Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 48: Trộm




Mặt trời chiều ngã về tây, chân trời chiếu rọi ra ánh nắng chiều rất đẹp.

Hết một ngày làm việc, Lạc Nghiên Vũ kéo thân thể mỏi mệt trở lại chỗ ở.

Thay quần áo ở nhà, cô bắt đầu xử lý bữa ăn tối của mình. Cô vẫn rất may mắn ban đầu thuê được phòng trọ này có một phòng phụ và gian bếp nhỏ, để cô có thể xử lý ba bữa cơm hằng ngày, tiết kiệm được rất nhiều chi phí cho ăn uống.

Đơn giản nấu gói mì ăn no bụng xong, cô nằm trên giường nghỉ ngơi một lát. Cô vừa nhắm mắt lại, trong đầu cư nhiên hiện lên một màn hôn kia từ ba năm trước đây. . . . . .

Khi đó, Quân Lỗi không biết phát thần kinh cái gì, mà lại hôn cô, không giải thích được cướp đi nụ hôn đầu của cô! Càng đáng xấu hổ chính là, cô thế nhưng cứ ngơ ngác như vậy để cho hắn hôn, hơn nữa còn say mê ở trong đó!

Trời ạ! Lúc ấy nếu không phải Quân Lỗi điên, liền nhất định là cô điên rồi! Ai nha! Tại sao có thể như vậy? Hắn chính là em trai nha! Cô ảo não vùi mặt vào gối đầu.

Cô còn nhớ rõ sau khi đón nhận nụ hôn đó, bộ dáng cô chính là khốn quẫn, lắp bắp mà nghĩ hỏi hắn tại sao hôn cô, nhưng sau đó thấy hắn dịu dàng còn có ánh mắt chan chứa thâm ý, thì cô lại không biết làm thế nào để hỏi ra lời, rất vô dụng mà nuốt xuống lời nói.

Kết quả, mãi cho đến khi cô hoàn hồn, cô cũng không dám nhìn hắn nữa, ngay cả khi hắn đưa cô trở lại chỗ ở thì cô cũng vẻn vẹn nói một câu"Gặp lại", liền thật nhanh vào cửa.

Mà lần đó là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt trước khi hắn ra nước ngoài, đến bây giờ cũng đã qua 3 năm rồi. Quân Lỗi. . . . . . Không biết được hắn có tốt hay không?

Thật ra thì cô có thể đi hỏi bác Nhạc, chẳng qua là cô không muốn làm cho người khác biết cô và Tổng giám đốc quen biết nhau, sợ sẽ khiến cho phiền toái. Nhưng mỗi lần vừa nghĩ tới hắn, sẽ lại nghĩ đến nụ hôn kia. . . . . .

Không được! Cô không thể suy nghĩ lung tung nữa! Chỉ là một nụ hôn thôi, không cần ngạc nhiên như thế! Cô lắc đầu một cái, ở trong lòng cảnh cáo mình.

Cô lật người lên, kiên định nói: "Ừ! Chính là như vậy."

Linh ── linh ──

Chợt vang lên tiếng chuông của điện thoại khiến cho cô sợ hết hồn, sau khi lấy lại tinh thần, cô vội vã bắt máy.

"Alo."

"Nghiên Vũ, mình là Ngọc Tiệp đây." Bên đầu điện thoại kia truyền đến thanh âm nhẹ nhàng.

"Ngọc Tiệp? !" Lạc Nghiên Vũ cao hứng kêu lên, "Làm sao cậu gọi điện thoại tới? Có chuyện gì sao?" Hiện tại Anh quốc phải là lúc xế chiều đi!

"Có chuyện mới có thể gọi sao?" Diêu Ngọc Tiệp buồn cười nói."Muốn nghe một chút thanh âm của cậu, không được sao?"

Lạc Nghiên Vũ ha ha mà cười lên, "Cậu thật buồn nôn!" Nói tới nói lui, cô trái lại rất cảm động, không giống"Người khác", vừa đi ba năm tựa như biến mất không có tin tức .

"Cuộc sống gần đây như thế nào?" Diêu Ngọc Tiệp hỏi.

