Vụ Bí Ẩn: Lâu Đài Kinh Hoàng

Chương 29




Tít.....tít.....tít

Nghe tiếng điện thoại trên bàn làm việc treo . Nam Cung Thanh vội rời khỏi người boss . Huỳnh Thiên lấy lại phong thái của vị chủ tịch lạnh lùng ngang tàn trước giờ . Nam Cung Thanh thân là thư ký cũng im lặng đứng kế bên chờ boss sai bảo . Nhưng có điều thái độ nhận được cuộc điện thoại này khiến sắc mặt của boss không được tốt lắm . Bỗng cô có linh cảm không tốt , giống như sắp có họa tới vậy , cô thấy rất bất an , linh cảm của cô lúc nào cũng đúng . Bình thường boss của cô rất lạnh lùng , cô làm việc được vài ngày với boss cô cũng đã quen với tính cách của anh . Nhưng sau khi nhận được cú điện thoại vừa nảy , sát khí trên mặt boss càng nặng thêm, không nói gì hết , hai tay chống lên bàn suy nghĩ gì đó có vẻ rất nham hiểm . " huhu boss của tôi ơi , rốt cuộc ai gọi điện thoại làm anh tức giận hay sao mà anh làm bộ mặt đó vậy hix . Bình thường anh đã đáng sợ rồi , hôm nay anh nhìn cò đáng sợ hơn nữa . Anh có biết bây giờ nhìn anh đáng sợ lắm không huhu "

_ Nam Cung Thanh.....

Sau một hồi im lặng , Huỳnh Thiên gọi đầy đủ họ tên cô làm cô đang thấp thỏm lo sợ phải giật bắn người vì anh

_ Hả......vânggggg...vâng thưa chủ tịch cho gọi tôi - Nam Cung Thanh lắp bắp

_ Em làm sao vậy , tôi gọi tên em có cần phản ứng vậy không ???

_ hơ hơ Không có không có thưa chủ tịch....chỉ là chủ tịch kêu đột ngột quá nên tôi mới giật mình xíu thôi - Nam Cung Thanh cố nặng ra nụ cười

_ Ngay cả khi ở bên tôi em cũng có thể suy nghĩ cái khác sao ?

Câu hỏi của Huỳnh Thiên làm Nam Cung Thanh á khẩu , không lẽ boss đang nói cô đi làm mà không tập trung sao ? Boss mà đã lên tiếng như vậy thì coi như tiền lương của cô tháng này không cánh mà bay sao ? . Thôi không xong rồi , cô phải mau lấy lòng boss trước khi anh tức giận thật sự

_ Chủ tịch bớt nóng...tôi...tôi xin lỗi...lần sau khi ở cùng chủ tịch , tôi chỉ nghĩ đến chủ tịch thôi ngoài ra không nghĩ đến ai hết...tôi hứa đấy

_ Là em nói - Huỳnh Thiên cười gian tà

_ Vâng vâng -Nam Cung Thanh vội trả lời mà không cần suy nghĩ

Thật chất Huỳnh Thiên chưa nói nặng gì cô hết vậy mà cô lại sợ anh đến như vậy , có lẽ nét măt của anh lúc nảy đã làm cô hoảng sợ . Nhưng như vậy cũng tốt , như vậy cô có thể không suy nghĩ lung tung mà chỉ tập trung vào mình anh là được . ( Đúng là nhà tư bản , Dùng sắc mặt để uy hiếp người khác )

_ Tốt , bây giờ cô cầm sắp tài liệu này đi photo làm 3 bản . Một cho tôi , một cho cô và một cho trợ lý A Ngưu ở tầng 12 . Đây là bản kế hoạch của việc hợp tác với tập đoàn Châu thị . Cô không cần đọc kỹ , có thể đọc sơ qua coi như cô cũng có nắm chút tình hình của công ty . Việc quan trọng bây giờ là cô hãy chuẫn bị tinh thần thật tốt cùng tôi đón tiếp chủ Tịch Châu thật " Chu đáo" , cô hiểu chứ .

