Vũ Nương Thập Phu

Chương 25: Sự tự luyến khó nói hết bằng một lời




Người trong Tàn Lão thôn, trừ Tư bà bà ra, những người khác ai cũng có sở trường riêng, có thể nói bọn họ đều có chỗ độc đáo, cũng tu luyện đến Thần cảnh.

Khi con đường Thần Kiều gãy nát, bọn họ không cách nào tiến quân cảnh giới cao hơn, cho nên tinh lực suốt đời đều dùng nghiên cứu một phương diện nào đó. Như vậy sẽ giúp thực lực bọn họ có thể so sánh với thần linh trong Thượng Thương, không hề nhỏ yếu giống ngụy thần như Hoạn Long Quân.

Chỉ bằng một phương diện đạt tới Thần cảnh lại có thể chống chọi cường giả Thượng Thương, nếu như có một người đạt tới mọi phương diện của Thần cảnh thì sao?

Đó chính là Chân Thần sao?

Hiển nhiên, vị cường giả Tinh Ngạn kia đang đi con đường này nhưng hắn lựa chọn sách lược không phải tự mình nghiên cứu, mà là trực tiếp thu hoạch từ những người khác.

Dù sao tinh lực một người có hạn. Nếu chưa chữa trị Thần Kiều, thọ nguyên cũng có hạn, chỉ có thể sống hơn tám trăm tuổi. Nếu như chính hắn nghiên cứu khổ tu, cả đời nhiều nhất chỉ có một hai phương diện đạt tới Thần cảnh. Trực tiếp thu hoạch từ những người khác, hắn có khả năng tập hợp đủ đạt tới Thần cảnh, giống như Chân Thần.

Hắn là cường giả cùng thời đại với trưởng thôn, theo lý mà nói, hắn cũng già nua như trưởng thôn. Nhưng đến nay hắn vẫn còn là thiếu niên, nói rõ hắn không chỉ lấy đi mắt của người mù và chân của người què, khẳng định có những cường giả khác gặp độc thủ của hắn.

Thực lực của hắn bây giờ đạt đến mức nào, không ai có thể nói rõ được.

Mắt người mù là thần nhãn mạnh nhất, chân người què là thần thoái nhanh nhất, chỉ cần có hai thứ này đã đủ rảo bước vào hàng ngũ những người mạnh nhất.

Hắn khẳng định còn chiếm được các bộ phận Thần cảnh của người khác.

Một cường giả như thế để mắt tới tay của Mã gia, mặc dù Mã gia đã là Như Lai, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của hắn.

Đồ tể đứng dậy đi ra ngoài, nói:

- Ta đi gặp lão Mã gia.

- Đồ tể, ngươi cường đại nhất là đao của ngươi đúng không?

Đột nhiên trưởng thôn hỏi.

Đồ tể dừng bước lại:

- Không phải. Ta mạnh nhất chính là trái tim của ta.

Trong người hắn phát ra tiếng nổ như sấm sét, giống như trống trận trên chiến trường của cự nhân, tiếng tim đập phát ra chấn động làm màng nhĩ mọi người kêu vang ong ong.

Khí huyết hắn chấn động, tiếng tim đập vang lên. Mọi người có cảm giác giống như thiên đao dày nặng ra khỏi vỏ, cường đại, sắc bén, không gì không phá!

Đao của Thiên Đao cũng không phải dao mổ lợn trên tay, mà là đao của bản thân hắn.

Thiên Đao trong miệng hắn cần nguồn suối lực lượng cường đại thôi thúc, nguồn suối lực lượng này chính là trái tim của hắn.

Tần Mục mở Hỏa Tiêu Thiên nhãn ra, hắn nhìn thấy không phải là người, mà là một cây đao.

Trung tâm cây đao có một trái tim chiếm cứ, mạch máu giống như đại long bắt nguồn từ tim, sau đó như mạng lưới trải rộng khắp thân đao.

Trái tim đập liền vận chuyển khí huyết tới các nơi trên cây đao.

Đồ tể luyện trái tim của mình thành thần tâm.

Trưởng thôn nói:

- Hắn cần trái tim của ngươi, một viên thần tâm.

Đồ tể lắc đầu nói:

- Ta không sợ hắn.

Trưởng thôn nói:

- Hắn cũng không sợ ngươi, cho dù ta tranh chấp với hắn, phần thắng cũng không lớn. Ngươi một mình tìm Mã gia, dọc đường tất nhiên sẽ bị hắn chặn lại. Người câm, ngươi mạnh nhất là cái gì?