"Còn không phải là như cũ. Còn cậu thì sao?"

"Mình ư, cả ngày bồng đứa trẻ mệt chết đi được! Cậu không thể biết được chăm sóc đứa bé phải có thể lực siêu cường như thế nào đâu, từ sáng đến tối bồi ở bên cạnh nó, buổi tối còn bị nó làm cho không thể ngủ. . . . . ." Diêu Ngọc Tiệp cằn nhằn nói liên miên oán trách đứa trẻ khiến mình mệt nhọc, chỉ là Lạc Nghiên Vũ nghe được trong lời nói của cô ấy có một loại cảm giác rất thỏa mãn của người làm mẹ.

Mười phút sau, Diêu Ngọc Tiệp mới kết thúc câu chuyện nuôi dưỡng trẻ sơ sinh đầy tâm đắc của mình, một chút cũng không so đo cô ấy là đang gọi điện thoại cuộc gọi quốc tế.

Lạc Nghiên Vũ cười nói: "Ngọc Tiệp, nói lâu như vậy, miệng cậu không khát sao?"

"Cậu vừa nói như thế, mình thật đúng là có chút khát, cậu chờ một chút." Trong loa truyền đến thanh âm uống nước ừng ực ừng ực."Được rồi, có thể nói tiếp rồi."

"Bảo Bảo đâu?" Nói lâu như vậy, Ngọc Tiệp không cần phải chăm sóc cho con sao?

"Đang ngủ, nếu không sao mình có thể gọi điện thoại cho cậu chứ?"

"Nhớ gửi mấy tấm hình của Bảo Bảo cho mình xem đấy." Lạc Nghiên Vũ cười nói. Cô có xem qua hình của bảo bảo lúc đầy tháng, thật đáng yêu đó! Hiện tại lớn một chút, không biết được có phải trở nên đáng yêu hơn hay không?

"Mình biết rồi." Cô ấy rất vui vì có thể cùng bạn tốt chia sẻ niềm tự hào của mình.

"Jayson khỏe không?"

"Anh ấy a, khỏe vô cùng, vừa tan tầm đã cướp việc chăm sóc đứa bé với mình rồi, nghiễm nhiên một bộ bộ dạng người cha tốt."

"Vậy rất tốt a! Cậu có thể nhẹ nhõm một chút." Cô rất cao hứng thay cho Ngọc Tiệp, vì cô ấy có thể gả cho người chồng tốt như vậy.

"Ừ!" Từ trong điện thoại truyền đến tiếng khóc của trẻ con, chỉ nghe Ngọc Tiệp lập tức nói: "Bảo Bảo tỉnh, không thèm nghe cậu nói nữa, lần sau hàn huyên nhé." Cô ấy vội vàng cúp điện thoại.

Lạc Nghiên Vũ buồn cười cúp điện thoại, đại khái khó hiểu cái gì gọi là"Có tử vạn sự sung túc" !

Hôm sau, Lạc Nghiên Vũ như thường đến công ty đúng giờ đi làm.

"Mọi người, chào buổi sáng nhé!" Cô tinh thần sáng láng chào hỏi đồng nghiệp.

Kỳ quái! Như thế nào mọi người vây tại một chỗ giống như đang thảo luận chuyện gì?

Giang Linh vừa trông thấy cô, lập tức kéo cô gia nhập với bọn họ, một bộ bát quái nói: "Nghiên Vũ, nghe nói chiều hôm qua ở trong hội nghị cổ đông, Tổng giám đốc tuyên bố về hưu, muốn để con của ông ấy tới tiếp nhận vị trí nha!"

Lạc Nghiên Vũ vừa nghe, trong đầu rung lên một tiếng ầm vang dội, đây là không phải coi như Quân Lỗi muốn trở về rồi ư?

Cô vội hỏi: "Là thật sao? Có nói lúc nào không?"

"Nghiên Vũ, làm sao em kích động như thế?" Giang Linh cảm thấy kỳ quái, còn những đồng nghiệp khác cũng buồn bực mà nhìn cô.

Vừa nghe lời nói của Giang Linh, Lạc Nghiên Vũ mới phát hiện được mình là quá mức kích động, vội vàng bình ổn lại tâm tình của mình.

