Vụ Bí Ẩn: Con Nhện Bạc

Chương 12: Hương vị tình bạn




Ngồi ở trước bàn làm việc cua tủa, mắt nhìn thẳng máy vi tính phía trước mặt, nhưng tôi lại không nhìn thấy một chữ viết nào trên màn hình, cho đến sau khi nghe được Miss. Wang bảo tôi , mới vội vàng tìm linh hồn đang bay lượn của tôi trở về.

"Joyce, có phải thời gian này thân thể cô không thoải mái đúng không? Sắc mặt của cô thật sự khó coi." Miss Wang quan tâm hỏi.

"Không có gì, gần đây luôn ngủ không ngon, cám ơn cô quan tâm."

"Nên đi khám bác sĩ đi, hay trong khoảng thời gian này Lương tiên sinh không có ở đây nên cô ngủ không ngon hả?" Cô ấy cười nói với tôi.

"Cô cũng đừng trêu chọc tôi nữa..., tôi đã đủ thảm rồi."

"Không được, buổi chiều cô về nhà trước đi, hôm nay cũng không có nhiều việc lắm."

"Được rồi." Tôi gật đầu một cái, bày tỏ đồng ý.

Bởi vì hai ngày trước bên Đức lại xảy ra chút vấn đề, nhất định phải khiến cho anh đi qua, lúc đầu tôi muốn cùng đi với anh, nhưng đến buổi tối một ngày trước khi anh đi, tôi đột nhiên bị đau răng, đau răng không phải bệnh, nhưng nó đau đến thật sự muốn mạng tôi, cuối cùng vẫn không chịu được, nên ôm Văn Thông khóc, vừa khóc như vậy lại làm cho anh rất căng thẳng, tự lái xe, hơn nửa đêm đi bệnh viện cùng với tôi, dáng vẻ anh che chở tôi, khiến bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn tôiđay thật đúng là giúp tôi hóa giải không ít đau đớn.

Ngày thứ hai, tôi vẫn kiên trì muốn cùng đi công tác với anh, chẳng những anh không đồng ý, còn định hủy bỏ hành trình của mình, nhưng mà tôi lại biết chuyện bên kia vô cùng cần anh qua xử lý, đã gọi điện thoại cho anh rất nhiều lần, tôi còn đưa anh đến sân bay, trước khi chia tay, tôi có chút không vui nói: "Khi ở Bắc Kinh, em đã có quyết định, về sau không bao giờ để cho anh đi công tác một mình nữa, nhưng em vẫn chưa làm được."

"Đừng không vui, lần này không tính, chưa đến lúc quyết định tạm thôi, có hiệu lực từ lần tiếp theo. Được không?" Văn Thông an ủi tôi.

"Được rồi, vậy anh phải tự chăm sóc mình thật tốt, không nên quá mệt mỏi."

"Yên tâm, anh sẽ cố gắng nhanh chóng trở về. Gặp lại, bảo bối."

Tôi duỗi hai tay ra ôm anh thật chặt, để cho anh hôn tôi. Bây giờ chúng tôi đã ăn ý, đều là tôi chủ động ôm anh, mà anh chủ động hôn tôi.

***

Buổi chiều tôi kéo thân thể mệt mỏi trở về nhà Văn Thông, nằm ở trên giường của anh, trong ngực còn ôm gối đầu của anh, phía trên còn sót lại mùi của anh, khiến cho tôi cảm thấy giống như anh đang ở bên cạnh tôi, hai mắt nhắm lại, làm thế nào cũng không ngủ được.

Ngẩn người và mất ngủ đã trở thành hai nguyên tố mới không thể thiếu được trong sinh hoạt của tôi kể từ sau khi tôi từ Bắc Kinh trở về, nhưng tôi cũng cố che giấu, không muốn để cho Văn Thông phát hiện, cũng may mấy ngày nay anh không có ở bên cạnh tôi, mới không khẩn trương giống như thời gian trước, nhất định phải khiến cho mình ngủ, nếu không ngày mai Văn Thông trở về nhìn thấy tôi tái nhợt lại có hai con mắt gấu mèo 0.0 trên mặt, vậy thì phiền toái rồi, đến lúc đó tôi nhất định sẽ bị anh vặn hỏi nghiêm khắc.

