Vũ Nương Thập Phu

Chương 1: Người đàn ông tựa cây anh túc




Thứ từ trong bao bố đổ ra cũng là một số lượng lớn hỗn hợp các hạt giống, còn có đá và các mảnh vụn nhỏ bằng sứ.

Vừa nghĩ tới Diệp Lăng Nguyệt “một người” phải phân loại trăm bao hỗn hợp hạt giống, Lục hoàng tử Hạ Hầu Kỳ liền tức giận. Tên nô tài đáng chết, dám khi dễ Diệp Lăng Nguyệt.

Lục hoàng tử hôm nay muốn cho Mạnh phó tổng quản biết rằng, ở trong hoàng cung này, bất kể là ai cũng đừng nghĩ đến việc đụng vào một sợi lông của Diệp Lăng Nguyệt.

Mạnh phó tổng quản vẻ mặt đau khổ, nhìn những thứ được đổ ra trên mặt đất, nhất là những mảnh sứ vụn kia vẫn còn đang lóe hàn quang. Mụ đường đường cũng là một Thất Đỉnh cao thủ, bây giờ lại phải khom người cúi gối trước mặt đám tiểu bối Tứ Ngũ Đỉnh này.

Mạnh phó tổng quản một bụng khí tức, muốn lên không được muốn xuống cũng không xong. Tất cả đều phải giấu vào trong. Diệp Lăng Nguyệt đáng chết, chờ đó mà xem, chờ đến lúc Lục hoàng tử rời đi, xem ta xử lý tiểu tiện nhân ngươi như thế nào.

Lục hoàng tử thấy được vẻ mặt của Mạnh phó tổng quản liền quát lên.

“Không được sử dụng tinh thần lực, hãy phân loại hết đống hạt giống này đi.” Mệnh lệnh của Lục hoàng tử giống như bùa đòi mạng vậy, vang lên ở bên tai của Mạnh phó tổng quản.

“Tuân... Tuân lệnh.” Mạnh phó tổng quản cũng không dám đứng dậy, dùng đầu gối bò tới trước, rồi giống như một con chó vậy, dùng tay nhặt từng hòn đá và mảnh sứ vụn.

Mạnh phó tổng quản chỉ là một phương sĩ nhưng bây giờ không được sử dụng tinh thần lực. Mụ so với người bình thường cũng không có gì khác biệt.

Rất nhanh, hai tay của mụ liền bị vụn sứ cắt trúng, máu tươi chảy đầm đìa. Mạnh phó tổng quản cũng không dám lên tiếng, cứ như thế mà làm trong hai ba canh giờ liền. Lúc trăng đã bắt đầu lên cao thì mụ mới phân loại xong đống hạt giống kia.

Lại ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Nguyệt và đám người Lục hoàng tử, Diệp Lăng Nguyệt không biết từ nơi nào lấy ra một ít trái cây, ăn rất là vui vẻ. Lục hoàng tử ngồi ở bên cạnh tâm tình cũng rất tốt, nhân tiện còn giúp gọt vỏ trái cây.

Đường đường là Mạnh phó tổng quản, cả đời chắc cũng chưa từng trải qua tình cảnh như thế này. Mạnh phó tổng quản hận đến nghiến răng nghiến lợi, vẫn là khuôn mặt điển hình của bọn nô tài.

“Lục hoàng tử, hạt giống đều đã phân loại xong, thần có thể đứng dậy hay không?”

Quỳ hai ba canh giờ, còn không được dùng bất kỳ tinh thần lực nào, thân thể của Mạnh phó tổng quản không thể chịu được nữa.

Lục hoàng tử đã nguôi giận không ít nhưng vẫn không muốn cho mụ đứng dậy. Diệp Lăng Nguyệt đang gặm lê ở bên cạnh liền nói một câu.