"Không có gì! Em chỉ là tò mò về tổng giám đốc mới mà thôi." Cô chột dạ nói.

Giang Linh và các đồng nghiệp tiếp nhận lý do này, lại tiếp tục ồn ào thảo luận về vị tổng giám đốc mới, Lạc Nghiên Vũ ở một bên lẳng lặng nghe.

"Nghe nói tuần sau Tổng giám đốc mới sẽ phải nhậm chức rồi."

"Nhanh như vậy?"

Đúng a! Mỗi lần đều làm cho cô một chút chuẩn bị tâm tư cũng không có. Cô nói thầm ở trong lòng.

"Không biết Tổng giám đốc mới là người như thế nào?"

Bỏ qua một bên cá tính lạnh lùng không nói, miễn cưỡng còn có thể nói là hoàn mỹ. Cô nhớ tới tính tình lạnh nhạt của hắn.

"Chao ôi! Nếu là Tổng giám đốc trẻ tuổi, cũng muốn xem xen hắn lớn lên đẹp trai hay không đẹp trai a!"

Đẹp trai! Đẹp trai đến làm người ta ghen tỵ! Điểm này có thể không cần hoài nghi.

"Oa! Rất mong đợi nhìn thấy anh ta đó!"

Mong đợi? Cô mong đợi nhìn thấy hắn sao?

Lạc Nghiên Vũ đi trở về chỗ ngồi của mình, càng không ngừng tự hỏi mình vấn đề này.

Đáp án là khẳng định! Nhưng mà, có ích lợi gì đây? Có lẽ hắn đã sớm quên cô, nếu không sẽ không ba năm qua ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.

"Nghiên Vũ, Nghiên Vũ? Em làm sao vậy?"

Lạc Nghiên Vũ mất hồn mãi cho đến Giang Linh lên tiếng gọi cô, cô mới phục hồi tinh thần lại.

"Không có gì, đang suy nghĩ chút chuyện thôi." Cô nhàn nhạt cho qua.

Giang Linh cũng không hỏi nhiều, làm chuyện của mình.

Quên đi! Suy nghĩ nhiều cũng không được gì! Lạc Nghiên Vũ gạt bỏ vẻ u sầu phiền muộn đấy, chuyên tâm làm việc.

Mấy ngày kế tiếp, Lạc Nghiên Vũ cảm giác những ngày này trôi qua rất chậm, lúc làm việc thường không yên lòng, các đồng nghiệp cho là cô ngã bệnh, rối rít tới đây quan tâm tình trạng của cô.

"Nghiên Vũ, mấy ngày cô sao vậy? Dường như tinh thần không tốt lắm nha!" Đồng nghiệp Dương Hạo cười hỏi cô.

"Có thể là ngủ không ngon, cho nên tinh thần kém một chút." Lạc Nghiên Vũ vừa sửa sang lại tài liệu trên bàn vừa nói.

"Vậy tôi an tâm rồi."

"Cám ơn anh quan tâm." Cô đáp lại anh ta bằng một cười.

Cô mới vừa vào công ty thì Dương Hạo giúp cô rất nhiều, cho tới nay cũng đều đối với cô rất tốt.

Vừa đến năm giờ, các nhân viên đều dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị ra về.

"Nghiên Vũ, có muốn cùng đi ăn cơm với chị và Sĩ Hiền không?" Giang Linh hỏi.

Lạc Nghiên Vũ lắc đầu, "Không cần đâu, em về nhà ăn thì tốt rồi." Cô mới không cần đi làm kỳ đà cản mũi người ta đâu.

"Vậy chị đi trước nhé!" Giang Linh vội vã đi gặp tình lang.

Lạc Nghiên Vũ từ từ thu dọn một đống tài liệu hỗn độn trên bàn xong, mới cầm lấy ví da rời khỏi công ty.

Quay về chổ ở trước, cô đi vòng qua siêu thị lân cận đi mua một chút rau dưa, trái cây về lấp đầy tủ lạnh nhỏ đã trống không .

