Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 105-4: Bảo Bảo truyền kỳ (4)




Editor: Qin Zồ

Lúc này ta không định nhắc nhở Liễu Dự gì nữa, toàn bộ chú ý của ta đều đặt vào nửa câu sau của hắn, ta hỏi: “Ngươi nhớ ra gì rồi?”

“Ta…” Liễu Dự bỗng ho lên, ho đến chảy cả nước mắt, vừa hay trên bàn có một chén nước ấm, ta liền đưa cho Liễu Dự, “Ngươi uống nước trước đi đã rồi từ từ nói.”

Hai tay Liễu Dự nắm chặt chén sứ, hắn ngơ ngẩn hỏi ta: “Nương tử… nương tử đang quan tâm ta sao?”

Ta nghĩ thầm không thể tính toán với người bệnh, bèn nói: “Ngươi uống nước trước đi đã.”

Liễu Dự nghe lời uống nước, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi ta, ta chợt thấy càng lúc Liễu Dự càng giống Tiểu Sư Tử, đặc biệt là đôi mắt nâu kia.

Ta khẽ ho một tiếng, “Ngươi nhớ ra gì rồi?”

Liễu Dự suy nghĩ rồi nhíu mày lại: “Ta nhớ ta đã từng tới ngọn núi này, khi đấy trời mưa rất to, sơn đạo cũng rất trơn, ta đang muốn tìm một chỗ nào đó để tránh mưa thì bỗng gặp được một nam tử quái dị, gã đeo mặt nạ quỷ, không biết là đang cãi nhau kịch liệt với ai…”

“Sau đó thì sao?”

Liễu Dự nhíu mày, giống như đang vắt hết óc nhớ lại, một lúc sau hắn chán nản nói: “Ta không nhớ ra.”

Nam tử đeo mặt nạ quỷ, gã Phạm Văn hôm nay cũng đeo mặt nạ, liệu hai người này có phải là một không? Sở dĩ Liễu Dự bị thương nặng, có phải là do đã nhìn thấy điều không nên nhìn, nên bị người ta hành hung diệt khẩu?

Ta đang suy đoán thì bỗng nhiên Liễu Dự cảm khái nói: “Nếu hôm đó ta không bị thương, đến nhà của Chu bà bà tránh mưa thìcó lẽ người nương tử gặp được không phải là Yến Thanh mà là ta.:

Nghe Liễu Dự nói thế, ta cũng cảm khái theo. Luận tướng mạo luận tài hoa, Yến Thanh có vẻ ngang ngửa ald, năm đó nếu Liễu Dự gặp ta trước, có lẽ phò mã của ta đã là Liễu Dự, nhưng thời gian lại không có chữ nếu.

Ta nhớ lại lúc nãy đại phu nói Liễu Dự có tâm bệnh, rồi lại nhớ đến sự bùi ngùi của Liễu Dự, trong lòng không khỏi suy nghĩ: một nam tử hán yên lành, cả ngày không biết đã suy nghĩ những gì.

Ta nói với Liễu Dự: “Đại phu nói là ngươi vì tâm bệnh mà gợi ra bệnh cũ.”

Liễu Dự cầm chén trà im lặng, qua một lúc sau, hắn cúi đầu nói: “Nương tử, sau này ta sẽ cố không để bị bệnh nữa, ta sẽ không đem lại phiền toái thêm cho nương tử đâu.”

Bộ dạng này bây giờ của Liễu Dự, nhìn thế nào cũng giống như là ta ăn hiếp hắn, ta buông tiếng thở dài, “Ngươi có tâm bệnh gì?”

Hắn ngẩng đầu nhìn ta một cái rồi lại cúi đầu, nói: “Lúc trước nương tử hỏi ta, nếu khiến nàng thích ta, nhưng có ngày ta nhớ lại mọi chuyện thì sẽ phát hiện ra kỳ thật mình không thích nương tử đến vậy, đến lúc đó nàng nên làm thế nào. Ta đã suy nghĩ, nương tử nàng nói đúng, ta là một kẻ đến cả trí nhớ cũng không có gì, dựa vào cái gì mà yêu cầu nương tử nàng phải thích ta.” Liễu Dự dừng lại rồi ngẩng đầu lên nhìn ta, “Vậy nếu đến một ngày ta khôi phục trí nhớ, nương tử sẽ thích ta chứ?”

Ta không đáp lại.

Liễu Dự lại nói: “Nương tử, ta không phải là Yến Thanh.”

Trong lòng ta run lên, cuối cùng lạnh nhạt nói: “Ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Liễu Dự vội la lên: “Nương tử, nàng hãy khoan đi đã, ta… ta…” Ta xoay người lại nhìn hắn, “Ngươi còn muốn nói gì?”

Liễu Dự ấp úng hồi lâu, bỗng dưng hắn giống như nghĩ đến thứ gì đó, hai mắt sáng lên, gật đầu cái rụp, “Có, ta còn có chuyện muốn nói.”

