí quên rằng, bản thân hắn khi đó cũng chỉ là một kẻ ốm yếu nhiều bệnh tật.

Để ý thấy dưới đáy mắt của Phượng Tân là một tia dịu dàng, trái tim của Diệp Lăng Nguyệt khẽ rung động. Giống như là bị ánh mắt dịu dàng ấy làm đau, nàng liền tránh khuôn mặt ấy. Đánh giá của Phượng Tân về Hồng Phóng thì thật đúng là nói trúng tim đen.

Nhớ lại vừa mới rồi, Phượng Tân nói dăm ba câu đã khiến cho Hồng Phóng và Liều Thanh vô cùng tức giận. Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy buồn cười. Quen biết với Phượng Tân lâu như vậy, Diệp Lăng Nguyệt phát hiện ra bản thân càng ngày càng không thể hiểu được hắn.

Ở trước mặt mình hắn là một mỹ thiếu niên vô hại, rất dễ dàng lấy được sự đồng tình của nữ nhân. Nhưng có lúc, hắn giống như một gian thương giảo hoạt như hồ ly. Lại có lúc, hắn tản mát ra khí tức lạnh như băng khiến trái tim nàng cũng trở nên lạnh giá.

Rốt cuộc thì mặt nào mới là con người thực của hắn?

Trong lòng Diệp Lăng Nguyệt suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến cuối thì cũng cảm thấy thoải mái rồi. Phụ mẫu của Phương Tân đều đã mất từ khi hắn còn nhỏ. Một mình hắn phải chống đỡ cho Phượng phủ lớn như vậy. Sự vô hại của hắn là bởi vì hắn tin tưởng vào chính bản thân mình.

Gian thương cũng được, băng lãnh cũng được, sợ rằng đều là những chiếc ô che chắn mà hắn dùng để bảo vệ chính mình.

“Ta chính là muốn biết, hắn cần Phi Hành Đan làm chuyện gì xấu. Phượng Tân, không phải ngươi nghĩ rằng ta lại tốt bụng đến như thế, tùy tiện mà đem bán hết Dị Năng Đan đi? Đan dược ta luyện ra ta cũng sẽ giữ lại. Ta cũng không ngu xuẩn mà lấy đá đập vào chân mình.” Nàng cười một tiếng, ghé vào bên tai Phượng Tân thì thầm vài câu.

Thì ra, trong Ẩn Hình Đan mà Diệp Lăng Nguyệt luyện chế ra đều thêm một loại hương liệu đặc thù. Loại hương liệu đặc thù này chỉ cần vừa xuất hiện thì Tiểu Chi Ước có thể phân biệt ra được. Hay nói cách khác, Ẩn Hình Đan nếu ở trước mặt nàng, căn bản là vô tác dụng.

Còn về viên Phi Hành Đan kia của Hồng Phóng, thật ra chỉ là Phi Hành Đan giả, bên trong không thêm bất cứ thứ gì. Chỉ là, ngay lúc trao đổi đan dược, thần không biết quỷ không hay Diệp Lăng Nguyệt đem viên Phi Hành Đan kia đổi thành một viên thứ phẩm Phi Hành Đan mà nàng luyện chế ra được.

Điều này cũng có nghĩa là, Hồng Phóng trả “giá cao muốn hộc máu” kia để mua Phi Hành Đan, sau khi uống xong thì thời gian duy trì sẽ ngắn hơn nửa canh giờ mà Diệp Lăng Nguyệt đã nói trước đó.

Nếu Phượng Tân là người có một trái tim tinh tế và tỉ mỉ, sau khi nghe xong mấy câu nói của Diệp Lăng Nguyệt cũng dở khóc dở cười. Rốt cuộc, hắn cũng hiểu vì sao thánh nhân lại nói: “Duy tiểu nhân dư nữ tử nan dưỡng dã” (1).

Nhưng mà, Diệp Lăng Nguyệt như thế mới là Diệp Lăng Nguyệt mà Phượng Tân quen biết. Những điểm xấu hay điểm tốt của nàng, hắn đều thích. Túi của Diệp Lăng Nguyệt đầy rồi, nàng liền kéo theo Phượng Tân bắt đầu đi dạo.

