Vũ Khí Bóng Đêm 3: Thành Phố Pha Lê

Chương 23




Chu Á Nam cất lời thở dài nói :

- Nói vậy, Công Tôn Thái bán nương mẫu cho Thuần Vu Khôn sao?

- Phải.

Chu Tứ Nương gượng cười nói :

- Từ đó trở đi, ta trở thành một trong những thị cơ của Thuần Vu Khôn.

Chu Thắng Nam, Chu Á Nam cùng thở dài.

Chu Tứ Nương cũng thở dài nói :

- Hài tử, có lẽ các ngươi đang nghĩ tại sao lúc đó không dùng cái chết để bảo toàn sự thanh khiết của bản thân, mà lại chịu đựng sự giày vò của người khác phải không?

Chu Thắng Nam, Chu Á Nam cùng gật đầu nói :

- Phải, hài nhi đúng là đang nghĩ như vậy.

Chu Tứ Nương xa vắng nói :

- Bây giờ nói ra có lẽ các ngươi sẽ phải hiểu ra.

Chu Thắng Nam, Chu Á Nam hơi ngơ ngác, Chu Tứ Nương nghiêm mặt nói :

- Khi một nữ nhân yêu một nam nhân thì không có bất cứ một sức mạnh nào có thể ngăn trở được.

Tiếp đó lại nói :

- Lúc đó, ta đối với Vân Trung Hạc cũng vậy mới có dũng khí sống tiếp, ta hy vọng sẽ tìm được một cơ hội để cứu thoát Vân Trung Hạc.

Chu Á Nam hỏi tiếp :

- Sau đó có cứu được Vân Trung Hạc không?

Chu Tứ Nương nói :

- Sau này Vân Trung Hạc thoát được nhưng không phải do ta cứu.

Chu Á Nam hỏi :

- Vậy thì thoát ra thế nào?

Chu Tứ Nương thở dài nói :

- Không biết nữa, bây giờ sẽ nói đến thảm biến ở Ỷ Thúy lầu mười sáu năm trước.

Tứ nương dừng lời, trầm tư một lát rồi hai mắt lệ tuôn nói :

- Ta cũng không biết Vân Trung Hạc đã thoát ngục như thế nào nữa? Cũng không biết Vân Trung Hạc làm thế nào mới hỏi thăm được ta mà đến được Vô Địch bảo. Vân Trung Hạc vào một buổi tối đi vào Ỷ Thúy lầu nơi ta ở, tình huống này đối với ta quả thật bất ngờ. Thật là sự kinh ngạc và nỗi vui mừng lẫn lộn. Nhưng bất hạnh là đúng vào lúc này Thuần Vu Khôn cũng tiến vào phòng, lão tặc đó không nói một lời nào liền khống chế Vân Trung Hạc.

Chu Tứ Nương nghiến răng nói tiếp :

- Lão tặc đó làm nhục ta ngay trước mặt Vân Trung Hạc, sau đó lại giết Vân Trung Hạc ngay trước mặt ta. Cảnh máu đổ đó đến nay nghĩ lại ta vẫn còn căm hận, muốn nghiền xương thiêu cháy Thuần Vu Khôn đi.

Chu Thắng Nam hỏi tiếp :

- Nương mẫu, có một người nương mẫu quên nhắc đến tăm tích của y.

Chu Tứ Nương ngơ ngác :

- Ai?

Chu Thắng Nam lặng lẽ nói :

- Đó chính là Công Tôn Thái mà nương mẫu cấm hài nhi gọi là phụ thân.

Chu Tứ Nương hừm một tiếng nói :

- Tăm tích của y ta không biết.

Chu Thắng Nam nhíu mày nói :

- Nếu không có gì bất ngờ thì y chắc phải còn sống?

Chu Tứ Nương lại hừm một tiếng nói :

- Rất có thể.

Tiếp đó lại nghiến răng nói :

- Nếu y đã sớm chết thì đó là hạnh vận của y, nếu không thì ta sẽ không tha cho y.

Chu Thắng Nam vẻ mặt đau khổ nói :

- Nương mẫu, câu chuyện xưa nhiều năm trước, nương mẫu hà tất...

Chu Tứ Nương nghiến răng nói :

- Khổ nạn chịu đựng xưa kia không lúc nào là không giày vò day dứt ta, cho dù trôi qua một trăm năm nữa trong ấn tượng của ta thì chuyện cũ vẫn luôn như mới.

Chu Á Nam đổi sang vấn đề khác :

- Nương mẫu, về sau rời bỏ Vô Địch bảo như thế nào?

Chu Tứ Nương thở dài nói :

- Chuyện này nói ra thì dài lắm...

(Chuyện liên quan đến Chu Tứ Nương rời bỏ Vô Địch bảo, trước đây Thủy Ngân Cô đã từng kể cho Lữ Chính Anh nghe, ở đây không nhắc lại nữa).

Sau khi Chu Tứ Nương đã kể lại chuyện rời bỏ Vô Địch bảo như thế nào, Chu Á Nam liền thở dài nói :

- Chẳng trách nào nương mẫu đối xử tốt với Đại Hoàng, Tiểu Hoàng như vậy, hóa ra cái mạng của nhà ta đều do Đại Hoàng cứu cả.

Chu Tứ Nương gật đầu nói :

- Phải! Vì vậy đối với Đại Hoàng, Tiểu Hoàng hai ngươi ngày đêm phải đặc biệt yêu thương chăm sóc chúng.

Chu Thắng Nam, Chu Á Nam cùng gật đầu nói :

- Hài nhi nhớ ạ!

Tiếp đó Chu Á Nam lại nhíu mày hỏi :

- Nương mẫu, bây giờ thì phải nói đến phụ thân của hài nhi chớ?

Chu Tứ Nương gật đầu nói :

- Phụ thân của ngươi thì ngươi đã gặp rồi.

Câu nói này không những khiến cho Chu Á Nam mà ngay cả Chu Thắng Nam cũng phải ngơ ngác :

- Ai thế?

Chu Tứ Nương nhíu mày nhìn Chu Á Nam nói :

- A đầu, còn nhớ lão hòa thượng ở cánh mũi bên trái có một nốt ruồi đen đã từng giúp ngươi ở Bảo Khánh phủ không?

Chu Á Nam hơi thất hồn lạc phách lẩm bẩm :

- Hòa thượng đó là phụ thân của hài nhi sao?

Chu Tứ Nương gật đầu nói :

- Theo tình huống mà ngươi miêu tả thì chắc chắn là không sai.

Chu Á Nam hỏi tiếp :

- Người đó làm thế nào mà nhận ra hài nhi?

Chu Tứ Nương nói :

- Điều này rất dễ giải thích, thứ nhất tại vì ngươi là thứ nữ của Chu Tứ Nương ta, người đó có thể tưởng tượng ra được, thứ hai diện mạo của ngươi lại rất giống ta, chỉ có cái cằm nhọn mà hơi vểnh lên thì hoàn toàn giống như người đó, chỉ cần người hữu tâm nhìn là có thể biết ngay lai lịch của ngươi.

Chu Á Nam nhíu mày tự nói :

- Không sai, cái cằm của người đó nhọn mà hơi vểnh lên...

Tiếp đó lại nhíu mày hỏi :

- Nương mẫu, phụ thân của hài nhi không phải là người xấu chứ?

Chu Tứ Nương thở dài nói :

- Nếu ta gặp được một nửa nam nhân tương đối có tính người thôi thì ta đã không trở thành một con người đầy thiên kiến như thế này.

Chu Á Nam gượng cười nói :

- Nhưng lão gia đó bây giờ xem ra lại rất hiền từ.

Chu Tứ Nương nghiến răng nói :

- Nhưng lúc đó y lại có biểu hiện như giống súc sinh.

Chu Á Nam nhíu mày nói :

- Nương mẫu, năm đó hai người làm thế nào quen nhau, sao lại chia tay nhau?

Chu Tứ Nương trầm tư nói :

- Lúc đó ta dẫn tỷ tỷ ngươi và Đại Hoàng, hai người một thú đi đến một sơn khu hoang vắng...

Chu Á Nam hỏi :

- Tại sao vậy?

Chu Tứ Nương thở dài nói :

- Để trốn tránh sự truy đuổi của Thuần Vu Khôn!

Tiếp đó lại trầm tư nói :

- Một ngày nọ, Đại Hoàng đã cứu thoát một nam nhân ra khỏi nguy hiểm...

Chu Á Nam cắt lời nói :

- Nam nhân được cứu đó chính là phụ thân của hài nhi?

Chu Tứ Nương gật đầu nói :

- Phải, ta và Đại Hoàng cứu mạng y, chăm sóc y ở trong sơn động khoảng một tháng, tự lành vết thương.

Tứ nương dừng lời, đưa mắt nhìn hai ái nữ gượng cười nói :

- Các ngươi đoán xem lão tặc đó báo đáp ta như thế nào?

Chu Thắng Nam lãnh đạm hỏi :

- Y lại làm nhục nương mẫu phải không?

- Phải!