Lúc này quý thủy ở bên dưới tuôn ra không ít, ta lập tức cứng đờ.

Liễu Dự hỏi: “Ngày hôm đó tại sao nương tử lại đột nhiên muốn xuống núi?”

Ta trầm ngâm chốc lát, trong lòng bách chuyển thiên hồi, cuối cùng vẫn là đem chuyện Ôn Diễn biết thiên mệnh ra nói với Liễu Dự, nhưng không nói ra cái lương duyên giữa ta và Liễu Dự.

Thần sắc Liễu Dự ngưng trọng lại, hắn nói: “Ta nghe nói có một cuốn sách tên là “Lan Liên Kinh”, trong sách đề cập đến rất nhiều người tài ba dị sĩ. Nếu lúc này chúng ta có thể tìm được cuốn sách này, có lẽ có thể biết được Ôn tiên sinh là người phương nào.”

Ta nói: “Tàng Thư các trong cung sách nhiều vô số, có lẽ sẽ có “Lan Liên Kinh” mà ngươi nói.”

“Chẳng qua Tàng Thư các trong cung, thường nhân há có thể ra vào?”

Ta đưa mắt nhìn hắn rồi bảo: “Không phải là ngươi sau một ngày một đêm sốt cao đã quên mất ta là ai sao?” Nơi quan trọng nào ở trong cung ta cũng có thể nhẹ nhàng ra vào như thường, huống gì chỉ là một Tàng Thư các nhỏ nhoi. Ta “ừm” một tiếng rồi nói: “Như vậy đi, chờ ngươi khỏi bệnh xong, ta sẽ giao ngươi hai lệnh bài, một lệnh bài tiến cung, một lệnh bài vào Tàng Thư các.”

Liễu Dự sửng sốt, tiếp đó phô ra dáng vẻ không thể tin được, “Ta… ta có thể đi vào Tàng Thư các?”

Ta thầm nghĩ Liễu Dự quả đúng là mọt sách, “Đúng thế.”

Liễu Dự vui sướng nói: “Nương tử, nàng thật tốt.”

Ta nặng nề ho một tiếng, Liễu Dự biến sắc, cẩn thận đưa mắt nhìn ta rồi không tự nguyên nói: “Công chúa.”

Ta hài lòng bảo: “Trước tiên ngươi cứ dưỡng bệnh cho tốt đi đã.”

Khách quý của ta ngày thứ tư cũng đã rời đi, Liễu Dự dưỡng thân cũng tốt hơn. Đã nhiều ngày, ta ở với Liễu Dự có chút hòa hợp, Liễu Dự không hề gọi nương tử, tảng đá trong lòng ta cũng rơi xuống đất.

Có đôi lúc ta nhìn Liễu Dự, cảm thấy hắn như Tiểu Sư Tử vậy, luôn tha thiết nhìn ta đắm đuối, ta nhìn hắn, thì hắn sẽ vui mừng cả nửa ngày. Rồi có khi ta lại cảm thấy Liễu Dự mới giống Thừa Văn, trước khi Quán Quán chưa tiến cung, người mà Thừa Văn quấn lấy nhiều nhất chính là a tỷ ta đây, sau này lên làm hoàng đế, nhất cử nhất động đều thể hiện được phong thái của một thiên tử, thậm chí ta còn sinh ra ảo giác là Thừa Văn mới chính là huynh trưởng.

Kỳ thật nếu Liễu Dự đồng ý, ta nhận hắn làm nghĩa đệ, cũng không hẳn là không thể.

Lúc ta rời khỏi Tùng Đào tiểu xá, chuẩn bị đến chỗ Ôn Diễn thì thần sắc Liễu Dự có chút phức tạp, ta biết hắn đang nghĩ cái gì. Liễu Dự không phải là người có thể giấu được tâm tư, hắn thẳng thắn quá mức, luôn đem những lời trong lòng ra nói rõ ràng, cũng như nhiều ngày nay hắn cứ một mực lải nhải: Ôn Diễn không phải là người tốt gì, công chúa không nên thích hắn, ngàn ngàn vạn vạn lần không nên thích hắn.

Lúc ta lên xe ngựa, Liễu Dự đứng bên cửa sổ mở miệng nói: “Ôn tiên sinh không gần nữ sắc, hơn nữa lại có dị năng, là một nhân vật giống thần tiên, mặc dù công chúa là nữ tử tôn quý nhất trên đời này, nhưng…”

Ta liếc mắt nhìn hắn, Liễu Dự thức thời ngậm miệng lại.

Ta khẽ ho một tiếng, mở miệng bảo: “Lần này ngươi đến Tàng Thư các, nhất định phải nhớ kỹ trong cung có rất nhiều nơi không thể đi vào bậy bạ, bằng không đến lúc đó chưa chắc ta có thể cứu được ngươi.”

Liễu Dự gật đầu, “Ta biết rồi.”

Ta lại dắn dò: “Nhất định không được đến Phúc cung.”

