Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 43




- Vì sao bộ khoái lại theo dõi Lập Hằng? Hay là xảy ra chuyện gì?

Trăng sáng lờ mờ, thanh âm của Khang Hiền từ trong phòng vọng ra, Chu Bội ngồi ở dưới cửa chăm chú lắng nghe, trong lòng vị tiểu quận chúa trẻ tuổi này sớm đã vô cùng tò mò với vị sư phụ của mình rồi. Trong thâm tâm nàng đoán rằng có thể là bởi vì chuyện ám sát mấy ngày hôm trước có xảy ra biến hóa gì đó, nhưng sau khi nghe, lại không phải là chuyện như vậy.

- Nghe nói là vì một vụ án của năm ngoái, cũng có chút liên hệ với vụ Tống Hiến bị thích sát, dường như còn liên lụy tới một vụ một gã quan viên mất tích và một vụ án diệt môn...

Người nói chuyện là A Quý thúc luôn luôn được Phò mã gia gia coi trọng, nghe gã ta nói vậy, Chu Bội ở bên ngoài ngạc nhiên mở to mắt, ngẩn người ra. Trong phòng, đại khái Khang Hiền cũng đã nhíu mày.

- Sao lại biến thành nghiêm trọng như vậy?

- Sự việc thật ra chưa xác định, chưa có chứng cứ chính xác, nhưng Trần Phong người này, ta cũng có biết, về phương diện phá án, rất có năng lực. Nay hắn ta điều tra ra cũng chưa được nhiều, nhưng bản thân ta lại muốn nói đến một việc khác.

- Hở?

- Lão gia còn nhớ, Ninh công tử vào năm ngoái mới có hứng thú với võ học thôi.

- A, tất nhiên là nhớ chứ.

Tiếng cười của Khang Hiền ở bên trong vang lên:

- Chỉ là những hiểu biết về cái này của hắn không nhiều không thật, cũng không biết là đọc được ở trong câu chuyện xưa truyền kỳ nào nữa. Lúc đó ta còn nói với Tần Công, thấy hắn biết nhiều chuyện cứ như là một ông già vậy, nhưng ở mức độ nào đó thì hắn cũng rất có ý chí tiến thủ, chỉ là với bản lĩnh của hắn, từ đó thật sự đã tìm môn đạo để học tập, điều này cũng không phải là chuyện kỳ quái gì. Lúc này xem ra đã học được một chút rồi đấy, nhưng tóm lại, ta nghe kể tỉ mỉ và cụ thể tình hình vụ ám sát kia, thật sự là rất bội phục Lập Hằng, hắn thật sự là có quyết tâm, sự quyết đoán.

- Đã là như thế, nhưng mà, hẳn lão gia còn nhớ rõ, lúc ấy hắn cũng từng hỏi tình huống liên quan đến Tống Hiến và kẻ thích sát...

- Nếu nói hắn có liên quan tới việc này, ta không tin.

- Thuộc hạ cũng khó mà tin được, nhưng mà, đây cũng là thuộc hạ liên tưởng sau khi nghe Trần Phong nói. Trần Phong cũng không biết, lúc ấy hắn ta điều tra cũng thật sự không phải là sự kiện ám sát Tống Hiến, mà là vụ án mất tích quan viên tên là Cố Yến Trinh.

Khang Hiền nghĩ nghĩ:

- Cố Yến Trinh... Người này bản thân ta từng gặp qua vài lần, rất có tài học, đã học cao trung rồi.

- Năm ngoái bổ thực khuyết, giữa tháng ba tháng tư quay về Giang Ninh thăm bằng hữu, dự định tháng bảy tới đảm nhiệm Huyện lệnh Nhạc Bình, nhưng giữa tháng sáu rời khỏi Giang Ninh thì mất tích, sau đó lại phát hiện ở ngoài thành có thi thể của hắn cùng một vài người, cũng có một nhà họ Dương cả nhà bị giết, chuyện này phát sinh đồng thời, trong nhà Cố Yến Trinh có mấy tên bộc nhân cũng bị giết, tựa như là bởi vì biết việc gì đó mà diệt khẩu, cũng là nữ thích khách ám sát Tống Hiến kia, khi đó Trần Phong hắn cho rằng cái chết của Cố Yến Trinh cũng có liên quan với nữ thích khách. Lúc ấy Trần Phong tra được vài vấn đề nghi vấn, nhưng lại không bắt được thích khách, đành phải đình chỉ vụ án, bởi vì manh mối không nhiều, không thể tiếp tục tra nữa.

