Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 25: Nàng thật ra đang ở đâu?




Nói là Niệm An xuống bếp, kết quả lại là ngạc nhiên đi theo Lão Mộ vào phòng bếp, anh cầm dao đánh vẩy cá, cắt cà rốt, băm hạt tiêu....Động tác không phải là của một anh đẹp trai.Niệm An thấy cũng phải chảy nước miếng, cô vội quay mặt đi, khụ một tiếng nói: “Anh mau để xuống một chút, đừng làm em rối loạn, ảnh hưởng đến sở trường của em.”

Dáng vẻ dễ dàng nhận thấy của Lão Mộ là ‘khiêm tốn tiếp nhận, kiên quyết không đổi’, bởi vì anh vẫn đang cắm đầu cắm cổ xuống tay, chỉ là khẽ mỉm cười, rất ra dáng một cô vợ hiền.Nếu không phải là có một cuộc điện thoại, nói không chừng anh vẫn tiếp tục như vậy.

Điện thoại là công ty gọi tới, hình như hạng mục trung tâm thương mại xảy ra chút vấn đề.Bây giờ cách giờ ăn cơm vẫn còn sớm, Lão Mộ suy nghĩ một chút rồi vẫn là mặc quần áo tử tế đến công ty.Anh vào phòng bếp:“Công ty có chút việc, anh ra ngoài một chuyến, một giờ nữa trở về, em một mình cẩn thận.”

Niệm An đẩy anh đi ra ngoài: “Được rồi, em cũng không phải là đứa trẻ lên ba, anh mau đi đi, mấy ngày nay vừa nằm viện vừa ra ngoài, trong công ty cũng có nhiều chuyện.”

Lão Mộ cười.

Phòng lớn như vậy chỉ còn lại một mình thật yên tĩnh, mấy ngày nay đã quen với việc có bóng dáng của Mộ Hữu Thành bên cạnh, lúc này tách ra khiến Niệm An cảm thấy có chút không thích ứng.Cô bật cười một cái: Thẩm Niệm An, đủ rồi đó, nếu muốn ngày ngày ở cùng anh một chỗ, mày phải tới làm việc ở công ty anh.

Làm việc ở công ty anh? Lúc rửa rau cô đã nghĩ như vậy, chợt phát hiện ra đây cũng không phải chuyện không thể, hạng mục trung tâm thương mại là đối tác của cô, mấy ngày nay là nghỉ trăng mật, sau đó cô cũng nên đi làm.Nghĩ thông suốt được điều này, cô chợt nở nụ cười.

Bưng một chén trứng sốt cà chua ra ngoài, điện thoại nhà vang lên, Niệm An nhận, nghe âm thanh kia có chút xa lạ.

“Là chị dâu phải không ạ? Có anh Mộ ở đó không, em vừa gọi điện thoại di động, hình như anh ấy đang nói chuyện.”

Xưng hô với Lão Mộ như vậy, xem ra là bạn bè, nhưng mà bạn bè của Lão Mộ cũng khá phức tạp, cho nên Niệm An nhất thời không thể nhận ra giọng và tên tuổi của anh ta, nhưng cô vẫn khách sao hỏi một câu: “Anh ấy tới công ty, có chuyện gì không? Đợi anh ấy trở về tôi sẽ chuyển lại cho anh ấy.”

Người đàn ông kia do dự thật lâu: “A, vậy thì....”

“Không sao cả, nếu khó nói, vậy thì tối nay anh gọi điện tới đây, khoảng một hay hai tiếng nữa anh Mộ của anh sẽ trở về.” Niệm An nói như vậy, có điều trong lòng cô cũng đang nghi ngờ, rốt cuộc là chuyện gì, nghe giống như rất khó quyết định.

“Quả thật, chị dâu, có chút phiền phức.Một hay hai tiếng nữa em sợ quá muộn, chị dâu, chị có thể đến xem một chút được không, đã xảy ra chuyện.”