Chu Tứ Nương thở dài nói :

- Khi vết thương của hắn sắp lành, lúc vừa có thể hoạt động được thì liền thừa cơ hội lúc ta ngủ say đã làm nhục ta, lại còn cướp đi gần như toàn bộ kim ngân châu báu mà ta mang theo bên người rồi bỏ đi.

- Đồ đáng chết!

Chu Thắng Nam căm hận nói :

- Lúc đó, tại sao không kêu Đại Hoàng giết y đi?

Chu Tứ Nương gượng cười nói :

- Y thừa cơ lúc Đại Hoàng đã đi ra ngoài mà hạ thủ ta.

Chu Á Nam thở dài nói :

- Về sau hai người không gặp mặt nữa hay sao?

Chu Tứ Nương nghiến răng nói :

- Nếu gặp mặt nhau thì y đã không còn sống đến ngày nay.

Chu Á Nam đau khổ nói :

- Nương, bây giờ nương mẫu vẫn còn muốn giết y không?

Chu Tứ Nương nghiến răng nói :

- Tại sao ta lại tha cho hắn chứ? Ngươi không nghĩ đến trong hoàn cảnh như thế, ta mang thai ngươi và sinh hạ ngươi, ta chịu bao đau khổ... không!

- Chịu khổ, hai chữ quả thật không thể biểu đạt tình cảm lúc đó, phải nói là trải qua sinh tử nhục nhằn mới đúng, nếu không có cái thứ vô lương tâm bệnh hoạn điên cuồng đó thì ta sao lại chịu bao khổ nạn chứ.

Chu Á Nam tuôn lệ không nói gì.

Chu Tứ Nương lại thở dài nói :

- Trong thời gian đó may mà có Đại Hoàng ân cần chăm sóc ta, nếu không có sự chăm sóc của Đại Hoàng và sau đó tìm tới Thiên Tâm cốc động thiên phúc địa thì ba mẫu nữ ta đã sớm chôn thân nơi hoang sơn rồi.

Chu Thắng Nam hỏi :

- Hóa ra Thiên Tâm cốc là do Đại Hoàng phát hiện ư?

Chu Tứ Nương gượng cười nói :

- Nếu không phải là Đại Hoàng phát hiện thì một nữ nhân yếu đuối như ta làm sao có thể phát hiện ra một nơi thiên hiểm như vậy?

Chu Thắng Nam thở dài nói :

- Đại Hoàng phải xem là đại ân nhân của cả nhà ta.

Chu Tứ Nương nghiêm mặt nói :

- Hai ngươi thấy ta có bao giờ đối đãi hai mẫu tử Đại Hoàng như dị loại chưa?

Chu Thắng Nam mỉm cười nói :

- Tiểu nhi và muội muội tuân thủ lời giáo huấn của nương mẫu, không xem mẫu tử Đại Hoàng là dị loại.

Tiếp đó lại nhíu mày hỏi :

- Nương mẫu, còn những con đại khuyển ở đâu mà có vậy?

Chu Tứ Nương nói :

- Đó là mua lại từ tay của mấy dị nhân ở biên cương, ban đầu là một đực, một cái sau này dần dần sinh sản đông lên!

Dứt lời lại thở dài nói :

- Bây giờ các ngươi đã biết tai họa mà ta chịu đựng xưa kia thì không bất mãn với cá tính thiên kiến của ta nữa chứ?

Chu Thắng Nam cười tươi nói :

- Nương mẫu, xưa nay tiểu nhi chưa bao giờ như vậy cả!

Chu Tứ Nương nhíu mày nhìn Chu Á Nam hỏi :

- Còn ngươi?

Chu Á Nam sắc mặt đau khổ nói :

- Nương... tiểu nhi cảm thấy chuyện đã xảy ra, có báo phục cũng không cứu vãn được...

Chu Tứ Nương cắt lời cười nhạt nói :

- Nhưng có thể trút bỏ nỗi phẫn hận trong lòng ta.

Chu Á Nam khẩn cầu nói :

- Nếu nương mẫu có thể khoan thứ cho bọn họ thì so với trừng phạt hay giết bọn họ thì càng có hiệu quả cao hơn.

Chu Tứ Nương đôi mắt xa vắng nghĩ ngợi, rất lâu mới cười nhạt hừ một tiếng nói :

- Ngươi quả thật là đứa nữ nhi tốt của ta...

Do cá tính giữa mẫu tử không thể điều hòa, khiến cho kết quả nghị luận của cả nhà không vui vẻ lắm.

Nhưng cơ hồ cũng trong lúc này ở phe Vô Địch bảo cũng xảy ra những chuyện không vui.

Đó là lúc Hô Diên Kỳ, Thuần Vu Khôn cùng thiểu số bọn ma đầu mở một hội nghị bí mật xong. Lúc này mọi người đã bỏ về, Hô Diên Kỳ đang một mình ngồi trầm tư trong giây lát, đột nhiên trên khuôn mặt già nua nở một nụ cười bí hiểm, nhìn ra ngoài cửa sổ điềm nhiên cười hỏi :

- Bằng hữu, mục đích muốn nghe trộm điều cơ mật xem như là đạt rồi, sao không đàng hoàng thoải mái vào đây ngồi một chút.

Nhưng ngoài cửa sổ vẫn lặng yên không có tiếng cười.

Hô Diên Kỳ cười nhạt nói :

- Sao? Có can đảm thâm nhập Vô Địch bảo thám mật lại không dám công khai xuất hiện hay sao!

Ngoài cửa sổ vẫn không hề có bất cứ một phản ứng nào, chỉ có ngọn gió tây bắc thổi mạnh làm cánh cửa sổ đập vang rắc rắc.

Hô Diên Kỳ hơi trầm tư, đột nhiên nhướng mày lao đến mở tung cửa sổ ra rồi phóng ra ngoài.

Trên mặt đất lúc này tuyết đã phủ dày bốn năm tấc. Nhưng y cúi người xuống xem xét kỹ, trên mặt đất không có một chút vết tích gì cả.

Tình huống này khiến cho Hô Diên Kỳ không khỏi băn khoăn ngơ ngác, một lát sau mới tự nhủ nói :

- Nếu không phải thần kinh ta quá nhạy cảm mà lầm lẫn, còn thì kẻ này khinh công cao đến mức đáng sợ...

Đúng lúc này, có một bóng người lướt đi nơi xa xa, Hô Diên Kỳ liền quát hỏi :

- Ai đó?

- Thủy Tương Vân đây.

Tiếp đó, Thủy Tương Vân liền quay người lướt tới bên Hô Diên Kỳ, cúi người chào nói :

- Chào lão gia!

Hô Diên Kỳ tay vuốt chòm râu, mỉm cười nói :

- Được, được! Ngươi đi đâu đó?

Thủy Tương Vân cung kính đáp :

- Đêm nay đến phiên trực của Tương Vân, bây giờ đang đến Thần Cơ đường báo cáo.

Lúc này, Hô Diên Kỳ đã chậm rãi bước đến gần nàng, đôi mắt mơ mơ màng màng quét nhìn khắp toàn thân nàng, rồi gian tà cười nói :

- Nhóc con thay đổi nhanh lắm, bây giờ đã trở thành một quả táo chín rực rồi!

Lời nói này không chút khoa trương.

Thủy Tương Vân tuy mới không quá mười lăm, so với Chu Á Nam chỉ lớn hơn một tháng, luận về tư sắc thì kém Chu Á Nam, luận về võ công thì càng sai kém xa nhưng so với Chu Á Nam thì nàng phát dục sớm hơn, nên nhìn có vẻ trưởng thành hơn.

Có lẽ Thủy Tương Vân đã nhìn thấy ý gian tà trong đôi mắt của Hô Diên Kỳ nên liền quyết đoán kịp thời phi thân vọt đi, vừa nói :

- Lão gia, Tương Vân cáo từ...

Nhưng Thủy Tương Vân mới vọt đi không tới một trượng thì Hô Diên Kỳ đã xuất chiêu dùng Đại Tiếp Dẫn thần công vọt lên không chụp bắt Thủy Tương Vân lại, rồi nhìn xoáy vào mặt nàng cười gian tà nói :

- Tiểu bảo bối đừng sợ, lão gia rất là luyến hương tiếc ngọc.

Thủy Tương Vân thất sắc bật lùi một bước nói :

- Lão gia, Tương Vân còn phải... phải đi Thần Cơ đường...

Hô Diên Kỳ cắt lời cười nói :

- Hãy theo yêu cầu của ta trước đã, còn về Thần Cơ đường ta sẽ phái người đi.

Thủy Tương Vân run run giọng nói :

- Không... Không được...

Đang nói nàng thoái lui ra sau một bước nữa.

Nhưng nàng lui một bước thì Hô Diên Kỳ lại tiến hai bước, đưa tay ôm lấy eo của nàng cười gian tà nói :

- Được mà... được mà... lời của ta là mệnh lệnh, không ai dám phản đối đâu.

Nói xong, liền xốc Thủy Tương Vân lên đi vào phòng, Thủy Tương Vân hoảng sợ, hai chân đạp lung tung, hai tay cùng giãy giụa vùng vẫy cố thoát nhưng nàng vẫn còn ý thức cố ý thét lớn lên :

- Cứu mạng!

