Vũ Nương Thập Phu

Chương 4: Ánh mắt chuyên chú, không chứa tạp vật




Trên đầu có quấn một cái khăn, trên tay cầm một cây quạt, đứng ở trong đám người, thân hình thon gầy giống như một gã thư sinh, người mang mặt nạ da người này chính là Hồng Phóng.

Đứng bên cạnh hắn, dùng thuật dịch dung để cải trang, che giấu đi mặt mũi thật chính là môn chủ của Sa Môn, Liễu Thanh.

Hai người hôm nay đột nhiên có ngẫu hứng nên đã cùng đi đến Vạn Bảo Quật. Nào ngờ lại thấy có người bán ra “Phi Hành Đan” và “Ẩn Hình Đan.” Hai loại đan dược này đều gây sự chú ý với Hồng Phóng.

“Lục gia, người có hứng thú với những đan dược kia sao?”

Liễu Thanh giỏi dùng độc nên cũng có nghiên cứu các loại đan dược nhưng hai loại đan dược này cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, LiễuThanh cũng không ngờ lại có người có thể ẩn thân ẩn hình.

Hai loại đan dược này đối với người lăn lộn trong giới tối tăm như Liễu Thanh mà nói ngược lại là một thứ rất tốt để hỗ trợ cho việc vào nhà cướp của, giết người cướp hàng. Nhưng giá cả có chút quá cao, cân nhắc lại, năm vạn lượng hoàng kim và mười vạn lượng hoàng kim một viên đan dược, cho dù có là Sa Môn thì cũng không trả nổi.

“Ẩn Hình Đan và Phi Hành Đan đúng là có chút công dụng đối với ta.” Hồng Phóng nhớ tới kế hoạch trước đó của Yểu tần và Lạc quý phi.

Mặc dù chuyện Yểu tần bị mù, Tinh Diệu Thiên Cơ Bàn bị hao tổn đã ảnh hưởng đến kế hoạch. Nhưng Yểu tần đã giấu diếm được chân tướng của chuyện Tinh Diệu Thiên Cơ Bàn bị hao tổn. Chỉ có điều, kế hoạch được định ra trước đó phải tiến hành bước cuối sớm hơn một chút.

Nhất là Phi Hành Đan, sau khi dùng Phi Hành Đan, thân phận thần nữ của Yểu tần sẽ càng khiến cho người khác tin phục. Nghĩ tới đây, Hồng Phóng quyết định, bất luận như thế nào cũng phải có được ba viên Phi Hành Đan.

Sau khi được Diệp Lăng Nguyệt thử nghiệm một lần, Ẩn Hình Đan mà nàng bán chỉ còn hai viên. Phi Hành Đan cũng chỉ còn có ba viên. Thế nhưng, những người khách nhân muốn mua trong phòng đấu giá Địa Cấp vẫn còn rất nhiều.

Ai không có lúc phải đối mặt với cái chết. Ai không có thời điểm phải chạy trốn, có một viên Ẩn Hình Đan trong tay, một viên Phi Hành Đan trong tay, cơ hội trốn thoát hay cơ hội khắc chế địch đều sẽ cao hơn rất nhiều.

“Giá bán khởi điểm của Ẩn Hình Đan là năm mươi viên đan dược ngũ phẩm một viên. Ai ra giá cao thì đan dược sẽ thuộc về người đó. Người mua đầu tiên còn có thể tặng thêm nửa viên Ẩn Hình Đan.” Diệp Lăng Nguyệt nhân lúc này liền truy kích, giơ nửa viên Ẩn Hình Đan còn dư lại ở trong tay lên.

Vừa mới nói xong, đã có người không kịp chờ đợi mà mạnh tay ra giá.

“Năm mươi viên linh đan ngũ phẩm.”

“Năm mươi lăm viên linh đan ngũ phẩm.”

“Năm mươi tám viên linh dược ngũ phẩm.”

“Một trăm viên đan dược ngũ phẩm.”