Lời này khiến trong lòng Niệm An lộp bộp, cô vào phòng bếp tắt lửa, tiện tay sửa soạn một tý, cầm túi liền đi ra cửa.

Chạy tới phòng dưới đất kia, mùi vị nấm mốc khiến cô phải chống tay vào tường ho khan một lúc lâu.Có anh chàng thông minh chạy tới, anh ta gãi ót, mặt lộ vẻ khó khăn:“Chị dâu, thật ngại quá, để chị phải chạy tới đây một chuyến, nhưng mà thực sự người kia em xử lý không được.Cô ta....” Anh ta vừa dẫn Niệm An đi, vừa nói tình huống hiện giờ.

Chân mày của Thẩm Niệm An càng khóa chặt, trên mặt mơ mơ hồ hồ: “Xác định chưa? Hay là nhận lầm người?”

Chàng trai nọ nhìn qua rất hồi hộp: “Vừa rồi em có thấy chứng minh thư của cô ta, có vẻ như không nói láo.”

Nói xong hai người cũng tới nơi, đây giống như một nhà để xe, nhưng bởi vì đã bỏ lâu năm, không khí bên trong thật không tốt.Trong bụng Niệm An quặn lên, cô cố gắng nhịn xuống.

Trong nhà để xe có một cô gái đang nằm, có thể nhìn thấy trên trán của cô đã đỏ lên một cục, còn giống như có một vệt máu khô, nhìn rất bừa bộn, thấy tình hình này, Niệm An không nhịn được trách cứ: “Nghiêm trọng như vậy sao không tới bệnh viện.”

Anh chàng kia cúi đầu: “Ngộ nhỡ cô ta nói dối thì phải làm sao, cô ta lấm la lấm lét đi theo sau lưng hai người, nhất định là có vấn đề.”

Niệm An nặng nề vỗ lên vai anh ta hai cái: “Cho dù có vấn đề gì, cũng không được ảnh hưởng đến mạng người, mau đưa tới bệnh viện.Lại nói, ngộ nhỡ cô ấy nói thật thì sao, đến lúc đó anh Mộ của anh hỏi, lúc đó anh tự chịu.”

Cả người chàng trai run lên, vội vàng đưa người đi khám bệnh, chỉ là không phải đến bệnh viện, mà là đến một phòng khám tư nhân.Nghe nói chủ phòng khám là bạn của Lão Mộ, cho nên vừa nhìn thấy anh chàng kia là biết đã có chuyện xảy ra, xem dáng vẻ kia của bọn họ....giống như trước đây đã từng có nhiều chuyện như vậy, Niệm An đứng bên cạnh nhìn, trong lòng không rõ là cảm giác gì.

Bác sĩ khám bệnh một hồi lâu mới ra ngoài, gỡ khẩu trang xuống nói với bọn họ: “Không có vấn đề gì lớn, truyền hai chai nước biển là về được rồi.Nhưng mà A Trạch này, sao anh lại xuống tay không đúng mực như vậy?”

Người được gọi là A Trạch lắc đầu tựa như sóng lớn: “Không phải, không phải, là do cô ta liều quá, tôi chỉ hù dọa cô ta một chút, không ngờ cô ta lại hất ra nên mới va trúng, tôi cũng không ngăn cản được.”

Bác sĩ chậc chậc hai tiếng, như có như không nhìn Niệm An một cái: “Thật là một cô gái cá tính, lần này đúng là có trò hay để xem.Đúng rồi, vừa rồi quên hỏi, cô này là niềm vui mới của anh Mộ hay sao?”

A Trạch lo lắng che miệng của anh ta lại, nhỏ giọng quát nói: “Cái gì, cô ấy là chị dâu, không phải lần trước anh đã xem qua hình của cô ấy rồi sao, sao bây giờ lại nói như vậy ? Anh ngứa da à?”