Hô Diên Kỳ vác nàng vào phòng rồi, đóng chặt cửa phòng lại rồi ném Thủy Tương Vân lên giường nói :

- Tiểu a đầu đừng có lộn xộn, ở Vô Địch bảo này ai dám phá hoại chuyện của ta chứ?

Thủy Tương Vân thoát không thể thoát được, đánh cũng không thể đánh lại, lúc đó nàng cũng hiểu rõ sẽ không có ai đến cứu nàng cả, trong sự tuyệt vọng nàng đành phải cầu khẩn van xin :

- Lão gia, Tương Vân chính là tôn nữ nhi của lão gia!

Hô Diên Kỳ cười gian tà nói :

- Tiểu bảo bối, ngươi không phải là không biết, theo quan niệm của ta chỉ có nam nhân và nữ nhân, ta bất kể danh phận gì, bây giờ ta là nam nhân ngươi là nữ nhân hiểu chưa?

Tiếp đó lại nói :

- Tiểu bảo bối, ta mong ngươi ngoan cho một tí, nếu không ta sẽ điểm huyệt đạo của ngươi, như thế không có lợi gì cho ngươi đâu!

Với tình cảnh cầu sống không được, cầu chết không xong nàng đã tính chuyện bất chấp tất cả bằng mọi giá.

Sắc mặt Thủy Tương Vân trở nên xám xanh, nghiến răng trợn mắt nộ quát :

- Lão nô tài, ta thật không ngờ ngươi lại không bằng loài cầm thú.

Hô Diên Kỳ bật cười ha hả nói :

- A đầu, ngươi quả thật còn non nớt quá, người và cầm thú vốn không khác nhau mấy, thế nhưng con người hơn cầm thú ở bộ y phục che cái xấu xí và những lời giả dối thị phi mà thôi.

Nói xong y đã bắt đầu cởi bỏ y phục của mình ra, gằn giọng nói :

- A đầu, người đừng có ý nghĩ muốn tìm cái chết... hì hì... nhỏ tuổi như thế này ngay mùi vị nhân sinh còn chưa nếm qua, nếu chết như vậy há không...

Y còn chưa nói dứt hết câu, bỗng rít giọng quát lớn :

- Ai đó?

Ngoài cửa sổ vang lên một giọng nói âm u lạnh lẽo :

- Ta là Trực Nhật Thiên Tào xem xét thiện ác chốn nhân gian.

Thủy Tương Vân vốn đã tính cắn lưỡi tự sát rồi, nhưng tình hình thay đổi lúc này bất giác khiến cho nàng trong lòng sinh ra một chút hy vọng.

Hô Diên Kỳ quả là một kẻ trầm tịnh, y vẫn ung dung mặc lại quần áo rồi mới cười nhạt nói :

- Kẻ vừa rồi ở ngoài cửa sổ nghe trộm cơ mật có phải là ngươi không?

Nói xong y vẫn chậm rãi quay người lại thì thấy ngoài cửa sổ đang đứng một vị bạch y quái nhân, toàn thân đều bao phủ vải trắng chỉ chừa lại đôi mắt.

Thế nhưng, chỉ đôi mắt sáng quắc đó cũng đủ khiến cho Hô Diên Kỳ không lạnh mà phát run.

Tại vì đôi mắt đó không những trong lúc chớp thần quang sáng quắc, mà còn lóe lục quang giống như đôi mắt mèo vậy.

Bạch y quái nhân lạnh lùng nói :

- Phải!

Hô Diên Kỳ hừ lên một tiếng nói :

- Cái gan của ngươi quả không nhỏ.

Bạch y quái nhân nói :

- Cái đó chả đáng gì cả, có lẽ ngươi cho rằng nơi đây là long đàm hổ huyệt, nhưng trong mắt ta cao lắm cũng chỉ là một cái hang chuột mà thôi.

Hô Diên Kỳ lạnh lùng cười nói :

- Bọn ta không cần đấu võ mồm, hãy phân cao thấp xem!

Bạch y quái nhân gật đầu nói :

- Như thế đúng hợp ý ta!

Hô Diên Kỳ nhíu mày nói :

- Ngươi đến đây là để cứu a đầu này sao?

Bạch y quái nhân gật đầu nói :

- Không sai!

Tiếp đó lại điềm nhiên cười nói :

- Ngươi tốt hơn hãy kêu thêm vài trợ thủ nữa đi!

Hô Diên Kỳ hừm một tiếng nói :

- Nếu cần thiết ta sẽ kêu, nhưng lúc này vẫn còn chưa cần thiết.

Bạch y quái nhân cười nói :

- Vậy thì ngươi sẽ hối hận không kịp đâu.

- Không bao giờ!

Hô Diên Kỳ mỉm cười nói :

- Ta đây xưa nay không hề bị khiêu khích, ta chỉ tạm thời không kêu trợ thủ, ngươi hiểu không?

Bạch y quái nhân tựa hồ ngơ ngác nói :

- Ngươi thật không hổ là một con hồ ly già!

Hô Diên Kỳ cười nói :

- Lời nói này không quá lắm đâu!

Bạch y quái nhân nói :

- Đã muốn dùng hành động phân cao thấp sao ngươi còn chưa ra đây?

Hô Diên Kỳ nói :

- Ý của ta là muốn ngươi động thủ trước đó.

- Đợi ta động thủ trước?

Bạch y quái nhân cười nói :

- Như thế ngươi không phải chịu thiệt thòi lắm sao?

Hô Diên Kỳ thờ ơ nói :

- Bất cứ chuyện gì giữa hai phe tóm lại có một phe phải chịu thiệt, thế nhưng ta không để ý đến chuyện đó.

Tiếp đó lại nhíu mày cười hỏi :

- Ngươi không phải là vì giải cứu a đầu này mà đến đây hay sao?

Bạch y quái nhân hừ một tiếng nói :

- Bớt lời đi!

Hô Diên Kỳ cười cười nói :

- Không phải là lắm lời đâu, ý của ta là ngươi đã đến đây là để giải cứu cho a đầu này. Vậy thì bọn ta sẽ dùng a đầu này để làm mục tiêu thương lượng.

Bạch y quái nhân hơi ngơ ngác nói :

- Ngươi hãy nói rõ ra.

Hô Diên Kỳ mỉm cười nói :

- Cách thức rất đơn giản, ta đứng bất động ở đây chỉ cần ngươi cứu được a đầu này đi thì không những ta không gọi trợ thủ mà còn sẽ tự mình cung kính tiễn ngươi ra khỏi bảo.

Bạch y quái nhân nói :

- Ngươi thật hào phóng lắm!

Hô Diên Kỳ bật cười ha hả nói :

- Phải, ta đây đã nổi tiếng hào phóng lâu rồi, chỉ cần là bằng hữu ngay thê tử ta cũng có thể sẵn sàng mang ra đãi khách.

Bạch y quái nhân hừ một tiếng nói :

- Vì vậy hai sư đồ ngươi mới dùng chung một phu nhân.

Hô Diên Kỳ cười nói :

- Hai sư đồ ta cái gì cũng dùng chung cả, không phân biệt này nọ.

Nói xong liền hơi ngơ ngác nói :

- Ngươi biết không ít chuyện đấy!

Bạch y quái nhân thờ ơ nói :

- Cũng chẳng qua một chút này mà thôi.

Hô Diên Kỳ cười hỏi :

- Sao ngươi còn chưa hạ thủ đi?

Bạch y quái nhân ừm một tiếng nói :

- Vừa rồi ngươi nói đứng bất động ở đó là có ý gì?

Hô Diên Kỳ mỉm cười nói :

- Ý của ta là ta không rời khỏi căn phòng này, nhìn ngươi cứu người đi mà không ngăn cản.

Bạch y quái nhân hừm một tiếng nói :

- Đây quả thật là một vấn đề khó khăn.

Hô Diên Kỳ cười nhạt nói :

- Thế gian nào có một chuyện dễ dàng như thế!

Bạch y quái nhân nói :

- Được, ngươi để ta suy nghĩ một chút.

Hô Diên Kỳ gật đầu cười nói :

- Được, chuyện đã quyết định như vậy, ngươi nếu trong phút chốc nữa mà không hành động thì ta sẽ kêu người lại hầu hạ ngươi đó.

Hô Diên Kỳ là một lão ma đầu thật là gian hoạt, địch thủ đã tiến sát đến cửa sổ y ngay ra tay thử tài cao thấp của đối phương cũng không thèm.

Đương nhiên y quyết chắc đối phương chính là nghe trộm hội nghị cơ mật của bọn y vừa rồi.

Từ hành động của đối phương, và từ hiện tượng lưu lại vết chân trên tuyết thì y biết rõ đối phương có trình độ võ công hơn người. Hô Diên Kỳ đã chọn lựa thái độ dùng bất biến ứng vạn biến, nhưng bạch y quái nhân đã có tính toán của riêng bản thân mình.

Nguyên bạch y quái nhân không chỉ đến một mình, mà ngoài ra còn có một đồng môn hóa trang giống như y đang đứng đối mặt với Thủy Ngân Cô ở một góc của tiểu hoa viên.

