Vũ Khí Hình Người

Chương 30: Thế Giới Thứ Hai Vầng Hào Quang Của Bác Sĩ Kiều Tiểu Bạch Thỏ 1




Trước cửa Yến Vương phủ ngựa xe như nước, xe ngựa hoa lệ phi phàm một chiếc tiếp một chiếc chạy đến.

Vô luận Hoàng Thượng phong thưởng đích trưởng nữ của Yến Vương là xuất phát từ ý tưởng gì, thì có một việc vô cùng rõ ràng: Vợ chồng Yến Vương rất được Hoàng Thượng coi trọng.

Có thể được người tôn quý nhất Đại Chu coi trọng, coi như đáng giá leo lên.

Trong lúc nhất thời, cho dù là người từng gặp hay chưa từng gặp vợ chồng Yến Vương đều nghĩ cách tặng hạ lễ tới.

Một chiếc xe ngựa từ trong cung đi ra thoạt nhìn lại rất điệu thấp, ngồi trên xe chính là Thái Tử và Thái Tử Phi.

Thái Tử Phi hôm nay mặc một kiện bối tử như ý thêu hoa màu hoa hồng, tai đeo hoa tai khảm nam châu, trên mặt khó được tươi cười, nhìn vào tựa như một đóa hoa tươi đương độ nở rộ.

Thái Tử không khỏi nhìn thêm vài lần, cười nói: “Ngươi nếu mỗi ngày đều giống như hôm nay, không phải tốt hơn ư.”

“Ngày thường ta có cái gì không ổn sao?” Thái Tử Phi nhàn nhạt hỏi.

Thái Tử cứng lại, nói: “ Chí ít không có sửa soạn gọn gàng như hôm nay.”

Nói đến đây, Thái Tử nhướng đuôi lông mày: “ Chỉ là đi Yến Vương phủ ăn một bữa tiệc đầy tháng thôi, không cần thiết trịnh trọng như vậy chứ?”

Nghĩ đến người huynh đệ phong thái xuất chúng kia, lòng Thái Tử bỗng dưng trầm xuống.

Lẽ nào Dương thị có ý khác với lão Thất?

Thái Tử Phi cũng không biết Thái Tử suy bụng ta ra bụng người hiểu lầm, nhàn nhạt nói: “Yến Vương có ân cứu mạng Thuần ca nhi, chúng ta coi trọng một chút không phải nên sao. Điện hạ cố ý xin chỉ thị phụ hoàng ra ngoài, chẳng lẽ không phải bởi vì như thế?”

Thái Tử sờ sờ mũi: “Ờ, là như thế.”

Theo lý thuyết loại tiệc đầy tháng này Thái Tử không cần ra cung chúc mừng, chỉ sai người tặng hạ lễ qua là được rồi.

Thái Tử ba ba chạy tới xin Cảnh Minh Đế chỉ thị, chính là lấy cảm động và nhớ ơn Yến Vương cứu Thuần ca nhi làm cái cớ, cho nên đầy tháng của nữ nhi Yến Vương, muốn mang Thái Tử Phi đi ăn mừng.

Cảnh Minh Đế bày tỏ khẳng định với việc Thái Tử hiểu được cảm động và nhớ ơn, không có do dự liền chuẩn. Hiện tại Thái Tử Phi lấy lời này đáp lại Thái Tử, Thái Tử tự nhiên không nói được gì.

Mà trên thực tế, Thái Tử là đến vì Nhị Ngưu.

Trải qua lần động đất ở Thái Miếu trước đó, đối với động đất Thái Tử vừa nghe đến đã biến sắc, lại thêm suýt nữa gặp phải động đất ở trấn Cẩm Lý, trong lòng lại càng thêm nghĩ mà sợ.

Nếu như không có Nhị Ngưu, chắc chắn hắn đã bị chôn sống ở trấn Cẩm Lý, vừa nghĩ tới đã gặp phải ác mộng.

