Vú Em Quật Khởi Thời Mạt Thế

Chương 22




Vì sao rõ ràng khu đông trong tay Xuân Chính Tông là khu vực có điều kiện sinh tồn kém nhưng lại có nhiều nhân khẩu nhất trong bốn khu? Bởi vì khu đông tiếp nhận rất nhiều dân tị nạn. Đương nhiên Xuân Chính Tông là kẻ ngang ngược, thủ đoạn khiến kẻ khác ghê tởm nhưng lại là người duy nhất nhận tất cả người tị nạn – không từ chối một ai.

Chỉ cần là người có khả năng xông qua lớp zombie bên ngoài, không cần giao nộp tinh hạch, không cần giao nộp đồ đạc cũng có thể trở thành dân tị nạn trong khu đông hoàn toàn miễn phí. Sau khi vào khu đông, ai tự quản của người nấy, Xuân Chính Tông không cung cấp cho họ miếng ăn nơi ở. Mọi người sống trong lớp vỏ bảo hộ của Xuân Chính Tông, tự sinh tự diệt tự giết lẫn nhau.

Vì không có quản lý nên những người dân tị nạn này có ảnh hưởng đến toàn bộ trị an của khu vực. Đây cũng là lý do vì sao chợ người lại xuất hiện ở khu đông chứ không phải khu tây.

Theo thống kê không đầy đủ của Xuân Lai, toàn bộ khu đông – bao gồm cả dị năng giả, người già của dị năng giả, người thường, dân tị nạn… tổng cộng khoảng hai trăm nghìn người. Con số này đang giảm dần mỗi ngày vì phần lớn mọi người đều không chịu được gian khó, bị đói hoặc bị đánh mà chết là bình thường.

Muốn tìm được Hồ Tam Đao trong số hai trăm nghìn con người này là việc không dễ dàng. Điều kiện quan trọng nhất là hắn vẫn phải đang ở khu đông!

Tờ mờ sáng, Diệp Dục quay về phòng ngủ sau một đêm canh gác trên nóc nhà. Tô Tô đang đút cháo cho Tiểu Ái ăn ngoài sân, lắng nghe con số Xuân Lai báo cáo rồi cười:

“Lần trước đến chợ người, tôi thấy hồ có cá. Khu đông các anh ngày nào cũng có rất nhiều người chết đói, sao không bắt cá mà ăn?”

“Chuyện này…” Xuân Lai bất ngờ khi thấy điều Tô Tô quan tâm lại là dân sinh, anh ta cười khổ, “Mạt thế rồi, ai lo việc người nấy, nào ai nghĩ đến chuyện bắt cá cho mấy người thường kia? Cá trong hồ cũng là cá biến dị, trời sinh tính tàn bạo, người thường không bắt được, lại không biết có an toàn hay không. Ngộ nhỡ có độc thì sao? Người thường không dám ăn đâu.”

“Tôi ăn rồi, hoàn toàn khỏe mạnh,” Tô Tô nhún vai đút thìa cháo cho Tiểu Ái rồi nói với Xuân Lai, “Chuyện này thì tôi cũng hiểu. Sau mạt thế, lo lấy thân còn khó, làm gì có thời gian mà đi lo lắng cho chuyện sống chết của người khác. Người cầm quyền chỉ lo lợi ích cá nhân, không cầm quyền lại không đủ bản lĩnh. Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn nghĩ gì đến ai được nữa.”

Thế giới này, nơi nơi đều như nhau, ngay cả Phương Hữu Mạo cũng vậy. Đừng thấy Phương Hữu Mạo nhiều đồ đạc thừa thãi mà muốn gia nhập quân đội của ông ta, phục vụ để đổi đồ là hay. Những người bình thường sống dưới đáy xã hội cũng chết đói cả, khu nào cũng thế thôi.

Người có quyền sẽ mặc kệ những người thường sống dưới đáy xã hội, để họ tự sinh tự diệt. Họ phải sống thấp hèn là vì họ không có dị năng, không có bản lĩnh tự kiếm sống, kể cả muốn ăn cá trong hồ cũng không ai bắt được loài cá đó.