Tôi lấy thuốc ngủ từ trong xắc tay của tôi ra, trong khoảng thời gian này tôi lại bắt đầu lệ thuộc vào nó, vừa mới bắt đầu là cách mấy ngày uống một lần, bây giờ đã đến mức mỗi ngày đều phải dựa vào nó để làm cho mình ngủ được. Nhưng điều này cũng phải giữ bí mật, không thể để cho những người khác biết, bọn họ đều quá khẩn trương.

Kéo rèm cửa sổ lên, trở về trên giường, liền chui vào trong chăn của Văn Thông, cũng che đầu lại, lẳng lặng cảm nhận hơi thở của Văn Thông, là loại mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt, khiến cho tôi cảm thấy mình đang ở trong ngực của anh, để cho tâm linh tôi bình tĩnh.

Ở dưới tác dụng của thuốc, hô hấp của tôi bắt đầu trở nên nhẹ nhàng, rốt cuộc tiến vào mộng đẹp. . .

. . .

Thân thể của tôi lại bắt đầu khẽ bay lên bay xuống ở trong mây, bỗng nhiên một trận cuồng phong thổi tới đây, kéo tôi từ trong mây lộn xuống, thân thể nhanh chóng rơi xuống dưới, nhưng tôi giống như cái gì cũng không bắt được, thân thể trực tiếp rơi xuống trong nước lạnh lẽo, hình như tôi nghe được bên tai có một tiếng bọt nước ừng ục, ừng ục, thân thể nhanh chóng trầm xuống, tôi không có cách nào hít thở.

. . .

"Bảo bối, bảo bối, nhanh tỉnh lại, thế nào?"

Tôi dừng ưỡn ẹo thân thể, nín thở, chẳng lẽ tôi xuất hiện nghe nhầm? Ngay khi đầu óc của tôi vẫn còn chuyển động nhanh chóng, chăn bị xốc lên.

Mở hai mắt ra thì nhìn thấy Văn Thông đã ngồi ở bên cạnh tôi, ân cần nhìn tôi, một cái tay chống giường, dùng một cái tay khác vuốt ve mặt của tôi.

"Bảo bối, có phải gặp ác mộng hay không? Sao cả người đều là mồ hôi?"

Trong phòng rất tối, chỉ có một ít ánh sáng xuyên thấu vào từ cửa, nhưng tôi vẫn có thể thấy rõ mặt của anh, tôi há miệng, nhưng không có phát ra tiếng.

"Tại sao có thể ngủ như vậy đây? Che đầu ngủ, như vậy không tốt lắm."

Nói xong, liền nhìn thấy anh đi lấy quải trượng của anh, tôi bắt tay anh lại thật nhanh, vội vàng hỏi: "Anh muốn đi đâu?"

Văn Thông quay đầu lại nhìn tôi, mỉm cười nói với tôi: "Anh đến toilet lấy cái khăn lông lau mồ hôi cho em."

Nói xong, hai tay anh chống gậy, chuẩn bị đứng dậy, tôi lại túm anh lại, còn gia tăng sức lực.

"Em có thể tự đi được."

Không nói gì thêm, vội vàng nhảy xuống giường, chạy vào toilet.

Thật ra thì từ khi tỉnh lại từ trong mơ, đến khi đi vào nơi này, bởi vì liên quan đến tác dụng của thuốc, đầu óc tôi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng khi có chút nước mát mẻ từ vòi tắm hoa sen rơi vào trên mặt của tôi, một cái giật mình, suy nghĩ lập tức được khai thông.

