Vũ Lâm Ký Sự

Chương 14: 14: Thành Phố Tàn Lụi




Chuyển ngữ: Puny

"Hoàn mỹ, thật sự rất hoàn mỹ." Tiền Hằng lướt một vòng bản thỏa thuận hòa giải, cuối cùng mở miệng, anh khẽ hừ rồi cười một tiếng, sau đó để bản thỏa thuận hòa giải trong tay xuống, "Đáng tiếc tôi không chấp nhận."

...

Cố Bắc Thanh hiển nhiên bất mãn với thái độ ung dung của Tiền Hằng, có hơi gay gắt nói: "Luật sư Tiền, anh không đồng ý, đương sự của anh có đồng ý với ý kiến của anh không? Anh căn bản không liên hệ với đương sự, vì tư lợi của mình mà từ chối phương án hòa giải chúng tôi cung cấp..."

"Ha? Tôi tư lợi vì cái gì? Phần tài sản phân chia này, cuối cùng đều là vào trong tay cô Bạch, có quan hệ gì với tôi?"

Cố Bắc Thanh cười lạnh một tiếng: "Cái mà luật sư Tiền và cô Bạch ký, chỉ sợ là đại diện rủi ro rồi, một khi hòa giải rút đơn kiện, anh sẽ không thể nhằm vào tài sản phân chia để tiến thành thu lệ phí theo tỷ lệ."

Tiền Hằng cũng không giận, anh nhàn nhạt nở nụ cười: "Thứ nhất, từ trước đến nay Tiền Hằng tôi ký đại diện rủi ro, thì dù hòa giải rút đơn kiện hay là kiện tụng, thậm chí là kết thúc đại diện, đều phải dựa theo tỷ lệ mà trả tôi phần phí luật sư tương ứng; thứ hai, tòa án tối cao đã sớm có phán lệ, cho dù đương sự hòa giải, thì luật sư vẫn có thể thu phí đại diện rủi ro cao hơn 24%, anh không biết sao?"

Mặt Cố Bắc Thanh có hơi khó coi, đương nhiên, anh ta đã đoán sai sức chiến đấu của Tiền Hằng, càng không hiểu tính kịch độc của Tiền Hằng.

Rõ ràng làm cho luật sư đối phương có chút khó chịu, nhưng mà Tiền Hằng lại rất hưởng thụ loại lăng nhục này, tâm trạng của anh xem ra rất xán lạn, khóe miệng thậm chí mang theo nụ cười.

Vô cùng anh tuấn, nhưng cũng vô cùng tà khí.

"Tôi từ chối tiếp nhận bản thỏa thuận hòa giải này, là bởi vì tôi biết, cái này còn chưa phải là phương án hòa giải tốt nhất, các anh có thể đưa ra nhiều hơn." Giọng anh chắc chắn, "Anh Từ, công ty của anh đang trong thời kỳ mấu chốt đưa ra thị trường, trong giai đoạn đưa ra tòa, chúng tôi sẽ nộp đơn xin đóng băng cổ quyền mấu chốt của công ty, điều này đối với việc đưa ra thị trường có ý nghĩa là gì thì ông rất rõ ràng, sau khi đưa ra thị trường tài sản của ông sẽ tăng theo bội số giá trị tài sản, so với những thứ này, thì số tiền hòa giải anh dành cho vợ trước của anh, chỉ như hạt cát trong sa mạc."

"Nhưng mà." Tiền Hằng cười một tiếng, cố ý dừng một chút, "Nếu như chúng tôi không chấp nhận phần thỏa thuận hòa giải này, ông đưa ra thị trường thất bại, thì ông thử dự trù giá trị tài sản sẽ bốc hơi là bao nhiêu trăm triệu? Cho nên rốt cuộc ký thỏa thuận hòa giải là có lợi với ai, thì các anh nghĩ rõ ràng rồi lại tới nói với tôi."

*****

Một màn nói chuyện giữa luật sư song phương, cuối cùng cũng không vui mà giải tán.