Người câm rút một ống thuốc lào ra, nghe vậy gõ gõ tẩu hút thuốc, hắn cắm tẩu vào hông.

Lò lửa sau lưng hắn không lửa tự cháy. Chẳng qua mọi người chú ý tới, lò lửa sau lưng không phải đốt cháy bằng nguyên khí của hắn, mà là hỏa lực ngập trời thiêu đốt lò đến từ cơ thể của hắn.

Nguyên khí của hắn bốc cháy hừng hực, bên trong ổ bụng như có hồng lô đang thiêu đốt, có thể nói nguyên khí không khác gì mặt trời.

Hắn ngồi ở chỗ này giống như mặt trời tiếp thêm năng lượng, chờ đợi bộc phát kinh thiên động địa.

- Người câm, đan điền của ngươi bị ngươi luyện thành thần lô, Tinh Ngạn cũng cần đan điền của ngươi.

Trưởng thôn nhìn về phía người điếc, lắc đầu, nói:

- Người điếc, mặc dù họa đạo của ngươi đạt tới cực cảnh nhưng Tinh Ngạn cũng không cần thứ trên thân ngươi, hắn không thể lấy kỹ nghiệp của ngươi.

Người điếc ngẩng đầu, hắn liếc nhìn dược sư một cái, nói:

- Hắn không cần thứ gì trên người lang băm, tu vi lang băm quá thấp, chỉ là Thiên Nhân cảnh.

Dược sư cười nói:

- Ta làm lang trung giang hồ, đi nơi nào cũng không lo chết đói, ngược lại lại vẽ tranh suýt chết đói.

Người điếc dương dương đắc ý:

- Một bức họa của ta kiếm được tiền, có thể mua mấy căn biệt thự lớn ở kinh thành, ngươi chữa chết người phải đền táng gia bại sản.

Trưởng thôn nói:

- Tinh Ngạn cần dược sư.

Mọi người hơi ngẩn ra. Trưởng thôn nói:

- Hắn cần kỹ nghiệp dược sư đổi thân thể cho hắn.

Dược sư run rẩy một cái.

Trưởng thôn trầm giọng nói:

- Các ngươi không cần lo lắng. Mổ heo, rèn sắt, dược sư, các ngươi đi theo ta, chúng ta cùng đi tới Đại Lôi Âm tự. Người điếc, người què, người mù, các ngươi lưu lại. Mục tiêu của Tinh Ngạn là chúng ta, sẽ không tới tìm các ngươi. Quyết định như vậy đi, hiện tại lên đường. Mục nhi, ngươi cũng lưu lại, ở đây ăn tết, chúng ta đi Đại Lôi Âm tự ăn chay. Đi thôi!

Người mù bình tĩnh nói:

- Long Ngạn ta cũng rất muốn gặp lại Tinh Ngạn một lần, Thần Thương bại trong tay của hắn, chờ mong báo thù đã lâu rồi.

Trưởng thôn lắc đầu nói:

- Đây không phải chuyện riêng của ngươi, mà là quan hệ đến an nguy của Mã gia. Nơi này cũng cần một cao thủ, người què không xong rồi. Thời điểm có một chân còn có thể chạy, đã không còn hai chân, hắn chạy không nổi. Ngươi vẫn lưu lại.

Người mù cau mày, hắn không nói gì.

Dược sư lấy sọt thuốc tới, hắn đặt trưởng thôn vào bên trong, lại cùng đồ tể, người câm rời đi. Rất nhiều nữ tử vây quanh, ý định đi cùng dược sư, dược sư vội vàng xin tha, nói:

- Hảo tỷ tỷ hảo muội muội, mấy ngày nữa ta sẽ quay về, sẽ không chạy mất, các ngươi yên tâm!

Lúc này chúng nữ không nói gì, cho hắn rời đi.

Trong đại điện chỉ còn lại người què, người mù, người điếc và Tần Mục. Người què lại khóc sướt mướt, nói:

- Mục nhi hiện tại chạy nhanh nhất trong thôn, ta muốn chạy cũng chạy không được.

Tần Mục vội vàng an ủi, cảm xúc người què dần dần ổn định, đột nhiên lại nhìn thấy nửa người dưới trống không, hắn thương tâm khóc lớn:

- Lúc trước có một cái chân còn có thể nhảy nhót, một cái chân cũng có thể đi rất nhanh, bây giờ muốn nhảy nhót cũng khó có khả năng!