Bác sĩ kia nở nụ cười ha ha: “Chỉ là đùa một chút mà thôi, A Trạch anh lo lắng cái gì, anh xem người ta là chị dâu vẫn bình tĩnh thế kia cơ mà.”

Ai bảo Niệm An bình tĩnh, hiện tại cô rất căng thẳng, những người này xem ra giống như những người bên cạnh đại ca xã hội đen vậy, mà Mộ Hữu Thành nhà cô chính là đại ca xã hội đen, mà cô người phụ nữ của đại ca.Thân phận này có chút hơi bạo lực, nhưng nếu thật như vậy thì đúng là không phải chuyện đùa rồi.A di đà Phật, sẽ không phải là như vậy chứ?

Nghe bác sĩ nói cô gái kia đã tỉnh lại, Niệm An thở dài một cái.

Vừa rồi chưa nhìn kỹ, dáng vẻ cô gái này không tệ, chỉ là mắt hơi xếch một chút, cằm khá nhọn, thật nhìn không ra một cô gái lại liều lĩnh như vậy, chắc là A Trạch chỉ dọa cô ấy chút thôi.Cô ấy là người thân của Mộ Hữu Thành sao? Nếu là vậy thì sao tự nhiên lại xuất hiện? Hay cô ấy là mối tình đầu trong miệng Từ Na? Không có khả năng, cho dù là trước đây, lúc Lão Mộ rời khỏi gia đình lúc đó mới mười mấy hai mươi tuổi, khi đã cô gái này đã ra đời rồi sao?

“Cô là ai?Nhìn tôi như vậy làm gì?” Cô gái trên giường đã tỉnh lại, cô ta liếc nhìn Niệm An một cái, sau đó cau mày, vuốt băng gạc trên đầu mình, “Chà mẹ nó, cái gì!”

Niệm An thu hồi ý nghĩ, chậm rãi nói: “Cô đừng động đậy, bác sĩ vừa băng bó cho cô xong, không có chuyện gì cả, tạm thời cô cứ nghỉ ngơi trước đã.”

Cô gái kia nở nụ cười: “Tôi nói chị gái này, nơi này có chuyện của chị sao? A, tôi biết rồi, cô là bảo mẫu của đại ca tôi phải không, trước mắt rót cho tôi một cốc nước đi, tôi khát rồi.”

Niệm An nhướng mày: cô nhóc này sao lại điêu ngoa như vậy chứ! Cô đứng dậy, rót một chén nước, kiên nhẫn đưa tới: “Uống chậm một chút.”

Cô gái kia tiện tay nhận lấy đi, uống một ngụm lớn, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ bừng, một giây sau, cô ta phụt một cái phun nước vào mặt Niệm An: “Phi, nóng quá đi, cô muốn tôi chết bỏng à?”

Lúc này Niệm An có một loại cảm giác như mình đang xuyên qua, là cô nằm mơ hay cô đã gặp phải cực phẩm? Cô có thể cảm nhận được hỗn hợp chất lỏng pha nước miếng nong nóng trên mặt mình.Nhưng một người bình thường biết lễ nghĩa cũng sẽ không trực tiếp phun nước lên mặt người ta như vậy, lại nói lúc này Niệm An đang đứng, so với cô gái kia còn cao hơn nhiều.Vừa rồi cô ta tìm rất đúng vị trí để phun nước lên người cô....

A Trạch nghe tiếng quát vội chạy tới, nhìn thấy một màn như vậy, sửng sốt một hồi lâu mới tới cầu xin Niệm An đi rửa mặt, thuận tiện mắng cô gái kia đúng là bệnh thần kinh.

“A Trạch, anh đi ra ngoài trước đi.”

“Chị dâu?” A Trạch giật mình, ý chị dâu là gì? Anh ta nhìn dáng vẻ chị dâu bây giờ, nhếch nhác nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.Ánh mắt của anh liếc tới liếc lui giữa chị dâu và kẻ theo dõi trên giường kia, một người là nữ tướng quân một người lại là nữ tướng cướp, rốt cuộc là ai mạnh hơn ai?

