Vụ Bí Ẩn: Con Lừa Đỏng Đảnh

Chương 8




" Thẩm Khả, cho mình mượn tập đi mà "

" Không, để mình chép trước "

" Mình cũng cần chép nữa "

Ba bốn nữ sinh xúm lại chỗ cô mà tranh giành mượn tập. Thiệt là, nhiều khi học tập tốt cũng nhiều cái bất lợi. Cô lôi trong cặp ra một cuốn vở, đặt lên bàn.

" Các cậu lấy đi. Chép xong thì trả cho mình "

" Cám ơn cậu nhá "

Trương Uyển Như đứng trước mặt cầm lấy cuốn vở, hào hứng nói.

Thẩm Khả cười cười - " Không có chi "

Thẩm Khả là học sinh giỏi của lớp, lại chuyên cần, luôn luôn làm bài tập về nhà đầy đủ. Vì vậy nên bạn bè trong lớp rất hay mượn vở cô để chép bài. Thật ra thì cô cũng chẳng thấy phiền gì. Nhưng mà cứ như vậy thành thói quen, bọn họ chẳng bao giờ chịu làm bài cả.

Đúng lúc đó, Hạ Hương bước vô lớp, ngồi xuống kế bên cô - " Này, bọn họ lại mượn vở cậu à ? "

" Ừ, cậu đi nộp bài cho thầy xong rồi sao ? "

Hạ Hương là lớp trưởng, là bạn cùng bàn với cô, cũng là bạn thân với cô. Hai người chơi với nhau từ năm ngoái.

" Mình nộp xong rồi. Cậu đó, cứ dễ dãi như vậy thì bọn họ chừng nào mới chịu tự làm bài tập. Còn nữa bọn họ trước mặt thì năn nỉ cậu mượn vở chép bài nhưng sau lưng thì nói xấu cậu, cậu thực sự là không để bụng ? " - Cô nàng khoanh tay trước ngực hỏi cô.

" Mình biết nhưng cứ kệ bọn họ đi. Mình cũng không rảnh để ý nhiều chuyện như vậy "

Cô nhẹ giọng nói.

Hạ Hương bó tay với cô. Cô thực sự quá hiền, cũng quá rộng lượng. Thẩm Khả học giỏi, vẻ ngoài lại xinh xắn, đáng yêu nên không tránh được những ghen ghét, đố kỵ của người khác. Họ luôn luôn đưa ra lý do thực nực cười, cô chảnh chọe, giả bộ hiền lành, vân vân và vân vân...

Thẩm Khả chỉ cười một cái rồi quay lại tiếp tục đọc sách. Cô biết chứ, biết nhiều nữ sinh nói xấu sau lưng cô nhưng cô cũng chẳng quan tâm mấy. Thích cũng được, không thích cũng được. Dù gì họ làm bài hay kiểm tra đều phải nhờ vả cô sao ? Vì vậy họ không dám nói trước mặt cô câu gì.

" Thẩm Khả, là cậu ta kìa "

Hạ Hương ngồi bên cạnh lay lay cô, hất mặt về phía cửa.

Thẩm Khả đưa mắt nhìn ra cửa lớp. Một người con trai cao lớn, mặc đồng phục của trường nhưng áo sơ mi lại bỏ ra ngoài quần, ngay cả cà vạt cũng bị nới lỏng ngay cổ. Bộ dạng vẫn bất cần đời như lúc nào, ánh mắt ưu tối đáng sợ.

Hắn đi ngang qua hành lang lớp cô, rất chậm rãi. Ánh mắt nhìn vào trong, rà tìm thứ gì đó. Trong tích tắc dừng ngay người cô. Thẩm Khả giật bắn mình, ngay lập tức dời mắt về cuốn sách trên tay, trốn tránh ánh mắt của hắn.

Lục Chiêu Thuấn đôi mắt dán trên dáng vẻ xinh đẹp ngồi bên trong vài giây rồi lại cất bước về phía trước, hắn như một cơn gió lạnh đầu xuân thổi ngang qua trái tim bé nhỏ của ai đó.

Trên hành lang lớp học, toàn bộ học sinh ai cũng tránh sang một bên để hắn đi bởi vì ai cũng sợ hắn. Mọi người rủ rỉ tai nhau một hồi cho đến khi Lục Chiêu Thuấn đi mất.

Thẩm Khả thấy người kia đi mất mới thở phào nhẹ nhõm, để cuốn sách trên tay xuống. Cô vỗ vỗ vào lồng ngực mình. Tim cô muốn rớt ra khỏi lồng ngực luôn rồi.

" Cậu sợ cậu ta đến vậy à ? "

Người bên cạnh nhìn nhìn cô.

Thẩm Khả cau mày nói - " Không phải cậu ta rất đáng sợ sao, cả trường đều sợ cậu ta mà "

Hạ Hương liền gật gù - " Cũng phải, ngay cả mình nhìn thấy Lục Chiêu Thuấn còn có cảm giác đáng sợ nữa là. Mà cậu ta tỏ tình với cậu mấy lần rồi ? "

" Suỵt... cậu nói bé bé thôi " - Cô hốt hoảng bịt miệng cô nàng lại.

