Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 47: Mỹ nhân y cục




Những ngày sau trôi qua rất nhanh, Nhạc Quân Lỗi giải ngũ.

Ngày hắn giải ngũ, hắn liền trở lại biệt thự của Nhạc gia, Trầm Vân tự mình xuống bếp thay hắn ăn mừng.

"Quân Lỗi, dì làm những món ăn này đều là cha con nói con thích ăn, con nếm thử một chút xem!" Trầm Vân vui vẻ gắp thức ăn cho Quân Lỗi.

Nhạc Tĩnh Sinh cười với Trầm Vân nói: "Bà cứ để cho Quân Lỗi tự mình ăn thì được rồi, nó cũng không phải là đứa trẻ nữa a."

"Tôi là thật cao hứng mà!" Trầm Vân ngưng gắp thức ăn cho Nhạc Quân Lỗi.

"Quân Lỗi, chuyện ra nước ngoài chuẩn bị như thế nào rồi?" Nhạc Tĩnh Sinh quan tâm hỏi.

"Không sai biệt lắm, qua chút thời gian nữa liền đi được." Nhạc Quân Lỗi lạnh nhạt nói. Trước khi giải ngũ mấy tháng, hắn liền bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị mọi thứ cho việc xuất ngoại du học.

"Con vừa mới giải ngũ, lập tức lại muốn xuất ngoại du học, muốn chăm sóc tốt cho con một chút cũng không được." Nhạc Tĩnh Sinh cảm thán nói.

Trầm Vân cũng nói: "Cha con nói rất đúng, sau khi con ra nước ngoài, không biết bao lâu mới có thể thấy mặt một lần."

Nhạc Quân Lỗi trầm mặc.

"Đến Mĩ quốc, phải chăm sóc mình thật tốt, nhớ phải thường xuyên gọi điện thoại về, chúng ta cũng sẽ đi thăm con." Nhạc Tĩnh Sinh tha thiết dặn dò.

Ở trước mặt con trai, ông chỉ là một người cha hết lòng quan tâm đến con trai, mà không phải là một vị tổng giám đốc của tập đoàn lớn luôn làm việc quả quyết, không dài dòng dây dưa.

"Các người yên tâm, con đã không phải là đứa trẻ nữa rồi." Một câu nói, nói rõ bọn họ đã lo lắng quá mức rồi.

Nhạc Tĩnh Sinh, Trầm Vân bèn nhìn nhau cười, có lẽ thật là bọn họ suy nghĩ quá nhiều.

"Ăn cơm đi! Thức ăn sắp nguội hết rồi." Trầm Vân cười nói.

Nhạc Quân Lỗi lặng lẽ ăn cơm, nhưng trong lòng suy nghĩ trước khi ra nước ngoài hắn còn có một chuyện quan trọng cần phải làm.

***************

"Tới! Tôi lấy trà sữa thay rượu chúc mừng cậu giải ngũ." Lạc Nghiên Vũ cao hứng giơ chén lên.

Hôm nay Quân Lỗi hẹn cô ra ngoài, bảo là muốn nói cho cô biết một chuyện.

Nhạc Quân Lỗi cầm chén lên đụng chén với cô, phát ra tiếng vang, ý cười nhàn nhạt đọng trên khóe miệng.

"Cậu tính toán lúc nào thì muốn vào công ty vậy?"

Hắn không nói lời nào, yên lặng ngưng mắt nhìn cô.

Hắn làm chi cứ nhìn cô như vậy? Lạc Nghiên Vũ lầu bầu ở trong lòng, ánh mắt hắn thâm thúy khiến nhịp tim của cô chợt tăng nhanh.

"Cậu nhanh lên một chút vào công ty, có người khi dễ tôi, mà chỉ có cậu mới che chở được cho tôi thôi." Cô né tránh ánh mắt của hắn liền nói giỡn nói.

"Ở công ty có người dám khi dễ cô?" Hắn phát ra giọng nói từ tính ẩn hàm một tia tức giận.

"Không có a! Không có a!" Cô vội vàng phủ nhận, "Chỉ đùa với cậu thôi, cậu đừng tưởng là thật!" Nhân duyên của cô rất tốt, người nào sẽ khi dễ cô? Còn nữa, cô cũng không phải là loại người có thể để cho người ta khi dễ mình.

