Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 6: Gặp gỡ




Cảm giác cả người như bị vùi dưới một cái đầm lầy không đáy, càng giãy dụa càng chìm sâu, lúc thở cũng cảm thấy đuối sức, Niệm An cảm thấy như có người đang nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ánh sáng từ mi mắt truyền vào, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt đau buồn kia rồi bỗng nhiên khóc nức nở, giống như một đứa trẻ đang lạc đường bỗng tìm thấy người thân.

Cô bị một lồng ngực ấm áp ôm lấy, nghe thấy tiếng tim đập, bả vai cứng ngắc thả lỏng, đưa tay ôm lại.

‘‘Ngủ một giấc đi, anh ở ngay đây, tỉnh dậy là thấy.” Giọng nói truyền cảm của Lão Mộ có tác dụng an ủi lòng người, Niệm An vẫn luôn thích nghe giọng nói của anh, nhưng mà rất ít khi nghe anh tâm sự. Hiện giờ nghe âm thanh này, cảm giác tê tê truyền lên đỉnh đầu như có một dòng điện chạy qua, hơi ngưa ngứa, không hiểu vì sao cô bỗng nở nụ cười.

Lão Mộ không hiểu: ‘‘Sao vậy?’’

Niệm An ôm chặt hơn một chút, trong đầu trống rỗng, nói theo bản năng: ‘‘Anh sẽ không biết được ôm anh cảm giác tuyệt như thế nào đâu. Lúc nhỏ ba mẹ xảy ra tai nạn, em bị đưa ra ngoài, lúc đó còn nhỏ, cảm giác ăn nhờ ở đậu rất khó chịu. Người bà nuôi dưỡng em có một người con trai, ham đánh bạc, hư hỏng. Khi đó em đói cũng không dám ăn nhiều, nhiều lúc đói đến mức gầy còn da bọc xương, một cô gái gầy khô như vậy chẳng ai thèm thích mà ngó tới. Người ta bảo em thông minh, đây là điểm thông minh của em đấy. Sau đó đi học, bọn họ nói em lạnh lùng, nói em không biết cười, nói khó gần gũi em, nói em thanh cao. Thế rồi người đó cố tình xuất hiện, em chưa từng thấy ai giống như anh ta, mặt dày theo đuổi em, ôm vai bá cổ làm như thân quen lắm. Lúc đó em nghĩ: anh là ai, tôi biết anh sao? Anh ta không phải loại người giống em, bạn bè xấu có cả một đống, mỗi lần tới tìm em đều kéo theo cả một đoàn người để ra oai, cả đám vây lấy em, không cho em trốn thoát. Nhưng mà em không chán ghét cảm giác bị một đám người vây quanh, thậm chí còn hứng thú mong chờ. Đứa trẻ từ nhỏ không có ba mẹ sẽ thiếu tình yêu thương, sau đó không hiểu sao em lại ở chung với anh ta. Em không biết rốt cuộc là mình thực sự yêu anh ta hay là thích cảm giác được người ta yêu nữa, nhưng vẫn cảm ơn mấy năm đó anh ta không bỏ rơi em, giúp em thoát khỏi cuộc sống khép kín.”

Cô ho một tiếng, chợt ý thức được mình đang nói cái gì, lập tức ngừng nói, vỗ nhẹ lưng Lão Mộ cười nói: “Thật ra thì cũng không có nhiều chuyện lắm, chỉ đơn giản là mối tình đầu không có kết quả, cũng là chuyện đã qua.”

Lão Mộ vẫn đang đắm chìm trong chuyện cũ, thấy cô thôi không nói nữa, biết cô bắt đầu phòng bị, anh cũng không sốt ruột, lại cường thế ôm chặt cô vào lòng, cụng cằm lên trán cô, giống như đang hát ru một đứa trẻ: “Cục cưng, cục cưng, ngủ đi, yêu ma quỷ quái sẽ không tới nữa, bởi vì có anh ở đây rồi.”

Người Niệm An run lên, cô tóm lấy quần áo Lão Mộ: “Nào có yêu ma quỷ quái nào, phải rồi, anh trai và chị dâu đâu rồi? Anh không đi cùng hai người họ sao?”

Thấy Lão Mộ không nói lời nào, Niệm An vội đẩy anh ra, vẻ mặt khẩn trương: ‘‘Họ đi đâu rồi? Mau nói cho em biết!”

Lão Mộ không muốn cho cô xen vào, nói họ tự có chừng mực.Những lời này chẳng khác nào ngầm cho thấy suy đoán của Niệm An là đúng.