Lúc sắp đi, sau khi Từ Tuấn đi trước, Cố Bắc Thanh mới xoay người lại cười với Thành Dao: "Đợi rãnh rỗi chúng ta tụ tập."

Lúc này mới hơi hòa dịu bầu không khí gươm súng sẵn sàng.

Mặc dù sách lược của Tiền Hằng hoàn toàn không sai, nhưng Thành Dao vẫn có hơi nghi ngờ, sau khi đối phương đi, cô không nhịn được hỏi: "Sếp, trực tiếp từ chối nói chuyện như vậy, thật sự không có vấn đề gì sao?"

"Đương nhiên là có vấn đề." Tiền Hằng lạnh lùng liếc Thành Dao, "Luật sư, dù có lợi hại hơn nữa, thu phí cao hơn nữa, cũng không thể thay đương sự đưa ra bất kỳ quyết định nào, cho dù người đương sự đưa ra quyết định sai lầm, cô với tư cách là luật sư, cũng chỉ có thể tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy."

"Vậy..."

"Trước khi gặp mặt Từ Tuấn, tôi đã nói chuyện với Bạch Tinh Manh, cô ấy không chấp nhận hòa giải, bất luận Từ Tuấn có đưa ra điều kiện hòa giải gì."

"Vậy tại sao anh còn bảo Từ Tuấn trở về suy nghĩ chứ, không cung cấp phương án luôn không phải tốt hơn sao?"

"Vì cho anh ta hy vọng hòa giải."

"Sao?" Thành Dao có hơi không hiểu, nếu không định chấp nhận hòa giải, tại sao còn muốn cho người ta hy vọng hòa giải, "Cho nên anh làm như vậy là bởi vì có thể mê hoặc bọn họ, để cho bọn họ phân tâm? Không chuẩn bị kiện tụng thật tốt sao?"

Tiền Hằng dùng một loại biểu cảm nhìn người bệnh thiểu năng nhìn Thành Dao: "Cô cảm thấy tôi cần mê hoặc người khác mới có thể thắng sao?"

"..."

"Không có nhiều cái vì sao như vậy, đây là ý của Bạch Tinh Manh. Là một luật sư, làm tốt chuyện của mình là được, không cần đi tìm tòi nghiên cứu thế giới nội tâm của đương sự." Tiền Hằng liếc Thành Dao, "Ngược lại là cô, đừng bởi vì có quan hệ cá nhân thiện cảm với luật sư của đối phương, mà không chuyên nghiệp với vụ kiện."

Thành Dao:???

Từ cái mũi cao quý lãnh diễm của mình Tiền Hằng hừ một tiếng: "Đừng chống chế, cô cho rằng tôi mù sao? Ngay trước mặt của tôi, còn mắt đi mày lại với luật sư của người ta."

Thành Dao:???

"Nếu như đối phương là bạn trai cũ hoặc là bạn trai hiện tại của cô, thì cô cần tránh đi, sớm xin phép tôi đi."

Thành Dao chỉ cảm thấy đầu mình đầy dấu hỏi, đây là cái gì vậy chứ, cô một câu cũng chưa nói, Tiền Hằng sao lại giống như bỗ não tạo ra một vở kịch lớn vậy?

"Cố Bắc Thanh là học trưởng đại học của tôi, lúc anh ấy là năm nhất nghiên cứu thì tôi vừa vặn học năm nhất đại học, ba năm anh ấy học nghiên cứu đã lập nhóm nhỏ học tập với tôi, cùng nhau ôn tập kiểm tra, bài kiểm tra tư pháp của tôi chính là dưới sự chỉ bảo của anh ấy mà qua... Sau đó sau khi anh ấy tốt nghiệp thì xuất ngoại, đến Berkeley để học JD [1], chúng tôi cũng không có liên lạc với nhau, tôi cũng không biết anh ấy về nước phát triển, hôm nay mới là lần đầu tiên gặp lại..."

[1] JD - Juris Doctor: Tiến sĩ luật

"À."