“Sư đệ, ta nghe nói Đại Hạ xưa nay luật pháp nghiêm minh. Dựa theo luật lệ của triều đình, nếu mệnh quan triều đình âm thầm nhận hối lộ, thì nên phạt như thế nào, nhẹ thì cắt chức, nặng thì lưu đày?” Diệp Lăng Nguyệt này vừa mở miệng, Mạnh phó tổng quản đã biết đại sự không ổn.

Đầu gối vốn dĩ đang chuẩn bị đứng dậy lại nhanh chóng quỳ xuống. Đầu gối kia vừa vặn quỳ trúng vào mấy viên đá vụn, đau đến thấu gan.

Nhưng việc khiến mụ càng đau hơn vẫn còn ở phía sau.

“Lục hoàng tử, Diệp quận chúa, Xích Diễm tướng quân, xin nương tay cho.” Mạnh phó tổng quản là người thông minh. Mụ hôm nay nhận tiền hối lộ bị bắt tại trận. Nếu bàn về xử phạt thì cái chức phó tổng quản Ngự Y viện này của mụ cũng sẽ mất.

“Mạnh phó tổng quản, ý ngươi là sẽ đưa tiền để cho chúng ta im miệng đúng không?” Diệp Lăng Nguyệt nháy mắt mấy cái. “Nhưng mấy người chúng ta cũng không phải nhân vật tầm thường, tiền bịt miệng cũng không rẻ đâu.”

Xích Diễm tướng quân nghe thấy vậy thì môi đẩu đẩu, muốn nói cái gì nhưng lại bị ánh mắt của Lục hoàng tử ngăn lại.

Hạ Hầu Kỳ biết rõ vị sư tỷ này của mình, rất thông minh, nếu không cũng sẽ không nghĩ ra được chuyện mẫu đơn ngũ sắc, một chủ ý tốt như vậy. Chủ ý “Tang vật cũng lấy” này không cần phải nói cũng biết là do Diệp Lăng Nguyệt nghĩ ra.

Diệp Lăng Nguyệt nói không sai. Lục hoàng tử có thể giúp nàng một lần nhưng không thể giúp nàng một đời. Nếu muốn sống ở trong Ngự Y viện thì việc nắm giữ nhược điểm của Mạnh phó tổng quản không thể nghi ngờ chính là kế hoạch lâu dài.

Lúc này Lục hoàng tử không khỏi kính nể đối với mưu trí của Diệp Lăng Nguyệt. Khó trách Liễu hoàng hậu nhiều lần dặn dò Lục hoàng tử, Diệp Lăng Nguyệt nếu là thân nam nhi thì nhất định sẽ là một đấng anh tài. Người này bất luận nhất định thế nào cũng phải lôi kéo cho bằng được.

Diệp quận chúa này cũng thật lợi hại. Xích Diễm tướng quân ở một bên nghe thấy vậy thì há mồm trợn mắt.

Trước, sớm rõ ràng là Mạnh phó tổng quản đòi tiền hối lộ của Diệp quận chúa, thế nào bây giờ lại quay người lại, trở thành Diệp quận chúa lừa gạt Mạnh phó tổng quản. Chuyện phong thủy luân chuyển này tới cũng thật nhanh quá.

Xích Diễm tướng quân nhìn Lục Hoàng Tử, thấy đáy mắt hắn là một ý cười, đang ngưng thần nhìn Diệp quận chúa. Đối với hành động công khai lừa gạt của Diệp quận chúa không hề có phân nửa không vui, đây vừa là hành động dung túng vừa là hành động không dung túng.

Đến nước này, Mạnh phó tổng quản cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bỏ tiền ra để bịt miệng.

“Quận chúa... Thần nguyện ý dâng lên ba ngàn lượng vàng...” Mạnh phó tổng quản coi như là đã rõ. Tối nay, người làm chủ chính là Diệp Lăng Nguyệt, cầu xin ai cũng đều vô dụng, vẫn là tự cầu xin Diệp Lăng Nguyệt thì tốt hơn.