Nhận lấy sắp tài liệu , Nam Cung Thanh vội gật đầu . Thật ra thì cô không hiểu boss nói cho lắm " Gì mà đó tiếp thật chu đáo ? Bộ tập đoàn Châu thị cũng lớn ngang ngữa tập đoàn Âu thị sao ? Thôi không nghĩ nữa , phải đi photo tài liệu cho lẹ không boss lại nói mình không tập trung thì khổ thân ." Nghĩ rồi cô quay lưng đi ! Huỳnh Thiên lúc này chiềm vào trong bóng tối , môi anh nhếch lên tạo thành nụ cười lạnh giá . Anh rút điện thoại ra gọi ai đó

_ Như kế hoạch , cô ta đã ra tay . Ông hãy chuẫn bị thật kỹ , đợi khi nào tôi gọi điện thì lập tức tiêu diệt triệt để , không chừa bấy cứ thứ gì . Ông hiểu tôi nói chứ .

_ Vâng thưa ông chủ....

Đầu dây bên kia vừa cúp máy thì cùng lúc trợ lý A Ngưu gọi đến

_ Thưa chủ tịch , kế hoạch lần này . Anh lôi cô Nam Cung vào thì có nguy hiểm cho cô ấy không ? - A Ngưu hơi lo sợ , anh chưa bao giờ thấy chủ tịch để phụ nữ nhúng tay vào việc của mình , với một cô gái ngây thơ vô tư như Nam Cung Thanh chưa một lần lăng lộn trên thương trường thì càng không thể ! " Chủ tịch ơi , rốt cuộc anh đang tính toán cách gì mà lôi cô gái yếu ớt ngây thơ vô tội đó vào vậy haizzz "

_ Tôi tin cô ấy làm được

_ Chủ tịch tin cô ấy ???

_ Cậu theo tôi bao năm , chẳng lẽ anh không biết con mắt nhìn người của tôi . ?

_ Tôi biết thưa chủ tịch , nhưng tôi chỉ sợ Châu Hải Mi ôm hận mà không tha cho cô gái vô tội như Nam Cung Thanh . Chủ Tịch cũng biết Châu Hải Mi là con người thâm hiểm độc đoán như thế nào rồi mà .

_ Chuyện hợp tác lần này của Châu Hải Mi đưa ra thật chất chỉ là âm mưu của cô ta lập ra . Cô ta muốn đùng âm mưu này để hãm hại tôi rồi thâu tóm Âu thị . Cô ta muốn thực hiện nguyện vọng của Ông nội cô ta , một người trước mặt làm bằng hữu tốt nhưng lại hay tìm cách đâm sau lưng ông nội tôi . Ông nội tôi đã nhường nhịn Châu thị rất lâu , không muốn chiến tranh nhưng đối với tôi .... trong tôi không có định nghĩa 2 chữ nhường nhịn kể cả người đó có là phụ nữ . Cô ta đã muốn đối đầu lập mưu tính kế thì cớ gì tôi không cùng cô ta chơi trò chơi này

_ Nhưng chủ tịch...ngài....

_ Cậu yên tâm , không ai có thể động đến được Nam Cung Thanh dù chỉ một cọng tóc . Trừ khi kẻ đó chán sống

_ Vâng chủ tịch , nếu đã vậy thì tôi không còn gì để nói nữa .

_ Để mắt đến Nam Cung Thanh giúp tôi.

_ Vâng thưa chủ tịch

Gát điện thoại , A Ngưu vẫn chưa hết lo lắng . Có lẽ anh nên để mắt đến Nam Cung Thanh , coi như là thay chủ tịch bảo vệ cô ấy .

......................................................................................................

Ở một nơi khác .........

_ A Băng , kế hoạch sao rồi ?

