Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 30: Đại hội võ lâm




Nằm trên xích đu ngày xưa, trong tay Niệm An là một cây quạt nhẹ nhàng dao động, Niệm An nhìn hoa bên cửa sổ đến mất hồn.Chợt cây quạt trong tay bị người khác đoạt đi, chỉ nghe thấy nói: “Em ở đây nổi cơn ghen sao?”

Không biết Lão Mộ xuất hiện bên cạnh từ lúc nào, dáng vẻ nhẹ nhàng cười.

Niệm An thẳng vai một chút: “Không có, lúc sáng ăn tào phớ mặn, không có thêm giấm.”

“Em ghen.” Lão Mộ cố chấp lặp lại một lần nữa, hơn nữa bắt đầu phe phẩy quạt, anh hơi dùng sức, gió từ quạt phát ra nóng một cách khó hiểu.

Niệm An lại cau mày: “Nhẹ một chút, gió lớn quá rồi.”

Lão Mộ bật cười thoải mái: “Quả nhiên là em ghen.”

Niệm An bình tĩnh đưa mắt nhìn anh một cái, sau đó chợt đẩy anh ra, “Anh có phiền không, đã nói là không ăn giấm, tự cho là vui vẻ lắm sao?”

Lão Mộ bị đẩy ngã xuống nền đất, anh ngồi luôn ở đó, ngẩng đầu cười nói: “Dáng vẻ này của em thật khó coi, thật ra thì Mộ Vân là một cô gái tốt, dần dần em sẽ phát hiện, cho nên đừng hận cô ấy, bây giờ cô ấy làm những chuyện này cũng không có ác ý.”

Nói xong Lão Mộ vươn tay về phía Niệm An, giống như muốn cô kéo anh lên, vẻ mặt cầu khẩn.

Người đàn ông này cố tình làm nũng như vậy? Là lo sợ mình không tha cho Mộ Vân?

Niệm An bình tĩnh vươn tay về phía anh, dùng lực kéo anh lên.

Lúc này nguyện ý vươn tay tức là không truy cứu nữa đúng không? Lão Mộ thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên Niệm An chợt rút tay lại, Lão Mộ lại ngã xuống một lần nữa, lần này anh một chút phòng bị cũng không có, mông lại chạm đất khá mạnh.

Nhìn dáng vẻ nhếch nhác của anh, Niệm An hả giận bật cười.

“Cô đang làm gì vậy?” Một tiếng mắng mỏ tức giận vang lên, Mộ Vân chạy tới, ôm cổ Lão Mộ kéo tay anh.

Lão Mộ đẩy cô ấy ra nói mình không sao, nhưng những điều này không thể ngăn cản sự tức giận của Mộ Vân.Cô ấy mạnh mẽ kéo Niệm An từ trên xích đu dậy: “Thẩm Niệm An! Cô là cái gì mà dám coi thường anh tôi?!”

Nhìn thấy dáng vẻ hổn hển cô ấy như vậy thật thích, Niệm An cười: “Chị chẳng là cái gì cả, chỉ là chị dâu của em mà thôi.” Cô gằn hai chữ cuối cùng, biểu đạt đầy đủ thái độ miệt thị cùng đùa giỡn.

“Được rồi, Tiểu Vân, em ra bên ngoài trước đi, anh có chuyện muốn nói với chị dâu.” Lão Mộ ngăn cản hai người.

Mộ Vân mím chặt miệng, đôi tay dùng sức đẩy Lão Mộ một cái, sau đó khóc: “Anh, anh che chở cô ta.Em ghét anh!” Nói xong liền chạy ra ngoài, dáng vẻ vô cùng uất ức.

Nơi này trở lại yên tĩnh một lần nữa, nhiếp ảnh gia vẫn chuẩn bị bên ngoài, bên trong Niệm An ngồi trên xích đu, cô cũng không nhìn Lão Mộ, lông mày nhíu lại: “Anh ra ngoài xem trước đi, tâm trạng Mộ Vân không ổn định, nếu xảy ra chuyện gì đừng trút giận lên đầu em.”

Lão Mộ sờ đầu cô một chút, giọng khá nóng nảy: “Em đừng nghĩ nhiều quá, đêm về anh sẽ nói cho em nghe, anh đi trước.” Nói xong liền chạy ra ngoài.

Anh! Thật sự đuổi theo!

Mấy ngày nay oán hận đã tích lũy đủ nhiều, cây quạt cô đang cầm trên tay bị hung hăng ném đi, đúng lúc nện trúng ót của Lão Mộ: “Mộ Hữu Thành, con mẹ nó, anh chính là một tên khốn kiếp!”