Thành Dao sợi bị chuyển ra khỏi đoàn đội của vụ kiện này, tiếp tục giải thích: "Thật sự không phải là quan hệ bạn bè trai gái hay bạn trai cũ gì cả, không cần tránh, tôi sẽ không bởi vì là người quen mà làm ảnh hưởng đến công tác!"

Không biết tại sao, Thành Dao cảm thấy mình giống như là bị vợ cả tra hỏi [2] giải thích mình có trật đường ray vậy...

[2] Tra hỏi (查岗): nguyên văn là "tra cương" (查岗), ý nói bạn gái tra hỏi đường đi nước bước của bạn trai để phòng ngừa ngoại tình.

Tiền Hằng liếc Thành Dao: "Trước khi vụ kiện chưa kết thúc, không được tụ tập."

Vì tham gia vụ kiện, nên Thành Dao không đếm xỉa đến, cô thấp giọng nói: "Anh còn vấn đề gì không sếp?"

Tiền Hằng nhìn Thành Dao, hỏi một đề tài hoàn toàn không liên quan: "Thi tư pháp cô bao nhiêu điểm?"

"Sao?" Thành Dao gãi đầu, cười hì hì, "Vừa đủ ba trăm sáu, sáu mươi điểm muôn năm, nhiều một điểm thì phí phạm, thiếu một điểm thì mang vạ, vận khí của tôi vẫn còn rất tốt..."

"Còn dạy kèm thi tư pháp cho cô? Lại dạy kèm ra loại điểm này?"

Tiền Hằng hừ một tiếng, vẻ mặt tràn đầy khinh thường: "Trình độ cũng quá kém."

"..."

Tiền Hằng nói xong, mới đắc chí vừa lòng mà đi ra phòng họp, để lại một mình Thành Dao nhìn bóng lưng của anh mà trợn mắt há miệng.

Cũng không biết hôm nay sếp của cô ăn cái gì □□, có định kiến với Cố Bắc Thanh nhiều như vậy??? Thành Dao rất muốn nói, Tiền Hằng căn bản không cần có cảm giác nguy hiểm mà, Cố Bắc Thanh nào có độc tính của anh chứ, ngai vàng giáo chủ ngũ độc giáo của Tiền Hằng, căn bản là người thường không thể rung chuyển được!

*****

Cuộc thảo luận kết thúc, Thành Dao theo thông lệ cầm nội dung cuộc thảo luận và kết quả thông báo cho Bạch Tinh Manh, cô viết rõ tình hình trong mail, đồng thời gửi toàn bộ bản ghi tâm lần thảo luận này cho đối phương.

Gửi mail xong, Thành Dao đang chuẩn bị sắp xếp lại chứng cứ hiện có của vụ kiện, thì nhận được cuộc điện thoại gọi tới của Tần Thấm.

"Dao Dao!"

Nghe được chữ "Dao Dao" này, Thành Dao không khỏi giật mình, xưng hô mở đầu như vậy, hẳn không có chuyện gì tốt...

Đúng như dự đoán, giọng của Tần Thấm mềm mại ngọt ngào: "Tớ có một chuyện muốn nhờ cậu..."

"Không được, không có cửa đâu!"

"Cậu đừng như vậy mà, tớ phải tạm thời đi công tác hai tuần lễ, con trai Megatron của tớ có thể nhờ cậu giúp tớ chăm sóc không?"

Megatron là một con chó Husky tầm một tuổi, hoạt bát hiếu động, lực phá hoại cực điểm, hơn nữa hoàn toàn không nghe lời, Tần Thấm thậm chí đã tìm huấn luyện chó, nhưng hiệu quả quá thấp.

"Tuyệt đối không..."

Nhưng Thành Dao còn chưa mở miệng nói chữ "được" cuối cùng, thì Tần Thấm đã giải quyết dứt khoát việc gửi nuôi: "Buổi chiều máy bay sẽ bay, Megatron tớ sẽ dẫn đến nhà cậu, cám ơn cậu nha chị em của tớ, tớ yêu cậu!"

Tần Thấm nói xong, quả quyết cúp điện thoại.

"..."