_ Thưa Chủ tịch , như dự đoán , tập đoàn Âu thị chỉ coi đây như cuộc trao đổi làm ăn nên đã chấp nhận lời đề nghị . Dường như họ chẳng có chút nghi ngờ nào . Họ còn hẹn ngày mai Chủ tịch

đến tập đoàn Âu Thị đển bàn bạc

_ Haha Chỉ toàn một lũ ngu xuẫn....sắp chết tới nơi rồi vẫn không biết gì . Không uổng công ta ra sức giữ mối thân thiết với chúng . - Châu Hải Mi cười bỡn cợt

_ Chủ tịch , như vậy có vội mừng quá không ? Theo tôi thấy Âu Dương Huỳnh Thiên không phải dạng người dễ đối phó

_ Trên thương trường , muốn hạ được địch thì phải làm tiểu nhân trước....

_ Ý chủ tịch là...

_ Ngày mai , trong lúc ta cùng Âu Dương Huỳnh Thiên đàm phán . Hãy bỏ thứ này vào cóc nước của hắn .

A Băng cằm viên thuốc trên tay , cô không ngờ Chủ tịch phải dùng đến cách này .

_ Cô có thể đi . Nhớ ngày mai làm cho tốt ! Thành công sẽ có thưởng .

_ Vâng thưa chủ tịch .

Sau khi A Băng rời đi . Châu Hải Mi trầm mặt đứng trước cửa sổ nhìn ra khoảng trời xa xăm hồi tưởng về ký ức

" Trở về quá khứ .........

Có một cô bé mặt chiếc đầm màu trắng , khoảng chừng 9 tuổi , mặt mũi xinh xắn đang vui vẻ cằm hai cây kem đứng trước cửa chờ một cậu bé . Sau một hồi chờ đợi ,cây kem gần chảy hết thì cậu bé ấy mới bước ra . Cô bé hớn hở chạy tới cậu bé

_ Anh Thiên Anh Thiên.....em chờ anh nảy giờ . Hi chúng ta cùng đi chơi nha e có mua kem cho anh nữa nè .

Trong khi cô bé hớn hở đứng trước mặt cậu bé thì cậu bé lại lạnh lùng chẳng quan tâm đến cô bé . Cậu lạnh lùng đi ngang qua cô bé , mặt cô bé cứ chạy theo kêu gọi đến khi cô bé ấy té làm đổ kem xuống đất , một ít kem dính trúng chân cậu bé , khiến cậu bé khó chịu

_ tôi đã nói cô bao nhiêu lần nữa , tôi không thích chơi với cô . Cô không xứng đáng . Cả gia đình cô điều không xứng đáng .

Toàn bộ lời nói của cậu bé khiến tim cô bé như xé ra từng mãnh . Rồi cậu bé quay lưng đi . Để cô bé ngồi dưới lề đường với gương mặt đẫm lệ

" hix hix tại sao anh lại đối xử với em như vậy , em đã làm gì sai mà anh nói em không xứng đáng chơi với anh . Còn cô bé đó thì xứng đáng hơn em hay sao ? em không cam tâm , nhất định sau này em sẽ làm cho anh phải hối hận ." Đứng đậy lau đi những giọt nước mắt. Cô bé ấy lê từng bước quay trở về nhà . "

Trở về với hiện tại , Châu Hải Mi lại một lần nữa lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt . Cái quá khứ tồi tệ ấy đã đeo bám cô suốt 16 năm qua . 16 năm qua cô sống trong hận thù , hắn coi thường cô , hắn coi thường cả gia đình cô .Âu Dương Huỳnh Thiên , một người cô rất hận , hận đên tận xương tủy và cũng là người duy nhất cô yêu , yêu bằng cả trái tim . Không một lần anh để ý đến cô , cho dù cô gái đó đã chết cách đây 16 năm anh cũng vẫn thế . Vì thế những gì cô nhận lấy từ anh , cô sẽ trả lại anh từ bây giờ

_ Huỳnh Thiên .....Anh hãy chờ đi . Sớm muộn gì anh cũng thuộc về tôi . Và cả tập đoàn Âu Thị cũng sẽ là của tôi .

..................................................................................................

" Châu Hải Mi , cô chiềm trong thù hận một cách mù quán khiến cô không thể nhận ra người gặp nguy hiểm là cô mới đúng . "

Đóng cửa , Lục Kỷ Phùng quay mặt bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.