Vật phẩm trong phòng đấu giá địa cấp so với phòng đấu giá huyền cấp, quả thực mạnh hơn rất nhiều. Diệp Lăng Nguyệt ở giữa, thậm chí phát hiện ra một số đan dược thất phẩm, nhưng những đan dược này giá cao tới mấy nghìn viên thậm chí là mấy chục nghìn viên đan dược ngũ phẩm.

“A di đà phật.”

Chợt nghe thấy một tiếng phật hiệu, Diệp Lăng Nguyệt để đến một lão hòa thượng thiền y đã cũ nát, ngồi xếp bằng ở trong góc phòng đầu giá giữa tiếng ồn ào huyên náo của mọi người. Phía trước mặt lão, bày một cái bát đồng đã tróc nước sơn. Đồng thời phía trước mặt lão hòa thượng còn có một chiếc áo cà sa trên áo có một cuốn sách kích thước gần bằng viên ngói.

Khách tới khách đi rất đông nhưng không một ai để ý tới lão hòa thượng, cứ như lão không hề tồn tại.

Rất nhanh, Diệp Lăng Nguyệt ý thức được đó là bởi vì lão hòa thượng thiết lập một đường cấm chế tinh thần ở bên cạnh, chỉ ai phá được đường cấm chế ấy mới có thể phát hiện sự hiện hữu của lão. Quả là một vị hòa thượng thú vị, đến bán đồ lại giả thần giả quỷ bày cấm chế.

Diệp Lăng Nguyệt tò mò đi lên phía trước. Trên cuốn sách có khắc nghiêng ngả những văn tự cổ thời xưa. Chỉ tiếc, những phạm văn này Diệp Lăng Nguyệt không biết, cứ coi như mua được vật này thì cũng như vô dụng.

“Đây là Đan Thư Thiết Quyển của Phệ Đà Tông.” Phượng Tân ở bên cạnh mở miệng nói.

“Phệ Đà Tông là cái gì vậy, ngươi nhận biết được những văn tự trên này?” Diệp Lăng Nguyệt lấy làm lạ hỏi.

“Cổ phạm văn Phật Tông sao chép văn tự sử dụng của Phật Kinh và một số ít tài liệu quan trọng. Phệ Đà Tông là một trong những nhánh của Cổ Phật tông, từng rất phát triển ở cả dải đất Trung Nguyên. Nhưng sau đó vì sự tàn sát của chiến tranh, tà giáo ở Trung Nguyên thịnh hành, Phệ Đà Tông cũng đã xuống dốc. Vị tăng nhân này chắc là người còn sống sót của Phệ Đà Tông.”

Phượng Tân từ nhỏ cơ thể yếu ớt, khi còn bé phần lớn thời gian đều nằm trên giường bệnh. Để giúp hắn bớt cô đơn, trước lúc hắn mười tuổi, Bắc Thanh đế từng quảng nạp khắp nơi, tuyển nhận vô số những đại nho trên đại lục đến dạy học. Trong đó, một vị đại năng Phật Tông đã dạy hắn học không ít về Phật pháp cùng cổ phạm văn.

Về Phệ Đà Tông, chính là vị đại năng Phật Tông kia truyền thụ cho Phượng Tân.

“Vậy ngươi mau nhìn xem trên Đan Thư Thiết Quyển ghi cái gì vậy.” Diệp Lăng Nguyệt khi vừa nhìn thấy Đan Thư Thiết Quyển kia đã cảm thấy có cỗ lực thần bí đang kêu gọi mình.

“Văn phạm bên trên đã bị mờ nhạt đi, ta chỉ có thể đại khái suy đoán rằng phía trên này ghi lại là một loại công pháp võ học Phật tông. Còn về cấp bậc thì ta không thể bảo đảm, chỉ có thể sau khi mua khối Thiết Quyển này về dịch lại từ đầu mới biết được.” Phượng Tân hướng về phía lão hòa thượng kia hành một cái Phật lễ.

“Phật độ người hữu duyên, hai vị và lão nạp có duyên.” Lão hòa thượng mí mắt khẽ động, đáp lễ lại với Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân.

“Lão hòa thượng, hai chúng ta và người có duyên hay không thì vẫn chưa rõ, nhưng tiền trong túi ta và người nhất định là có duyên.” Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy rất là buồn cười, những người trong Phật môn, ngày thường dầu muối không ăn, rất thanh cao, nhưng nói trắng ra thì không phải vì cơm áo gạo tiền mà bận tâm ư.

(1): Khó mà sống chung được với tiểu nhân và đàn bà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.