Cô xách một bọc đồ lớn từ từ bước đi thong thả quay về chổ ở, nhưng khi đi ngang qua một ngõ hẻm thì thình lình từ ngõ hẻm có một người đàn ông lao ra đụng phải cô làm cho cô ngã té xuống đất.

"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!" Người đàn ông đó đỡ cô, cũng nhặt lượm lại đồ của cô đang rơi tán loạn trên đất rồi giao lại cho cô."Thật xin lỗi! Bởi tôi đang vội, cho nên. . . . . ." Anh ta thành khẩn mà nói xin lỗi, thần sắc hết sức vội vàng.

Lạc Nghiên Vũ phủi quần áo, nói: "Tôi không sao." Anh ta cũng không phải là cố ý.

Cô dò xét lại mình một chút, cánh tay có mấy vết xây xước nhỏ, nghĩ thầm trở về thoa thuốc lên thì tốt rồi.

Người đàn ông đó thấy cô cũng không lo ngại, lại nói tiếng xin lỗi liền vội vàng chạy đi, Lạc Nghiên Vũ cũng xách lại túi đồ tiếp tục đi về phía trước.

Xa xa, cô đã nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu bạc nhìn rất quen mắt dừng ở đằng trước, một người đàn ông mặc tây trang màu xám đậm đứng ở trước, người qua đường nhìn thấy tình cảnh như thế, cũng không nhịn được mà nhìn nhiều mấy lần.

Cô nhận ra đó là Nhạc Quân Lỗi, hắn đến tìm cô! Trong đầu vọt dâng lên một niềm vui sướng khó nói lên lời, cô không lưỡng lự chạy đi về phía hắn.

"Quân Lỗi!"

Nhạc Quân Lỗi nghe được giọng nói quen thuộc, trong lòng có hơi chấn động một chút, ngay sau đó nhìn về phía nơi thanh âm vừa phát ra, thấy được người mà hắn chờ đợi đang chạy về phía hắn .

Liếc thấy hắn, Lạc Nghiên Vũ cuộn trào vui sướng mãnh liệt ở trong lòng, sau khi thấy được vẻ anh tuấn đẹp trai của hắn, ngay tại chỗ hí hửng bỏ lại túi đồ trong tay liền ôm lấy hắn."Cậu đã trở về rồi!"

"Tôi đã về!" Nhạc Quân Lỗi dịu dàng ôm cô, trong đầu trống rỗng một khoảng tựa hồ bị bổ đầy.

Cao hứng đi qua, Lạc Nghiên Vũ mới phát hiện động tác của hai người bọn họ vô cùng thân mật, cô lập tức buông hắn ra.

"A!" Cô nhíu mày.

"Sao vậy?" Nhạc Quân Lỗi hỏi.

"Tôi làm dơ tây trang của cậu rồi." Lạc Nghiên Vũ đã quên vết thương trên cánh tay cô đang chảy ra chút máu, vết thương còn bẩn nữa.

Cũng may, tây trang của hắn là màu đậm, cho nên vẫn có thể giặt sạch được.

Cũng liền vào lúc này, Nhạc Quân Lỗi thấy được vết thương trên cánh tay cô, hắn bắt lấy tay của cô hỏi:

"Tại sao lại bị thương?"

"Không có gì đâu!" Cô cười nhạt."Mới vừa rồi không cẩn thận bị người ta đụng ngã, về nhà thoa một chút thuốc thì tốt rồi."

"Vậy chúng ta mau vào đi!" Nhạc Quân Lỗi lập tức xách lên túi đồ bị vứt trên mặt đất của cô.

Mở cửa rồi mở đèn lên, Lạc Nghiên Vũ muốn Quân Lỗi tùy tiện tìm một chỗ ngồi, mình thì vội vàng cất đồ vừa mua được đi.

Đây là lần đầu tiên Nhạc Quân Lỗi tiến vào chỗ ở của Lạc Nghiên Vũ, trước kia đưa cô về nhà đều chỉ đưa đến cửa dưới lầu, không có lên lầu. Hắn tò mò quan sát bên trong phòng, cảm giác là được bố trí tương đối đơn giản, sửa sang lại cũng rất sạch sẽ, chỉ là chỗ này hơi nhỏ một chút.