Thành Dao khóc không ra nước mắt trong lòng, cô tự động viên tinh thần bản thân, quyết định tìm một cơ hội dò xét ý kiến của bạn thuê chung nhà về việc nuôi chó.

Chỉ là không nghĩ tới cơ hội lại xuất hiện kịp thời như vậy.

Sau khi đưa một bản văn kiện cho Tiền Hằng, Thành Dao tùy ý liếc nhìn một chút, lại phát hiện trên bàn làm việc của Tiền Hằng có một bức tranh màu nước được đóng khung, trong bức tranh vẽ một chú chó con đáng yêu.

"Con chó này thật đáng yêu!"

Tiền Hằng ngẩn người, mới ý thức được Thành Dao đang khen cái gì, anh nhìn lướt qua bức tranh màu nước:"Ừ, tạm được."

Ồ? Có triển vọng!

Thành Dao quyết định không ngừng cố gắng: "Thật ra thì tôi vẫn rất thích chó, chó hoạt bát lại thân thiết, rất đáng yêu, hơn nữa chó là người bạn trung thành nhất của con người, tình cảm giữa chó và con người có thể ngược dòng đến mấy ngàn năm trước..."

"Thành Dao."

"Sao?"

"Không cho phép nuôi chó."

"..."

"Cô đừng cho rằng trên bàn tôi có một bức tranh màu nước của cháu gái tôi vẽ, thì suy đoán tôi thích chó." Tiền Hằng rốt cuộc ngẩng đầu lên, "Tôi không thích." Anh hơi mím môi, "Chó là một loài động vật rất phiền toái, thứ nhất, lúc nào cũng sủa, quấy nhiễu người; thứ hai, nhớp, nuôi chó còn phải đi theo sau cái mông nó dọn cứt chó; thứ ba, nguy hiểm, nếu như cắn người, còn phải bồi thường, bây giờ vắc xin phòng bệnh dại là giả, nhưng chó là thật. Cho nên, nói tóm lại, tôi tuyệt đối không chấp nhận nuôi chó trong nhà, cô tốt nhất nên bỏ cái ý nghĩ này."

"..."

Thành Dao chỉ có thể giận mà không dám nói gì nhìn Tiền Hằng.

Tiền Hằng liếc nhìn Thành Dao, xuống thông điệp cuối cùng: "Có cô không có chó, có chó không có cô."

"..."

*****

Lúc Thành Dao gọi điện lại cho Tần Thấm, cô ấy đã tắt máy, làm sao cũng không liên lạc được, nhưng mà chú chó này, trái lại cũng không đưa đến.

Kết quả đợi đến lúc Thành Dao đi tới cửa nhà, thiếu chút nữ bị bất tỉnh.

Thực tế luôn tàn khốc, đời người cũng không thể như người mong muốn, hóa ra chú chó của Tần Thấm, đã đưa thẳng tới cửa nhà Thành Dao rồi...

Thành Dao nhìn chú chó Megatron bị nhốt ở ngoài cửa, quả thực có hơi nghẹn ngào. Tần Thấm còn rất tốt mà để một túi thức ăn chó bên cạnh chú chó, còn có một đống đồ chơi cho chó, ổ chó, giống như ủy thác lúc lâm chung.

May mà tối nay Tiền Hằng không ăn cơm ở nhà, về nhà muộn, Thành Dao thấy xung quanh không người, nên vội vàng đưa Megatron vào giấu trong phòng mình.

Cô vừa xoa đầu Husky, vừa thành khẩn nói: "Megatron à, mày phải nghe lời một chút đó, nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi cửa đấy."

Husky liếm liếm tay của Thành Dao, trông vậy mà rất khôn ngoan đấy, Thành Dao cuối cùng cũng có một cảm giác vui vẻ yên tâm của mẹ già.

*****

Mười giờ đêm, Tiền Hằng trở về nhà.

Thành Dao ôm chó, chỉ cầu nguyện Megatron hiểu chuyện.

Đáng tiếc trời không toại ý nguyện của con người, Megatron mặc dù không sủa, nhưng đột nhiên giãy giụa tránh Thành Dao, bắt đầu làm càn vui sướng ở trong phòng, thoáng cái đụng ngã tủ đầu giường.