Mụ giống như bị cắt da cắt thịt vậy, từ trong tay áo móc ra ba tấm ngân phiếu, đưa đến trước mặt của Diệp Lăng Nguyệt.

“Ba ngàn lượng vàng? Mạnh phó tổng quản, ngươi đây là đang xem chúng ta là ăn mày rồi đuổi sao. Mấy năm nay ngươi nhận hối lộ chắc chắn không chỉ có con số này.” Diệp Lăng Nguyệt bĩu môi một cái. Tay nàng lại cực kỳ lanh lẹ nắm lấy mấy tấm ngân phiếu kia.

Mạnh phó tổng quản khẽ cắn răng, lại móc mười tấm ngân phiếu ở trong vạt áo ra, giọng đã có chút phát run.

“Quận chúa, đây là năm chục ngàn lượng...”

“Năm chục ngàn lượng? Vậy phải làm sao đây, ta là người có tật xấu, thích đếm ngân phiếu. Nếu tối nào mà không đếm đủ ngân phiếu thì ta sẽ nói mớ. Không chừng một buổi tối nào đó lúc đang ngủ, ta không để ý lại đem chuyện của ngươi nói ra ngoài.” Diệp Lăng Nguyệt vẫn cầm lấy ngân phiếu như cũ.

Đáy lòng của Mạnh phó tổng quản xuất hiện một cổ ác khí, mắc kẹt ở cổ họng, không lên được cũng không xuống được, thiếu chút nữa thì khiến mụ ngộp chết.

Một con sói mắt trắng, một con thỏ nhỏ phải chịu ngàn nhát dao. Lão nương chẳng qua chỉ muốn đòi ngươi một ngàn lượng vàng, trả lại cho ngươi gấp năm mươi lần vẫn còn chưa đủ.

Mạnh phó tổng quản bất đắc dĩ, chỉ có thể cởi giày ra, từ bên trong móc ra thêm năm tấm ngân phiếu. Ước chừng mươi vạn lượng vàng.

Con số này, đừng nói là Xích Diễm tướng quân, ngay cả Lục hoàng tử đều không khỏi ngạc nhiên. Không ngờ chỉ là một chức quan tứ phẩm, phó tổng quản ở trong Ngự Y viện, tùy tiện lừa gạt một chút lại là có thể gạt được mấy chục vạn lượng vàng. Vậy Cừu tổng quản kia há chẳng phải là...

Sau khi gom đủ mấy chục vạn lượng vàng xong thì Diệp Lăng Nguyệt rất là nhân từ mà phân chia ra ba phần. Nàng và Lục hoàng tử các chiếm bốn phần, còn sót lại hai phần thì phân cho Xích Diễm tướng quân. Như vậy ba người liền trở thành người trên một thuyền, ai cũng không thể tự tiện nói ra ngoài.

Mạnh phó tổng quản lúc này mới há miệng run rẩy đứng lên. Đầu gối và tay của mụ vẫn còn đang chảy máu, nhưng đau nhất vẫn là tim của mụ.

Mấy chục vạn lượng vàng, mụ đã không đòi được tiền từ người của Diệp Lăng Nguyệt, ngược lại còn phải ói ra mấy chục vạn lượng vàng. Nghĩ đến đây, ngực của Mạnh phó tổng quản liền đau như dao cắt, vô cùng khó chịu.

Lục Hoàng Tử và Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới đứng dậy. Lúc đi qua bên người của Mạnh phó tổng quản, Diệp Lăng Nguyệt còn không quên nói thêm một câu.

“Mạnh phó tổng quản, ta khuyên ngươi một câu, đi đêm nhiều ắt có ngày gặp ma.”

Nghe được câu này, Mạnh phó tổng quản liền tức đến công tâm, rốt cuộc thở cũng không thở nổi, ùm một tiếng ngã nhào trên đất, nằm im lìm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.