Vũ Nương Thập Phu

Chương 3: Tình yêu thuở niên thiếu




“Đủ rồi.”

Ngay lúc Yểu tần và Lạc quý phi còn đang cãi vã thì giọng nói lạnh như băng của người trong kính truyền đến. Yểu tần và Lạc quý phi đều cả kinh.

Đêm nay không phải là thời gian liên lạc mà các nàng đã ước định cẩn thận với người trong kính. Sự xuất hiện đột ngột của đại nhân (sư phụ) nhất định là vì chuyện của tinh diệu thiên cơ bàn.

“Sư phụ, con mắt của đệ tử...” Yểu tần vừa sợ hãi vừa cảm thấy uất ức.

“Đại nhân, tiện tỳ này không nghe lời chỉ thị của người, làm hại tinh diệu thiên cơ bàn bị hao tổn. Nàng ta còn có mặt mũi đến quở trách bản cung.”

Lạc quý phi cũng không cam chịu tỏ ra yếu kém.

“Chuyện tinh diệu thiên cơ bàn, ta đã biết.” Tinh diệu thiên cơ bàn là linh bảo do người trong kính luyện chế. Hắn có để lại một dấu ấn tinh thần trên tinh diệu thiên cơ bàn. Nên tinh diệu thiên cơ bàn xảy ra bất kì dị biến nào, người trong kính dù ở xa nhưng đều có thể phát giác ra.

Chỉ có điều ngay cả người trong kính cũng không có cách nào đoán ra cuối cùng là do lực lượng gì, ngay cả địa cấp linh bảo cũng có thể làm cho hư hại.

“Sư phụ, đệ tử chỉ muốn khống chế tên Diệp Lăng Nguyệt kia, không ngờ lại làm tổn hại đến tinh diệu thiên cơ bàn. Trước đó, lúc đệ tử đang do thám Lục hoàng tử thì tinh diệu thiên cơ bàn vẫn còn rất tốt.” Yểu tần đem tình hình lúc đó nói lại một lần.

“Một tên Tứ Đỉnh phương sĩ, thế nhưng đã sớm đánh bại người của ngươi?” Với thân phận của người trong kính, hắn căn bản sẽ không để ý đến một tên tiểu phương sĩ của Đại Hạ. Thế nhưng, nhiều chuyện liên tiếp xảy ra khiến cho người trong kính không khỏi ít nhiều tưởng tượng đến Diệp Lăng Nguyệt.

“Không sai, chính là nàng, nhị tiểu thư của Lam phủ.” Yểu tần vừa nhắc tới Diệp Lăng Nguyệt thì khuôn mặt liền cáu giận.

Mắt của nàng bị mù, ngay cả sư phụ cũng không có cách. Tất cả đều là tại Diệp Lăng Nguyệt. Nàng nhất định phải báo thù.

“Nói cho bổn tọa, ngày tháng năm sinh của cô gái đó.”

Ngày tháng năm sinh của Diệp Lăng Nguyệt đối với Lạc quý phi mà nói cũng không phải là khó điều tra. Trước đó, lúc nàng ta thay Hồng thái tử tuyển phi đã từng điều tra về nữ nhi của tất cả các quan viên ngũ phẩm trong thành, trong đó có cả vị nhị tiểu thư của Lam phủ này.

Người trong kính sau khi biết được ngày sinh của Diệp Lăng Nguyệt liền bấm ngón tay để tính toán.

“Cái này! Tướng chết yểu?”

Bỗng nhiên, người trong kính cảm thấy kinh hãi.

Căn cứ với sự suy đoán của hắn, vị nhị tiểu thư của Lam phủ này là một người đã sớm chết.

“Chết yểu, không phải chứ, đại nhân, Diệp Lăng Nguyệt này năm nay đã mười bốn tuổi rồi, nếu như là mệnh chết yểu vậy không phải đã chết từ lâu rồi sao.” Lạc quý phi nghi ngờ.

Chết yểu hay là mệnh chết yểu, ý chỉ những đứa trẻ vừa sinh ra đã chết.

Nhưng năng lực đoán tử vi của người trong kính đã đạt đến mức vô cùng chính xác, sao có thể dễ dàng mắc lỗi như vậy. Người trong kính cũng không hiểu rõ nguyên nhân, rõ ràng là một người đã sớm chết, tại sao bây giờ lại còn sống.

Người trong kính còn chưa từ bỏ ý định, lại xem lại một lần nữa, nhưng đến cuối cùng vẫn không có bất kì kết quả nào.

“Nữ tử này, các ngươi tốt nhất đừng nên trêu chọc.” Người trong kính sau khi trầm tư liền kiên quyết hạ lệnh.

Lạc quý phi và Yểu tần đều là những người thân cận của người trong kính. Các nàng đã theo hắn nhiều năm như vậy, chưa từng nghe qua đại nhân lại cấm kỵ một người như thế.

“Đại nhân, tại sao chứ? Lẽ nào chúng ta còn phải sợ nàng ta sao?” Lạc quý phi nghe thấy vậy có chút không tình nguyện.

Nàng đường đường là một quý phi. Con trai trong tương lai sẽ là hoàng đế của Đại Hạ, kêu nàng phải nhượng bộ một tiểu nha đầu, cục tức này nàng không thể nuốt trôi được.