Sau khi A Trạch ra ngoài vừa lúc gặp bác sĩ phòng bệnh tới đây, kề tai nói nhỏ: “Anh Đường, tình hình này anh nói nên làm sao? Tức giận rồi, cô gái trên giường không biết rõ tình hình, chị dâu tôi còn đang mang thai, nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta đảm đương không nổi....”

Anh Đường đẩy anh ta một cái: “Tránh xa tôi ra một chút, tôi đây không rảnh.”

A Trạch ôm đầu im lặng: “Quên đi, anh thì có thể nói được cái gì, tôi gọi điện thoại cho đại ca.Đúng rồi, trợ lý Trần của đại ca, số điện thoại là bao nhiêu nhỉ?”

“139XXXXXXXX.” Bác sĩ kia nói ra một dãy số như thể đã thuộc lòng từ lâu.

A Trạch vừa bấm dãy số, vừa trợn mắt há mồm: “Anh Đường, không phải chứ, sao anh lại thuộc làu làu như vậy.”

Bác sĩ vỗ vỗ áo khoác trắng: “Lúc gọi điện đến người phụ nữ kia, nhớ chuyển lời hỏi thăm của tôi đến cô ấy, nói rằng anh Đường của cô muốn cô rồi.”

Thân thể A Trạch run lên một cái, thiếu chút nữa không đứng vững: “Trời ạ....” Có điều sau khi thất kinh, anh vẫn rất trách nhiệm chuyển lời cùng nói ra những chuyện đã xảy ra cho trợ lý Trần nghe, sau đó đứng ngoài phòng bệnh nhìn, chỉ sợ bên trong xảy ra chuyện gì.

Niệm An cầm khăn giấy lau khô mặt mình, cô nhìn chằm chằm cô gái đang nằm trên giường, sau đó đoạt lấy chén nước, đặt ở khóa miệng từ từ thổi, sau đó uống một ngụm: “Cô gái nhỏ, nước là dùng để uống, cô không hiểu sao?” Dù gì cũng từng làm giáo viên, cũng từng gặp qua những đứa trẻ không quản giáo được, nhưng chưa từng thấy qua đứa trẻ thô lỗ dã man như cô gái trước mặt.

“Trước đây tôi và cô đã gặp nhau sao?” Niệm An hỏi, cô gái kia hừ một tiếng, nghiêng đầu đi.

“Được rồi, tôi biết chúng ta chưa từng gặp nhau.Vậy dáng dấp tôi xinh đẹp khiến cô ghen tỵ sao?” Niệm An tiếp tục hỏi, cô gái kia xoay đầu lại, liếc cô một cái, đùa cợt cười lên: “Tôi thấy cô so với xinh đẹp còn gấp vạn lần, đừng tự cho mình là đúng.”

Niệm An buông tay: “Được rồi, vậy tôi biết rồi, cô là vì Mộ Hữu Thành nên mới đối với tôi như vậy.”

Lời vừa nói ra, cô gái kia tức giận hét lên: “Tên tuổi của đại ca tôi là để cho cô gọi hay sao? Lớn mật!”

Niệm An giữ vững khoảng cách an toàn với cô, cười nhạt: “Bây giờ cô không cần phải gọi, đợi đến lúc tôi khiến cô thấy được đại ca cô, đến lúc đó có nhiều thời gian để trao đổi tình cảm.Về phần tôi có bao nhiêu túi mật, hiện giờ cô không biết, vậy thì sau này sẽ biết.” Nói xong Niệm An ngồi xuống im lặng nhìn cô, không hề chớp mắt.

Cô với cô gái kia nhìn nhau một lát, cho đến khi mắt cũng cảm thấy xót, đành chớp mắt một cái, nghiêng đầu, âm thầm nghĩ: bệnh thần kinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.