Vụ Bí Ẩn: Con Mèo Nháy Mắt

Chương 2: Thế giới vắng anh




“Dân nữ Thu Diệp tham kiến Quận chúa, Chu đại nhân.” Thu Diệp quỳ gối hành lễ.

“Bình thân. Thu Diệp bổn quận chúa có điều muốn hỏi ngươi, hi vọng ngươi thành thật trả lời, nếu không hậu quả thế nào ngươi chắc hẳn đã biết.” Nhược Lam vừa nói vừa nhấn mạnh hai chữ “hậu quả” khiến cho Thu Diệp rùng mình, nàng vội vã dập đầu nói:

“Dân nữ đã hiểu.”

“Hảo, ngươi đã làm cơ thiếp hầu hạ Lưu tri phủ bao nhiêu năm rồi?”

“Bẩm, đã được hai mươi năm.”

“Vậy Lưu tri phủ có thường xuyên ghé đến chỗ ngươi không?”

“Trong phủ, cơ thiếp được sủng ái nhất chính là dân nữ.” Thu Diệp cúi thấp đầu trả lời.

“Ba năm trước, Lưu tri phủ đột nhiên thay đổi tính tình, khắp thị trấn không ai là không biết, ngươi nói xem, ngươi là người bên cạnh hắn, lý nào lại không biết?”

“Quận chúa….dân nữ thân phận thấp hèn, tướng công cho dù có thay đổi thế nào thì chỉ có thể giữ trong lòng, không dám nói ra.”

“Nói vậy nghĩa là ngươi đã từng hoài nghi? Bây giờ ta cho phép ngươi nói ra suy nghĩ của mình, ngay tại công đường này, bổn quận chúa sẽ bảo toàn mạng sống cho ngươi.” Nhược Lam híp mắt lại nhìn người đang quỳ ở dưới, thanh âm ôn nhu trấn an Thu Diệp.

Nghe được lời nói của Nhược Lam, ánh mắt của Thu Diệp khẽ lóe sáng, nàng lập tức ngẩng đầu lên, thanh âm thành khẩn nói:

“Bẩm, ba năm trở lại đây, gia tuy rằng dung mạo, lời nói, thói quen đều như cũ không có gì khác lạ nhưng mà…nhưng mà…” Thu Diệp lo sợ liếc nhìn Lưu Nhâm một cái, ngập ngừng không dám nói tiếp.

“Không cần phải sợ hắn.” Nhược Lam lạnh giọng nói.

“A.” Thu Diệp cúi đầu nói tiếp: “Nhưng mà đôi mắt có sự thay đổi, gia trước kia rất nhân từ, điều đó có thể thấy trong ánh mắt gia nhìn mọi người thế nhưng ba năm trước, khi dân nữ nhìn vào mắt của gia, dân nữ đã rùng mình, đôi mắt của gia lạnh lẽo và tàn nhẫn khiến dân nữ lo sợ.”

“Vậy sau đó?”

“Nỗi nghi ngờ của dân nữ ngày càng lớn, thế rồi một ngày dân nữ bỗng nhiên nhớ ra, trên bả vai trái của gia có một nốt ruồi son, cho nên lợi dụng lúc gia ngủ say, dân nữ đã tự mình kiểm chứng, kết quả là…”

“Kết quả là không có nốt ruồi son nào phải không?” Nhược Lam nhếch miệng cười.

“Ân. Quả thật là không có, nô tỳ lúc đó cả kinh không biết phải làm thế nào, trong phủ Dung Tú Liên người thân duy nhất của Dung mụ đột ngột mất tích, dân nữ cũng không phải là kẻ ngu ngốc, suy nghĩ một chút liền biết đấy là chuyện gì. Cho nên dân nữ chọn cách im lặng không dám nói ra.” Thu Diệp sau khi nói ra được nỗi lòng của mình, tâm tư liền cảm thấy nhẹ nhõm, không tránh được thở phào một cái.

“Lưu tri phủ, ngươi nghĩ sao?” Nhược Lam nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Nhâm hỏi.

