Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 105-2: Bảo Bảo truyền kỳ (2)




Chu bà bà vừa nói ra lời này, ta không khỏi ngẩn người. Nhớ tới lúc trước Liễu Dự từng nói với ta A Man cũng tại ngọn núi này gặp qua hắn, ta mở miệng dò hỏi: “Chu bà bà, bà gặp hắn khi nào?”

“Chính là trong cái ngày ngươi ngã xuống núi đó.” Chu bà bà hồi tưởng lại: “Lúc ấy sau khi mưa tạnh, ta ra ngoài tìm đại phu cho người, chính là Mã đại phu ở đối diện đỉnh núi bên kia. Lúc ta đi đến thì…” Chu bà bà đưa mắt nhìn Liễu Dự, biểu cảm có vẻ xúc động, “Thì trông thấy Tiểu Liễu Tử. Cả đời này của ta chưa bao giờ nhìn thấy người nào thương thế nghiêm trọng như vậy, lúc đó ngươi ấy hả, cả người đầy máu, giống như là mới chui ra khỏi dòng sông Máu vậy. Mã đại phu khi đó còn nói ngươi nhất định không sống nổi.”

Trước đây Vân Vũ mời đại phụ về dường như cũng có nói Liễu Dự đã từng chịu tổn thương quá nghiêm trọng, như thế mà nói, Liễu Dự bị mất trí nhớ, rất có thể cũng là bởi vì trọng thương.

Chu bà bà lại nói: “Không ngờ là Tiểu Liễu Tử ngươi còn sống, mệnh do trời định, lời này quả nhiên không sai.”

Lại nghe bốn chữ mệnh do trời định, trong đầu ta cảm thấy vi diệu, ta hỏi: “Là Mã đại phu cứu Liễu Dự sao?”

Chu bà bà nói: “Cái này ta cũng không biết, lúc đó Mã đại phu có đồng ý với ta sẽ đến đây chậm một chút, ta lập tức rời khỏi chỗ của Mã đại phu.Sau đó thì không gặp lại Tiểu Liễu Tử nữa.”

Liễu Dự nãy giờ luôn im lặng bỗng nhiên nói: “Chu bà bà, vị Mã đại phu kia hiện còn ở đỉnh núi đối diện không?” Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, ta nhìn thấy hắn nắm chặt hai tay.

Chu bà bà suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Cũng đã lâu rồi bà bà không gặp Mã đại phu, có lẽ hắn vẫn còn ở bên đó.”

Lúc này Liễu Dự đưa mắt nhìn ta, ta hiểu ý của hắn, liền gật đầu. Đang định cáo từ Chu bà bà thì chợt có tiếng mèo kêu truyền đến, ta nương theo âm thanh đó mà đi, thấy cách đó không xa trong bụi cỏ có một chú mèo.

Liễu Dự “a” một tiếng, “Không phải là Tiểu Sư Tử sao?”

Ta lập tức nghĩ đến bức tranh kia chưa vẽ xong kia của Ôn Diễn, hứn nói trong bụi cỏ không phải là một con rắn mà là một chú mèo từ trên núi lăn xuống.

Tiểu Sư Tử kêu meo meo vài tiếng, trông thấy ta nó lại kêu lên vui mừng, Liễu Dự đi về phía trước, Tiểu Sư Tử lập tức nhảy vào lòng Liễu Dự.

Sau khi chứng thực lại những suy đoán lúc trước của ta, lúc này trong đầu ta ngoài chấn động thì vẫn là chấn động.

Trước đó ta chỉ nghĩ là Ôn Diễn đoán đúng dịp trời sẽ mưa, nhưng hôm nay lại không thể nào trùng hợp như thế được. Ôn Diễn sao biết được thiên mệnh, có một kiểu giống dị năng thế này, chẳng trách Thừa Văn nguyện ý trong vòng một ngày ngắn ngủn tin tưởng hắn.

Thì ra trước kia hết thảy đều là ta nghĩ lung tung. Kỳ thật ngẫm lại cũng phải, nếu đổi lại là ta, gặp một người tài ba như thế, ta cũng sẽ dùng hết thủ đoạn giữ lại bên mình.