Rõ ràng là tiếng kêu cứu vừa rồi của Thủy Tương Vân đã làm kinh động không ít người của Vô Địch bảo, mà Thủy Ngân Cô là một.

Thế nhưng, tiếng kêu cứu là của nữ nhân, hơn nữa lại phát ra từ căn phòng của Hô Diên Kỳ vô thượng quyền uy nên không hẹn mà tất cả đều nở nụ cười hiểu ý rồi giải tán đi.

Duy nhất chỉ còn lại Thủy Ngân Cô.

Nhưng Ngân Cô ngoại trừ đứng ngây người ra đó, cảm thấy lòng như lửa đốt còn thì cũng chẳng dám khinh cử vọng động.

Đương nhiên Ngân Cô hiểu rất rõ với võ công của mình muốn cứu người từ tay của Hô Diên Kỳ thì rõ là một điều mộng tưởng.

Hơn nữa chỉ cần có hành động gì rất có thể cùng mất đi hai tính mạng.

Nhưng nếu tạm thời nhẫn nhịn thì nghĩa nữ của Ngân Cô cố nhiên khó tránh bị làm nhục, nhưng có thể còn giữ được cái thân hữu dụng phụ tá trợ lực cho Lữ Chính Anh, sau này còn có hy vọng rửa hận.

Vì vậy sau khi cân nhắc lợi hại nặng nhẹ Thủy Ngân Cô liền nhẫn nại, nhưng đối với sự nhẫn nại này thì nỗi thống khổ trong lòng quả thật là khôn lường.

Lúc Ngân Cô đang nghiến răng chịu đựng, thân thể đang run lên thì bên tai nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ mà rõ ràng :

- Xin Thủy tiền bối trầm khí.

Dứt lời liền có một bóng người, một bạch y quái nhân đã xuất hiện trước mặt.

Thủy Ngân Cô ngơ ngác truyền âm hỏi :

- Các hạ là...

Không biết bạch y quái nhân nói gì mà Thủy Ngân Cô nét mặt rạng rỡ lên, há hốc miệng, mắt lóe sáng, nếu bạch y quái nhân đó không nhanh tay ngăn chặn thì rất có thể Ngân Cô đã kêu lên tiếng kinh ngạc.

Tiếp đó hai người này dùng chân khí truyền âm nói chuyện với nhau.

Lúc bạch y quái nhân bên cửa sổ và Hô Diên Kỳ đang tranh luận với nhau thì hai vị phía này đã lặng lẽ bỏ đi.

Trong lúc này người cảm thấy sốt ruột nhất là Thủy Tương Vân.

Cho dù nàng đã tránh được mối nguy cơ bị làm nhục, nhưng vị cứu tinh đến đúng lúc này có thể cứu nàng thoát hiểm được hay không thì không ai có thể bảo đảm được cả.

Hơn nữa nàng cũng có một trình độ võ công không kém cỏi, huyệt đạo lại không bị khống chế, hành động hoàn toàn tự do nhưng trước mặt Hô Diên Kỳ lúc này lại như con chuột trước linh miêu, cho dù trong lòng muốn thoát đi cũng không dám nhúc nhích gì.

Trong lúc nàng đang sốt ruột vô cùng, không biết phải làm thế nào thì rầm một tiếng, bức tường sau lưng vỡ đổ một lỗ hổng, tiếp đó bên ngoài vang lên tiếng kêu thúc giục của Thủy Ngân Cô :

- Tương Vân, mau thoát ra!

Thủy Tương Vân vừa kinh ngạc, vừa vui mừng lập tức dùng chiêu Xảo Yến Xuyên Liên phóng ra bên ngoài qua lỗ hổng tường đổ.

Nguyên là gian phòng của Hô Diên Kỳ là một nơi nhỏ và độc lập. Trước sau đều là hoa viên vì vậy Thủy Tương Vân phi thân phóng ra ngoài là lọt ngay vào trong hoa viên.

Ngay sau đó thân hình còn chưa đứng yên thì Thủy Ngân Cô đã kéo tay quát lên :

- Đi mau!

Dứt lời, hai bóng người đã lại tung người lên, lẩn vào trong gió tuyết mù trời.

Diễn biến trong nháy mắt này không những quá bất ngờ mà cũng quá nhanh, nhanh đến nỗi cao thủ hàng đầu võ công cao như Hô Diên Kỳ cũng ngăn trở không kịp.

Sau lúc ngẩn người ra, Hô Diên Kỳ liền nộ quát một tiếng lao qua lỗ hổng tường đổ đuổi theo thì đụng ngay một luồng chưởng phong phủ đầu kích tới, đồng thời một tiếng thét vang lên :

- Lão tặc, hãy lãnh chưởng này!

Hô Diên Kỳ từ tiếng nói nhận ra đây không phải là Thủy Ngân Cô. Hơn nữa với công lực của Thủy Ngân Cô thì không thể phát ra chưởng lực bổ không cấp kình như vậy.

Nhưng Hô Diên Kỳ lúc này đã không còn kịp phân biệt đối phương là ai, trong lòng vừa lo vừa tức, thân hình vẫn lao về phía trước chiêu thức bất biến, song chưởng dùng tám thành công lực dũng mãnh tung ra chống đỡ.

Rầm một tiếng vang lên thì thấy một bóng bạch y như một mũi tên buông khỏi dây cung lao đi trong bóng đêm, đồng thời một tiếng cười vang lên :

- Đa tạ thuận phong tương tống...

Tình huống này bất giác khiến cho Hô Diên Kỳ ngơ ngác :

- Hóa ra là một nữ nhân...

Thì, nghe một tiếng nói âm u lạnh lẽo vang lên sau lưng :

- Không sai, đó chính là tiểu đồ.

Hô Diên Kỳ vội quay người lại, nhìn thấy bạch y quái nhân đứng bên cửa sổ lúc đầu đã đứng sau lưng cách y khoảng một trượng.

Hô Diên Kỳ nhìn thấy không khỏi ngơ ngác :

- Đó thật là đồ đệ của ngươi ư?

Bạch y quái nhân lạnh lùng nói :

- Tin hay không là do ngươi.

Hô Diên kỳ mỉm cười nói :

- Võ lâm bây giờ kẻ có thể tiếp được chưởng lực tám thành chân lực của lão phu thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, ta quyết không tin kẻ vừa rồi tiếp chưởng của ta lại là đồ đệ của ngươi.

Bạch y quái nhân cười nói :

- Miệng nói không tin, vậy ngươi có muốn thử không?

Hô Diên Kỳ hừ một tiếng nói :

- Ta sẽ thử.

Có lẽ tiếng rầm vừa rồi đã kinh động những người có nhiệm vụ trực ban tuần đêm gần đó, nên liền thấy hai hán tử võ trang ùn ùn chạy đến nói :

- Lão gia, xảy ra chuyện gì thế?

Hô Diên Kỳ xua xua tay nói :

- Không phải là chuyện của các ngươi, đi đi!

Hai hán tử võ trang cung kính ứng thanh một tiếng rồi đưa mắt nhìn bạch y quái nhân lại nhìn cái lỗ khuyết trên tường, vẻ mặt đầy nghi hoặc vội vã bỏ đi.

Bạch y quái nhân cười nói :

- Muốn thử thân thủ sẽ có nhiều cơ hội. Còn bây giờ ta nhắc ngươi một tiếng, ngươi phải kính cẩn tiễn ta xuất bảo.

Hô Diên Kỳ nộ quát :

- Tại sao?

- Chính lời ngươi nói vừa rồi.

Bạch y quái nhân cười nói :

- Vừa rồi ngươi không phải là đã nói chỉ cần ta có thể cứu a đầu được thì sẽ kính cẩn tiễn ta xuất bảo. Hơn nữa ta tin rằng chưa vượt qua thời hạn mà ngươi muốn.

Hô Diên Kỳ cười nhạt nói :

- May mà ngươi còn có ý nhắc đến.

Bạch y quái nhân cười nói :

- Tại sao ta không thể nhắc chứ?

Hô Diên Kỳ nộ quát hỏi :

- Vừa rồi theo quy định có nói rõ ngươi cần trợ thủ không chứ?

Bạch y quái nhân nói :

- Không, thế nhưng cũng chưa hề nói rõ là cấm không dùng trợ thủ!

Tiếp đó lại như tự nói :

- Ngươi không tiễn cũng không sao, bản thân ta đã có bản lĩnh vào thì cũng có bản lĩnh ra.

Hô Diên Kỳ cười nhạt một tiếng nói :

- E rằng không dễ như thế đâu!

Bạch y quái nhân cười nói :

- Ngươi nhất định muốn ta động thủ, cũng được...

Hô Diên Kỳ cắt lời nộ quát :

- Trước hết ta muốn xem ngươi là cái thứ gì!

Dứt lời liền xông vào bạch y quái nhân như mũi tên bắn.

Cái thế toàn thân xông đến đó bên ngoài mà nhìn trừ nhanh ra thì không có gì kỳ lạ cả, nhưng trong con mắt của đại hành gia thì khác, bạch y quái nhân không khỏi buột miệng khen ngợi :

- Thân thủ cao minh lắm!

