Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 2: Linh hồn trọng sinh




Bởi vì nếu không trúc cơ, bại bởi Tây Môn Long bị hắn bắt được, Tùy Qua có thể nghĩ ra hậu quả của mình. Tuy rằng Tùy Qua luôn miệng nói có “nữ ma đầu” làm chỗ dựa vững chắc, nhưng khi hắn gặp được nguy hiểm nàng có hiện thân hay không bản thân hắn cũng không dám nắm chắc. Cho nên hết thảy hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.

- Tự thân vũ trụ hữu thiên địa, tâm bỉ thiên lai thận bỉ địa. Hô khí giai nhập thiên nguyên căn, hấp khí giai nhập địa nguyên trung. Hồng Mông Thạch, dung nhập thân thể của ta!

Thanh âm Tùy Qua vang vọng không trung, theo hắn cao giọng đọc pháp quyết trúc cơ, một đoàn tử sắc vân khí trên đỉnh đầu bắt đầu nhanh chóng chuyển thịnh, như một mảnh mây tím thật lớn, ước chừng trướng lên cỡ trăm trượng, sau đó trong đoàn tử khí xuất hiện một khối ngọc bia thật lớn, trên ngọc bia tràn đầy phù văn huyền ảo, phóng thích ra chân khí hỗn độn hồng hoang thái cổ xa xưa, còn có một cỗ chân khí hoàng thiên hậu thổ mạnh mẽ, làm cho người ta sinh ra cảm giác ngạt thở muốn cúng bái.

- Đây…đây là vật gì! Quá kinh khủng!

Trong lòng Tây Môn Long kinh hoảng lên. Tiểu tử Tùy Qua còn chưa chính thức trúc cơ, lại làm ra thanh thế lớn như vậy, hơn nữa pháp bảo mà Tùy Qua trúc cơ không biết có lai lịch gì, chỉ riêng chân khí đã mạnh mẽ vô cùng. Nếu tiểu tử kia thành công, Tây Môn Long xác định mình sẽ bị miểu sát.

- Tùy Qua, ngươi muốn trúc cơ thành công, không dễ dàng như vậy!

Theo sau Tây Môn Long lại quát to một tiếng, không biết là dọa nạt Tùy Qua hay là tự chấn sĩ khí:

- Pháp bảo càng mạnh, cần nguyên khí càng nhiều, nguy hiểm càng cao. Tùy Qua, ngươi không có khả năng trúc cơ dưới tình huống như vậy! Tuyệt – không – khả - năng!

Tùy Qua không thời gian quản tới tiếng gầm lên giận dữ của Tây Môn Long.

Nguyên bản lúc này nếu Tây Môn Long ra tay liền có tám phần đánh bại hoặc xử lý Tùy Qua, nhưng bổn mạng phi kiếm của hắn lại bị hồng mông tử khí hấp chặt, hắn phải toàn lực ứng phó, tránh bị hồng mông tử khí hút đi. Một khi mất đi bổn mạng pháp bảo, hắn sẽ bị trọng thương, chỉ sợ phải lập tức rơi xuống đất.

- Thiên địa linh khí, dung nhập thân thể của ta!

- Tụ họp thần quang, đạt đến thiên tâm!

Tùy Qua không ngừng niệm pháp quyết, mỗi khi đọc ra một câu, uy thế chung quanh lại tăng cường một phần.

Tử sắc vân khí bao trùm trời đất, vô số tia chớp nổi lên bên trong.

Bầu trời Thanh Giang biến đổi bất ngờ, khiến cho rất nhiều người chú ý.

Bên trong một biệt thự nhỏ yên tĩnh nằm ngoài ngoại ô Đông Giang.

Ngưu Duyên Tranh đang đả tọa tu hành đột nhiên cảm giác thiên địa linh khí biến hóa kịch liệt, ánh mắt nhìn về hướng Thanh Giang, hoảng sợ nói:

- Có người trúc cơ! Thanh thế thật mạnh! Mạnh vô cùng!

Thân ảnh Ngưu Duyên Tranh chợt lóe, thân hình như sao băng bay thẳng về bờ Thanh Giang.

Cùng lúc đó mấy đạo thân ảnh cũng từ những phương hướng bất đồng bay về hướng bờ sông.

Trên đỉnh một tòa lầu cao nội thành Đông Giang.

Một người mặc âu phục màu đen thần sắc ngưng trọng nhìn đoàn tử sắc vân khí phương xa, dùng điện thoại vệ tinh chuyên dụng hội báo với thượng cấp:

- Mẹ nó! Hoàn toàn điên rồi! Hiện tại lại còn có người trúc cơ, lại trúc cơ ở gần nội thành Đông Giang! Tổ trưởng, tôi cần trợ giúp! Trợ giúp cường đại!

Mặt khác, trong một thôn xóm thuộc ngoại ô Đông Giang, một cụ bà tuổi già sức yếu nhìn lên không trung phía xa, gắt gao ôm cháu trai trong lòng, tự nhủ:

- Thời tiết cổ quái như vậy, sấm sét vang dội, sợ là có yêu quái sắp thành tinh rồi.