Rất sung sướng đúng không? Nhưng tiếc là đây chỉ là hình ảnh trong đầu Niệm An, thực tế cô không ném cây quạt cũng không mắng chửi người, cô chỉ yên lặng ngồi trên xích đu đong đưa.Cô biết hiện tại mình rất tức giận, người đàn ông của mình đuổi theo một người phụ nữ khác, nhưng cô còn tức giận hơn chính là, chính cô khuyên anh đuổi theo! Khó hiểu thật, tại sao cô lại có thể hèn như vậy!

Chỗ tập trung bởi vì thiếu mất nam chính mà dừng lại, Niệm An nói lời xin lỗi với đám người trợ lý Trần, sắp xếp bọn họ lên xe xong lúc này mới thở phào một cái.Đứng bên ngoài lâu, nhìn xe cộ qua lại trên đường, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống khiến cô hoa mắt chóng mặt, không hiểu sao cả người bỗng xụi lơ xuống.

“An Tử, An Tử....” Sau đó Chân Chân nhanh chóng đưa tay đỡ lấy cô, nhưng còn có bóng người nhanh hơn hơn cô một bước ôm Niệm An vào trong ngực.Người kia chính là Tiêu Thần.

Mộ Tình cũng ở đây, nhìn một màn này khẽ mỉm cười, Tiêu Thần vẫn còn tình cảm với Niệm An.Mặc dù thời gian này quan hệ của cô và anh hòa thuận hơn trước nhiều, nhưng cô vẫn cảm thấy giữa hai người có một bức tường vô hình, cho dù Mộ Tình có cố gắng thế nào cũng không thể phá hủy được bức tường này.Cô vẫn tự động viên mình, không sao, thời gian nữa sẽ tốt hơn thôi.Nhưng đến thời điểm này, cô không thể lừa mình dối người được nữa, trong lòng Tiêu thần vẫn còn Niệm An, đời này không thể bỏ được.

Mộ Tình lui về phía sau một bước, cố gắng ra vẻ tự nhiên nói: “Tới bệnh viện xem một chút, ba tháng đầu luôn cần chú ý.”

Tiêu Thần gật đầu với cô, sau đó ôm Niệm An lên xe của mình lái tới bệnh viện.

Lúc Niệm An tỉnh dậy bên cạnh có Mộ Tình, Chân Chân, cô áy náy kéo tay của hai người: “Thật xin lỗi, để mọi người phải lo lắng.”

Tiêu Thần đứng bên ngoài xem chừng nghe thấy có tiếng nói liền đi vào, thấy sắc mặt Niệm An đỡ hơn nhiều mới yên tâm, để ý tới việc hình như cô không phát hiện ra mình cũng ở đây, vì vậy rón rén đóng cửa đi ra ngoài.

“Tiêu Thần, anh quay lại đây.” Niệm An trên giường có chút tức giận gọi anh lại, “Em có mấy lời muốn nói với anh.”

Chân Chân cùng Mộ Tình đi ra ngoài, bên trong phòng bệnh chỉ còn lại Niệm An cùng Tiêu Thần nói chuyện.

Chân Chân vỗ bả vai Mộ Tình: “Đừng nghĩ nhiều, bọn họ sẽ không làm chuyện gì có lỗi với các người.”

“Chị Chân Chân, chị yên tâm, em tin tưởng bọn họ, hơn nữa với thân phận của em, em cũng không có tư cách để nói.” Thân phận thật là chuyện phiền lòng, mà lúc này thân phận của Mộ Tình cũng vô cùng khó xử.Cô không phải con gái ruột của Mộ Hữu Thành, cũng không phải bạn gái của Tiêu thần, cho dù giữa hai người đó cái gì, cô cũng không có tư cách nhúng tay vào.

Chân Chân không biết những điều này, chỉ coi Mộ Tình để ý Niệm An cùng Tiêu Thần hai người ở cùng một chỗ.Cô không khỏi cảm thán, kể từ khi người tên gọi là Mộ Vân xuất hiện, việc nhà bọn họ càng ngày càng phức tạp.

Tiêu Thần ngồi bên giường, Niệm An nửa nằm ở trên giường.

Sau một lúc im lặng Niệm An lên tiếng hỏi: “Cám ơn anh đã đưa em đến bệnh viện, bác sĩ nói thế nào?”