Đi kèm với một tiếng ầm vang thật lớn, tủ đầu giường ngã.

"Thành Dao?"

Một tay Thành Dao bịt miệng chú chó Megatron, vừa cố gắng bình tĩnh nói: "Tôi không có sao! Vừa nãy vô tình lã ngã lăn cái ghế, cám ơn sếp quan tâm!"

Đáng tiếc lời này vừa dứt, thì Megatron lại tránh thoát khỏi Thành Dao, đụng ngã lăn ghế...

Thành Dao đành phải ra tay trước hướng về phía ngoài cửa hô: "Sếp, tôi không sao! Tôi rất tốt!"

"Ầm ——"

Chú chó nhún mình nhảy lên bàn sách của Thành Dao...

"Sếp, I"m OK!"

"Ào ——"

Chú chó lật tung văn kiện trên bàn của Thành Dao ——

"Sếp, tôi đang tập yoga!"

"Cộc ——"

Chú chó đụng tủ quần áo...

"Sếp, độ khó của động tác yoga này có hơi cao! Tôi có thể kiên trì! Không có sao!"

"Bịch ——"

Chú chó đạp máy lọc không khí mô phỏng hình con mèo...

"Sếp..."

"Thành Dao, rốt cuộc cô đang làm gì trong phòng? Luyện Qùy hoa bảo điển sao?" Tiền Hằng không thể nhịn được nữa, đẩy cửa phòng của Thành Dao ra, "Cô tốt nhất..."

Kết quả trong khoảnh khắc Tiền Hằng mở cửa, một con husky to khỏe thè lưỡi vọt về phía anh, vui sướng mà nhảy lên người Tiền Hằng, liếm liếm tay của Tiền Hằng.

Thành Dao cứ như vậy mà nhìn Megatron lè lưỡi dùng hai chân trước bu chân của Tiền Hằng, hai cái chân bẩn để lại một vài dấu chân trên quần tây đặt may cao cấp của Tiền Hằng, chỉ cảm thấy mình hết hy vọng rồi...

Tiền Hằng không cử động, anh giữ nguyên cái tư thế này, cắn răng nghiến lợi: "Thành Dao, đây là gì?"

"Chó!"

Tiền Hằng gắt gao nhìn chằm chằm Thành Dao, gằng từng chữ một: "Tôi, biết, nó, là, chó."

"Ồ ồ ồ!" Thành Dao tốt bụng bổ sung nói: "Husky! Tên khoa học là chó kéo xe Siberia, là loài chó cổ xưa rất nguyên thủy, tính cách khá ngoan ngoãn, cùng với Golden Retriever, chó tha mồi Labrador, ba bọn nó được gọi là ba loài chó không tấn công..."

"Im miệng." Nét mặt của Tiền Hằng vô cùng đáng sợ, "Tôi là hỏi cô, sao con chó này xuất hiện ở chỗ này?"

Thành Dao liếc nhìn Tiền Hằng, không trả lời.

Tiền Hằng nhìn bộ dáng kiệm lời của cô, gần như bùng nổ: "Thành Dao, đang hỏi cô đó!"

"Cái đó... Anh vừa bảo tôi im miệng, vừa bảo tôi trả lời, tôi không biết rốt cuộc nên im miệng hay nên trả lời..."

Tiền Hằng hiển nhiên bị cục tức làm thăng thiên, anh xoa mi tâm, biểu cảm khó thở, hít thở gấp: "Trước tiên cô đưa con động vật lông dài bốn chân này đi, đưa nó ra khỏi người tôi, lập tức!"

Thành Dao nghe lời xông lên trước ôm Megatron.

Cô lúc này mới phát hiện, vừa nãy cả người Tiền Hằng căng cứng như gặp phải kẻ địch mạnh, trong khoảnh khắc cô ôm chó đi, cả người thả lỏng lại. Thành Dao ngẩng đầu, mới phát hiện sắc mặt của Tiền Hằng, còn có hơi tái nhợt.