“Bẩm quận chúa, nàng ta chắc chắn đã nhớ nhầm, vi thần từ khi sinh ra cho đến giờ không hề có nốt ruồi son nào cả, cơ thể của vi thần lẽ nào vi thần lại không biết. Hơn nữa vi thần là Lưu Khiêm không phải Lưu Nhâm.”

“Chậc, đúng là cơ thể của người nào thì người đó hiểu rõ nhất, chỉ sợ ngươi không phải là người đó thôi. Người đâu, cho mời Lưu Tử và Lưu Khiêm vào đây.”

Chỉ trong chốc lát, cả công đường vỡ òa trong tiếng bàn tán xôn xao, ai ai cũng bất ngờ, có tới tận hai Lưu tri phủ, chuyện này rốt cuộc là sao? Ai mới là Lưu tri phủ thật đây, giống nhau như vậy, làm sao mà phân biệt?

“Vi thần Lưu Khiêm, thảo dân Lưu Tử tham kiến Quận chúa cùng Chu đại nhân.”

“Bình thân. Hai người các ngươi nhìn xem, ai kia?” Nhược Lam vừa nói vừa chỉ tay về phía Lưu Nhâm

“Là hắn, Lưu Nhâm, vị đệ đệ song sinh của thần, chính hắn đã nhốt thần vào cấm địa, ngày ngày dùng cực hình tra tấn vi thần.” Lưu Khiêm trừng mắt, gằn giọng nói.

“Ngươi nói bậy! Ngươi mới chính là Lưu Nhâm, ta là Lưu Khâm, không phải thứ nghiệt chủng như ngươi!”

“Câm miệng!” Chu đô đốc lớn tiếng quát, thanh âm đầy uy nghiêm vang lên khiến tất cả mọi người im lặng, ngay cả thở cũng không dám.

“Chậc, sao lại cãi nhau như thế, chuyện đâu còn có đó mà, thế này đi, theo như lời Dung Tú Liên thì trên vai trái của người nào có cái bớt hình mặt quỷ thì người đó chính là Lưu Nhâm.”

“Hahaha, quận chúa, người ban nãy chắc cũng đã thấy, trên vai vi thần không có cái bớt nào cả, như vậy Lưu Nhâm chính là hắn.” Lưu Nhâm vừa cười vừa chỉ tay về phía Lưu Khiên, đôi mắt ngoan độc đầy thù hằn lóe lên những cái nhìn giận dữ.

“Vậy sao? Vị Lưu tri phủ này là do thuộc hạ của ta và Lưu Tử cứu ra từ cấm địa trong phủ nhà ngươi, ngươi giải thích sao về điều này?”

“Hừ, hắn trà trộn vào phủ của vi thần với âm mưu giả mạo vi thần để hưởng vinh hoa phú quý, thế nhưng chẳng may âm mưu của hắn đã bị vi thần phát hiện, để trừ hậu họa, vi thần đã bắt hắn vào cấm địa, không cho phép thoát ra ngoài gây họa.”

“Lưu Nhâm, ngươi ngậm máu phun người, ta mới chính là Lưu Khiêm thật sự, ngươi ngươi….khụ khụ.”

“Phụ thân…người không sao chứ?” Lưu Tử tiến lên vỗ vỗ cái lưng cho Lưu Khiêm, thanh âm đầy lo lắng hỏi.

Thấy vậy, Nhược Lam nhếch miệng cười, mâu quang sắc lạnh nhìn lướt qua Lưu Nhâm, thanh âm có phần mỉa mai nói:

“Ngươi xem, nhi tử của ngươi gọi ai là phụ thân?”

Nghe vậy, Lưu Nhâm sắc mặt đại biến, hắc tuyến nổi đầy mặt, bàn tay đã siết chặt thành quyền.

“Nhất định là Tử nhi đã bị tên nghiệt chủng kia lừa rồi, ta mới là phụ thân của con.”

“Ngươi không phải, người này mới là phụ thân của ta, là phụ tử suốt bao nhiêu năm, chẳng nhẽ ai là phụ thân mình ta lại không biết.”