Cầm dao gọt trái cây lên bắt đầu gọt trái táo, Tiêu Thần nhẹ nhõm nói: “Bác sĩ nói đây là phản ứng bình thường của phụ nữ có thai, giữ vững tâm trạng thoải mái là được rồi.Nhưng bây giờ thời tiết nóng quá, trong thành phố cũng không tiện, bác sĩ đề nghị em đến nông thôn một chút, tốt cho cả đứa trẻ và em.” Nhớ tới vừa rồi bác sĩ tưởng anh là cha của đứa bé, vừa mắng mỏ vừa nói cho anh hiểu.Tới bây giờ Tiêu Thần vẫn còn cảm giác khác thường, thậm chí anh còn nghĩ nếu đứa nhỏ thật sự là của anh, nếu thật sự như vậy…

Anh nhất định sẽ yêu thương Niệm An gấp bội, mặc kệ là Mộ Vân hay Mộ Vũ cũng không có cơ hội đến gần Niệm An một bước! Lúc trước anh rút lui bởi vì còn liên quan đến mẹ anh, mặt khác cũng tin tưởng Mộ Hữu Thành sẽ đem lại hạnh phúc cho Niệm An, nhưng hôm nay Tiêu Thần cảm thấy rất thất vọng, một Mộ Vân xuất hiện Mộ Hữu Thành đã không chống đỡ nổi, sau này sao có thể đảm bảo đem lại được hạnh phúc cho Niệm An?

“Anh có thù với quả táo này sao?” Niệm An chỉ là quả táo đã bị gọt ba lớp vỏ hỏi.

Tiêu Thần bỗng dưng ngẩng đầu lên: “Em có hối hận không?” Nếu hối hận, anh lập tức dẫn em đi, nửa câu sau hắn muốn nói chính là điều này.

Em có hối hận không? Câu hỏi rất hay, Niệm An không nhịn được muốn vỗ tay. Vấn đề hay cỡ nào, từ Tiêu Thần đến Mộ Hữu Thành, cô đã lựa chọn chính xác sao?

Cô nhận lấy quả táo trong tay Tiêu Thần, gặm một miếng: “Ngon, đúng là vị táo, cho dù lúc anh gọt vỏ mỏng hay dày, nó đều là vị táo, sẽ không thay đổi.”

“Có ý gì?” Tiêu Thần nóng lòng muốn biết đáp án.

Sau khi ăn xong cả quả táo, Niệm An nhíu mày: “Ý em là, hôn nhân và tình yêu đều giống như quả táo này, cho dù mất đi bao nhiêu lớp vỏ, hôn nhân chính là hôn nhân, tình yêu chính là tình yêu, sẽ không thay đổi.Cho nên không liên quan đến hối hận, chính là do em lựa chọn.”

Biết rõ sẽ là đáp án này, sau khi nghe xong vẫn có chút tiếc nuối không nói ta được.Tiêu Thần bất đắc dĩ cười: “Anh đã liên lạc với anh ta, chắc chưa tới nửa tiếng nữa anh ta sẽ tới đây.Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi trước.”

“Đợi chút, em có việc muốn nhờ anh.” Niệm An đưa tay kéo lấy áo anh, bởi vì động tác quá mạnh, kim tiêm xẹt qua mu bàn tay, trên tay xuất hiện một dòng máu nhỏ.

Tiêu Thần thấy thế, nhanh chóng tháo kim tiêm ra, giọng cao độ: “Em làm cái gì vậy?!” Nói xong mới ý thức được mình có chút thái quá, thở dài một cái, “Em muốn anh phải làm gì?”

Vừa rồi một chút động tác của Tiêu Thần khiến Niệm An có chút xúc động, cô khẽ mỉm cười: “Em muốn…”

Nghe xong, vẻ mặt Tiêu Thần nặng nề: “Em hoài nghi cô ta? Chuyện này em đã nói qua với Mộ Hữu Thành chưa?”

“Em sẽ dùng cách của em để biết.” Niệm An đẩy Tiêu Thần ra, “Vất vả cho anh rồi, chỗ này có Chân Chân là được rồi, anh và Tình Tình đi ăn cơm trước đi, em mời khách.”

Tiêu Thần liếc mắt nhìn cô: “Em khôn thật đấy, một bữa cơm là có thể mua chuộc anh.Được rồi, anh đi đây, em đừng cử động nữa.” Anh xác định người trên giường lúc này bất động mới phất tay xoay người.

Có chút tiếc nuối, lời muốn nói không có cơ hội nói nữa.