" Hai lần rồi "

" Hai lần rồi mà cậu chưa trả lời sao ? "

Hạ Hương ngạc nhiên nhìn cô.

Thẩm Khả trả lời có chút khó khăn - " Cậu nghĩ mình làm sao có thể trả lời đây. Nếu mình từ chối, ngộ nhỡ cậu ta dùng bạo lực với mình thì sao ? "

Cô nàng liền tặc lưỡi lại lắc đầu - " Thật là khó cho cậu rồi. Ai tỏ tình không tỏ tình lại ngay Lục Chiêu Thuấn đó tỏ tình với cậu. Cậu ta đáng sợ như vậy, chắc không cho phép người khác làm trái ý mình đâu "

" Mà mình rất thắc mắc, cậu ta như vậy sao có thể vào được trường này vậy "

Trường của cô là trường danh tiếng của thành phố Y. Tuy là trường công, nhưng cơ sở vật chất không thua gì trường tư. Vì vậy muốn vô được trường này thì chỉ có thể là học rất giỏi, hoặc là nhà cực kỳ nhiều tiền.

Cô có quan sát Lục Chiêu Thuấn vài lần nhưng hắn hình như cũng chẳng phải thiếu gia gì. Không có xe đưa đón như mấy vị tiểu thư trường cô mà chỉ đi bộ về, cũng không sử dụng đồ đắt tiền, và hắn chẳng bao giờ mặc đồng phục đàng hoàng như mọi người cả. Luôn luôn bị thầy giám thị nhắc nhở và gọi lên văn phòng.

Thật ra, Lục Chiêu Thuấn dung mạo cũng rất anh tuấn, chỉ là do ánh mắt của hắn quá đáng sợ, bộ dạng luôn thương tích đầy mình nên ai cũng xa lánh hắn.

Cô chống cằm lên bàn thở dài thườn thượt. Những lời Lục Chiêu Thuấn nói còn văng vẳng bên tai cô.

" Tôi rất thích em,... "

" Hãy làm bạn gái của tôi... "

Hắn tỏ tình với cô đến hai lần nhưng lần nào Thẩm Khả cũng vì quá sợ sệt mà bỏ chạy. Cô rất sợ hắn, nhìn từ xa thôi cũng đáng sợ vì vậy mà cô không dám từ chối.

Có rất nhiều lời đồn xung quanh Lục Chiêu Thuấn, hắn tham gia rất nhiều vụ đánh nhau ngoài trường, trong trường cũng có. Đáng sợ hơn rằng mọi người nói hắn đã từng giết người, có một nữ sinh cũng từng nhìn thấy hắn vác một người đã chết trên vai đi vào con hẻm gần trường.

Bấy nhiêu lời đồn cộng thêm dáng vẻ lúc nào cũng đằng đằng sát khí của Lục Chiêu Thuấn làm học sinh trong trường ai cũng phải sợ, ái ngại rồi xa lánh hắn. Không một ai dám nói chuyện với hắn.

Chỉ là cô không ngờ một điều hắn lại đi tỏ tình với cô !

Để mọi chuyện như thế này hoài cũng không được. Cô trong lòng cắn rứt vì không thể rõ ràng, ngày mai cô nhất định sẽ từ chối hắn.

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°

Ngày hôm sau, Thẩm Khả lấy hết can đảm của mình đi tìm hắn. Trên hành lang trường, Lục Chiêu Thuấn bất chợt nhìn thấy cô, đôi mắt ưu tối có chút lóe sáng. Vừa trông thấy hắn từ đằng xa, cô đã giật bắn mình.

Nhưng rồi cô để ý bên cạnh hắn còn có một người, là Tôn Khiết. Anh ta là hội trưởng hội học sinh, khá nổi tiếng, được lòng rất nhiều người, cũng là người duy nhất nói chuyện và làm bạn Lục Chiêu Thuấn.

Có người như vậy càng tốt, cô càng có dũng khí hơn. Cô tiến lại gần hai người, chưa kịp mở miệng thì người kia đã mở miệng trước.

" Chào buổi sáng Thẩm Khả " - Giọng khàn khàn của người con trai vang lên khiến cô run rẩy.

" À... chào. Tôi... "

Thẩm Khả ngập ngừng nơi cửa miệng. Cô hít sâu một cái, lớn giọng nói, vừa nói vừa cúi đầu.

" Tôi xin lỗi nhưng tôi không thể làm bạn gái cậu được. Tôi không thích cậu "

Nói xong câu đó tim cô muốn nhảy ra ngoài. Thẩm Khả lén ngước mặt lên nhìn người đối diện.