“Ngươi, đồ bất hiếu!” Lưu Nhâm tức giận quát lên.

“Lưu Tử, nếu quả thật đây là phụ thân của ngươi, ngươi hãy đưa ra chứng cứ đi.”

Nhược Lam vừa dứt lời, Lưu Tử tiếu như phi tiếu ôn nhu nói:

“Nếu như ngươi đã nói ngươi là phụ thân của ta, vậy thì sinh nhật năm ta bốn tuổi, ngươi đã tặng gì cho ta, ta lúc đó chỉ mới bốn tuổi cho tới bây giờ vẫn còn nhớ, ngươi chắc sẽ không quên chứ?”

Nghe vậy, sắc mặt Lưu Nhâm tái mét, hắn sao có thể biết được chứ, năm thằng nhóc đó bốn tuổi hắn còn chưa trà trộn vào phủ, mồ hôi lạnh chảy ra, hắn cúi đầu không nói nên lời.

“Các ngươi hãy ghi câu trả lời vào giấy rồi giao cho ta đi.” Nhược Lam che miệng cười nói.

Một lúc sau, hai mảnh giấy được đặt trước mặt Nhược Lam, mâu quang khẽ sáng, Nhược Lam âm thầm cười lạnh, sau đó lại quét mắt về phía Lưu Tử. Hiểu được ý tứ của Nhược Lam, Lưu Tử lập tức nói:

“Sinh nhật năm ta bốn tuổi, phụ thân đã tự tay làm cho ta một cánh diều.”

“Lưu tri phủ, ngươi xem, kẻ mà ngươi nói là giả mạo lại cho đáp án đúng, còn ngươi lại để giấy trắng, thế là thế nào?” Nhược Lam chớp chớp mắt nhìn Lưu Nhâm đầy thâm thúy.

“Hừ, chắc chắn là bọn họ đã thông đồng với nhau hãm hại vi thần, chuyện đã nhiều năm như vậy, vi thần tuổi tác cũng đã cao, làm sao có thể nhớ chứ.”

“Thật vậy ư? Cứ cho là vậy đi, bổn quận chúa cũng có cách xác minh đâu là thật đâu là giả. Ngươi có tin không?”

“Nếu quận chúa đã có cách thì thỉnh người mau nói a, mau trả lại cho vi thần một cái công đạo.” Lưu Nhâm trong lòng âm thầm cười lạnh, hắn đã ngụy trang rất kỹ, tuyệt đối sẽ không có sơ hở, một con nhóc hỉ mũi chưa sạch làm sao có thể vạch trần được hắn.

Nghe vậy, Nhược Lam liền nở ra một nụ cười mị hoặc, ta còn chưa vội, ngươi vội cái gì? Sau đó từ trong tay áo xuất ra một mũi ngân châm phóng về phía cổ của Lưu Nhâm. Cảm nhận cơ thể có điều gì khác lạ, Lưu Nhâm vội vàng cử động, tuy nhiên chỉ mới nhấc tay lên, cả cơ thể liền đau nhức, không cách nào động đậy được.

“Chậc, ngươi không cử động được đâu, ta đã điểm huyệt ngươi rồi.”

“Vi thần thật không hiểu, vì sao ngươi lại điểm huyệt vi thần.” Lưu Nhâm sắc mặt trắng bệt, khó nhọc nói.

“Sợ ngươi chạy trốn a, Tiêu Kiếm ngươi tới kiểm tra bả vai của hắn đi.”

Lời vừa nói ra, một nam tử thân mặc hắc y không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện sau lưng Nhược Lam, hắn đi tới vạch y phục của Lưu Nhâm, sau một hồi tỉ mỉ quan sát, Tiêu Kiếm lấy một thanh chủy thủ chỉ nhỏ bằng ngón tay út đưa lên vai Lưu Nhâm. Lúc này mọi người ở ngoài công đường đều nín thở chờ xem vị nam nhân lạ mặt kia làm cái gì.