Niệm An ngẩng đầu, dép cũng không đi liền chạy ra, bị Lão Mộ ôm ngang về giường, cô lay lay bả vai Lão Mộ nói: “Anh mau đi ngăn cản họ, họ không biết rõ nội tình sự việc, họ không biết, mau đi ngăn cản họ lại.” Cô sốt ruột đến rơi nước mắt, lúc này cô đặc biệt nhạy cảm, khóc khóc cười cười chỉ là chuyện chớp mắt.

Lão Mộ kéo cô, trấn an vỗ vỗ đầu cô: "Đừng lo lắng, anh đã bảo bạn anh đi cùng với họ, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, hơn nữa bản lĩnh Lão Thẩm đấu với trăm địch cũng không có vấn đề gì. Cũng không có chuyện anh có quan hệ với nhà họ Tiêu, Mộ Hữu Thành anh ở thành phố B vững vàng như thế, nhà họ Tiêu đó lại ở Mỹ, muốn ra tay trên địa bàn của anh chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.”

Niệm An bị đau bụng, cô đấm cho Lão Mộ một cái: “Anh không phải là rất có khả năng sao, sao lại không biết tính toán của em ? Vì sao mấy hôm nay em lại ở căn hộ của Tiêu Thần, chẳng lẽ bởi vì tình cũ không rủ cũng đến? Em đâu có ngu như vậy, người đầu tư cho hạng mục của Tiêu Thần là em, em bỏ ra toàn bộ tài sản để đầu tư cho anh, anh cho rằng chỉ vì em muốn kiếm chút tiền thôi sao?”

Mãi không thấy Lão Mộ lên tiếng, anh nhìn thật sâu vào mắt Niệm An, dường như giật mình.

Niệm An lắc đầu: ‘‘Anh cho rằng em bỏ ra số tiền đó là muốn đối phó với anh sao? Anh coi thường em quá!”

Lão Mộ mỉm cười nhíu mày: ‘‘Anh chưa bao giờ nghĩ vậy, chỉ là đoán không ra rốt cuộc em muốn làm gì.Cho dù là bây giờ cũng không thể đoán được ra.Em nói cho anh biết đi, có chuyện gì anh cùng em làm, một mình em làm cực khổ cho em quá!”

Niệm An càng lắc đầu, đôi môi rất khô, cô liếm liếm môi, vừa rồi do nói nhiều đã xuất hiện vết nứt, lúc này mới cảm nhận được đau đau.

Còn chưa kịp phản ứng, chợt thấy trên môi lành lạnh, trước mắt là khuôn mặt của Lão Mộ. Anh đang thấm ướt môi của Thẩm Niệm An, nhẹ nhàng gặm mút, giống như muốn nuốt cô vào lòng, bàn tay anh vuốt ve nhẹ nhàng trên lưng Niệm An, nhiệt độ lòng bàn tay khá cao, thật dễ dàng gợi lên tình cảm mãnh liệt.

Khi anh càng lúc càng hôn mãnh liệt, Niệm An không chịu nổi bật rên ra tiếng, cô nhỏ giọng cầu xin: “Đừng, đi tìm anh em đã....Nói cho họ biết, em....”

Lão Mộ dùng bàn tay vuốt ve đôi môi của cô, nhẹ giọng nở nụ cười: ‘‘Cô gái ngốc, họ chẳng đi đâu cả, đang ở trong phòng bên cạnh nghỉ ngơi.”

Niệm An nhíu mày nhớ lại, quả thật vừa rồi Lão Mộ không nói gì, anh chỉ trầm mặc, trầm mặc như trước đây, một trong những cao chiêu của anh....Trời ạ! Là cô đã tự mình nhảy vào bẫy của Lão Mộ rồi, anh căn bản không hề làm gì, chỉ chờ cô nói ra tất cả.Cô thật sự vĩnh viễn không phải là đối thủ của Lão Mộ.

Cô xụi lơ trong ngực Lão Mộ, nhỏ giọng rên rỉ: ‘‘Anh cảm thấy em rất ngu ngốc có phải không?”

Lão Mộ nâng cằm cô lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn vào trong đôi mắt cô: ‘‘Không, sao em có thể nghi ngờ ánh mắt của anh chứ? Em là người phụ nữ mà Mộ Hữu Thành anh yêu thương, em rất mau mắn, rất thông minh. Chỉ là em chưa từng lăn lộn trên thương trường, ngây thơ tốt bụng như em sẽ không tính kế hại người khác, nhưng những chuyện này cũng không có nghĩa là em ngu ngốc....” Đây đại khái là lần đầu tiên Lão Mộ nói nhiều như vậy, những lời này thực sự khiến cô rất cảm động.

Phụ nữ đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt, nhưng thật ra phụ nữ thích nghe nhất chính là những lời ngon ngọt của người mà cô ấy yêu thương, ngôn ngữ không quan trọng, quan trọng là người nào nói. Nhất là những lúc như thế này, cô muốn mình thật sự yêu Lão Mộ mà không chỉ vì ở bên anh rất bình yên.