Chẳng qua là Ôn Diễn đưa ta hạt giống là có ý gì? Liễu Dự bị trọng thương mất trí nhớ lại lại đến trong phủ đệ ta là do ai an bài?

Trong đầu ta có chút phiền muộn.

Đã qua nhiều ngày như vậy rồi mà những điểm đáng ngờ đó vẫn cứ đáng ngờ. Nhưng cũng may vừa rồi Chu bà bà đã nói ra một manh mối nhỏ, Liễu Dự đã bị trọng thương, như vậy là ai khiến hắn trọng thương? Là ai đưa hắn đến chỗ Mã đại phu?

Cố gắng tìm cho ra người này là ai, thì nghi vấn thứ hai cũng có thể giải đáp.

Sau khi cáo từ Chu bà bà, ta cùng Liễu Dự lên xe ngựa thẳng tiến đến đỉnh núi phía đối diện. Giày vò nhiều canh giờ, ta cũng có chút đói bụng, liền lấy điểm tâm trong xe ngựa ra dùng, Tiểu Sưu Tử nhìn thấy có thức ăn liền meo meo nhảy đến, ta để một ít bánh điểm tâm đã chia nhỏ ra trên khay bạc, Tiểu Sư Tử cúi đầu ăn ngon lành.

Bộ dạng nhu thuận khả ái như thế của Tiểu Sư Tử khiến phiền muộn trong ta vơi đi một ít. Ta ngẩng đầu nhìn Liễu Dự, từ sau khi nghe những lời Chu bà bà nói thì bắt đầu giữ im lặng.

Ta thu hồi ánh mắt, tiếp tục chơi với Tiểu Sư Tử.

Ước chửng sau nửa canh giờ, ta với Liễu Dự đã tìm được ngọn núi đối diện mà Chu bà bà nói. Nơi này có năm sáu hộ gia đình, Liễu Dự tiến đến gõ cửa từng nhà hỏi, nhưng đều là thất vọng trở về.

Xem ra Mã đại phu đã rời khỏi núi rồi, ta cũng rất thất vọng. Nhưng có một tia hi vọng, chính là lúc ta và Liễu Dự chuẩn bị rời đi thì gặp một lão nhân tuổi trên năm mươi, sau khi biết được bọn ta đi tìm Mã đại phu thì ông kinh ngạc rồi: “Mấy năm trước hắn đã rời khỏi nơi này rồi.”

Ta hỏi: “Mấy năm trước?”

Lão nhân vuốt chòm râu trắng bệch, “Lão cũng không nhớ rõ, là cái năm mà mới đổi lại niên hiệu ấy.”

Mới đổi lại niên hiệu? Chẳng phải là nói năm Thừa Văn đăng cơ sao?

Lại là năm Hữu Bình đầu tiên?

Như thế nào mà toàn bộ sự việc lại đều xảy ra trong năm Hữu Bình đầu tiên?

Ta thật là trăm mối tơ vò.

Sau khi trở lại Tiểu Xá tùng đào, Vân Vũ trông thấy Tiểu Sư Tử, cao hứng đến nỗi nước mắt lưng tròng, hỏi ta đã tìm thấy Tiểu Sư Tử ở đâu. Ta nói là ở căn nhà nhỏ dưới chân núi, Vân Vũ nghe xong, giật mình ngây ra một lúc.

Ta không để ý, khoát tay bảo nàng đi tắm rửa cho Tiểu Sư Tử.

Lát sau ta gọi người truyền bữa tối. Liễu Dự phá lệ không dính lấy ta nữa, ta nghĩ thầm có lẽ là mấy lời của Chu bà bà đã khiến hắn chịu đả kích.

Nhưng ta thật không ngờ là cú đả kích này lại nghiêm trọng với Liễu Dự đến vậy. Hôm sau khi tỉnh lại, Vân Vũ mới nói cho ta biết đêm qua Liễu Dự phát sốt, trán bỏng đến nỗi có thể luộc được trứng, Vân Vũ sai người xuống núi mời đại phu, bây giờ Liễu Dự đã uống thuốc, vẫn còn đang mê ngủ.