Lão Mộ nhanh chóng đi tới, vẻ mặt áy náy nói xin lỗi.Niệm An không tiếp nhận cũng không từ chối, chỉ hỏi anh: “Cô ấy thế nào?”

“Về nhà rồi, chỉ là tâm tình không tốt, đợi sau khi về nhà em vào thẳng phòng, không cần nói chuyện với cô ấy, anh sợ miệng cô ấy có gai, sẽ nói những lời khiến em tức giận.”

Niệm An suy nghĩ lời Lão Mộ nói, nửa đùa nửa thật nói một câu: “Anh nói em về nông thôn ở một thời gian có thể tốt hơn không?”

Dường như là phản xạ có điều kiện , Lão Mộ nói: “Được, khi nào đi?”

Niệm An ra sức cười: “Xem anh sốt ruột như vậy, đùa anh đấy.”

Nói xong hai người im lặng về nhà.

Niệm An theo lời Lão Mộ đi thẳng về phòng, hai tai không nghe thấy gì bên ngoài.Lúc nằm trên giường cô vừa tức vừa bất lực, mà nguyên nhân của tức giận và bất lực lại giống nhau, là vì đói bụng, bởi vì Lão Mộ hỏi cô đã ăn cơm hay chưa.Lúc đang nằm ở trên giường vẽ vòng tròn nguyền rủa tên đàn ông ăn cơm bị nghẹn, uống nước bị sặc thì có người đi vào, đồng thời còn mang theo thức ăn thơm ngào ngạt.Nhưng người này không phải Lão Mộ, là em gái anh.

Đây chính là cô chủ động tới tìm tôi, không phải là tôi chọc giận cô nha.Niệm An khẽ cười.

Một chị dâu nào đó thân thiết ngồi dậy, cười khanh khách nói: “Thơm quá, đều là em làm sao? Kỹ năng thật…”

“Đưa từ khách sạn về.” Mộ Vân ôn hoà cắt đứt.

Niệm An cũng không tức giận: “Ồ, vậy à, khổ cực phải để em mang đến rồi, để đây đi, lát nữa chị ăn.”

Mộ Vân – đứa trẻ phản nghịch này vẫn không nghe theo, ngồi ở mép giường cô nói: “Tôi đút chị ăn!” Nói xong bất đắc dĩ, giống như Niệm An ép buộc cô vậy, đứa nhỏ này kiêu ngạo rồi.

Niệm An rất phối hợp há mồm, đáng tiếc tay nghề phục vụ của Mộ Vân không được tốt, làm cho trên miệng Niệm An dính thật nhiều nước sốt, cuối cùng vội vàng sau khi cho ăn xong cũng không lau miệng cho cô liền rời đi.

Mộ Vân đóng cửa ra ngoài, vừa đúng lúc Mộ Hữu Thành đang nói chuyện điện thoại từ thư phòng đi ra.Nhìn thấy cô đứng bên ngoài phòng ngủ, trên tay còn bưng khay, đồ ăn không sót lại một món nào, không khỏi gật đầu nói: “Làm tốt lắm.”

Nghe nói vậy, nước mắt Mộ Vân có chút không giấu được, ủy khuất cắn môi: “Vậy anh không được phép mắng em nữa.”

Mộ Hữu Thành còn chưa nói một tiếng “Được”, trong phòng ngủ đã truyền đến tiếng rên rỉ: “A, đau quá…Ông xã.”

Nhìn đại ca bất chấp tất cả nhanh chóng mở cửa đi vào, Mộ Vân sững sờ tại chỗ, không biết làm sao: người phụ nữ kia sao vậy? Tầm mắt cô xẹt qua khay thức ăn trên tay, trong lòng nguội lạnh.

Sửng sốt một lát Mộ Vân để cái khay qua một bên, cũng đi theo vào phòng ngủ.Chỉ thấy sắc mặt Niệm An trắng bệch nằm trong ngực anh trai, tương trên khóe miệng cô vẫn chưa lau, trực tiếp dính thẳng lên áo anh trai cô, cực kỳ dễ nhận biết.Mà hiện giờ trên mặt đại ca cô chỉ hiện lên lo lắng, anh vội vàng lấy điện thoại gọi cho bệnh viện, lại bị Niệm An ngăn lại.Cô yếu ớt nói: “Em không sao, nào có ai vừa ra viện đã lại vào viện!”

Nói xong cô còn nhìn Mộ Vân một cái, khiến Mộ Hữu Thành cũng chú ý tới cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.