Cô nhắm mắt lại, cảm nhận vòng ôm và nụ hôn của Lão Mộ, nhiệt độ trên người anh khiến cô mê muội, mùi hương của anh thực sự mê người, thoang thoảng như mùi đàn hương, cảm giác yên tĩnh giống như đang ngồi thiền. Nhưng sự kích tình vừa rồi của anh lại khác hoàn toàn, giống như một ngọn lửa bùng cháy, thiêu đốt tất cả từng mạch máu, còn cô giống như tờ giấy bồng bềnh trôi, tình nguyện chui vào đống lửa, mặc cho ngọn lửa thiêu đốt, đắm chìm mê muội.

Tiếng chuông cửa phiền toái cắt đứt lửa tình của họ, Lão Mộ không kiềm chế được tức giận đứng lên mắng: “Tức chết!” Hai ngày nay, anh muốn ăn cô mà cực khổ vô cùng, lúc nào cũng gặp phải “Tiếng ồn bên ngoài”.

Niệm An đẩy anh một cái: “Đi mở cửa đi, có lẽ là anh em, hai người họ bỏ rơi cục cưng để tới đây, chúng ta không thể gạt họ sang một bên được.”

"Để họ tự mình chơi đi, để ý làm gì?” Lần đầu tiên Lão Mộ phản ứng kỳ cục như vậy, tay anh không đàng hoàng chạy dọc tấm lưng của Thẩm Niệm An, động tác không có khuynh hương dừng lại.

Niệm An chui vào trong chăn cười: ‘‘Đi mở cửa đi, dù sao anh cũng không ăn được mà.Em có kinh nguyệt thật, không đùa đâu.”

Lão Mộ bất đắc dĩ đứng dậy đi mở cửa.

Niệm An thấy quần áo của anh xốc xếch, nhắc nhở anh cài cúc áo lại, không được để lộ cảnh xuân.Thế nhưng anh lại không thèm nghe lời, aizzz, lần đầu tiên biết được anh già nhưng cũng có lúc cáu kỉnh như vậy, y hệt như một đứa trẻ to xác.

Rất nhanh ngoài cửa truyền đến một giọng anh văn vô cùng chuẩn: “Room service!” Tiếp theo đó là giọng tức giận của Lão Mộ, khiến cho toàn bộ phòng khách bỗng dưng không hiểu sao lại huyên náo không thôi.

Niệm An cười, cười xong chợt nhận ra: không ngờ anh già này cũng có lúc đáng yêu như vậy.

Tô Tô và Lão Thẩm ở trong phòng làm gì, họ đang nằm trên giường, mọi người đừng hiểu lầm, hai người quả thật chỉ đang đắp chăn nói chuyện mà thôi. Hôm nay biết được chuyện như vậy, hai người họ không có tâm tình để mà này nọ.

Tô Tô gối đầu lên tay Lão Thẩm, cô tức giận nói: “Ông xã, anh nói xem Lão Mộ có phải quá già không vậy, sao lại sợ đông sợ tây như thế chứ?”

Lão Thẩm lấy tay vuốt tóc cô, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh hơn anh ta một tuổi, ý của em là ông xã em cũng già rồi sao?”

Tô Tô le lưỡi một cái: Hây nha, nói nhầm rồi.Aizz, anh già nhà cô đúng là người có trái tim trong sáng như thủy tinh, chuyện rõ ràng như vậy cũng không chịu chấp nhận.

Cô suy nghĩ một lát rồi lấy lại tinh thần nói: “Anh đừng có đánh trống lảng, em đang hỏi anh cơ mà, có phải Lão Mộ....” Cô dừng một chút, nuốt cụm từ “già mà hồ đồ” vào trong bụng, “Anh ta không phải bị hồ đồ chứ?”

Lão Thẩm gật đầu một cái: ‘‘Cũng có khả năng này, nhưng mà vừa rồi anh ta nói một câu anh thấy rất đúng trọng tâm.”

‘‘Niệm An có thể tự giải quyết chuyện của mình?” Tô Tô ngẩng đầu, nhìn Lão Thẩm, ‘‘Niệm An là một cô gái thì có thể làm gì? Anh nghĩ xem, năm đó cô ấy bị người ta bắt nạt thê thảm, cũng tại em, khi đó em biết cô ấy sẩy thai, nhưng lại không biết rõ nguyên nhân vì sao.Nếu năm đó....” Cô nhíu mày, hứ hai tiếng, “Không có chữ nếu, tất cả đều đã được sắp xếp đâu vào đó rồi.”

