Vũ Lộng Bách Liên Đình

Chương 12




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Xẹt xẹt xẹt!”.

Các luồng điện mang nhỏ vụn, như rắn trườn, từ phương vị khoang thuyền truyền đến.

Rất nhiều võ giả Tịch Diệt tông, trước kia ở dưới mệnh lệnh của Nam Chính Thiên, rời khỏi một khu này.

Võ giả ở lại, cảnh giới đều là đủ cao thâm, không sợ những dòng điện qua lại kia.

Rất nhiều người đi ra, tụ tập ở trên boong chiến thuyền, giống với đám người Sở Ly yên lặng quan sát.

Một lát sau, các luồng điện mang thanh u, chỉ to cỡ ngón tay, dài ba năm thước, giống như dây leo bò đầy khoang thuyền.

Điện mang có quấn quýt lẫn nhau, có buộc ở cùng nơi, cũng có như chiến đấu quấn lấy nhau, thoạt nhìn rất kỳ diệu.

Thường thường, từ gian phòng bí mật trong khoang thuyền kia truyền đến vài tiếng sét đánh nặng nề.

Tiếng sét đánh như nổi trống, đánh ở lồng ngực mọi người, làm tim người ta tăng tốc đập.

La Khả Hinh nhíu lại mày ngài, mười ngón tay ngọc lấy một loại quy luật vận động kỳ diệu búng, trên đầu ngón tay, từng cái Không Gian giới chỉ tinh xảo lóe sáng, phóng ra các luồng linh quang đủ mọi màu sắc.

Linh quang như dây đàn, theo đầu ngón tay nàng gảy mà toát ra, còn truyền đến tiếng “tinh tinh tinh tinh” dễ nghe.

Tơ nhện hồn niệm nhỏ bé yếu kèm theo những linh quang kia nhảy nhót, lấy phương thức huyền diệu nào đó, phóng đến căn phòng bí mật điện mang truyền ra.

Trên khuôn mặt thanh mị của La Khả Hinh dần dần hiện ra nét kinh ngạc, đôi mắt sáng chậm rãi lóe lên.

Nàng lấy mười cái Không Gian giới chỉ đặc chế, phối hợp bí thuật cố xưa ‘Thập Huyền Lưu Quang Chi Âm’, lấy tiếng dây để cảm ứng chân hồn dao động.

Từ trong khí tức huyền âm truyền đến, nàng phát giác được cuồng bạo, hiếu sát, điên cuồng, tuyệt vọng, oán hận đủ loại cảm xúc cực đoan. Đáng sợ nhất là, những cảm xúc đó bị liệt diễm bao lấy, giống như đang thiêu đốt mãnh liệt.

Dao động tiếng đàn đưa trở về càng lúc càng quỷ dị, tựa như có thể thong thả ảnh hưởng linh hồn cảm ứng của nàng.

Điều này làm nàng âm thầm biến sắc, nàng rất nhanh ý thức được, Phùng Nhất Vưu ở Thần Táng tràng thua không oan uổng.

Bên kia, Thiên Du không am hiểu cảm giác phương diện linh hồn, nàng chưa có bất cứ hành động gì, mà là tỏ ra có chút nhàm chán chờ.

“Tuyết sư tỷ! Tần Liệt kia bên trong rốt cuộc là quan hệ gì với ngươi thể?”. Một nữ tử mặc quần áo đệ tử Huyễn Ma tông nghe tin mà đến, bất tri bất giác đến bên cạnh Tuyết Mạch Viêm, cười tủm tỉm hỏi: “Bên ngoài đồn đại hắn là con nuôi của cha ngươi? Có chuyện như vậy hay không?”.

Tuyết Mạch Viêm quay đầu, lạnh lùng nhìn nàng một cái: “Sư sư muội, vì sao ngươi đối với chuyện của ta luôn tò mò như vậy?”.

Sư Duệ Tiệp cười khanh khách, thấp giọng nói: “Bởi vì ta luôn coi ngươi là đối thủ cạnh tranh”.

Tuyết Mạch Viêm nhíu mày.

“Mặc dù ngươi đã thoát ly Huyễn Ma tông, không thể uy hiếp đến ta nữa, ta vẫn là không thể lập tức chuyển biến lại”. Sư Duệ Tiệp dịu dàng nói.