Đang nói, thân hình nhanh nhẹn như con quay lẩn qua tránh lại khiến cho đòn tấn công như sấm sét của đối phương hụt vào hư không trong gang tấc, rồi bật cười ha hả nói :

- Bây giờ ngươi đã thấy ta là cái thứ gì rồi chứ?

Bình bình bình ba tiếng rung chuyển vang lên, Hô Diên Kỳ ngừng sự tiến kích lại ồ lên một tiếng nói :

- Ta hiểu ra rồi!

Ba chưởng dữ dội vừa rồi, kình khí vang dội, tuyết và đá sỏi tung văng, trong phạm vi một trượng như trải qua một trận pháo nổ, mặt đất như bị lột đi.

Còn về hai người trong cuộc, công xuất ba chưởng đã từ khoảng cách tiếp xúc ngắn ngủi ban đầu văng bật cách nhau hơn năm trượng.

Đồng thời người của Vô Địch bảo thấy chuyện huyên náo mà tụ lại càng lúc càng đông, ít ra cũng hơn một trăm người.

Thế nhưng những người này đều đứng xa xa mà nhìn, ngay thở cũng không dám thở mạnh.

Bạch y quái nhân cười hỏi :

- Ngươi hiểu ra điều gì hả?

Hô Diên Kỳ nhíu mày nói :

- Ngươi chính là sư phụ của Chu Quân Ngọc!

Bạch y quái nhân hỏi :

- Còn gì nữa?

- Còn nữa.

Hô Diên Kỳ nói :

- U Linh thân pháp, Thái Ất Quyền Canh, ngươi rõ ràng là cùng Chu Tứ Nương...

Rồi đột ngột tự động ngắt lời, chỉ chăm chăm nhìn phản ứng của đối phương.

Bạch y quái nhân hừ một tiếng nói :

- Còn Chu Tứ Nương thế nào?

Hô Diên Kỳ hừ một tiếng :

- Hai ta hiểu nhau là được rồi.

Bạch y quái nhân bỗng chuyển sang vấn đề khác :

- Hô Diên Kỳ, bây giờ trước mặt đồ tử, đồ tôn của ngươi hãy trả lời ta một câu. Lời ngươi nói có tính tới hay không?

Hô Diên Kỳ ngơ ngác :

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

Bạch y quái nhân nói :

- Ý của ta là ngươi nên giữ lời, kính cẩn tiễn ta xuất bảo.

Lúc này bạch y quái nhân đã bỏ đi trước, nay đột nhiên xuất hiện lại, cười hỏi :

- Sư phụ sao lại còn chưa đi?

Bạch y quái nhân được gọi là sư phụ đó cười nói :

- Ta đang đợi Hô Diên lão gia đây kính cẩn tiễn ta về!

Không đợi đối phương trả lời, lại lập tức hỏi :

- A đầu đó thế nào rồi?

Bạch y quái nhân đến sau này nói :

- Tiểu tử đã hộ tống bọn họ đến nơi an toàn.

Bạch y quái nhân đến trước múa tay nói :

- Được! Đồ nhi giỏi lắm, hãy đi trước đi!

Bạch y quái nhân đến sau cười nói :

- Không! Sư phụ, bọn ta cùng đi thì tốt hơn.

Bạch y quái nhân đến trước cười nói :

- Thế nào? Ngươi còn sợ bọn chúng sẽ cầm giữ ta lại sao?

Bạch y quái nhân đến sau gật gật đầu nói :

- Bọn người bụng dạ xấu xa này khó tránh không ỷ vào người đông thế lớn mà nuốt lời.

Bạch y quái nhân đến trước bật cười ha hả nói :

- Nếu thật như thế thì ngươi ở đây cũng chẳng giúp gì được cho ta, hơn nữa lại còn có thể phải phân thân chiếu cố hơn nữa.

Bạch y quái nhân đến sau nói :

- Sư phụ, sao lại xem thường tiểu tử đến thế, vửa rồi tiểu tử đã đấu một chưởng với tên này, lão già đó cũng chẳng qua đến thế mà thôi.

Hô Diên Kỳ liền nộ quát :

- Câm mồm!

Bạch y quái nhân đến sau vội nói :

- Ngươi nếu bất phục, bọn ta lại thử lại, không cần phải trợn mắt la quát như thế.

Hô Diên Kỳ hừ một tiếng nói :

- Lão phu thân thế thế nào, há có thể cùng tranh chấp hơn thua với kẻ hậu sinh tiểu bối của ngươi hay sao?

Bạch y quái nhân đến sau hừ một tiếng nói :

- Ngươi đừng khinh thường hậu sinh tiểu bối, đối với hạng người như ngươi ta thật không xem ra gì cả đâu!

Hô Diên Kỳ tức giận xanh xám cả mặt.

- Bạch y quái nhân đến trước nói :

Ngươi thật mau quên, mới vừa nói không tranh chấp hơn thua với hậu sinh tiểu bối mà đã quên ngay rồi.

Hô Diên Kỳ cười nhạt nói :

- Ngươi dạy đồ đệ hay lắm!

- Đa tạ quá khen!

Bạch y quái nhân đến trước nhíu mày nói :

- Ngươi thực hiện lời nói của mình chứ? Hay là muốn sư đồ bọn ta mạnh tay hả?

Hô Diên Kỳ hơi trầm tư, khẽ thở dài nói :

- Ngươi lợi hại lắm, đêm nay ta không thể không tha cho các ngươi.

Tiếp đó xua xua tay nói :

- Các ngươi đi đi, lần sau mà gặp sẽ không có chuyện dễ dãi như thế này nữa đâu.

Bạch y quái nhân đến trước bật cười ha hả nói :

- Đây cũng chính là lời ta muốn nói, không ngờ ngươi đã nói trước.

Dứt lời quay đầu về phía bạch y quái nhân đến sau gằn giọng quát :

- Bọn ta đi thôi!

Ngay sau đó trong bóng đêm dày đặc hai bóng trắng như chim nhạn vút đi.

Hô Diên kỳ vội vàng gằn giọng quát :

- Truyền lệnh không ngăn chặn...

Hai bạch y quái nhân đi rồi, người xung quanh cũng bỏ đi.

Hiện trường lúc này chỉ còn lại một mình Hô Diên Kỳ như bức tường gỗ đứng thẳng đơ trong gió tuyết mù trời.

Rất lâu, rất lâu sau mới cất giọng quát :

- Người đâu! Đi mời Bảo chủ.

Một tiếng vang đáp lời :

- Hồi bẩm lão gia, Bảo chủ đã cung hầu trong hoa sảnh.

Ồ! Tiếp sau tiếng ồ này Hô Diên Kỳ đã vội vã quay về phòng của y.

* * * * *

Bình minh ngày hôm sau.

Lữ Chính Anh đang ở sân lớn của Vân Mộng biệt phủ, một mình ngắm nhìn cái thế giới trắng bạc đó, đang suy tư thì Tử Y thập nhị hiệu nữ kiếm sĩ trực ban cảnh vệ đột nhiên ùn ùn lao vào cửa lớn, hành lễ với Lữ Chính Anh nói :

- Báo cáo Sứ giả, ở ngoài cổng có một vị thanh niên muốn gặp Sứ giả.

Lữ Chính Anh ngơ ngác :

- Người thế nào?

Tử Y thập nhị hiệu cung kính nói :

- Y nói họ là Thủy.

Lữ Chính Anh ồ một tiếng nói :

- Mau mời y vào...

Nói xong bản thân Chính Anh cũng đi ra cửa.

Lữ Chính Anh trực giác cho rằng thanh niên họ Thủy đó chính là Thủy Tương Vân. Mà thực tế sự suy đoán của Chính Anh đích xác không sai.

Lúc Chính Anh dẫn Thủy Tương Vân đi vào tiểu khách sảnh trong nơi cư ngụ của mình thì Thủy Tương Vân đã đại lược kể cho Lữ Chính Anh sự cố xảy ra ở Vô Địch bảo đêm qua.

Sau khi hai người đã an tọa, Lữ Chính Anh mới hỏi :

- Di mẫu ta sao lại không đến?

Thủy Tương Vân trả lời :

- Nghĩa mẫu vốn muốn hộ tống tiểu muội đi. Nhưng bị ân sư ngăn lại, bản thân ân sư âm thầm hộ tống muội.

Lữ Chính Anh ngạc nhiên hỏi :

- Lệnh sư chính là bạch y quái nhân mà vừa rồi muội nói sao?

Thủy Tương Vân gật đầu nói :

- Đúng vậy!

Lữ Chính Anh hỏi tiếp :

- Hôm qua muội mới bái sư hay sao?

Thủy Tương Vân gật đầu cười nói :

- Phải!

Câu trả lời tuy rất ngắn gọn, nhưng thần sắc lại tỏ ra rất là hưng phấn.

Lữ Chính Anh cười nói :

- Vô tình gặp được một sư phụ công lực kỳ cao như thế, ta nên chúc mừng muội.

Thủy Tương Vân cười nói :

- Người chúc mừng là tiểu muội đây mới đúng!