Xuân Lai gật đầu định nói gì đó thì nghe Tô Tô bảo, “Như thế này đi: anh phái người đi chuẩn bị cá mang đến chợ người. Chỉ cần ai có thể đưa ra tin tức về Hồ Tam Đao thì được lĩnh mười con cá.”

“Được. Tôi phái người đi làm ngay.”

Xuân Lai gật đầu chạy ra cửa chính của sân. Tô Tô ngồi trong sân nhìn anh ta ra khỏi cửa thật lâu, lòng vẫn tự hỏi liệu có phải cô vừa tự thả Xuân Lai đi không?

Không biết từ lúc nào mà bọn họ không canh chừng Xuân Lai nữa, để Xuân Lai tự do ra vào trong tứ hợp viện. Không để ý, Xuân Lai chạy mất không về thì sao?

Tô Tô cảm thấy hơi hoang mang. Cô nghĩ Xuân Lai sẽ không bỏ trốn như Hải Yến béo vì Xuân Lai còn con gái Nữu Nữu, con trai Xuân Minh, còn cả vợ đều đang ở trong tay Tô Tô.

Nếu Xuân Lai dám một đi không trở lại? Cô thề cô sẽ đưa vợ con Xuân Lai về thôn Bát Phương hết, để Xuân Lai cả đời không bao giờ được gặp lại vợ con anh ta nữa.

Tô Tô hậm hực ăn cơm trưa thì Xuân Lai về. Anh ta không hề nhận ra sóng gió trong nội tâm Tô Tô, thật thà nói:

“Tôi vừa đi kiểm tra tường ngăn khu đông với ba khu kia. Xây xong rồi. Lỗ hổng ở khu đông cũng có người canh gác. Dán thông báo truy nã có thưởng đối với Hồ Tam Đao. Chuyện đánh cá tôi đã sai người làm. Mỗi người đánh cá một ngày được năm mươi tinh hạch, cô thấy được không?

“À… thôi cứ thế đi.”

Tô Tô còn chưa kịp phân tích xem mình đang quản lý khu đông thế nào thì toàn bộ Xuân thành đã bất ngờ với động tĩnh của khu đông rồi.

Đầu tiên là vì chuyện ba bức tường ngăn. Trên mỗi tường đục một cánh cửa nhỏ. Nếu không có lệnh của Tô Tô, không ai được phép mở cửa – cho thấy rõ ràng thái độ đoạn tuyệt với ba khu còn lại. Xuân Chính Tông gào thét ra lửa, tức giận giật súng trong tay thuộc hạ bắn vài phát lên trời:

“Đám cướp kia đã nói là chỉ cần Bạch Tuyết Lê và Hồ Tam Đao thôi cơ mà? Hả? Định thế nào đây? Rõ ràng là muốn độc lập không trả khu đông cho ông đây…”

Thuộc hạ cúi thấp đầu, rất muốn nói rằng họ chưa đưa Bạch Tuyết Lê và Hồ Tam Đao đến cho người ta đâu nên đám cướp quá khích cũng là bình thường. Dù sao cũng hơn chặt mười ngón tay của Xuân Thập Tam.

Xuân Chính Tông hùng hổ, “Thằng phản trắc Xuân Lai vong ân phụ nghĩa. Còn các ngươi đến giờ vẫn chưa tìm được Xuân Thập Tam cho ông! Chỉ vì thằng nhãi ranh mà ông đây sắp mất cả địa bàn rồi đấy!”

“Sếp à… Sếp… sếp còn khu bắc!”

“Khu bắc cái gì? Trước đây ông có bốn khu! Bốn khu!!!”

Xuân Chính Tông trợn mắt giơ bốn ngón tay. Tên thuộc hạ xấu hổ cúi đầu thấp hơn cả lúc trước không dám nói thêm.

Đã từ có bốn khu, giờ chỉ còn một, quả thật đây không phải chuyện gì vui vẻ!

Một lúc nữa, Xuân Chính Tông bớt giận được chút thì một tên khác vội vã chạy vào vườn báo cáo:

“Báo cáo thủ trưởng, chúng ta lại mất dấu Bạch Tuyết Lê rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.