- Chuyện này sao lại liên lụy tới Lập Hằng?

- Lúc ấy một nhà người ta chết cùng một chỗ với Cố Yến Trinh đều không phải là người lương thiện. Hai huynh đệ Dương Dực, Dương Hoành đều là cường giả nổi danh ở Giang Ninh, cực kỳ hung ác, bình thường các tiểu bang phái cũng không dám đi trêu chọc vào hai người này, cả nhà bọn họ, Dương Dực có hai con trai, cũng đều đã trưởng thành, nghe nói thân thủ cũng không kém, ngoài ra còn có một lão bà, tổng cộng là năm nhân khẩu, Người nhà này xưa nay không hay gây chuyện, nhưng nghe nói cứ cách một thời gian sẽ nhận được một vài cuộc làm ăn bắt cóc tống tiền vơ vét tài sản, quan phủ lại không thể định tội, bởi vậy đại khái đã có không ít án mạng xảy ra, khi đó suy đoán tương đối có khả năng là nhà này, nhận được giao dịch của Cố Yến Trinh, đã bắt cóc người nào đó...

Lục A Quý nói tới đây, Khang Hiền ở trong phòng hừ một tiếng:

- Cũng là mệnh quan triều đình, nhưng lại thông đồng với phỉ nhân làm bậy.

- Bọn họ rốt cuộc là bắt cóc ai, điều này đến nay vẫn không tra ra được, khả năng một người, mà lão gia cũng biết đấy, đó chính là Nhiếp Vân Trúc Nhiếp cô nương của Trúc Ký.

Trong phòng lại yên lặng một lúc, đại khái là Khang Hiền đang tiêu hóa tin tức này, cũng đang liên hệ sự việc với Ninh Nghị. Lát sau, Lục A Quý mới tiếp tục mở miệng.

- Nghe nói năm rồi Cố Yến Trinh kia ở Giang Ninh, từng có quan hệ với Nhiếp cô nương tại Kim Phong lầu, sau khi hắn học Cao Trung xong thì quay lại Giang Ninh, trong lòng vẫn cứ nhớ đến Nhiếp cô nương, nhưng đúng lúc này Nhiếp cô nương lại muốn hoàn lương…

- Hừ, cái tên Cố Hồng tài tử ta cũng biết, trong thanh lâu, hắn quan hệ với không ít người đâu. Ở đó nhiều người, nhưng hắn lại coi trọng Nhiếp Vân Trúc, cũng là có tầm mắt đấy. Vân Trúc cô nương tuy xuất thân thanh lâu, nhưng phẩm hạnh tâm tính lại rất tốt.

- Bởi vậy, theo như thuộc hạ biết đến, lúc ấy quan hệ Nhiếp cô nương với Ninh công tử đã sâu, nhưng mặc dù vậy, Cố Yến Trinh vẫn bám theo Nhiếp cô nương không tha, nghe nói còn đến cầu thân rồi, nhưng lại bị từ chối thẳng thừng. Trần Phong kết hợp những chuyện trước đây của Cố Yến Trinh mà suy đoán, cảm thấy lúc ấy Cố Yến Trinh mời huynh đệ Dương thị hỗ trợ bắt cóc, có lẽ đó là Nhiếp cô nương rồi. Chỉ là sau đó điều tra tiếp, thời điểm ấy Nhiếp cô nương chưa mất tích, vì thế hắn đã điều tra được những nam tử có quan hệ với Nhiếp cô nương, nhưng cũng không có thu hoạch.

- Vậy huynh đệ Dương thị kia đã bắt cóc Lập Hằng?

Không cần phải nói nhiều, Khang Hiền cũng đã phỏng đoán việc này, cũng đã hiểu rõ:

- Tiếp theo như nào, ngươi nói huynh đệ Dương thị kia đã bị diệt cả nhà?

- Cả nhà năm nhân khẩu, không một ai may mắn thoát khỏi.

- Việc này phát sinh vào tháng mấy năm ngoái?

- Tháng sáu.

- Điều đó không có khả năng.

Khang Hiền lắc lắc đầu.