Trên thực tế, sau khi Thái Tử hồi cung xác thật gặp ác mộng rất nhiều lần, mỗi một lần đều bị gỗ vụn đất đá đè nặng, vô luận giãy dụa như thế nào đều không thể thoát thân, cố tình còn không kêu to được.

Đến cuối cùng, không phải có cự thạch ầm ầm rơi xuống đè chết hắn, thì chính là được Nhị Ngưu kéo ra.

Ý nghĩ của Thái Tử càng thêm kiên định: Hắn nhất định phải có được Nhị Ngưu.

Có chú chó thần thông như Nhị Ngưu, hắn sẽ không bao giờ sợ động đất nữa.

Kể từ đó, khó được có cơ hội quang minh chính đại đi Yến Vương phủ, Thái Tử tự nhiên không thể bỏ qua.

Xe ngựa một đường tiến về phía trước, rốt cuộc cũng ngừng lại.

Thái Tử và Thái Tử Phi trước sau xuống xe ngựa, lập tức có hạ nhân ăn mặc chỉnh tề tiến tới dẫn đường.

Hôm nay khách khứa tới Yến Vương phủ đếm không hết, tự nhiên sẽ không tiếp đón ở một chỗ, một là không có sân bãi lớn như vậy, hai là thân phận khác nhau.

Vợ chồng Thái Tử được hạ nhân dẫn đến hoa viên vương phủ.

Tháng bảy, thưởng cảnh ăn tiệc ở hoa viên thoải mái hơn nhốt ở trong thính phòng nhiều, được an bài ở chỗ này đều là hoàng thân hậu duệ quý tộc, cùng với người nhà mẹ đẻ của Khương Tự.

Xa xa nhìn thấy mấy gương mặt quen Tề Vương, Thái Tử không kiên nhẫn nói: “Được rồi, không cần dẫn đường.”

Người hầu cung kính lui xuống.

Thái Tử một bên đi lên phía trước một bên rất có hứng thú đánh giá hoa viên, cười nói: “ Hoa viên Yến Vương phủ không có hoa cỏ quý báu gì cả.”

“ Hoa cỏ không ở quý báu, có thể nở rộ đẹp đẽ là được rồi.” Cơ hội để Thái Tử Phi có thể ra cung dự tiệc không nhiều lắm, như Thái Tử đánh giá bốn phía.

Thái Tử liếc Thái Tử Phi một cái, âm thầm nhíu mày.

Nói cái gì cảm động với chả ghi nhớ ân cứu mạng của lão Thất, rõ ràng chính là có ý khác với lão Thất.

Ngẫm lại Thái Tử Phi gần đây lãnh đạm với mình, lòng Thái Tử trầm xuống.

Nữ nhân này sẽ không phải muốn cho hắn đội nón xanh chứ?

Hừ, nếu nàng ta dám động tâm tư này, hắn sẽ bóp chết nàng ta trước, sau đó lại băm vằm lão Thất.

Thái Tử đang suy nghĩ miên man, trước mắt đột nhiên sáng lên.

Một con đại cẩu đang nằm ở cạnh bụi hoa cách đó không xa, không phải Nhị Ngưu thì là ai.

“Ngươi cứ đi trước đi.” Thái Tử vội vàng bỏ lại một câu với Thái Tử Phi, bước nhanh qua đó.

Nhị Ngưu đang thoải mái dễ chịu hóng mát, đột nhiên phát hiện có người tới gần, cảnh giác nhìn qua.

“Nhị Ngưu, là ta ——” Thái Tử không dám áp sát quá gần, đứng ở nửa trượng có hơn cười đến có chút nịnh nọt.

Ổn trọng như Thái Tử Phi, giờ phút này cũng không khỏi trợn to hai mắt.

Thái Tử không thể hiểu được đi trêu đùa một con đại cẩu, đây là ăn nhiều?

Càng khiến Thái Tử Phi giật mình hơn còn ở phía sau.