Nhược Lam cũng đã trở lại vị trí của mình, tầm mắt dừng lại trên người Tiêu Kiếm, mấy ngày trước nó đã nhờ chưởng quỹ Song Nguyệt Lâu liên lạc với Mộ Dung Phi Tuyết, nhờ hắn cử một cao thủ dịch dung kiêm luôn cả gián điệp tới đây cho nó, Mộ Dung Phi Tuyết quả nhiên hành xử nhanh gọn, chưa tới một ngày, Tiêu Kiếm đã có mặt ở Song Nguyệt Lâu. Dù sao Lưu Nhâm cũng là nam nhân, ở cái thế giới này, một nữ nhi chưa chồng lại tự tiện tới khám xét cơ thể của nam nhân thì còn ra thể thống gì nữa, nhất là nó còn là Quận chúa, chuyện này mà truyền ra há chẳng phải trở thành cho cười cho thiên hạ sao?

Một tiếng “Xoẹt” vang lên phá tan không khí yên tĩnh chốn công đường, Nhược Lam lập tức ngẩng đầu lên nhìn miếng da người trong tay Tiêu Kiếm, cả công đường lại lần nữa nhốn nháo, đâu đó vang lên một vài tiếng nói:

“Là mặt quỷ đấy!”

“Hắn ta là kẻ giả mạo a.”

“Thật là to gan, dám giả danh Lưu tri phủ của chúng ta, mau mau giết hắn đi.”

“Tiểu thư. Quả nhiên hắn đã sử dụng dịch dung thuật, miếng da người này được làm rất tinh xảo, hơn nữa công đoạn cấy vào người rất tinh tế, cho dù có tắm rửa cũng sẽ không bị bung ra.” Tiêu Kiếm nhàn nhạt nói

“Ân.” Ngươi lui được rồi.

Dứt lời, Tiêu Kiếm biến mất, Nhược Lam liếc mắt nhìn Lưu Nhâm:

“Ngươi luôn miệng nói mình chính là Lưu tri phủ, vậy cái bớt hình mặt quỷ kia là thế nào? Chắc không phải ngươi muốn tưởng nhớ đến vị đệ đệ của mình cho nên săm nó lên chứ?”

“Hừ, tiểu nha đầu chết tiệt, nếu không phải tại ngươi kế hoạch của ta sẽ không thất bại, hai mươi năm qua ta luôn sống trong sự bần cùng, cực khổ, năm ta hai mươi tuổi, ta chính tai nghe thấy vợ chồng tiều phu nói với nhau rằng ta không phải con ruột của bọn họ, rằng Dung mụ, mụ mụ đỡ đẻ cho Lưu gia đã đến đây đưa cho họ một số tiền lớn, kêu bọn họ phải chăm sóc cho ta, nếu như không phải vì số tiền đấy, bọn họ sớm đã vứt bỏ ta đi rồi, ai mà muốn thu nhận một đứa trẻ có vết bớt mặt quỷ vào nhà chứ. Sau khi biết được sự thật đó, ta đã đến tìm Dung mụ, hi vọng bà ta nói ra tất cả sự thật, rốt cuộc ta là ai, song thân của ta là người nào? Dung mụ cuối cùng cũng đã nói ra sự thật, kể từ đó ta ôm hận trong lòng, bôn ba khắp nơi tìm kiếm cao thủ. Cuối cùng ông trời không phụ lòng ta, cách đây năm năm ta đã gặp được một cao thủ dịch dung đã quy ẩn giang hồ, ông ta đồng ý thu nhận ta làm đệ tử, dạy ta võ công, dạy ta cách hóa trang. Sau khi học xong tất cả những gì cần học, ta đã dịch dung trà trộn vào Lưu phủ với kế hoạch báo thù. Ta ngày ngày quan sát những cử chỉ, những thói quen của hắn, đêm về khi những hạ nhân khác đi ngủ, ta liền tập lại những động tác của Lưu Khiêm, tập cho đến khi nhuần nhuyễn. Ha ha sau hai năm trà trộn vào Lưu phủ, ta cuối cùng đã có cơ hội báo thù cái kẻ mới sinh ra đã được hưởng vinh hoa phú quý, còn ta thì phải sống cuộc đời cùng khổ còn thua cả một con súc sanh.