Hiện tại hẳn là buổi tối, tại sao có thể thấy Văn Thông ở thời gian này đây? Không phải chiều nay anh mới trở về sao? Chẳng lẽ tôi ngủ cả ngày?

Nghĩ tới đây, thật hỗn loạn, tôi lập tức đóng nước, chạy ra khỏi phòng tắm, cầm khăn lông nhanh chóng lau khô, mặc áo choàng tắm vào rồi chạy ra ngoài.

Trong phòng không có ai, cầm điện thoại di động của tôi lên xem một chút, vẫn là ngày đó, chứng minh mình cũng không có ngủ cả ngày, sững sờ đứng ở trong phòng, tôi đang nằm mơ sao? Không đúng, rõ ràng vừa rồi nhìn thấy anh, còn nói chuyện với anh nữa.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, cũng không quan tâm tới việc đầu chưa lau khô, tóc còn nhỏ nước đã đi ra khỏi phòng ngủ.

Đèn trong phòng vẫn mở, cũng không có bóng dáng của Văn Thông, nhưng tôi đã thấy túi du lịch của Văn Thông đặt ở trong phòng, trên ghế sa lon còn có tây trang của anh.

Âm thanh phát ra từ phòng bếp, tôi đi chân không, theo tiếng mà đi, đẩy cửa ra thì thấy Văn Thông đứng ở trước bếp, tay phải chống quải trượng, tay trái đang khuấy đều cái gì đó, anh chỉ chống giữ một cây quải trượng, một cái khác tựa vào bên cạnh, nhìn thấy anh như vậy, tôi đứng tại chỗ không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào, bởi vì tôi sợ dưới tình huống anh không có chú ý, ngộ nhỡ hù anh, không biết sẽ xảy ra tình huống gì, anh chống một cây quải trượng thật sự quá nguy hiểm, bởi vì 70% sức nặng toàn thân anh đều phải dựa vào tay anh chống đỡ, là hai tay.

Cuối cùng động tác nguy hiểm kết thúc, Văn Thông tắt bếp, dùng tay trái vuốt vuốt ngang lưng trước, rồi cầm quải trượng lên chống đỡ, còn làm một động tác mở rộng eo ếch, từ từ xoay người, nhìn hấy tôi đứng im lặng ở phía sau anh, thân thể vẫn hơi ngẩn ra, nhưng thấy tôi đi chân không, tóc vẫn còn nhỏ nước, chân mày anh liền nhíu lại, giọng nói nghiêm túc nói: "Sao đi chân không, tóc vẫn còn nhỏ nước, nhanh dùng khăn lông lau khô đầu, anh không có cách nào lau giúp em."

Văn Thông đi về phía tôi, hôm nay anh đi rất chậm, rõ ràng nhìn ra chân của anh không có hơi sức.

"Tinh Tinh, anh không có việc gì chứ, hình như anh rất mệt?" Tôi vừa lau đầu, vừa hỏi.

"Anh rất khỏe, em đừng nói sang chuyện khác, tại sao có thể dùng chân không chạy loạn trên mặt đất." Văn Thông đã đi tới bên cạnh tôi, dùng bả vai đẩy tôi ra ngoài.

Tôi bị anh đẩy ra khỏi phòng bếp, còn dùng mệnh lệnh nghiêm túc nói:

"Nhanh đi mang giày đi. Không biết yêu mình chút nào."

Mỗi lần nghe được anh như vậy giọng của, tôi đều sẽ rất nghe lời, nhưng trong lòng vẫn là có chút không phục, lẩm bẩm nói: "Mang là được, làm gì dữ dội như vậy."

Giọng nói của tôi cũng không lớn, nhưng Văn Thông vẫn nghe được, anh ở phía sau dùng giọng nói hòa hoãn hơn rất nhiều để nói: "Anh hung dữ sao? Đó là thấy em lại không bảo vệ mình, trong lòng anh rất lo lắng, bảo bối." Lúc nói đến từ "bảo bối" cuối cùng thì có thể nói là dịu dàng.