Tâm tư của Thành Dao lay chuyển, một cái suy đoán thành hình trong não cô ——

Anh sợ chó!!!

Sếp Tiền Hằng không sợ trời không sợ đất vênh vênh váo váo làm ra vẻ vô cùng kịch độc! Anh sợ chó!

A ha ha ha ha ha, Thành Dao biết được điều này, chỉ muốn chống nạnh cười như điên trong lòng.

Cô kìm nén biểu cảm, giả vờ dò hỏi: "Sếp, có phải anh sợ chó không?"

"Không có." Tiền Hằng gần như chối theo bản năng.

"Như vậy à." Thành Dao vừa đáp lời vừa "vô tình" buông xích Megatron ra, husky lập tức lè lưỡi, chạy về phía Tiền Hằng...

"Thành! Dao!" Sắc mặt Tiền Hằng mặc dù còn giữ vẻ trấn định, nhưng giọng đều đã thay đổi, "Quản tốt chó của cô! Bảo nó tự trọng!"

Thành Dao kéo husky về, Tiền Hằng mới lộ ra biểu cảm "cuối cùng cũng có thể hít thở", khôi phục lại bộ dáng sếp không ai sánh nỗi.

"Hôm nay, lập tức, xử lý con chó này cho xong, tôi nói không thể nuôi chó!"

"Sếp, xin anh thương xót, chó của bạn thân tôi, cô ấy đi công tác rồi, nhờ tôi nuôi một lúc, cũng không phải nuôi dài hạn, anh yên tâm, bình thường tôi sẽ không thả nó ra, tôi sẽ nhốt ở trong phòng tôi..." Thành Dao vừa nói, vừa cầm chân của husky lên quơ quơ với Tiền Hằng, "Này, Megatron, chào hỏi với Tiền par đi!"

Tiền Hằng ghét bỏ mà lui về phía sau hai bước, thái độ của anh cự tuyệt, không nhường nửa bước: "Cô muốn nuôi, thì phần thưởng cuối năm nay của cô hoàn toàn không có!"

Vì vậy Thành Dao lại một lần nữa "vô tình" để cho chú chó husky hoạt bát chạy tới gần Tiền Hằng một chút...

Trên mặt Tiền Hằng quả nhiên lại xuất hiện cái loại cố gắng nhẫn nại giữ bình tĩnh, nhưng mà ngôn ngữ tay chân đã sớm nói rõ tất cả.

Nếu không phải ngại hình tượng, thì có lẽ anh đã nhảy dựng lên chạy trốn rồi...

"Sếp..."

Tiền Hằng gần như là quát: "Bắt chó đi!"

Thành Dao bày ra một dáng vẻ chân thành khuyên nhủ thành thật với nhau: "Phần thưởng cuối năm nay? Trước tiên tôi phải trò chuyện một chút về phần thưởng cuối năm nay đã, anh xem một mình tôi thuê phòng chi tiêu ăn uống cũng không ít, nên phải có thưởng cuối năm, tôi rất muốn bộc bạch lòng dạ của mình với anh..."

"Không trừ cuối năm của cô! Bắt chó đi ngay lập tức!!!"

"Cám ơn sếp!"

Đạt được mục đích, Thành Dao không nói hai lời, biết nghe lời mà lôi chú chó về ôm trước ngực.

Tiền Hằng nhìn chú chó husky ngoan ngoãn nằm trong ngực Thành Dao, giống như cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, anh cảnh cáo liếc nhìn Thành Dao: "Cô muốn nuôi cũng được, nhưng không được xuất hiện ở khu vực chung. Kêu bạn cô mau chóng trở lại, mau chóng đưa nó về, nếu không tôi sẽ gửi văn kiện luật sư cho cô ấy!"

Thành Dao kẹp chú chó lợi dụng vua để sai khiến chư hầu, vội vàng dừng tay đúng lúc, cô không ngừng gật đầu: "Phải phải, đều nghe sếp sắp xếp."

Đôi lời tâm tình của editor: Nhân vật xúc tác cho đôi trẻ xuất hiện rồi nhaaa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.