Nhạc Quân Lỗi cẩn thận do dự nhìn biểu tình trên mặt cô, xác định lời cô nói là sự thật sau đó mới yên tâm.

"Quân Lỗi, cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi!"

"Chuyện này đợi lát nữa lại nói, tôi dẫn cô đi một chỗ trước."

"Đi đâu. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, cô liền bị hắn lôi kéo đi rồi.

Một tiếng sau, bọn họ đi tới trên núi.

"Cậu dẫn tôi lên núi Dương Minh ngắm cảnh đêm ư?" Lạc Nghiên Vũ có vẻ có chút không thể tin.

Nhạc Quân Lỗi hời hợt nói: "Không được sao?"

"Không phải." Cô lắc đầu, cười nói: "Chẳng qua là cảm thấy có chút kỳ quái." Cô cảm thấy Quân Lỗi hôm nay là lạ, dáng vẻ tựa hồ như có chuyện gì.

Nhạc Quân Lỗi tựa người vào xe ngắm cảnh đêm từ xa, Lạc Nghiên Vũ tựa vào bên cạnh hắn.

"Nghiên Vũ, tôi muốn xuất ngoại." Hắn chậm rãi nói.

"Ra nước ngoài? Muốn đi đâu chơi à?" Lạc Nghiên Vũ lơ đễnh hỏi.

Nhạc Quân Lỗi khẽ thở dài, một lát mới lên tiếng: "Tôi không phải muốn đi chơi, tôi là muốn đi du học."

Cái tin tức chấn động này đột nhiên tới khiến Lạc Nghiên Vũ sửng sốt một hồi lâu."Cậu nói cậu muốn ra nước ngoài. . . . . . Đi du học?" Trong lòng cô một chút cũng không có chuẩn bị.

Hắn nhẹ nhàng gật gật đầu.

"Vậy sao? Vậy rất tốt nha!" Cô miễn cưỡng cười cười, nhưng trong lòng cảm thấy rất khổ sở.

Nhạc Quân Lỗi xoay người nhìn thẳng vào cô."Cô thật sự cảm thấy rất tốt?"

"Xuất ngoại du học là một chuyện tốt a! Không chỉ có việc học có thể tinh tiến, cũng có thể nâng cao kiến thức." Cô lướt qua hắn đi về phía trước mấy bước, nhìn tới cảnh đêm mỹ lệ trước mắt.

Lời cô nói là thật, hắn có ý nguyện ra nước ngoài bồi dưỡng lần nữa, cô thật cao hứng; chỉ là nghĩ đến lại có một đoạn thời gian thật dài không thể nhìn thấy hắn, cô liền rất khổ sở.

Nhạc Quân Lỗi đi tới bên người cô, cùng thưởng thức cảnh sắc nhà nhà thắp đèn với cô."Trách tôi trễ như vậy mới nói cho cô biết sao?"

"Trách! Làm sao không trách đây?" Cô nhàn nhạt cười một tiếng, nhìn hắn bên cạnh, "Dù sao chúng ta cũng có mấy năm giao tình, chuyện lớn như vậy tại sao bây giờ mới nói cho tôi biết?" Cô hơi cáu.

"Sợ cô sẽ khó chịu." Hắn nhìn cô nói.

Chống lại ánh mắt sâu thẳm của hắn, trong lòng cô hơi căng thẳng, cậy mạnh nói: "Khổ sở cái gì? Cậu cũng không phải là không trở lại!"

Cô cố giả bộ bộ dáng lạnh lùng, làm cho hắn cảm thấy đau lòng, bỗng dưng, hắn ôm cô vào ngực.

Hành động của hắn khiến Lạc Nghiên Vũ đầy kinh ngạc, cô nằm yên tĩnh trong lồng ngực của hắn, cảm thấy lồng ngực của hắn thật ấm áp.

"Quân Lỗi, làm sao cậu đột nhiên. . . . . ."

Lạc Nghiên Vũ ngẩng đầu muốn hỏi hắn, không ngờ hắn lại cúi người hôn lên môi cô. . . . . . Khiến cho đầu óc cô trở nên trống rỗng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.