- Què gia gia, ta nối hai chân hươu cho ngươi. Ta nhìn thấy trên núi có không ít hươu yêu, với thủ nghệ của ta, nối lại giúp ngươi không khó.

Tần Mục đề nghị.

- Chân hươu là cong, đi chưa được vài bước đã quỳ xuống. Không muốn!

Tần Mục đành phải im lặng, người điếc ngại người què quá ồn, chạy về trong điện của mình.

Người què lệ rơi đầy mặt, nói thầm, nói người điếc ghét bỏ hắn. Người mù cũng có ý định đi, Tần Mục vội vàng nói:

- Mù gia gia, ta gặp con mắt đệ nhất thần nhãn thời kì Khai Hoàng Tỷ Thanh. Thần nhãn của nàng lạc ấn trong mắt ta, chẳng qua chỉ có lạc ấn, không có công pháp. Những thôi thúc ấn ký phù văn này như thế nào, ta xem không hiểu.

- Lúc ngươi tiến vào ta đã nhìn thấy con mắt của ngươi rất kỳ lạ, ta cảm giác trong mắt ngươi có năng lượng ấp ủ nhưng không ổn định.

Người mù thả suy nghĩ tìm Tinh Ngạn xuống, hắn hứng thú nồng đậm với đệ nhất thần nhãn thời kì Khai Hoàng, nói:

- Ngươi có thể bày những ấn ký phù văn này cho ta hay không? Ta muốn kiểm tra quy luật vận hành của nó một phen.

Người què khóc ròng nói:

- Chân của ta...

Người mù cau mày nói:

- Người què lại khóc sướt mướt, chúng ta ra ngoài nói, để hắn từ từ lảm nhảm một mình.

Tần Mục vội vàng xin lỗi người què, hai người đi tới hồ nước ngoài điện. Một chút ngư nhân đầu cá thân người chạy tới, nâng mấy bàn trái cây trên núi xuống, nói:

- Lão gia, ăn chút trái cây.

Tần Mục cầm một quả trái cây màu đỏ, trái cây hét ầm lên:

- Đừng ăn ta!

Tần Mục vội vàng thả trái cây xuống, chỉ thấy hơn mười trái cây trong mâm lăn qua lăn lại, nói to:

- Đau, đau! Ta chảy máu!

- Đừng nhìn, thần huyết rơi vào trên núi, những cây ăn quả này biến thành kỳ kỳ quái quái.

Người mù lắc đầu, nói:

- Những trái cây này đều biến thành yêu quái.

Đang nói, một trái cây đỏ rực mọc hai tay, nó sờ lên nước trái cây màu đỏ của mình, nói to:

- Ta chảy máu, ta sắp chết!

Dứt lời, nó ngất đi.

Đám trái cây khác vây quanh, khóc trời đập đất, vô cùng thê lương.

Da đầu Tần Mục run lên, hắn thả đám trái cây đi, chỉ thấy mười mấy quả trái cây vui mừng hớn hở. Ngay cả yêu quả hôn mê cũng tỉnh lại, quả yêu nhanh chóng lăn qua một thụ yêu, dán vào trên đầu thụ yêu mới thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên hươu yêu bên cạnh thụ yêu hé miệng, vụng trộm cắn một quả trái cây. Quả yêu lại hô to gọi nhỏ, khóc trời đập đất, chửi mắng hươu yêu. Thụ yêu giận dữ tấn công hươu yêu.

Tần Mục kinh ngạc, ngơ ngác nhìn hai con yêu quái đánh nhau, lại có mấy người cá chạy tới, lại hái trái cây trên người thụ yêu đưa đến trước mặt Tần Mục và người mù.

- Ta đã không cảm thấy kinh ngạc.

Người mù lắc đầu nói:

- Ngươi không đi lên núi, trên núi mới tạo phản đấy. Những cỏ và dây leo kia thật phiền chết người. Không cần để ý tới bọn chúng, Mục nhi, ngươi kích phát thần nhãn cho ta xem một chút!

Tần Mục thôi thúc Mão Nhật Tinh Hoàn do Viêm Tinh Tinh truyền lại, lúc này trong mắt xuất hiện từng vòng tinh hoàn. Nội bộ tinh hoàn xuất hiện tia sáng mặt trời chói mắt, cũng dọa đám yêu quái chung quanh sợ hãi quỳ xuống đất không dám nhúc nhích.