Nàng và Tuyết Mạch Viêm giống nhau, cũng là thân truyền đệ tử của Huyễn Ma tông tông chủ Vũ Lăng Vi, bắt đầu từ lúc tiến vào Huyễn Ma tông, nàng đã ôm ý niệm tương lai đi lên ngôi báu tông chủ Huyễn Ma tông.

Tuyết Mạch Viêm là đối thủ cường đại nhất trong đời nàng.

Ở trước khi Tuyết Mạch Viêm bày tỏ thân phận, nhấc lên quan hệ với Huyết Sát tông, Tuyết Mạch Viêm từ đầu tới cuối đè ở trên đầu nàng.

Hội thí luyện Thần Táng tràng, nàng cũng tích cực tham dự, tiến hành tranh đoạt với Tuyết Mạch Viêm.

Đáng tiếc, trong cạnh tranh cuối cùng, nàng đã thua Tuyết Mạch Viêm, mất đi tư cách tiến vào hội thí luyện.

Nàng vốn tưởng rằng nàng sẽ vĩnh viễn thua Tuyết Mạch Viêm.

Không ngờ sau khi hội thí luyện kết thúc, từ Thiên Khí tông, Vạn Thú sơn bên kia truyền đến tin tức Tuyết Mạch Viêm tu luyện Huyết Linh quyết, chính là con gái của Huyết Lệ cùng Mạt Linh Dạ.

Sư Duệ Tiệp lập tức thấy hy vọng.

Quả nhiên, không qua bao lâu, Huyễn Ma tông tông chủ Vũ Lăng Vi liền triệu tập môn nhân trưởng lão tuyên bố thân phận chân thật của Tuyết Mạch Viêm.

Tuy Vũ Lăng Vi vẫn coi Tuyết Mạch Viêm là đồ đệ, nhưng bất luận kẻ nào cũng biết, Tuyết Mạch Viêm từ nay về sau đã mất đi khả năng đăng đỉnh ở Huyễn Ma tông.

Vị trí kia thuộc về nàng, sẽ thuận buồm xuôi gió, do Sư Duệ Tiệp thay thế.

Cho nên một đoạn thời gian gần đây Sư Duệ Tiệp rất đắc chí hài lòng, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào châm chọc nói móc Tuyết Mạch Viêm, vừa thấy có náo nhiệt, liền lập tức chạy tới.

“Ta và Tần sư đệ không có quan hệ gì quá sâu”. Tuyết Mạch Viêm cứng ngắc nói.

“Không có quan hệ gì?”. Sư Duệ Tiệp cúi đầu cười khẽ, chậc chậc nói: “Không có quan hệ, hắn sẽ đem Sinh Mệnh chi tuyền đưa tặng cho ngươi? Không có quan hệ, hắn sẽ đem thân thể Huyết tổ cho cha ngươi? Không có quan hệ, hắn sẽ bán mạng cho Huyết Sát tông? Ta nghe người ta nói tất cả cái này, đều là ngươi lấy thân thể ngươi đổi lấy... Cũng không biết là thật hay giả?”.

Thanh âm phen lời này của nàng cũng không thấp, rất nhiều võ giả lưu ý hai người nói chuyện, đều kinh hãi nhìn lại.

Nàng đây là cố ý khiến Tuyết Mạch Viêm khó xử.

Thân thể Tuyết Mạch Viêm cứng đờ, tạm dừng một chút, nàng cắn môi, lạnh lùng nói: “Sư sư muội! Quản cho tốt miệng mình!”.

Sư Duệ Tiệp và nàng dù sao cũng là đồng môn, cả nhà nàng đều chịu ơn Huyễn Ma tông, cho nên mặc dù là đã thoát ly Huyễn Ma tông, nàng cũng không muốn cùng đồng môn Huyễn Ma tông ầm ĩ ra chuyện gì.

“Ha ha, sao? Bị ta nói trúng rồi?”. Sư Duệ Tiệp cũng là ánh mắt lạnh lùng, nhướng mày hừ nói: “Ngươi còn tưởng rằng ngươi là thiên chi kiêu nữ của Huyễn Ma tông? Còn cho rằng mình là hy vọng tương lai của tông môn hay sao?”.