- Trong tháng năm Lập Hằng mới bắt đầu luyện võ, lúc ấy rõ ràng hắn vẫn là một thư sinh yếu đuối, mà vụ thích sát Tống Hiền lại xảy ra vào tháng năm. Cho dù lúc ấy hắn thật sự tìm được một cao thủ võ lâm, thậm chí trực tiếp bái nữ thích khách kia làm sư phụ, thân thủ cũng không đến mức giỏi có thể trong vòng một tháng luyện thành võ công….À, nếu là nữ thích khách kia đi diệt cả nhà đối phương, sau đó lại giết chết Cố Yến Trinh, cũng không phải là không có khả năng…

Những suy đoán sau cùng của Khang Hiền khá có lý, nhưng Lục A Quý lại phủ nhận:

- Nhưng kỳ quái ở chỗ, cái chết của một nhà huynh đệ Dương thị cùng với cái chết của Cố Yến Trinh, khả năng không phải là do cao thủ võ lâm làm. Dựa theo kết quả điều tra của Trần Phong lúc ấy, rất có thể là bị người mình đã bắt cóc giết chết, sau khi đã giết chết một nhà Dương thị, đồng thời sau đêm đó còn giết chết Cố Yến Trinh cùng cũng một gã hộ vệ của hắn, tổng cộng là bảy người…

Chu Bội ngoài cửa sổ đã mở to hai mắt đến hết cỡ rồi, nàng trốn ở chỗ này, chính là muốn nghe mấy thứ này, căn bản không thể tưởng được sư phụ còn có thể liên lụy tới loại chuyện như này. Quả nhiên không lâu sau, hai người trong phòng cũng đại khái tiếp tục phỏng đoán.

- Ra tay đích thị là Lập Hằng?

- Thuộc hạ cảm thấy rất có khả năng, chỉ là chuyện này qua rồi, nay truy tra lại cũng khó…

- Vậy Trần Phong định thế nào?

- Nghe nói huynh đệ Dương thị đã bị người mà mình bắt cóc giết chết kia, mà một nhà này vốn nổi danh là hung đồ, bốn nam một nữ, bị người ta giết chết toàn bộ, nếu người bị bắt là Ninh công tử, lúc ấy hắn thậm chí còn không biết võ công. Sở dĩ Trần Phong suy đoán như vậy, là vì sau khi giết chết một nhà Dương thị, người này cũng đã bị trọng thương, nhưng mà đối phương vào lúc ấy đã làm một lựa chọn, chính là ở lại một nơi gần nơi ở của huynh đệ Dương thị, vẫn chưa rời đi, mà tiếp tục bố trí cạm bẫy để chờ đợi, chờ Cố Yến Trinh đứng sau bức màn đến…

Khang Hiền gật gật đầu:

- Suy nghĩ kín kẽ, diệt cỏ tận gốc.

- Tại hiện trường có lưu lại một dấu vết, cho thấy người nọ ở trong khu rừng gần đó, đó là hai bãi nôn mửa, hơn nữa có một lượng lớn lá đắng bị hái dùng, điều này chứng tỏ hắn đã bị thương nghiêm trọng, vì quá đau đớn nên bị nôn mửa, nhưng hắn vẫn kiên trì chờ kẻ đứng sau tấm màn đến, lấy lá cây nhấm nuốt để duy trì sự tỉnh táo. Loại chuyện này, không phải người bình thường có thể làm được, thuộc hạ tự hỏi nếu bản thân mình ở trong tình huống như thế, cũng khó có thể làm được, quan trọng nhất là, khi giết xong một nhà Dương thị, bản thân lại bị trọng thương, mà người ta thường lựa chọn chính là rời khỏi hiện trường càng xa càng tốt.

Lúc Lục A Quý nói xong, Chu Bội ở ngoài cửa sổ sớm đã há hốc miệng, bị ý tứ trong lời nói kia làm cho kích động đến rối tung lên, hung đồ bắt cóc lại bị bỏ mạng, kẻ bị bắt cóc trái lại còn giết chết cả nhà đối phương, bản thân lại bị trọng thương, nhưng vẫn ở trong rừng ăn lá cây để giảm đau, phối hợp với hình tượng trẻ tuổi của sư phụ trong đầu, trong lúc nhất thời nàng cũng không rõ cảm giác như nào. Sư phụ thật sự đã làm chuyện này sao, bây giờ nghĩ lại, nàng cảm thấy…là rất khả năng. Sư phụ nàng hẳn là làm được chuyện đó.