Chính là lúc này, một giọng nói già nua được truyền tới. Một lão giả có thân hình cao lớn, đi qua đám người và báo giá.

Lão giả đeo một chiếc mặt nạ quỷ dữ tợn. Mặt nạ quỷ sử dụng nước sơn men sứ màu đỏ thắm mà tạo thành, trán hẹp, lông mày dài, mặt xanh nanh vàng, trên mặt nạ còn có hai chiếc răng nanh móc dài ra.

Tuy không nhìn rõ dung mạo nhưng trên người hắn luôn có một loại khí thế uy nghiêm tràn ra. Lúc chứng kiến tấm mặt nạ quỷ kia, trong đám người phát ra từng trận hít thở sâu.

Sát Sinh Đường. Người của Sát Sinh Đường lại muốn mua Ẩn Hình Đan.

Chỉ cần là người đã ở Đại Hạ một khoảng thời gian thì sẽ đều nhận ra Sát Sinh Đường. Đó là một tổ chức mà chỗ nào cũng nhúng tay vào, chuyên làm những chuyện như do thám hoặc ám sát. Phàm là người có tên trên bảng Sinh Sát của Sát Sinh Đường, không quá ba ngày nhất định sẽ cửa nát nhà tan.

Người đeo chiếc mặt nạ quỷ này chính là đường chủ của Sát Sinh Đường ở Hạ Đô. Hành tung bí ẩn, thực lực lại càng bí hiểm, chưa từng có người thấy được mặt mũi thật của hắn.

Loại đan dược Ẩn Hình Đan này nếu như rơi vào tay của Sát Sinh Đường thì không biết sẽ lại còn dấy lên một trận phong ba bão táp như thế nào. Chỗ mà lão giả đi qua, đoàn người đều tự động nhường đường. Hắn nhìn về hướng của Hạ lão nhị gật đầu một cái.

Hạ lão nhị giơ tay đáp lễ, hai bên xem như là đã chào hỏi.

“Ngay cả người của Sát Sinh Đường cũng đến, Lục gia, chuyện bán đấu giá hôm nay sợ rằng sẽ có rắc rối.” Liễu Thanh của Sa Môn nhìn thấy người của Sát Sinh Đường cũng có vài phần kiêng kỵ.

Hắn trong số các bang phái ở Đại Hạ, trời không sợ đất không sợ, cấm kỵ duy nhất chính là Sát Sinh Đường.

“Sợ cái gì, trong hội bán đấu giá, mọi người là bình đẳng, chẳng lẽ  Hồng phủ ta còn phải sợ một tổ chức sát thủ.” Hồng Phóng không cho là như thế.

Hắn thân là mệnh quan triều đình, từ nhỏ xuất thân quý tộc. Hắn thấy Sát Sinh Đường cũng được, Sa Môn cũng được, hoặc là Sa Môn mới quật khởi gần đây cũng vậy, nói trắng ra thì cũng đều là tay chân để cho hắn sai bảo.

Chỉ là một trăm viên đan dược ngũ phẩm mới mua được một viên Ẩn Hình Đan, tương đương với mười vạn lượng hoàng kim. Giá tiền này đã cao hơn con số trong lòng Hồng Phóng định rất nhiều. Huống hồ, mục tiêu chính của hắn vẫn là mấy viên Phi Hành Đan.

Một trăm viên đan dược ngũ phẩm, vị lão giả Sát Sinh Đường này cuối cũng có được một viên Ẩn Hình Đan kia. Những người còn chưa mua được Ẩn Hình Đan đều nhìn chằm chằm vào viên Ẩn Hình Đan tốt nhất trong tay của Diệp Lăng Nguyệt

Đường chủ của Sát Sinh Đường đã mua viên kia, vậy còn sót lại chắc chính là của bọn họ.