Thái Tử thấy Nhị Ngưu không nhe răng, nhẹ nhàng thở ra, vội lấy ra một gói giấy dầu, vừa mở ra vừa nói: “Ta nghe nói ngươi thích ăn bò kho, lần này tới đây cố ý đem cho ngươi. Đây chính là bò kho do ngự trù trong cung làm, ngươi nếm thử xem có phải ăn ngon hơn ngày thường hay không?”

Hai mắt Thái Tử Phi đều trợn tròn.

Gói bò kho trong tay Thái Tử cất vào trong ngực khi nào vậy?

Trong nháy mắt này, Thái Tử Phi bỗng nhiên cảm thấy sự hiểu biết của mình với Thái Tử thật sự còn rất thiếu sót.

Nàng cho rằng nàng đã đủ hiểu sự ngu xuẩn cùng ác liệt của người nam nhân này, trăm triệu không nghĩ tới hắn còn có một mặt này.

Thái Tử Phi sinh ra lòng hiếu kỳ, thờ ơ lạnh nhạt với hành động của Thái Tử.

Thái Tử giờ phút này đương nhiên không rảnh để ý tâm tình của người khác ( Thái Tử Phi), cẩn thận từng li từng tí đưa gói giấy dầu lên phía trước.

Nhị Ngưu khinh thường nghiêng đầu.

Bò kho đã sớm không phải thứ nó yêu nhất rồi, nó hiện tại thích nhất chính là thịt chưng.

Không thích?

Thái Tử không cam tâm, khom lưng để bò kho trên mặt đất: “Ngự trù làm đó, ngươi khẳng định chưa ăn qua.”

Lỗ tai Nhị Ngưu giật giật.

Ngự trù là cái gì? Nếm thử cũng tốt.

Nhị Ngưu cúi đầu ngửi ngửi thịt trên mặt đất, xác định không thành vấn đề, cắn một ngụm.

Thịt bò dai mềm, thơm nức giòn xốp.

Hương vị được Nhị Ngưu khẳng định, đại cẩu lập tức vui sướng bắt đầu ăn.

Thấy Nhị Ngưu nhang chóng giải quyết hết một gói bò kho đến không còn một miếng, Thái Tử cực kỳ cao hứng, thử thăm dò nhích về phía trước một bước.

Nhị Ngưu ngẩng đầu nhìn Thái Tử liếm liếm miệng.

Người này muốn làm gì đây?

Thái Tử lại tới gần một bước.

Nhị Ngưu bất động thanh sắc nhìn cái người khoảng cách càng ngày càng gần này, thầm nghĩ: Sắp đến khoảng cách nó không thể chịu đựng rồi nha.

Thái Tử thấy từng bước từng bước tới gần Nhị Ngưu thế mà không có việc gì, trong lòng không khỏi mừng như điên.

Rốt cuộc là từng chung hoạn nạn ở huyện Tiền Hà, cộng thêm gói bò kho cũng thống khoái ăn hết, đại cẩu này hẳn là rất quen thuộc hắn rồi nhỉ?

Hắn hỏi nô tỳ từng nuôi chó, nói là chỉ cần thích ăn đồ ăn của người nào đó cho, đã nói lên con chó đó tiếp nhận người nọ rồi.

“Nhị Ngưu, bò kho ăn ngon chứ?”

Nhị Ngưu lắc lắc đuôi.

Nó là một chú chó thành thật, so với trước kia nó từng ăn, xác thật ngon hơn chút.

Thái Tử cười tủm tỉm lại đi lên phía trước một bước, trong miệng nói: “Nếu như vậy, không bằng về sau liền đi theo ta đi, bảo đảm ngươi mỗi ngày đều có bò kho ăn ——”

Đại cẩu chợt nhảy dựng lên cắn phập vào mông Thái Tử.

Tiếng kêu thảm thiết của Thái Tử truyền đến, ngay sau đó vang lên tiếng kêu sợ hãi của khách khứa nhìn thấy một màn này.

“Không hay rồi, Thái Tử điện hạ bị chó cắn ——” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.