- Cảm giác bị người ta theo dõi thật sự là khó chịu…

Khang Hiền nói xong, sau đó, trong lời nói lại toát lên sự khó hiểu:

- À, đúng rồi..., thời điểm đó tay hắn bị bỏng, xương cốt bị gãy, chỉ là lúc đó hắn không giải thích nhiều…

Lục A Quý đại khái là gật đầu:

- Lúc ấy Ninh công tử biến mất vài ngày rất khó hiểu, sau khi trở về thì nói là bị bằng hữu không cẩn thận làm cho bị thương, từ lúc đó trên tay hắn đã quấn băng vải rồi, mãi đến năm trước mới khỏi. Việc này Trần Phong cũng không biết, là thuộc hạ nghe hắn nói xong mới nhớ ra. Lúc đấy mới thấy, sự việc cũng khá trùng hợp.

- Không thể để Trần Phong biết được.

Khang Hiền nói xong, dừng một chút mới tiếp tục:

- Việc này... không có chứng cớ?

- Kỳ thật thuộc hạ cũng chỉ là đoán mò, có lẽ là trùng hợp cũng không chừng. Trần Phong kia mấy ngày vừa rồi phát hiện Ninh công tử có qua lại với Nhiếp cô nương, bởi vậy mới dụng tâm điều tra, còn thật sự muốn nói ra, sợ là không dễ dàng.

- Dễ dàng hay không, có phải thật vậy hay không, cũng không thể nói ra sự việc này. Mệnh quan triều đình, mua chuộc bắt cóc hành hung, Cố Yến Trinh kia cũng là kẻ đáng chết, mà một nhà Dương thị dù là chết cũng chưa hết tội, chỉ là…

Khang Hiền nói xong, lại dừng lại một chút:

- A, việc này cũng kỳ quái, lúc ám sát, Lập Hằng ra tay cũng là có khả năng, mà thân thủ hắn cũng trở nên lợi hại, không phụ danh hiệu “Huyết Thủ Nhân Đồ” kia. Thật là lợi hại, thật là thú vị. A Quý, việc này ngươi đi xử lý, Trần Phong kia, có thể nói thông không?

- Hắn vẫn đang điều tra, nhưng hầu hết đều là bộ khoái quen thuộc, làm việc không cổ hủ, hơn nữa, chỉ cần đem việc lúc trước Ninh công tử hiến kế giúp nạn thiên tai nói cho hắn biết, hẳn là hắn sẽ biết nên làm thế nào.

- Như vậy là tốt rồi, ta nghe ngươi nói đến hắn, đoán chừng năng lực của hắn cũng không tệ. Ngươi quen biết với hắn, xem hắn có nguyện vọng gì, đó cũng là người có tài, tìm cách để hắn vào làm một vị trí tốt ở trong Giang Ninh phủ đi. Dù sao những kẻ đang ngồi ở vị trí đó đều là một đám ăn bám, đã đến lúc cần nhân tài mới thay thế rồi.

Trần Phong nghe như vậy, hẳn là sẽ thông suốt. Khang Hiền cũng là người thích hòa khí, nếu Lục A Quý nói người này rất cổ hủ, vì chính nghĩa mà liều lĩnh, lúc này để hắn ta tiếp tục làm, hẳn là sẽ không phải là chuyện tốt, chỉ nghe Lục A Quý đáp "vâng" một tiếng, gật đầu đáp ứng, sau đó nghe được tiếng cửa vang lên.

Chu Bội nghe xong, trong lòng vẫn rối rắm, vẫn còn đầy kích động, lúc này vội vàng đứng lên muốn chạy trốn, nhưng vì ngồi lâu, nên vừa đứng lên mông lại phệt xuống nền đất, liền vội vàng dùng cả tay cả chân bò trốn đi, sau đó nghe thấy tiếng của Lục A Quý vang lên phía sau:

- Tiểu quận chúa!

Tiểu cô nương sững sờ, biết là có bỏ trốn cũng vô dụng, ngay sau đó, giọng nói của Khang Hiền ở trong phòng vang lên, không hề có chút ngạc nhiên nào, chỉ nói:

- Tiểu Bội, vào đi.

- A…

Tiểu cô nương nhéo nhéo lỗ tai, phẫn nộ đi vào trong:

- Cháu sẽ không làm phản đồ, Phò mã gia gia không cần phải diệt khẩu cháu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.