Lạc Nghiên Vũ rót chén nước cho hắn, lại đi tìm hộp cấp cứu tới tự bôi thuốc cho mình.

"Tôi tới." Nhạc Quân Lỗi bỏ lại chén nước ở một bên, đi tới giúp cô.

Ngồi ở cạnh giường Lạc Nghiên Vũ nhìn Nhạc Quân Lỗi chuyên tâm bôi thuốc cho cô, trong khoảng thời gian ngắn lại có ý nghĩ về chuyện một đêm kia đã xảy ra ba năm trước đây, bất giác trên hai cánh tay hoàn toàn không có truyền tới một chút cảm giác đau nhói nào.

Không biết được hắn còn nhớ rõ hắn đã từng hôn cô không? Nụ hôn kia đối với hắn mà nói có ý nghĩa không? Hay chẳng qua đây là hắn nhất thời xúc động thôi? Làm thế nào bây giờ? Sau khi trải qua nụ hôn kia, cô không biết nên dùng thái độ gì đối đãi hắn, chỉ mơ hồ cảm thấy có nhiều chỗ trở nên không giống nhau. . . . . .

"Đang suy nghĩ gì?" Nhạc Quân Lỗi giúp cô bôi thuốc xong, phát hiện cô ngơ ngác nhìn hắn.

Câu hỏi của hắn kéo trở về tâm tư của cô, cô vội vàng thoái thác nói không có gì, hỏi nói: "Cậu chừng nào thì trở về?"

"Buổi trưa hôm nay."

Hắn mới vừa trở về, liền lập tức đến tìm cô! Thế này chứng minh hắn chưa quên cô, khiến cho cô thật cao hứng, nhưng mà có một chuyện cô vẫn luôn muốn hỏi.

"Tại sao ba năm nay cậu đều không liên lạc với tôi?" Cô cực kỳ giống người vợ nhỏ chất vấn chồng.

Nhạc Quân Lỗi cười nhạt, nói: "Bận."

Vì để sớm một chút trở về gặp cô, hắn dám ở trong vòng ba năm lấy được học vị thạc sĩ, tiến sĩ.

Đáp án này không đủ thuyết phục, Lạc Nghiên Vũ tức sôi máu nói: "Lừa gạt người nào sao? Có bận đến nỗi ngay cả một cuộc điện thoại cũng không thể gọi được ư? Cậu có biết tôi rất muốn biết cậu ở Mĩ quốc sống có tốt hay không, nhưng cậu lại một cuộc điện thoại cũng không có, hại tôi thật là khổ sở!"

Nghe được cô để ý mình như thế, Nhạc Quân Lỗi vui sướng trong lòng với nụ cười thâm ý, hỏi: "Tại sao quan tâm tôi như vậy?"

"Bởi vì coi cậu là em trai a!" Cô không có ngẫm nghĩ, không chút do dự đáp.

Nghe vậy, sắc mặt Nhạc Quân Lỗi bỗng chốc trầm xuống.

"Thế nào? Tôi nói sai cái gì sao?" Nhìn thấy sắc mặt hắn không tốt, Lạc Nghiên Vũ không hiểu hỏi.

Nhạc Quân Lỗi mím chặt môi im lặng không nói.

Muốn phá vỡ không khí căng thẳng này, cô vội chuyển đề tài, hỏi: "Quân Lỗi, cậu đói chưa? Tôi làm bữa tối cho cậu ăn được không?" Cười lấy lòng.

"Cô muốn cho tôi ăn cái gì?" Hắn với giọng nói bình thản hỏi.

Cô cười lộ ra lúm đồng tiền: "Chân giò hun khói và cơm rang trứng được không? Tôi chỉ biết làm mấy món đơn giản này thôi."

Nhạc Quân Lỗi gật đầu.

"Vậy cậu ngồi chờ một chút, tôi đi làm nhé." Lạc Nghiên Vũ thật vui vẻ đi nấu cơm.

Nhạc Quân Lỗi với hai tròng mắt đen, dịu dàng nhìn bóng dáng bận rộn của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.