Lão Thẩm nhìn thấy dáng vẻ tự nói chuyện của vợ mình, buồn cười nói: “Em biết là được rồi, tất cả đều đã được sắp xếp ổn thoả. Lão Mộ là người như thế nào anh biết rõ. Anh ta sẽ không làm chuyện gì nếu chưa biết rõ sự tình đâu, em yên tâm.”

Tô Tô đấm mạnh vào ngực anh một cái: “Nếu anh tin tưởng anh ta như vậy, sao anh còn đồng ý với em tới đây? Em thật sự muốn tới mắng cho anh ta một trận! Người phụ nữ của mình mà cũng không bảo vệ được, Lão Mộ thật sự không bằng ngón tay út của anh!”

Khóe miệng Lão Thẩm cong lên: “Đừng nói vậy, anh sẽ ngượng đó! Cái kia của anh cũng đâu phải lớn lắm đâu?”

Tô Tô sửng sốt ba giây, sau đó ánh mắt tự động nhìn sang hướng Lão Thẩm, chậc một tiếng: “Em chưa từng thử qua Lão Mộ, sao biết anh ta....” Nói xong cô vỗ đầu một cái, "Mẹ nó, Thẩm Tiếu Ngu, anh dám trêu em!’’

Hai người đánh nhau một hồi, Lão Thẩm chưa nói với Tô Tô, anh đồng ý cùng cô tới đây mắng Lão Mộ, là vì trong nhà quá nhiều người, suy nghĩ của Tô Tô đều đặt trên người hai đứa bé, anh thật sự không được chăm sóc. Cho nên anh muốn đưa cô ra ngoài, sau đó độc chiếm....Nhưng bởi vì tôn nghiêm của người đàn ông, anh sẽ tuyệt đối không thừa nhận sự nhỏ mọn này.

Trên người không có đồng nào, Tiêu Thần lững thững đi bộ từ trên đường cao tốc trở về nội thành, giữa chừng hỏi người qua đường – bị chỉ sai đường, hết vòng vèo rồi lại đi hướng ngược lại. Lãng phí không biết bao nhiêu thời gian, anh sức cùng lực kiệt trở lại căn hộ, phát hiện ra mẹ mình đang trừng mắt nhìn anh chằm chằm. Sau khi chứng kiến dáng vẻ nhếch nhác của con trai mình, bà ta mới thu hồi bộ dáng chỉ trích, cao giọng chất vấn: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao con lại trở nên thế này?”

Tiêu Thần không muốn kể lại cho mẹ. Từ nhỏ đến lớn anh hiểu rõ, trên người mình cho dù chỉ xảy ra một vấn đề rất nhỏ thôi nhưng trong mắt mẹ sẽ biến thành vô cùng nghiêm trọng. Như trong một lần tham gia thi chạy, anh bị vấp ngã, mẹ anh đã tới trường yêu cầu trường học dừng hoạt động thể dục thể thao lại.Có đôi khi quá yêu thương sẽ khiến cho người ta không thể nào thở nổi.

Thấy con trai mình không nói lời nào, bà Tiêu chợt nở nụ cười lạnh: ‘‘Hừ, chắc chắn là vì con đàn bà kia rồi, sớm biết như vậy, mẹ sẽ không đồng ý cho con về nước.”

Về việc vì sao bà Tiêu lại để anh về nước, cái này phải cảm ơn Mộ Tình. Nếu không phải là vì bà Tiêu tin tưởng rằng Tiêu Thần cùng Mộ Tình sẽ gặp người lớn trong nhà, bà ta sẽ tuyệt đối không để cho con trai bảo bối của mình trở về nước.

Mà giờ phút này Tiêu Thần nghe xong có phần khó hiểu, anh nhướng mày hỏi: “Mẹ, cái gì mà người đàn bà kia?” Anh tóm lấy cánh tay bà Tiêu, vội vàng nói: “Chẳng lẽ mẹ đi tìm Niệm An?”

Bà Tiêu nhướn khóe mắt, dáng vẻ vô cùng khinh người: “Mẹ đâu có rảnh để tìm cô ta, chẳng lẽ không phải cô ta tới tìm con sao? A Thần, con đừng bị loại phụ nữ như vậy lừa, cô ta lần lượt câu kéo con, bất quá con chỉ là đồ chơi của cô ta thôi. Tình Tình mới là đứa trẻ tốt, không đúng, Tình Tình cũng không tốt, con bé là người của nhà họ Mộ, cũng không tốt. Đừng vội, mẹ sẽ tìm cho con một cô gái môn đăng hộ đối, lấy....”

Bà vẫn còn đang nói gì đó, lại phát hiện ra con trai đã bỏ lại mình mà chạy đi, bà ta hét lên: “A Thần, quay lại, nếu con đi tìm con đàn bà đó, mẹ sẽ chết cho con coi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.