Trong một lần Lưu Khiêm uống say ở hậu viên, ta đã điểm huyệt hắn rồi nhốt vào một địa đạo bí mật do chính ta tạo ra trong suốt hai năm ở Lưu phủ, tiếp đó giết chết những kẻ có khả năng phát giác ra ta, đầu tiên là chính thê của Lưu Khiêm, sau đó là Dung Tú Liên, một tay ta che trời, tung hoành ở thị trấn Phượng Hoàng này, vàng bạc, ngân lượng không thiếu. Ha ha ha.”

Nghe thấy nụ cười rợn người của hắn, bất giác Nhược Lam nổi hết cả da gà, mày liễu nhíu lại, thanh âm băng lãnh vang lên:

“Chính ngươi đã cấu kết với một trăm hai mươi hai phú hộ trong thành và những vùng lân cận mua quan bán điểm, thậm chí là gian lận trong kỳ thi?”

“Ha ha đúng vậy, ta muốn tiến xa hơn, không phải chỉ là một chức quan tri phủ nhỏ bé này, người có thể khiến ta đạt được mục đích chính là tên oắt con Lưu Tử kia, thế nhưng hắn ăn chơi trác tán, đỉ điếm cờ bạc, học hành chẳng ra sao, cho nên ta đành phải tự mình tiến hành.”

“Ngươi đã tráo bài thi của Lưu Tử với Đỗ Tuệ Thiên?”

“Đúng vậy, có trách thì trách hắn sinh ra trong một gia đình nghèo hèn, nếu đã là như vậy, sao không nhường lại cho ta?”

“Chậc, Lưu Nhâm ngươi đã quá tham lam, tham đến nổi tự vạch áo cho người xem lưng, lý ra ta sẽ không phát giác ra việc làm xấu xa của ngươi nếu như không tráo bài thi của hai người bọn họ.” Nhược Lam khinh thường nói.

“Ngươi nói vậy là có ý gì? Lưu Nhâm trừng mắt nhìn.

“Bởi vì Lưu Tử là đang cố ý diễn kịch trước mặt ngươi mà thôi, ta nói thế có đúng không Lưu công tử?”

“Ân. Thảo dân vốn đã phát hiện phụ thân không giống như thường ngày, không những thế Dung Tú Liên đột nhiên mất tích, từ đó thảo dân đã thu mình lại, tự tạo cho mình một vỏ bọc dâm đãng để âm thầm điều tra sự thật.” Lưu Tử cung kính nói.

“Ngươi đã nghe thấy chưa, ván bài này ngươi đã thua trong tay con át chủ bài của chính mình rồi. Lưu Khiêm, đã để ngươi phải uy khuất rồi, nay ngươi đã trở lại, nhiệm vụ của bổn quận chúa đến đây cũng hết, những chuyện tham ô của Lưu Nhâm trong những năm qua, ta giao lại cho Chu đô đốc. Còn về phía ngươi, hãy trở về nghỉ ngơi cho thật tốt, ta cũng đã gửi thư về triều đình, kết quả của cuộc thi Hương ở thị trấn Phượng Hoàng này bị hủy bỏ, cuộc thi Hương sẽ được tổ chức vào một ngày khác, đồng thời cũng xin hoàng thượng ân xá cho ngươi, dù sao hắn cũng là đệ đệ song sinh của ngươi, đệ đệ gây chuyện, ca ca cũng phải có vài phần trách nhiệm.”

“Đa tạ Quận chúa, ơn này vi thần mãi mãi không quên.” Lưu Khiêm dập đầu ba cái hướng Nhược Lam hành lễ.

“Ta cũng mệt rồi, Chu đô đốc, chuyện nên giải quyết thế nào ta tin ngươi sẽ sáng suốt mà hành xử.”

“Vi thần đã hiểu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.