Lữ Chính Anh ngơ ngác :

- Ý này phải hiểu thế nào?

Thủy Tương Vân mỉm cười hỏi ngược lại :

- Chính Anh huynh, huynh cho rằng bạch y quái nhân kia là ai?

Do mối quan hệ thân thuộc giữa Lữ Chính Anh và Thủy Ngân Cô, Thủy Tương Vân tuy là lần đầu tiên chính thức nói chuyện với Lữ Chính Anh, nhưng nàng kêu là “Chính Anh huynh” rất tự nhiên.

Lữ Chính Anh gượng cười nói :

- Ta không có bản lãnh tiên tri, làm sao biết được!

Thủy Tương Vân cười nói :

- Nói cho huynh nghe, đó chính là Chu Quân Ngọc tỷ tỷ.

Lữ Chính Anh thốt lên một tiếng kinh ngạc, Thủy Tương Vân mỉm cười nói :

- Bọn muội đều đang âm thầm vì cái tương lai Đệ ngũ bá của huynh...

Lữ Chính Anh vội vàng cắt lời quát lên :

- Im đi!

Thủy Tương Vân cười khiêm tốn nói :

- Chính Anh huynh, muội quả thật vui sướng quá mới hớ lời thế thôi!

Tiếp đó lại nói thêm :

- Nhưng những điều này đích xác là chuyện đáng chúc mừng huynh!

Lữ Chính Anh nhíu mày hỏi :

- Tương Vân, lệnh sư tóm lại là ai?

Thủy Tương Vân bí mật cười nói :

- Sau này huynh sẽ biết.

Lữ Chính Anh như chợt nhớ lại điều gì, ồ lên một tiếng nói :

- Vừa rồi muội nói lệnh sư hộ tống muội đến đây à?

- Phải.

- Vậy tại sao lão gia không đến?

Thủy Tương Vân nhíu mày trả lời :

- Điều này... muội cũng không biết, lão gia chỉ nói tạm thời vẫn chưa muốn gặp huynh.

Lữ Chính Anh trầm tư một lúc, mới nhíu mày hỏi :

- Tương Vân, lão gia là nam nhân hay là nữ nhân?

- Là nam nhân!

Thủy Tương Vân trả lời xong mới ngơ ngác hỏi :

- Sao lại hỏi như thế?

Lữ Chính Anh không trả lời, hỏi ngược lại :

- Lão gia niên kỷ bao nhiêu?

- Muội không nói cho huynh biết đâu!

- Tại sao?

Thủy Tương Vân cười nói :

- Để sau này sẽ tạo nên một niềm vui bất ngờ cho huynh!

Lữ Chính Anh cười hỏi :

- Đây là ý của muội sao?

Thủy Tương Vân trả lời :

- Cũng là ý của lão gia.

Lữ Chính Anh bối rối nhíu mày tự nhủ :

- Kỳ quái...

Chu Á Nam đột nhiên như một làn gió nhẹ lướt tới, cắt lời hỏi :

- Chuyện gì thế?

Lữ Chính Anh mỉm cười nói :

- Á Nam, muội lại rất đúng lúc, hãy nhìn vị khách này là ai?

Nói xong liền đưa tay chỉ Thủy Tương Vân.

Chu Á Nam hơi ngơ ngác, Thủy Tương Vân đã cúi người chào nói :

- Tiểu muội Thủy Tương Vân, đã gặp Chu tỷ tỷ.

Chu Á Nam thốt lên :

- Hóa ra là Thủy tỷ tỷ...

Lữ Chính Anh vội vàng nói :

- Hai người đều gọi nhau là tỷ tỷ, vậy ai mới thật là tỷ tỷ đây?

Chu Á Nam liền nói :

- Bọn ta hãy nói tuổi của mình ra, năm nay ta mười lăm tuổi.

Thủy Tương Vân cười nói :

- Ta cũng mười lăm.

Chu Á Nam nói :

- Ta sinh ngày mười ba tháng tám.

Thủy Tương Vân ngơ ngác :

- Ta sinh ngày mười hai tháng bảy, vậy lớn hơn Chu tiểu thư một tháng.

Chu Á Nam cười nói :

- Vậy gọi là tỷ tỷ không sai!

Dứt lời liền nhíu mày hỏi :

- Thủy tỷ tỷ mới sáng sớm đã vội đến, hẳn là đã xảy ra chuyện gì?

Lữ Chính Anh giành nói :

- Phải, chuyện lớn lắm...

Thủy Tương Vân cũng gật đầu nói :

- Hơn nữa, ta cũng phụng mệnh báo với lệnh đường.

Lữ Chính Anh ngơ ngác :

- Thế sao vừa rồi muội không nói?

Thủy Tương Vân gượng cười :

- Muội chỉ có một miệng, làm sao nói hai chuyện cùng lúc được chứ?

Chu Á Nam cười nhạt nói :

- Chính Anh, huynh đừng hỏi ngang nữa, hãy để Thủy tỷ tỷ nói thôi.

Thủy Tương Vân gật gật đầu :

- Chuyện là thế này...

Thế rồi nàng kể lại ngọn nguồn mọi chuyện vừa rồi kể với Lữ Chính Anh.

Chu Á Nam nghe xong liền cười nói :

- Thủy tỷ tỷ nhân họa đắc phúc, muội xin có lời chúc mừng!

Tiếp đó lại nhíu mày hỏi :

- Lệnh sư có thể dạy dỗ ra một đồ đệ thân thủ siêu tuyệt như Chu cô nương, vậy chắc hẳn là một kỳ nhân cái thế, nhưng không biết người trên kẻ dưới xưng hô như thế nào?

Thủy Tương Vân khiêm tốn cười nói :

- Á Nam muội muội, rất tiếc! Điều này ta phụng mệnh bảo mật.

Lữ Chính Anh cũng gượng cười nói :

- Vừa rồi ta cũng đụng phải một chiếc đinh cứng như thế!

Chu Á Nam nghiêm mặt nói :

- Đã phụng mệnh bảo mật, tiểu muội tất nhiên không tiện cầu hỏi nữa.

Thủy Tương Vân bí mật cười nói :

- Á Nam muội muội đừng lo lắng, không lâu nữa muội sẽ gặp sư phụ của ta, lão gia đối với muội rất ngưỡng mộ, hôm nay có lời nhắn cho muội đây!

- Có lời nhắn cho muội ư?

- Phải!

- Lão gia sao lại biết muội? Lại nhắn gì thế?

- Lão gia sao lại biết muội xin thứ cho ta tạm thời không trả lời, còn về lời nhắn thì rất là đơn giản, lão gia nói xin muội hãy phát huy ảnh hưởng thật nhiều với lệnh đường, bớt tạo sát nghiệp.

- Muội sẽ tận lực làm...

Chu Á Nam trả lời rất thoải mái nhưng không biết vì sao lại khẽ thở dài.

Lữ Chính Anh tất hiểu dụng ý của tiếng thở dài này của Á Nam, để tránh dẫn đến sự thương cảm nhiều cho Á Nam, Chính Anh đành phải vội vàng chuyển sang vấn đề khác :

- Tương Vân, muội nói rõ muốn gặp Lệnh chủ để làm gì được không?

Thủy Tương Vân nghiêm mặt nói :

- Đây là điều cơ mật lớn nhất, muội cần phải gặp Lệnh chủ mới nói.

Lữ Chính Anh đưa mắt nhìn Chu Á Nam hỏi :

- Á Nam, bây giờ có thể đi gặp Lệnh chủ được không?

Chu Á Nam gượng cười nói :

- Thủy tỷ tỷ phụng mệnh đến trình tin tức cho nương mẫu của muội, không phải là thời gian tiếp khách cũng phải tiếp!

Thủy Tương Vân vội nói :

- Không! Nếu Lệnh chủ đang lúc điều tức ta đợi một chút cũng không sao.

Chu Á Nam mỉm cười nói :

- Thủy tỷ tỷ đừng khách khí, nhị vị xin theo muội...

Dưới sự hướng dẫn của Chu Á Nam, bọn họ vượt qua vòng tường chia trong ngoài đi vào nội phủ.

Lúc đến trước phòng của Chu Tứ Nương, Chu Á Nam quay người lại nói nhỏ :

- Xin nhị vị đợi cho một chút để muội thông báo cho gia mẫu trước.

Á Nam chưa nói dứt lời, thì từ lầu hai đã vang lên tiếng nói của Chu Tứ Nương :

- Á Nam, ai đến đấy?

Chu Á Nam cất giọng nói :

- Nương, là Thủy Tương Vân tỷ tỷ và Lữ Chính Anh. Thủy tỷ tỷ phụng mệnh lại đưa tin.

Chu Tứ Nương gằn giọng nói :

- A đầu thật vụng về, Thủy Cô Nương từ xa đến là khách, sao lại để người ta đợi lâu ở bên ngoài vậy?

Chu Á Nam cao giọng cười nói :

- Nương mẫu đừng giận dữ, hài tử đã mời Thủy Cô Nương vào rồi...

Bước vào trong thì đã thấy Chu Tứ Nương đợi ở trong tiểu khách sảnh...