“Mệnh bàn của cô gái này rất khác thường. Bổn tọa đã sống qua mấy trăm năm, chưa từng thấy qua mệnh bàn nào như thế này. Việc này chỉ có thể là do hai nguyên nhân, một là sau lưng nàng ta có cao nhân trợ giúp, không để bổn tọa tính toán ra. Còn nguyên nhân thứ hai…có người giúp nàng ta nghịch thiên cải mệnh.”

Lời nói của người trong kính, Lạc quý phi và Yểu tần nghe xong giống như lạc vào sương mù. Có cao nhân ở phía sau tương trợ còn dễ hiểu, nghịch thiên cải mệnh? Chuyện trái với lẽ thường như vậy làm sao có thể xảy ra chứ.

“Nếu như chỉ vẻn vẹn một người trước mặt thì với thực lực của bổn tọa vẫn có thể xử lý nhưng nếu có người đứng sau thì sự việc liền không đơn giản như vậy. Có thể đạt đến trình độ nghịch thiên cải mệnh, thực lực đã vượt xa thực lực của bổn tọa nên không tới trình trạng vạn bất đắc dĩ thì không nên va chạm với nàng ta. Ghi nhớ kỹ chưa.” Người trong kính đang muốn nói thêm thì bên ngoài mật thất truyền đến những tiếng ồn ào.

“Quý phi nương nương, Hạ Đế đang tìm Yểu tần nương nương.”

“Biết rồi.” Lạc quý phi và Yểu tần không nhanh không chậm cùng đồng thời đáp, cũng không biết là đang trả lời người trong kính hay đang trả lời người ở bên ngoài.

Mặt gương đã trở lại như bình thường. Người trong kính cũng đã biến mất.

Yểu tần trên đường trở về Sơ Vân Cung, trong lòng vẫn vô cùng tức giận. Nàng nghĩ tới cặp mắt còn sáng như tinh nguyệt của Diệp Lăng Nguyệt kia, lại suy nghĩ về việc đối phương hại mình mù cả hai mắt. Thù này không thể không báo.

Sau khi trở về Lam phủ, Diệp Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy một trận buồn ngủ kéo đến, ngay cả buổi tối cũng không ăn liền vội vã đi ngủ.

Lúc đêm khuya, có một tiếng thở dài nhẹ nhàng truyền đến.

Trước giường Diệp Lăng Nguyệt xuất hiện một thân ảnh, dù chỉ là xem bóng lưng nhưng cũng khiến người khác cảm thấy trên người của hắn có một loại khí tức đặc biệt của thần thánh.

Đợi cho thân ảnh hoàn toàn rõ ràng, nữ tử đi tới trước người của Diệp Lăng Nguyệt. Ánh mắt của người có thêm mấy phần từ ái. Người vươn tay, ngón tay mảnh khảnh xẹt qua khuôn mặt của Diệp Lăng Nguyệt, chân mày nhíu chặt.

“Nguyệt Nhi.”

Giống như cảm giác được dị dạng, Diệp Lăng Nguyệt đang trong giấc mộng, mí mắt kẽ động. Trong đầu ngón tay của nữ tử có một cổ lực không một tiếng động đâm vào huyệt ngủ của Diệp Lăng Nguyêt. Hô hấp của nàng lại trở về bình ổn.

“Nàng đừng khổ sổ như vậy, khi phong ấn trên người của con bị phá thì con sẽ nhớ lại chúng ta thôi.” Phía sau cô gái, nam nhân dùng cánh tay của mình vòng lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng.

Phải dùng từ như thế nào để hình dung đôi nam nữ bỗng nhiên xuất hiện trong đêm tối ở trước Diệp Lăng Nguyêt. Tuổi tác của bọn họ, nhìn qua, chỉ có hơn hai mươi tuổi, nhưng trong ánh mắt của họ lại mang theo một sự cơ trí vượt qua tuổi tác.

Khí chất của nam tử trong trẻo nhưng lạnh lùng, như băng sơn liêu tiễu. Nữ tử thì lãnh diễm như băng, trên người mang theo một cổ khí thoát tục. Nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện Diệp Lăng Nguyệt đang ngủ say kia có một đôi mắt linh động rất giống với người nữ tử.

“Nếu như nữ nhi vĩnh viễn...” trong giọng nói của cô gái mang theo vài phần run rẩy, không chỉ bởi vì phẫn nộ mà còn vì kích động.

“Không, đừng quên trên người nữ nhi đang chảy dòng máu của nàng và ta, cuối cùng rồi sẽ có một ngày nữ nhi của chúng ta nhớ lại tất cả.” Nam tử ôn nhu ôm nữ tử vào trong ngực. Hắn từ ái nhìn Diệp Lăng Nguyệt trên chiếc giường nhỏ.

Sau khi nghe nam tử nói, trên mặt nữ tử lại có chút ý cười, bên miệng của nàng xuất hiện hai núm đồng tiền nhỏ rất là sinh động.

Ngay lúc hai vợ chồng đang nói chuyện thì trên chiếc giường nhỏ của Diệp Lăng Nguyệt, tấm chăn đột nhiên được vén lên.

“Chi Ước”

Tiểu thú này thường ngày thích đắp chăn cùng với Diệp Lăng Nguyệt. Nửa đêm mắc tiểu nên tỉnh giấc, nó xoa xoa đôi mắt, chuẩn bị đi tiểu tiện.

Đôi mắt nhỏ còn chưa hoàn toàn mở ra thì tiểu Chi Ước đã phát hiện hai đại mỹ nữ ở trong phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.