Người mù kinh ngạc, tính toán một lát, nói:

- Vị Tỷ Thanh này quả thực rất đáng gờm, thần thông đồng pháp đã hơn ta. Chẳng qua ngươi chỉ thôi phát ánh sáng từ đồng thuật của nàng, cũng không có nửa phần uy lực. Ngươi lại kích phát một lần.

Tần Mục thôi thúc Mão Nhật Tinh Hoàn lần nữa, người mù cười nói:

- Đúng rồi, có đồng pháp nhưng không có kích phát ấn ký phù văn. Những phù văn này rất thú vị, nếu như con mắt của ta vẫn còn, cũng có thể tiến thêm một bước. Đáng tiếc... Mục nhi, ta thử dung hợp các ấn ký này với Cửu Trọng Thiên Khai Nhãn pháp, chẳng qua phải chờ thêm mấy ngày. Chờ ta dung hợp xong sẽ truyền thụ cho ngươi.

Tần Mục gật đầu.

Người mù dụng tâm đem hắn Thần nhãn bên trong lạc ấn ghi nhớ, cười nói:

- Ngươi đi theo kiều thê mỹ quyến của ngươi đi, không cần đi theo lão nhân như ta. Ta sẽ không chạy đi tìm Tinh Ngạn, ngươi có thể yên tâm.

Tần Mục cũng lo lắng hắn đi ra ngoài tìm Tinh Ngạn báo thù, vẫn còn có chút không quá yên tâm.

Linh Dục Tú và những người khác hô lên:

- Chăn trâu, chúng ta đi lên núi hái trái cây, chuẩn bị đồ tết. Ngươi đi chứ?

- Đi thôi.

Người mù mỉm cười nói.

Tần Mục đành phải chạy tới, nói với Linh Dục Tú các nàng:

- Trái cây trên núi đã biến thành yêu quái, sẽ cắn người.

Hồ Linh Nhi nói:

- Bà bà nói, trên núi có chút trái cây không có biến thành yêu quái, có thể ăn. Chỉ có những ngư nhân kia không nhận ra.

Bọn họ đi lên núi, nhìn thấy nơi này có rất nhiều trái cây. Chẳng qua nghe thấy bọn họ lên núi hái trái cây, đám cây cối vội vàng nhổ tận gốc, nhanh chân bỏ chạy sang nơi khác. Đám người cũng trợn tròn mắt.

- Ngươi giẫm lên ta!

Một bụi cỏ nhỏ nổi giận đùng đùng nói to:

- Huynh đệ kết nghĩa của ta ở đâu?

Mọi người vội vàng nhanh chân bỏ chạy, chỉ thấy sau lưng có một đám người rơm lao tới. Cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, rốt cuộc bọn họ tìm được vườn trái cây Tư bà bà nói tới. Trái cây trên cây không có biến thành yêu quái, Tần Mục nếm thử, rất ngọt và thơm.

Viêm Tinh Tinh, Linh Dục Tú và Tư Vân Hương dùng giỏ hứng trái cây. Hồ Linh Nhi thì nhảy lên trạc cây, cũng ăn một bụng no tròn, nàng nằm trên cây rủ đuôi xuống.

- Trái cây thơm quá!

Đột nhiên có giọng nói vang lên, Tần Mục nhìn theo tiếng nói thì thấy một thanh niên áo trắng đi tới, sau lưng cõng một cái rương lớn. Hắn thi lễ với mọi người, cười nói:

- Rừng quả này có chủ sao? Sơn dã tán nhân đi ngang qua nơi đây, xin bố thí mấy quả.

Tần Mục lấy mấy quả trái cây trong giỏ đưa tới, cười nói:

- Huynh đài từ đâu tới đây? Muốn đi đâu?

Thiếu niên kia cám ơn, nếm thử một quả, khen không dứt miệng, nói:

- Có hương vị thần huyết, đúng là mỹ vị vô song. Tại hạ không có chỗ ở cố định, từ trước đến nay thích nhàn vân dã hạc, tới gặp một vị Tần thần y, mời hắn hỗ trợ chữa bệnh.

Tần Mục nháy mắt mấy cái, nói:

- Tần thần y? Chữa bệnh? Huynh đài mắc bệnh gì?

Thiếu niên kia thở dài, nói:

- Bệnh hết thuốc chữa.

Ánh mắt Tần Mục lóe sáng:

- Huynh đài xưng hô như thế nào?

Thiếu niên chôn trái cây xuống đất, cẩn thận vun đất, nói:

- Tinh Ngạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.