Phúc cung chính là cung điện của Quán Quán, sau khi Quán Quán dùng mồi lửa đem đốt cung điện đi, Thừa Văn vẫn cố chấp cho người xây dựng lại, bây giờ tuy người không còn, nhưng ta biết Thừa Văn vẫn thường xuyên đến Phúc cung vừa xây để qua đêm, hơn nữa cũng không cho phép cung nhân tiến vào.

Hai mắt Liễu Dự lấp lánh lên, hắn nói: “Công chúa ngày càng quan tâm ta hơn.”

Miệng ta khẽ giật mấy cái, cười khan vài tiếng. Thật ra ta chỉ là nghĩ con người Liễu Dự giống như làm từ nước vậy, động một chút là lại nóng lên, một khi đã lên cơn sốt thì cũng là hai ba ngay, nếu bị nhốt vào đại lao, không biết có thể chịu được qua một đêm hay không. Đến lúc đó Liễu Dự không còn, rất nhiều manh mối cũng bị chặt đứt.

Ta buông màn xuông, bảo mã phu đánh xe đi, nhưng mới đi được một đoạn đường ngắn, ta đã nghe thấy âm thanh của Liễu Dự vang dội ở đỉnh núi —— “Không được thích Ôn tiên sinh… Ôn tiên sinh… tiên sinh… sinh, ta sẽ sớm trở về thôi… trở về thôi… thôi…”

Ta dở khóc dở cười.

Nhưng khi yên tĩnh lại thì ta lại có chút lo âu. Từ sau khi Ôn Diễn trở thành tiên sinh của ta, ta đối với hắn dường như có cảm giác không nói rõ, cho đến cái ngày hắn pha Khổ Đinh trà cho ta thì ta mới biết là ta có thiện cảm với Ôn Diễn người này.

Ta cũng không bài xích hắn, ở chung với hắn cũng vui vẻ, trong mắt hắn luôn hàm chứa ý cười dịu dàng, khiến ta có thể quên đi những chuyện khó có thể quên.

Có đôi khi ta cũng khó mà tin được rằng chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủn, tại sao mình lại có thể nhanh như vậy đã đem tất cả những vết thương lòng mà Yến Thanh gây ra xóa đi hết? Thật ra thì không phải, từ năm thứ hai chuyện của Yến Thanh đi tìm Đỗ Tịch Tịch đã khiến ta bắt đầu sa sút tinh thần, trong bốn năm tình cảm của ta với Yến Thanh, có ba năm là sống trong tuyệt vọng, khi đứa con ta chết đi cũng là lúc ta hoàn toàn đặt dấu chấm hết cho hi vọng này.

Ở trong tiểu xá Ôn Diễn học vẽ tranh thì ta rất dễ tĩnh hạ tâm lại, chỉ cần vẽ lung tung những vật những việc ra,đã dần dần quên đi tổn thương mà ta và Yến Thanh không ngừng gây ra cho nhau.

Ôn Diễn quả thật là một người không tệ.

Mặc dù trước đây là muốn đề phòng hắn, cảm giác như Ôn Diễn dựa vào sắc đẹp để đi lên ngôi vị quốc sư này. Nhưng ở chung lâu với hắn, ta mới phát hiện ra Ôn Diễn không phải là người màng danh lợi, nói thì có vẻ hơi quá, nhưng dù là đem ngôi vua ra để trước mặt hắn, ta tin hắn cũng sẽ không thèm ngó đến.

Thừa Văn nói ngoại trừ Ôn Diễn, trong thiên hạ này ta muốn ai làm phò mã cũng được. Ta nghĩ bây giờ ta có thể hiểu được đại khái ý này, trước đây là ta đã hiểu lầm Tv với Ôn Diễn. Thừa Văn hiểu ta như vậy, đích thị là biết nếu ta ở chung lâu ngày với Ôn Diễn, sẽ sinh ra những tình cảm không nên có. Mà bộ dáng Ôn Diễn lại không giống người phàm1 như vậy, có lẽ so với Yến Thanh thì ở cùng một chỗ còn gian khổ hơn.

(1 nguyên văn là ‘bất thực nhân gian yên hỏa’ – 不食人间烟火: nghĩa là ko phải khói bếp nhân gian, ko phải bình thường)

Mà a đệ tốt của ta lại không muốn chứng kiến ta đau khổ, nên mới nói ra câu kia.

Nhưng ta nghĩ Thừa Văn lo lắng quá rồi, tuy ta có thiện cảm với Ôn Diễn, nhưng “một lần bị rắn cắn ba năm sợ giây thừng”, bị Yến Thanh làm khổ, Liễu Dự cũng thế mà Ôn Diễn cũng vậy, ta thật sự không muốn nói chuyện tình cảm với họ.

Sợi dây tình cảm với Ôn Diễn kia, cứ nằm ở trong lòng là được rồi.

Chỉ là, thiên nhân giống như Ôn tiên sinh, cũng thật là thú vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.