Huyết Sát tông giờ này ngày này, rất nhiều chỗ đều cần dựa vào Huyễn Ma tông, ngay cả Lạc Nhật quần đảo chỗ Huyết Sát tông, nghiêm khắc tính tới cũng thuộc về Huyễn Ma tông.

Rất nhiều môn nhân Huyễn Ma tông, nay ở lúc đối mặt môn nhân Huyết Sát tông, đều có một ít cảm giác về sự ưu việt trong lòng.

Bọn họ cho rằng, Huyết Sát tông có thể có hôm nay, có thể tồn tại đến nay, đều là bởi vì Huyễn Ma tông giúp.

Bọn họ cũng cho rằng, Huyết Sát tông có thể đi ra, một lần nữa lộ diện trước mặt người đời, cũng là bởi vì Huyễn Ma tông hỗ trợ liên lạc Thiên Kiếm sơn, Tịch Diệt tông những thế lực đó, cho rằng là Huyễn Ma tông giúp Huyết Sát tông thoát khỏi thân phận tà ma.

Cách làm của Lạc Nhật quần đảo Huyết Sát tông, đem Kim Dương đảo thu vào dưới trướng, đem Phan gia, còn có Thanh Nguyệt cốc một ít địa giới thế lực thu nạp, khiến rất nhiều môn nhân Huyễn Ma tông thầm sinh ra sự bất mãn.

Những môn nhân Huyễn Ma tông đó, một bộ phận chịu Văn Tân xúi giục, còn có một bộ phận, căn bản không biết quan hệ thân mật của Vũ Lăng Vi cùng Mạt Linh Dạ.

Rất nhiều người trong bọn họ, đều coi Huyết Sát tông là nuôi ong tay áo, cho rằng Huyết Sát tông luôn xâm chiếm địa giới cùng ích lợi thuộc về bọn họ.

Bởi vì như thế, không đơn giản là Sư Duệ Tiệp, ngay cả rất nhiều người lớn tuổi của Huyễn Ma tông, cũng đều nhìn Tuyết Mạch Viêm và Huyết Sát tông không vừa mắt.

Nếu không phải Vũ Lăng Vi còn ở đó, luôn ở trên vấn đề của hai phương bày rõ thái độ của mình, Huyễn Ma tông cùng Huyết Sát tông chỉ sợ sẽ bùng nổ ra càng nhiều mâu thuẫn hơn.

“Lười nhiều lời với ngươi!”. Tuyết Mạch Viêm hít một hơi thật sâu, khiến bản thân bình tĩnh trở lại, chưa lập tức bùng nổ, sau đó không đợi Tần Liệt tỉnh lại, liền vội vàng rời đi.

“Không biết liêm sỉ!”. Sư Duệ Tiệp nhìn bóng lưng nàng, bĩu môi, không khách khí quát khẽ.

Thân thể Tuyết Mạch Viêm run lên, cố nén xuống, cũng không quay lại, mà là đi xa nhanh hơn.

Sư Duệ Tiệp ngẩng đầu, vẻ mặt ngạo nghễ, trong mắt tràn đầy khinh thường: “Không có Huyễn Ma tông tiếp tế, ở ngàn năm trước, một chi Huyết Sát tông này ở Lạc Nhật quần đảo phải bị chém tận giết tuyệt rồi! Nào còn đến lượt các ngươi nuốt thế lực Kim Dương đảo, Phan gia cùng Thanh Nguyệt cốc, đem Hắc Vân cung cùng Thiên Hải các cướp vào trong tay?”.

Lời vừa nói ra, không hề thiếu môn nhân Huyễn Ma tông cũng lộ ra biểu cảm chán ghét.

Ở trong mắt bọn họ, Kim Dương đảo, Phan gia, Thanh Nguyệt cốc đều là thế lực của Huyễn Ma tông, Hắc Vân cung cùng Thiên Hải các bị đánh bại bởi vì gần Huyễn Ma tông, cũng nên do bọn họ tiếp nhận.

Nhưng, nay đại đa số địa giới đó, đều biến thành phạm vi thế lực của Lạc Nhật quần đảo, trở thành địa giới Huyết Sát tông.

Điều này làm rất nhiều người của Huyễn Ma tông không thể dễ dàng tha thứ.