“Viên Ẩn Hình Đan thứ hai…” Diệp Lăng Nguyệt lưu ý đến ánh mắt của mọi người, khóe miệng cong lên nhìn rất đẹp mắt. “ Viên Ẩn Hình Đan thứ hai, ta quyết định dùng Phi Hành Đan để thắt chặt tiêu thụ. Một viên Ẩn Hình Đan thêm một viên Phi Hành Đan, giá bắt đầu là một trăm năm mươi viên đan dược ngũ phẩm.

Cái gì? Thắt chặt tiêu thụ, đây là có ý gì?

Diệp Lăng Nguyệt vừa nói xong, phía dưới liền bắt đầu xôn xao. Ánh mắt của Phượng Tân đảo đảo, cố nín cười. Thật nhìn không ra, Lăng Nguyệt còn có vài phần tiềm chất của gian thương.

Vị đồng tử đứng bên cạnh của Hạ lão nhị không ngừng lẩm bẩm.

“Ông chủ Nhị, ngài nói xem vị cô nương này có phải là thân thích của ông chủ lớn không, sao có thể lợi hại như vậy.”

Hạ lão nhị cười khổ vài tiếng, hắn trước đó còn nói vị Thập tam thiếu này tuổi trẻ ngông cuồng, không biết buôn bán, nhưng bây giờ nhìn lại đúng là đã lầm to.

Không ít người đều đang mắng thầm ở trong lòng, cho dù ngươi có cần Phi Hành Đan hay không, nếu ngươi muốn mua viên Ẩn Hình Đan cuối cùng này thì ít nhất ngươi cũng phải móc ra mười lăm vạn lượng hoàng kim.

Cứ như vậy mà tính toán thì tính ra nửa viên Ẩn Hình Đan mà Sát Sinh Đường đã mua trước đó đúng là đã kiếm bộn.

Mọi người đều lộ ra vẻ hối hận thì đã muộn.

“Hai trăm viên đan dược ngũ phẩm.”

Liễu Thanh theo ý của Hồng Phóng, dẫn đầu báo giá.

“Hai trăm hai mươi viên đan dược ngũ phẩm.” Một gã phương sĩ khác báo giá.

“Hai trăm năm mươi viên đan dược ngũ phẩm.”

Chính lúc này, vị đường chủ của Sát Sinh Đường lát báo giá.

“Lại là Sát Sinh Đường? Bọn họ không phải đã mua một viên Ẩn Hình Đan rồi sao?”

Lần thứ hai báo giá của Sát Sinh Đường đã dẫn đến một trận bất mãn.

“Sát Sinh Đường, đừng có quá đáng quá, các ngươi muốn mua hết tất cả Ẩn Hình Đan ở đây hay sao?” Có một người không sợ chết đã la lên một câu.

“Làm sao, có vấn đề gì sao?” Đường chủ của Sát Sinh Đường không nhanh không chậm nói ra một câu.

Nhất thời khiến cho tất cả mọi người đều lặng ngắt như tờ, ai dám cướp lời của Sát Sinh Đường chứ. Đây không phải là tự lấy dây thừng thắt vào cổ mình sao, cảm thấy chán sống rồi.

Sắc mặt của Hồng Phóng nói có bao nhiêu khó xem liền có bấy nhiêu khó xem. Hai trăm năm mươi viên đan dược ngũ phẩm, tương đương với hai mươi lăm vạn lượng hoàng kim.

Hồng Phóng mặc dù là Thái Bảo nhưng bổng lộc có hạn. Hắn lại chỉ là một người con thứ trong Hồng phủ nên khi dùng tiền nếu không biết tiết chế thì sẽ rất dễ khiến người khác bàn tán. Hắn lần này đến tham gia đấu giá cũng chỉ chuẩn bị năm mươi vạn lượng hoàng kim mà thôi, nếu chỉ vì hai viên thuốc mà dùng hết một nửa thì “vật” mà hắn muốn mua sau kia sẽ không còn đủ bạc để mua nữa.

Hồng Phóng rất là không cam lòng, đành từ bỏ viên Ẩn Hình Đan cuối cùng kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.