Tôi đi đôi số mười vào, lại đi đến trước mặt anh, nhìn anh chậm rãi ngồi ở trên ghế sa lon, còn sử dụng tay khoác đùi phải lên trên chân trái, tư thế ngồi này đã nói lên hiện tại anh rất không thoải mái.

Hôm nay thấy tư thế này của anh, trong lòng có cảm giác nặng nề nhoi nhói.

"Bảo bối, đừng ngốc nữa, nhanh đến phòng bếp lấy cháo ra."

"Em còn vấn đề chưa hỏi đó?" Vẫn đứng tại chỗ.

"Lát nữa hỏi lại." Chính là bốn chữ đơn giản.

Ngoan ngoãn bưng tới, Văn Thông đã hâm nóng giúp tôi, cháo ghe Quảng Đông* tôi thích ăn nhất, đây cũng nhất định là anh mua cho tôi. Đặt cháo ở trên bàn trà, lại chạy đi lấy hai chén không, lúc trở lại thấy Văn Thông tựa vào trên ghế sa lon nhắm hai mắt, nên đứng ở bên cạnh anh, quan tâm hỏi: "Chồng à, anh muốn lên trên giường nghỉ ngơi hay không?"

[i]*Cháo Quảng Đông- Cháo ghe Quảng Đông

Món cháo ghe Quảng Đông là 1 loại có nguồn gốc từ những người bán cháo trên ghe ở khu vực Tây Quan- Lệ Loan của tp Quảng Châu,vì thế gọi là cháo ghe.

Phụ liệu chủ yếu của món cháo ghe Quảng Đông gồm có: cá, tôm, hành, thịt nạc,bánh dầu chéo quẩy, đậu phộng,hải sâm, thịt bò,mực...Ngày nay các tiệm cháo ở Quảng Đông và Hồng Kông, Macau hay hải ngoại hàu hết đều có sẵn món cháo này.[/i]

Văn Thông mở hai mắt ra, anh dùng ánh mắt dịu dàng mà tôi không có cách nào chống cự để nhìn tôi, mỗi lần tôi gọi anh là chồng, đều có thể đổi được ánh mắt như vậy, khiến cho tôi cảm thấy toàn thân ấm áp.

"Không cần, chúng ta ăn cơm trước đã." Anh nói xong liền chống người ngồi dậy.

"Anh dựa vào đi." Tôi còn đặt đệm dựa ở phía sau thắt lưng anh.

Múc cháo xong, đưa cho anh.

"Vừa có thời gian hỏi, sao anh trở về hôm nay, không phải nói xế chiều hom nay sao?"

"Chuyện bên kia cũng đã xử lý tốt, nên trở về trước thời gian, muốn cho em ngạc nhiên vui mừng, đến công ty nghe Miss. Wang nói em không thoải mái, về nhà nghỉ ngơi, nên anh vội về nhà thăm em."

"Chắc chắn anh lại điên cuồng làm việc ở bên kia, khiến cho mình sắp không đứng lên nổi chứ gì?" Tôi mất hứng nhìn anh.

Văn Thông cũng không nói gì, chỉ cười cười với tôi.

Chờ chúng tôi cơm nước xong, tôi tịch thu quải trượng của anh, đẩy xe lăn ra.

"Hôm nay anh chỉ có thể dùng cái này thôi, chồng à."

Đỡ anh ngồi lên xe lăn xong, thì cùng nhau trở về phòng ngủ, Văn Thông là người thích sạch sẽ, mặc kệ mệt mỏi thế nào, chỉ cần anh có thể hành động, thì nhất định phải tắm rửa sạch bóng.

Khi chúng tôi ôm nhau nằm ở trên giường, nhìn nhau, nhưng tôi thấy được một chút cảm xúc không giống như trước kia ở trong mắt anh.

"Chồng à, tại sao nhìn em như vậy, có chuyện gì sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.