Ta đến phòng của Liễu Dự thăm hắn, có vẻ như hắn vẫn chưa hạ sốt, hai má ửng đỏ lên, miệng không biết đang lẩm bẩm gì. Ta bước đến muốn nghe rõ hơn, không ngờ Liễu Dự lại bắt lấy tay ta, mạnh đến kinh người.

“Nương tử…”

Cuối cùng ta cũng nghe rõ Liễu Dự nói gì, ta đưa mắt nhìn hắn, khẽ dùng sức rút tay về. Liễu Dự lại kêu một tiếng “nương tử”.

Giờ phút này đột nhiên ta hơi mềm lòng.

Trước đó ta đã xác nhận được Liễu Dự không phải người của Ôn Diễn, sau trải qua chuyện hôm nay, ta càng có thể khẳng định Liễu Dự không biết Ôn Diễn. Nhưng bây giờ khiến ta nghi hoặc chính là ý đồ của Liễu Dự.

Không có ai thích một người khác mà không có lý do, Liễu Dự đối với ta sâu đậm như vậy, cũng không hiểu có phải là nhận lầm người hay không. Mấy ngày nay, bất cứ nơi đâu, ta chỉ cần chạm phải ánh mắt của Liễu Dự cũng đều có thể trông thấy mảnh tình thâm nơi đáy mắt hắn.

Mới đầu ta không được tự nhiên, sau lại ta coi như không nhìn thấy, bây giờ lại chứng thật dị năng của Ôn Diễn, trong lòng ta khó tránh khỏi xúc động.

Bỗng dưng Vân Vũ ở bên ngoài gọi to “công chúa”, ta để nàng đi vào. Vân Vũ nhìn Liễu Dự trên giường, rồi nhìn ta đứng bên giường, vẻ mặt trông rất là hài lòng.

Nàng nói với ta: “Công chúa, vừa rồi A Man có đến, nói Ôn tiên sinh có khách ghé chơi, công chúa ngày khác lại đến học vẽ.” Dừng lại, Vân Vũ nhẹ cười bảo, “Công chúa, như vậy là người có thể ở cùng với phò mã gia.”

Ta xoắn xuýt: “Chớ nói lung tung.”

Lại do ánh mắt ta quá nghiêm túc, Vân Vũ biết ta là đang nói thật, nàng không cam lòng “vâng” một tiếng.

Sau khi Vân Vũ rời đi, ta lại nhìn Liễu Dự, dường như hắn ngủ không được yên. Ta lại nhớ đến câu nói kia của Ôn Diễn: “nếu công chúa có thể cùng Liễu công tử kết thành lương duyên, cuộc đời này nhất định không uổng phí.”

Ta thật không hiểu, vì sao Ôn Diễn lại muốn làm mối cho ta với Liễu Dự?

Nghĩ đến hôm nay Ôn Diễn nói có khách tới chơi chẳng qua chỉ là mượn danh nghĩa, đích thị hắn biết Liễu Dự sinh bệnh, nên hắn muốn ta ở lại Tùng Đào tiểu xá để nuôi dưỡng cảm tình với Liễu Dự.

Suy đi nghĩ lại, ta mơ hồ có chút khó chịu.

Lúc này Liễu Dự lại la lên “nương tử”, ta cho là hắn lại đang hôn mê nên không phản ứng. Một lúc sau, hắn kêu liên tiếp hai tiếng nương tử, ta mới ý thức được là hắn đã tỉnh lại.

Ta định thần nhìn hắn, hắn nhướng mày cười nói: “Nương tử ở trong mộng của ta sao?”

Ta nhìn hắn không nói gì.

Hắn hài lòng nói: “Tốt quá.” Dứt lời, hắn nhắm nghiền hai mắt lại, trên má vẫn đỏ bừng như cũ.

Đột nhiên ta không biết phải làm sao.

Ta rời khỏi phòng Liễu Dự, ngước nhìn dãy núi xa xa, ánh mắt rơi vào hư không, giờ phút này ta rất buồn bực, buồn bực đến độ muốn đem tất cả những thứ không vừa mắt ném xuống.

Ta nghĩ, thời kì quý thủy1 cũng sắp đến rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.