“Cũng đúng, địa giới Huyết Sát tông, vốn là ở Thiên Diệt đại lục”. Thiên Khí tông La Khả Hinh nghĩ một chút, lạnh nhạt cười cười, nói: “Bọn họ tạm thời không về được Thiên Diệt đại lục, ở địa giới vốn nên là của Huyễn Ma tông một lần nữa khai sơn lập phái, rõ ràng là gây trở ngại đến Huyễn Ma tông, cũng khó trách người ta oán khí lớn như vậy”.

“Phành phành phành!”.

Ở lúc mọi người bên ngoài nói chuyện với nhau, một gian phòng bí mật trong khoang thuyền trực tiếp nổ tung ra.

Tần Liệt nhếch nhác, bị Thiên Lôi Cức đánh đen sì, chật vật như vậy từ trong đó lao ra.

“Ồ, nhiều người như thế?”. Vừa đi ra, hắn chợt sửng sốt, kinh ngạc kêu lên.

Trên con thuyền khổng lồ lơ lửng trên không, tụ tập gần trăm tên võ giả các phương thế lực, Lạc Trần, Đỗ Hướng Dương, Sở Ly, Úc Môn, Phùng Nhất Vưu, từng ở Thần Táng tràng sóng vai chiến đấu, còn có đối thủ giao phong, nay đều rõ ràng ở trong hàng ngũ.

Tần Liệt rất khó hiểu.

Tuyết Mạch Viêm, Sư Duệ Tiệp lúc trước tranh đấu võ mồm, hắn chưa nghe thấy, cũng không biết Tuyết Mạch Viêm lúc trước cùng tới, không biết nàng sau khi bị Sư Duệ Tiệp châm chọc khiêu khích một phen, tràn ngập oán giận tránh đi.

“Đều ở nơi này làm gì?”. Cau mày, hắn nhìn phía Sở Ly, trên mặt tràn ngập hồ nghi.

“Tựa như đang đợi ngươi”. Sở Ly nhún vai.

“Tiểu tử ngươi cuối cùng là đi ra rồi”. Đỗ Hướng Dương chào đón, trên mặt tràn đầy nụ cười: “Ta và Lạc Trần đến tìm ngươi uống rượu!”.

Thiên Kiếm sơn Lạc Trần một bộ đồ trắng, khí thế sắc bén như kiếm.

Thấy ánh mắt Tần Liệt rơi đến, hắn kéo kéo khóe miệng, gật gật đầu, xem như chào hỏi.

Hắn và Tần Liệt lúc ban đầu không đội trời chung, chậm rãi cải thiện quan hệ, cuối cùng dắt tay tác chiến, dần dần có ăn ý, hóa thù thành bạn.

Hiện tại hai người sớm đã không còn khúc mắc.

“Ngươi chính là Tần Liệt?”. Thiên Du đi lên trước.

Một cỗ khí tức như man hoang cự thú, từ thân thể nhỏ nhắn của nàng ầm ầm bùng lên, trong chốc lát, sinh cơ nồng đậm mênh mông muốn bột phát, như nước sông cuồn cuộn trào tới.

Khí thế của nàng giống như hình thành sông ngòi trào đến trên người Tần Liệt.

Tần Liệt hơi biến sắc, kinh ngạc nói: “Cô ta là ai?”.

“Sư tỷ của Úc Môn Thiên Du, gia hỏa cơ thể mạnh nhất trong lớp trẻ của Bạo Loạn chi địa, đừng nhìn cô ta chỉ là hạng người nữ lưu, nhưng sức chiến đấu của cô ta phi thường đáng sợ”. Vẻ mặt Đỗ Hướng Dương cay đắng, thấp giọng giải thích đôi câu, nói: “Mặc kệ cô ta. Chúng ta cứ việc đi”.

Sở Ly cùng Lạc Trần hai người, một trái một phải, cũng đứng ở bên cạnh Tần Liệt.

“Thiên Du sư tỷ, Tần Liệt vừa mới bế quan đi ra, khí tức còn chưa bình ổn xuống, ngươi cho dù khiêu chiến, có phải cũng nên đổi cái thời gian hay không?”. Sở Ly không vui nói: “Còn có, mấy anh em chúng ta cũng đã lâu không gặp, cần tìm một chỗ tán gẫu riêng”.