Sau khi Lữ Chính Anh, Thủy Tương Vân đã hành lễ, Chu Tứ Nương liền ném một cái nhìn về Thủy Tương Vân, mỉm cười nói :

- Tương Vân, ngươi có gì báo cáo?

Thủy Tương Vân nghiêm túc nói :

- Lệnh chủ, tiểu nữ lần này phụng mệnh đến báo cáo cho Lệnh chủ tin tức cơ mật, nhưng trước khi báo cáo tin mật cần phải nói rõ trước một chuyện đã...

- Ngươi có quyền tự do xử lý...

Thủy Tương Vân liền kể lại đầu đuôi câu chuyện đã xảy ra ở Vô Địch bảo đêm qua.

Chu Tứ Nương lắng nghe rất kỹ, đương nhiên cũng có hỏi về sư phụ của Thủy Tương Vân như Lữ Chính Anh, Chu Á Nam đã hỏi. Nhưng cũng bị Thủy Tương Vân khéo léo từ chối trả lời.

Chu Tứ Nương đành cười xòa, rồi nhíu mày hỏi :

- Tương Vân, ngươi nói là đêm qua lệnh sư đã nghe trộm được hội nghị cơ mật của Vô Địch bảo?

Thủy Tương Vân nghiêm mặt nói :

- Phải, đó chính là nhiệm vụ lần này.

- Tin mật mà người muốn đệ trình có liên quan đến hội nghị cơ mật của bọn chúng à?

- Phải! Lệnh chủ, những kẻ đêm qua tham dự hội nghị cơ mật, ngoại trừ Hô Diên Kỳ, Thuần Vu Khôn và một số cao thủ cao cấp ra. Thì có một nhân vật mà Lệnh chủ không thể ngờ được.

- Đó là ai?

- Chính là Thái thượng Chưởng môn nhân Âu Dương Thái của Hoàng Sơn phái.

- Có chuyện đó sao?

- Đây là do chính mắt gia sư nhìn thấy, tuyệt đối không sai.

- Bọn chúng bàn luận những gì?

Do vì gia sư đến khá trễ, lúc bắt đầu bọn chúng nói những gì thì không biết, chỉ biết là liên minh giữa Âu Dương Thái và Lệnh chủ là giả. Còn liên minh với Vô Địch bảo mới là thật, còn về sau đó phát triển như thế nào thì không thể dự đoán được.

Chu Tứ Nương nghiến răng giận dữ :

- Lão tặc đáng chết!

Dứt lời lại nhíu mày hỏi :

- Vậy thì tóm lại bọn chúng có những âm mưu gì lệnh sư cũng không biết hay sao?

Thủy Tương Vân gượng cười nói :

- Phải!

Chu Tứ Nương quay đầu về phía Chu Á Nam hỏi :

- Tỷ tỷ ngươi đâu?

Chu Á Nam cung kính trả lời :

- Tỷ tỷ cùng Điền Bân đã đi ra ngoài.

Chu Tứ Nương tức giận nói :

- Hãy mau đi tìm tên súc sinh Điền Bân về đây, ta phải tự tay giết chết tiểu cẩu đó thì mới cam tâm.

Lữ Chính Anh vội nói :

- Xin Lệnh chủ bớt giận dữ lắng nghe thuộc hạ một lời.

Chu Tứ Nương hừ một tiếng nói :

- Có lời gì cứ nói?

- Lệnh chủ, lúc này tốt nhất là đừng giết Điền Bân.

- Tại sao? Tiểu cẩu đó là đồ đệ của Âu Dương Thái. Lẽ nào ta lại tiếp tục giữ một têng mật thám ở bên cạnh chứ!

- Lệnh chủ, cái đáng sợ của mật thám là sợ không biết hắn là mật thám, đã biết hắn là mật thám rồi thì bọn ta có thể lợi dụng dẫn dắt hắn. nếu bây giờ giết hắn, thì ngang như phát cỏ kinh xà, khiến cho đối phương càng thêm đề cao cảnh giác.

- Nhưng thực tế hành tích sư phụ của Tương Vân đêm qua đã lộ, thì cũng ngang như bí mật của bọn chúng đã lộ, còn cái gì gọi là phát cỏ kinh xà nữa?

Lữ Chính Anh hơi ngơ ngác một chút, nhưng liền nói :

- Lệnh chủ nói không sai, nhưng bọn chúng biết tin tức đã lộ thì cũng chưa chắc nghĩ đến sư phụ của Tương Vân sẽ trình báo tin tức cho Lệnh chủ.

Thủy Tương Vân cũng gật đầu nói :

- Lệnh chủ, Lữ Chính Anh nói rất đúng, bây giờ là cục diện Ngũ bá phân lập. Âu Dương Thái sẽ không nghĩ đến bọn ta sẽ thầm thông báo tin tức cho nhau.

Chu Tứ Nương gật đầu cười nói :

- Được, được! Vậy ta sẽ giữ cái mạng chó của Điền Bân lại.

Dứt lời, liền gằn giọng nói với Chu Á Nam :

- Lát nữa lúc Thắng Nam quay về bảo đến gặp ta.

Thủy Tương Vân lúc này đứng dậy cáo từ nói :

- Lệnh chủ, nhiệm vụ của tiểu nữ đã hoàn thành, xin cáo từ. Gia sư đợi tiểu nữ đã lâu ở bên ngoài!

Nàng cung kính hành lễ rồi quay người đi ra phía cửa.

Chu Tứ Nương liền nói :

- Á Nam, Chính Anh tiễn khách cho ta.

- Dạ!

Sau khi ba người đi khuất, Chu Tứ Nương liền lập tức cải trang.

Chu Tứ Nương cải trang thành một văn nhân, thong dong từ hậu viện vượt tường mà đi rồi nhanh chóng vòng về cổng trước.

Mục đích là muốn dò xem sư phụ thần bí đó của Thủy Tương Vân là ai.

Nhưng lúc Chu Tứ Nương vòng ra cửa trước quét mắt nhìn quanh lại thất vọng vô cùng.

Tại vì Chu Tứ Nương nhìn thấy Thủy Tương Vân đang ở xa ngoài nửa dặm, đang đi về phía bờ sông. Nhưng không thấy bóng người thứ hai nào cả. Vậy thì sư phụ của Thủy Tương Vân đang ở nơi đâu hộ vệ cho đồ đệ của y?

Trong lúc Chu Tứ Nương đang vô cùng thất vọng thì có hai kỵ mã từ xa phóng lại, mà hai kỵ mã này chính là Chu Thắng Nam và Điền Bân, khiến trong lòng bực tức như lửa đổ thêm dầu. Nén nhịn thở dài một tiếng não nề.

Hai thanh niên này cho dù đang gió tuyết mù trời nhưng vẫn tỏ ra hào hứng phấn khởi, nói cười rất vui vẻ.

Lúc này xem ra bên ngoài Vân Mộng biệt phủ chỉ có bốn nhân vật này.

Thủy Tương Vân chậm rãi độc hành về phía bờ sông.

Chu Tứ Nương giữ một khoảng cách nửa dặm, âm thầm theo dõi Thủy Tương Vân.

Chu Thắng Nam, Điền Bân đang men theo đường cái phóng đến.

Lúc Thủy Tương Vân từ tiểu lộ bước lên sang đường cái thì cũng vừa lúc Chu Thắng Nam và Điền Bân tới.

Chu Thắng Nam liền tức giận nộ quát :

- Đồ khốn kiếp, rõ ràng nhìn thấy ngựa phóng tới mà không chịu nhường đường.

Nói xong liền xoạt một tiếng, vụt roi xuống đầu của Thủy Tương Vân.

Thủy Tương Vân hơi tránh sang một chút né thoát, nàng tỏ ra rất bình tĩnh, không hoàn thủ cũng không trách vấn tại sao đối phương lại động thủ đánh người. Làm như không hề xảy ra chuyện gì, băng qua con đường cái ven sông đi thẳng ra phía bờ sông.

Chu Thắng Nam hừ lên một tiếng, trong tiếng hí vang của hai con ngựa, đồng thời dựng đứng thẳng, cổng hai vó lên trời.

Cùng lúc Chu Thắng Nam và Điền Bân nhảy vọt tới trước mặt Thủy Tương Vân, cười nhạt nói :

- Dám khinh thường, chắc thân thủ của ngươi tuyệt với lắm.

Thủy Tương Vân tuy không có thù địch gì với người của Thất Sát lệnh, nhưng lại không hề có chút cảm tình gì với Chu đại tiểu thư này.

Đối với một kẻ mà mình không có thiện cảm, lại gần như phải chịu đánh một roi, lại gặp cái thái độ quá quắt như vậy thì người cho dù có tu dưỡng công phu cũng không bao giờ chịu nổi.

Vì vậy, nghe nói vậy Thủy Tương Vân lập tức nói :

- Đa tạ quá khen!

Điền Bân chen miệng nói :

- Đại tiểu thư, tiểu tử này từ Vân Mộng biệt phủ của ta đi ra, rõ ràng là mật thám của bọn Vô Địch bảo.

Chu Thắng Nam hừ một tiếng nói :

- Bất kể hắn là cái thứ gì cũng phải bắt lấy rồi hẵng hay.