Lục Chiêu Thuấn đáy mắt đen thẫm, hắn vò đầu bứt tóc bực bội, nét mặt có chút ngượng ngùng cùng khó chịu. Bàn tay to lớn đưa lên muốn chạm vào người đối diện nhưng đã khiến cô sợ hãi lùi một bước. Tay hắn hụt hẫng dừng ở không trung.

Cô sửng sốt nhìn người cao lớn trước mắt, cô sợ hắn tức giận mà dùng bạo lực với cô. Thẩm Khả cả người hơi run.

Đột nhiên, Tôn Khiết bước lên phía trước nở nụ cười với cô - " Xin lỗi đã làm cậu sợ , tên này mặt lúc nào cũng đằng đằng sát khí, âm u đáng sợ vậy đó. Chứ bên trong cũng không đến nổi nào đâu. Nếu như cậu đã thẳng thắn nói như vậy rồi thì bọn mình cũng hiểu mà. Được rồi, cậu cứ đi trước đi "

Cô nghe những lời của anh ta mà cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, liền cúi đầu - " Cám ơn cậu nhiều lắm, mình... "

" Hiểu là hiểu cái gì chứ...! "

Người phía sau đột nhiên trở nên gay gắt với Tôn Khiết. Nhưng chưa kịp nói hết câu đã thấy cô tranh thủ chạy biến.

" Cậu thấy chưa, cậu làm con gái người ta sợ như vậy. Người ta sao dám thích cậu chứ " - Tôn Khiết cười cười nói.

Chiêu Thuấn siết chặt nắm đấm. Khuôn mặt trở nên tối sầm lại. Hắn xoay người đi về hướng ngược lại. Tôn Khiết lắc đầu nhìn theo.

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°

Thẩm Khả khẩn trương chạy về lớp. Trái tim bé nhỏ đập loạn cả lên. Thực sự là quá đáng sợ !

" Thẩm Khả cậu sao vậy ? Sắc mặt hình như không tốt "

Hạ Hương ngồi bên cạnh lo lắng hỏi cô.

Cô vội vàng lắc đầu - " Không có gì đâu "

Cô nàng chưa kịp hỏi tiếp thì tiếng chuông vào lớp đã reo lên nên đành không hỏi.

Chiều hôm nay, tới lượt Thẩm Khả làm trực nhật. Thật ra có Trương Uyển Như được phân công trực cùng cô, nhưng cô nàng lại nói có việc gấp năn nỉ cô trực giúp phần mình. Thẩm Khả vốn dĩ là người rất dễ bị thuyết phục nên đã gật đầu. Dù sao khi cô trực, có Uyển Như cũng chẳng làm được bao nhiêu, cô cũng phải làm.

Lau xong phòng học, Thẩm Khả đem cây lau nhà đi cất về chỗ cũ, nhân tiện xả lại khăn lau bảng. Vừa bước chân vào lớp, cô đã nhìn thấy một kẻ ngồi chình ình ngay trên bàn giáo viên.

Lục Chiêu Thuấn vừa nhìn thấy cô liền nhảy xuống khỏi bàn, bước lại gần. Thẩm Khả giật mình, tâm tư có chút sợ sệt. Hắn sao còn chưa về ? Không phải là muốn đến đây trả thù Thẩm Khả vì buổi sáng cô dám từ chối hắn chứ ?

Hắn càng lúc lại càng gần cô hơn. Cô vô thức lùi về phía sau cho đến khi đụng trúng bức tường. Bức tường lạnh lẽo phía sau càng khiến cô run rẩy.

Chiêu Thuấn chống tay lên tường áp sát cô. Cô có thể trông rõ gương mặt đằng đằng sát khí của hắn. Thẩm Khả quá sợ hãi mà nhắm mắt lại, chờ đợi bão tố.

Chờ đợi nhưng không có gì xảy ra, cô lúc này mới chịu mở mắt. Cô sửng sốt nhìn vật trước mặt.

" Ví của em " - Lục Chiêu Thuấn đưa chiếc ví nhỏ đến trước mặt cô, chậm rãi nói.

Ánh mắt cô tràn đầy kinh ngạc. Phải rồi hèn gì lúc sáng cô tìm hoài không thấy cái ví của mình, thì ra là đánh rơi chỗ cô đến gặp hắn.

Thẩm Khả nuốt nước bọt, hai tay cầm lấy ví, ngượng ngùng lên tiếng - " Cám ơn "

Hắn nhìn cô một hồi lâu, không nhúc nhích. Lúc sau lại đưa tay lên, lần này cô không hề nhắm mắt nhưng trong thâm tâm vẫn còn rất sợ.

Lục Chiêu Thuấn cầm lọn tóc của cô lên, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên đó, rất dịu dàng. Cô một lần nữa kinh ngạc trước hành động của hắn. Trái tim mỗi lúc lại đập nhanh hơn, nhanh đến mức rung lên.

" Đừng sợ tôi, bởi vì với tôi em rất quý giá "

Hắn giọng khàn khàn nói với cô.

Lời nói của hắn làm trái tim cô muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ánh mắt sửng sốt không thể che giấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.