- Bà nội, vì sao yêu quái thành tinh lại có tia chớp sét đánh ah? Cháu rất sợ hãi.

- Đó là lôi thần không cho yêu quái thành tinh thôi. Đây là kiếp nạn của chúng nó, vượt qua kiếp nạn mới có thể thành chính quả…

Sấm sét vang dội, gió giục mây vần.

Bầu trời Thanh Giang đột nhiên đột ngột thay đổi, phảng phất như có tận thế hoặc thiên tai đại nạn sắp buông xuống. Nhất là trên mặt sông Thanh Giang, lại xuất hiện thật nhiều thủy long cực lớn xông thẳng lên bầu trời, vô cùng kinh người.

Rất nhiều người không tự chủ được nhìn về phương xa.

Còn có chút người không sợ chết, thậm chí còn lái xe hoặc chạy về phương hướng đó.

Nhưng khi họ còn chưa chạy đến gần, đã bị một ít người không rõ lai lịch ngăn chặn lại.

Những người này thuộc “Cục an toàn quốc phòng”, lãnh ngạo, mạnh mẽ, còn không thông tình lý. Phàm là ai không nghe lời khuyên bảo, muốn chạy tới địa phương xảy ra sự cố, sẽ bị họ bắt lấy đánh bất tỉnh, sau đó ném vào bên đường.

Đều không ngoại lệ!

Theo sau xe công an liên tục chạy tới, võ cảnh cũng xuất động.

Giới nghiêm!

Địa phương cách nơi xảy ra sự cố mấy cây số cũng đã giới nghiêm!

Ngay cả Ngưu Duyên Tranh cùng Hàn Côn bọn họ đều bị ngăn chặn bên ngoài.

Ngăn trở Ngưu Duyên Tranh cùng cha con Hàn Côn là một tráng hán cao hơn hai thước, nhìn như một tháp sắt, làn da như cổ đồng, đúng vậy, là cổ đồng mà không phải màu đồng cổ! Rất nhiều ngôi sao đều thích làn da khỏe mạnh màu đồng cổ, mà làn da người này lại như cổ đồng! Trôi nổi kim loại sáng bóng!

Tráng hán trọc đầu, nửa thân trên nhìn như kim cương la hán trong chùa miểu. Mặt khác trên thân người này còn có một hình xăm long đồ đằng màu vàng thật lớn, vô cùng uy mãnh.

- Tôi là lão đại Cổ Phong của tổ bốn Long Đằng, đường này không thông!

Tráng hán đầu trọc nhìn ba người Ngưu Duyên Tranh nói.

Hàn Trình vừa bước vào tiên thiên kỳ, hơn nữa trung thành tận tâm với Tùy Qua, muốn xông thẳng vào nhưng bị Hàn Côn ngăn cản.

- Thật không nghĩ tới trong triều đình lại có cao thủ trúc cơ kỳ tồn tại!

Ánh mắt Hàn Côn cao hơn con hắn rất nhiều, nhìn ra được Cổ Phong đã có tu vi trúc cơ kỳ.

Tráng hán không phủ nhận, thản nhiên nói:

- Các ngươi nhất định phải ở đây chờ đợi. Không thì đánh với ta, đánh thắng được ta cho các ngươi đi qua.

- Chúng ta đánh không lại ngươi.

Nói chuyện chính là Ngưu Duyên Tranh:

- Nhưng chủ nhân của chúng ta ở bên kia, hay là ngươi có thể nói cho chúng ta nghe tình huống một chút.

- Chủ nhân?

Tráng hán thoáng kinh ngạc, hắn thường xuyên giao tiếp với người tu hành, đương nhiên biết người tu hành tiên thiên kỳ đều tâm cao khí ngạo, muốn làm nô bộc cho người khác không phải là chuyện dễ dàng, hơn nữa có thể thấy được “chủ nhân” của ba người này là nhân vật khó giải quyết. Bất quá tráng hán xưa nay trời không sợ đất không sợ, vẫn dùng giọng điệu đối xử bình đẳng:

- Không thể trả lời!

- Ngươi…

Hàn Trình tựa hồ không tự chủ được muốn xuất thủ, vẫn bị Hàn Côn ngăn cản lại.

Đừng nói chỉ ba tiên thiên kỳ, dù mười hay hai mươi tiên thiên cao thủ cũng khó có khả năng đánh bại một trúc cơ kỳ.

Cũng chỉ có biến thái như Tùy Qua mới dám lấy tu vi tiên thiên kỳ gọi nhịp với cao thủ trúc cơ kỳ.

Mà lúc này Tùy Qua đang đứng trong thời khắc trúc cơ mấu chốt, hắn đang cố gắng dung hòa Hồng Mông Thạch.

Lúc này Hồng Mông Thạch trôi nổi trong đoàn tử sắc vân khí, chung quanh không ngừng vang lên tiếng sấm sét, Tùy Qua đem tinh thần lực xâm nhập tới, dùng tinh thần cảm ứng “ngọc bi”, làm cho nó bắt đầu thu nhỏ lại, sau đó mở miệng khẽ hấp ngọc bi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.