Điền Bân liền cung kính dạ một tiếng, rồi lập tức rút đao ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lóe lên chĩa thẳng mũi đao vào mặt Thủy Tương Vân nói :

- Tiểu tử, hãy rút binh khí ra!

Thủy Tương Vân cười nhạt bĩu môi nói :

- Khỏi cần!

- Ngươi muốn tay không tiếp đao của ta sao?

- Bọn ta không hề thù oán nhau, sao các ngươi muốn bắt ta hả Điền đại chưởng môn nhân?

Điền Bân ngơ ngác :

- Ngươi biết ta?

- Đường đường là Chưởng môn nhân của Hoàng Sơn phái, sao lại sợ mọi người nhận ra? Đại chưởng môn nhân hãy trả lời câu hỏi vừa rồi của ta đi!

- Ta muốn bắt ngươi vì ta quyết chắc ngươi là mật thám của Vô Địch bảo.

- Ngươi nói như vậy mà không thấy hổ thẹn cho bản thân ư?

Điền Bân liền biến sắc :

- Ngươi nói vậy là ý gì?

Chu Thắng Nam ở bên cạnh liền nói :

- Tiểu tử này rõ ràng là muốn kéo dài thời gian đợi trợ thủ đến đấy!

Người mà Chu Thắng Nam nói là trợ thủ đó chính là chỉ Chu Tứ Nương đang đi tới không vội vã.

Chu Tứ Nương đã nghe rõ hết lời đối thoại của ba người này.

Cho dù vẻ ngoài tỏ ra ung dung tự tại nhưng trong lòng lại vô cùng khúc mắc. Buồn cũng không phải, giận cũng không phải, Tứ nương đang rơi vào quẩn cảnh dở khóc dở cười.

Điền Bân đưa mắt nhìn Chu Tứ Nương đang đến gần hỏi :

- Tên văn nhân nghèo kiết kia là gì của ngươi thế?

Chu Tứ Nương liền giành lời nói :

- Tại sao ngươi không trực tiếp hỏi ta?

Để dò xét sư phụ thần bí của Thủy Tương Vân nên Chu Tứ Nương chỉ vội vã cải trang, không những y phục giọng nói không đổi, mà ngay khuôn mặt cơ hồ vẫn là bổn lai diện mục của mình.

Vì vậy khi vừa mới mở lời thì ba người kia đều cảm thấy bất ngờ, nhìn chằm chằm Chu Tứ Nương.

Chu Thắng Nam mừng rỡ kêu lên :

- Nương! Hóa ra là nương!

Tất nhiên Điền Bân cũng vội vã cúi người hành lễ nói :

- Điền Bân tham kiến Lệnh chủ!

Thủy Tương Vân mỉm cười nói :

- Lệnh chủ lại thật đúng lúc, Tương Vân xin cáo từ.

Chu Tứ Nương gượng cười nói :

- Đừng vội, chuyện vừa rồi ta phải trịnh trọng xin lỗi ngươi mới đúng.

Thủy Tương Vân vội nói :

- Không dám, kỳ thật vừa rồi Tương Vân cũng có lỗi.

Chu Tứ Nương thở dài nói :

- Tương Vân, ngươi khỏi cần bao che bọn họ, chuyện vừa rồi ta không những nhìn thấy rất rõ mà nghe cũng rất rõ.

Đến lúc này Chu Thắng Nam mới nói với Thủy Tương Vân :

- Ngươi là Thủy Tương Vân sao không nói sớm.

Thủy Tương Vân nghiêm mặt nói :

- Đại tiểu thư, vừa rồi tiểu thư có cho ta cơ hội giải thích đâu? Hơn nữa với tình cảnh vừa rồi cho dù ta có cơ hội giải thích, cũng chẳng có dũng khí!

Lời nói này khiến cho Chu Thắng Nam cứng họng không thốt nên lời.

Chu Tứ Nương cười nhạt nói :

- A đầu, sao không trả lời?

Chu Thắng Nam vừa xấu hổ vừa tức giận nói :

- Nương, nương mẫu giúp người ta khinh miệt hài nhi...

Chu Tứ Nương gằn giọng quát :

- Hai ngươi hãy cút mau về, đợi lệnh ta.

Thủy Tương Vân tỏ ra bất an nói :

- Lệnh chủ...

Chu Tứ Nương cắt lời nói :

- Không phải chuyện của ngươi, ngươi đi đi!

Chu Thắng Nam trừng mắt nhìn Thủy Tương Vân, rồi quay sang Điền Bân nói :

- Điền Bân, bọn ta đi thôi!

Rồi phi thân lên ngựa, vút roi phóng đi.

Chu Tứ Nương u buồn thở dài, Thủy Tương Vân cũng thở dài nói :

- Lệnh chủ, Tương Vân mạo muội có mấy lời...

Chu Tứ Nương lạnh lùng cắt lời nói :

- Đã là lời mạo muội thì tốt hơn đừng nói, ngươi đi mau đi!

Đột nhiên từ ven sông vang lên tiếng hát sang sảng hào hùng, trầm bổng.

Chu Tứ Nương nhìn về phía tiếng hát, tiếng hát phát ra từ bờ sông xa ngoài một đường tên bắn, trên một con thuyền bầu.

Con thuyền này đang đậu bên cạnh một lùm lau sậy khô héo.

Một ngư ông đầu đội nón tre, thân khoác áo tơi, quay mặt ra dòng sông đang thả câu ở đầu mũi thuyền.

Chu Tứ Nương nhìn thấy, đột nhiên thoáng giật mình hỏi Thủy Tương Vân :

- Tương Vân, lão nhân câu cá đó là sư phụ của ngươi phải không?

- Phải!

Ngươi hãy đi bẩm báo với lệnh sư của ngươi, nói ta muốn nói chuyện với lệnh sư.

Thủy Tương Vân gật đầu, vội vàng lao người về phía chiếc thuyền câu.

Không biết Thủy Tương Vân nói gì lão ngư ông mà vội vã quay trở lại nói với Chu Tứ Nương :

- Lệnh chủ, rất tiếc...

Chu Tứ Nương biến sắc, cắt lời nói :

- Lệnh sư không muốn gặp ta sao?

Thủy Tương Vân ngượng ngùng cười nói :

- Không phải không muốn gặp Lệnh chủ, mà là thời cơ chưa chín mùi.

- Vậy đến lúc nào mới coi là chín mùi?

- Điều này Tương Vân đây không biết nhưng gia sư nói, điều mà gia sư muốn nói đã sớm nói với Lệnh chủ rồi.

- Tại sao bản thân ta lại không biết chứ?

- Lệnh chủ, điều mà gia sư muốn nói cũng chính là lời mà Chu Quân Ngọc tỷ tỷ xin nhị tiểu thư chuyển cáo cho Lệnh chủ.

- Ô! Hóa ra là chuyện đó.

Tiếp Chu Tứ Nương lại nghiêm mặt nói :

- Giang sơn dễ cải bản tính khó dời, ta cũng biết lệnh sư có hảo ý. Nhưng hảo ý này ta e rằng chỉ có thể nhận lãnh tấm lòng mà thôi.

Thủy Tương Vân nhíu mày nói :

- Lệnh chủ, sao Lệnh chủ lại tự làm khổ mình chứ?

- Tương Vân, ngươi còn quá trẻ, đối với tâm cảnh của một trung niên nữ nhân đã trải đủ mùi tang thương thì không thể nào hiểu nổi.

- Nhưng Lệnh chủ cứ khăng khăng một mực làm theo ý mình, chỉ có hại chớ không có lợi.

- Ta không cầu lợi, điều mà ta truy cầu chỉ là làm như thế nào phát tiết hận ý trong lòng mà thôi.

- Lệnh chủ, gia sư rất thông cảm với những nỗi bất hạnh của Lệnh chủ, nhưng không đồng ý với hành vi cố chấp thiên kiến của Lệnh chủ, gia sư cũng chủ trương báo phục, cũng chủ trương nợ máu phải trả bằng máu, nhưng chỉ hạn chế người trong cuộc.

- Tương Vân, ngươi đang thuyết giáo ta đấy à?

- Không dám! Tương Vân chỉ truyền đạt ý chỉ của gia sư.

- Ta đã nói, hảo ý này ta chỉ có thể nhận lãnh cái tâm thôi.

- Gia sư cũng đã nói, nếu Lệnh chủ không chịu tiếp nhận khuyến cáo của gia sư, để giảm bớt sát nghiệp gia sư sẽ áp dụng biện pháp cương quyết.

- Cái đuôi của con hồ ly cuối cùng cũng lộ ra. Ta muốn hỏi y chuẩn bị phá đám ta như thế nào đây?

Nói xong liền có ý lao về phía bờ sông.

Thủy Tương Vân liền chặn ngay trước mặt Chu Tứ Nương :

- Lệnh chủ, xin phân rõ bạn thù...

- Ngươi còn tự cho là bằng hữu ư?

Thủy Tương Vân gằn giọng trả lời :

- Theo lập trường của Tương Vân này, chỉ cần không là thù thì đều là bạn cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.