“Sở Ly. Việc của người ta, ngươi vội cái gì?”. Thiên Khí tông La Khả Hinh hì hì cười khẽ.

Trong tiếng cười, nàng cũng đi tới, mười ngón tay như thông mùa xuân, đều là lóng lánh tia sáng như ngọc thạch.

Từng cái Không Gian giới chỉ, hầu như cùng lúc truyền đến linh lực dao động rõ ràng, bên trong đủ loại linh khí, giống như lúc nào cũng có thể bắn vọt ra.

“Tần tiểu đệ phải không?”. Nàng vừa cười, vừa nói: “Lúc ở Thần Táng tràng, nghe nói ngươi đem linh khí của Phùng sư đệ của ta hư hao mất mấy món? Ha ha, linh khí trong tay tỷ tỷ càng nhiều hơn, cũng muốn thử một chút ngươi lợi hại thế nào”.

“La Khả Hinh! Ngươi đến một bên đi!”. Thiên Du hừ một tiếng, vung nắm đấm, nói: “Ngươi ở Như Ý cảnh hậu kỳ, người ta chỉ là sơ kỳ, hơn nữa ngươi một thân linh khí, chiến đấu như vậy căn bản không công bằng”.

“Ngươi thì công bằng?”. La Khả Hinh không vui nói.

“Đương nhiên”. Thiên Du hơi ngẩng đầu, tự nhiên mà vậy nói: “Ta không chuẩn bị vận dụng một tia linh lực, sẽ không dùng cảnh giới cùng linh khí áp hắn, ta chỉ là dùng nắm đấm!”.

“Vậy được, ngươi đến trước đi”. La Khả Hinh cười hì hì ngừng lại.

“Gia hỏa Huyết Sát tông, ngươi sẽ không sợ hãi chứ?”. Sư Duệ Tiệp giương giọng, ánh mắt lạnh lùng: “Chẳng lẽ môn nhân Huyết Sát tông các ngươi, chỉ dám rúc ở phía sau Huyễn Ma tông chúng ta, để cho Huyễn Ma tông che chở các ngươi hay sao?”.

“Cô ta là ai?”. Tần Liệt ngạc nhiên.

“Sư Duệ Tiệp, sư muội của Tuyết Mạch Viêm, ngươi vừa rồi không biết, nữ nhân này...”. Đỗ Hướng Dương hạ giọng, đem hắn trước khi đi ra, Sư Duệ Tiệp và Tuyết Mạch Viêm xung đột giải thích một phen, chợt lại nói: “Cô ta đối với Huyết Sát tông tựa như rất có ý kiến, những kẻ chung quanh nhìn môn nhân Huyễn Ma tông, giống như cũng không có hảo cảm đối với Huyết Sát tông, bọn họ cho rằng... Huyết Sát tông có thể có hôm nay, đều là bởi vì bọn họ giúp, cảm thấy Lạc Nhật quần đảo Huyết Sát tông xâm chiếm địa giới thuộc về bọn họ”.

“Đừng để ý đến bọn họ”. Sở Ly trầm giọng nói.

“Chiến một trận với ta đi!”. Thiên Du đứng thẳng khiêu chiến.

Phụ cận, không ít võ giả Thiên Kiếm sơn, Huyễn Ma tông, Vạn Thú sơn, Thiên Khí tông, còn có môn nhân Tịch Diệt tông, sau khi nghe nói động tĩnh bên này, cũng tò mò tụ tập lại.

Trong chốc lát thời gian, bên cạnh chiếc thuyền sắt đen khổng lồ này đã bỏ neo không ít phi hành linh khí cổ quái, có xe kéo khổng lồ, có chiến xa, có thảm bay v. V...

Rất nhiều võ giả của năm đại thế lực cấp Bạch Ngan, rảnh rỗi không có việc gì, đều sợ thiên hạ không loạn, ai cũng kêu gào lên.

“Ồ, gia hỏa kia chính là Tần Liệt gần đây đang nổi bật!”. Có người chỉ điểm.

“Nghe nói hội thí luyện Thần Táng tràng, hắn chính là kẻ quấy rối bố cục lớn nhất, làm thiên chi kiêu tử các phương ảm đạm không ánh sáng! Hắc, xem ra rất nhiều người không phục!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.