Vụ Bí Ẩn: Con Chó Tàng Hình

Chương 13




Sấm thường thường không thể dự đoán, dự báo thời tiết không đáng tin.

Có một hôm lúc Dương Úy Kỳ và Trịnh Hài ở bên nhau, nói với anh một vụ mà cô mới hoàn thành gần đây, cha mẹ vì phản đối con gái đã trường thành yêu đương mà nhốt cô ấy ở trong nhà, con gái đập vỡ cửa kính trèo ra ngoài đi báo cảnh sát, làm cả cơ thể bị thương. Cuối cùng con gái và cha mẹ bất hòa, cha mẹ tuyệt vọng.

Trịnh Hài hơi than thở: “Đã là con gái sớm muộn gì cũng trở thành của người khác, hà tất không nghĩ thông được như thế chứ, lại mang thêm tiếng xấu.”

“Anh là vì điều đó mà cảm than hả?” Dương Úy Kỳ nhếch môi cười, “Hòa Hòa và người đó làm lành rồi à?”

Trịnh Hài nói: “Đừng nhắc đến chuyện đó nữa, con bé muốn làm thế nào thì làm.”

Dương Úy Kỳ sợ động vào dây thần kinh mẫn cảm đó của anh khiến anh không vui, do đó cắn môi không nói, chỉ cười.

Một lúc lâu sau, bản thân Trịnh Hài lại thong thả nói: “Anh đang nghĩ, sau này nhất định anh sẽ không sinh con gái. Con trai có thể để cho nó tự sinh tự diệt, nhưng nếu là con gái, anh sẽ không nhẫn nhịn được mà quản lý nó thật chặt, sợ nó học điều xấu, sợ nó bị tổn thương, lo lắng cái này lo lắng cái kia, sau đó nó sẽ làm phiền anh, cãi nhau với anh, bỏ nhà ra đi, đoạn tuyệt quan hệ cha con, cuối cùng khiến anh tức chết.” Anh tưởng tượng một hình ảnh tương lai đau khổ của mình.

Dương Úy Kỳ cắn môi cũng không kìm được cười. Cô dựa vào bàn cười lúc lâu sau đó nói: “Xin lỗi, xin lỗi, em vốn dĩ nên an ủi anh, nhưng tại sao em chỉ muốn cười.”

Trịnh Hài nhếch môi lên, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc: “Bởi vì em không hiền lành.”

Dương Úy Kỳ lại cười.

Lúc nói chuyện bên cạnh họ có người đi qua, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn họ một lúc, đi lên phía trên vỗ vai Trịnh Hài: “Trịnh Hài?”

Họ cùng nhau quay đầu lại. Người đàn ông đó còn trẻ, nhưng cơ thể đã phát phì, trong lòng còn ôm một cô bé xinh đẹp.

Trịnh Hài kinh ngạc: “Cậu về lúc nào thế?”

Người đàn ông nói: “Mới về, còn chưa kịp liên lạc với các cậu. Lần này ở lại lâu, còn đem theo cả vợ và con gái.” Anh ta chỉ chỉ người phụ nữ đi phía trước, lại trêu đùa đứa bé gái trong lòng, “Gọi cô chú đi con.”

Cô bé nhõng nhẽo gọi họ một tiếng.

Trịnh Hài nói với Dương Úy Kỳ: “Đây là bạn lúc nhỏ của anh, bạn học nhiều năm.” Lại kinh ngạc nhìn cô bé khoảng 3,4 tuổi đó, “Con đã lớn thế này rồi? Tớ còn nhớ chúng mình bằng tuổi.”

Người đàn ông đó nói: “Cho cậu đố kỵ chết đi, ai bảo cậu không kết hôn sớm.”

Sau khi người đàn ông đó đi, Trịnh Hài giải thích với Dương Úy Kỳ: “Anh ta ra nước ngoài sống đã nhiều năm, bọn anh rất lâu rồi không liên lạc.”

Dương Ùy Kỳ hỏi: “Trông anh ta già hơn anh nhiều. Hai người thật sự cùng tuổi? Lúc nãy anh không giới thiệu tên anh ta.”

Trịnh Hài nói một cái tên, Dương Úy Kỳ tập trung suy nghĩ một lát, bừng tỉnh nói: “Em đã từng nghe thấy cái tên này, chính là……..nhân vật chính trong một câu chuyện nhiều năm trước?”

Trịnh Hài nói: “Em cũng biết? Hóa ra việc đó nổi tiếng như vậy, anh cho rằng rất ít người biết, hơn nữa chắc mọi người đều quên rồi.”

Dương Úy Kỳ nói: “Thật ra em cũng không hiểu lắm, chỉ là lúc đó nghe người lớn nói. Chỉ là gần đây bọn em thảo luận một vụ, ông chủ em lấy vụ năm đó ra làm ví dụ, thổn thức lúc lâu, nói luật sư không bảo vệ được người yếu đuối.”

Trịnh Hài cúi mắt xuống, Dương Úy Kỳ cũng không hỏi thêm nữa.

Trên đường về, Dưỡng Úy Kỳ nhớ ra, lại hơi bùi ngùi một lát: “Người đó trông chất phác, không giống với người có thể làm ra việc đó.”

Trịnh Hài nhìn thẳng phía trước: “Em thật là lắm chuyện.”

Dương Úy Kỳ biện bạch: “Em là đang thảo luận nghiên cứu vấn đề nhân tính. Anh nghĩ nghĩ xem, một đám thanh niên trẻ tuổi say rượu hút hít, lại làm loạn…..loạn cái đó, kết quả có người vào tù, có người sa ngã, có người ở ẩn, có người lại có thể bắt đầu cuộc đời mới như chưa có chuyện gì ……cái xã hội này thật không công bằng.”

Trịnh Hài hơi thất thần, lúc lâu mới bình thường lại. Anh nói: “Thật ra hôm đó lúc bắt đầu anh cũng có mặt, chính là một cuộc tụ họp bình thường mà thôi. Họ chúc anh rất nhiều rượu, anh uống đến mức khó chịu, liền về trước, hai ngày sau anh ra nước ngoài. Sau này mới có người nói chuyện đó cho anh nghe, không ngờ rằng lại làm lớn đến vậy, anh có mấy người bạn vốn dĩ không hề rõ là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, liền bị kéo vào. Nếu hôm đó anh không về sớm, không chắc vụ đó cũng có phần của anh.”

Dương Úy Kỳ không ngờ rằng lại khơi ra được cái kết quả này. Cô than một tiếng: “Anh đó mới là mệnh tốt trời cho, tiêu tai tị họa khứ tà.”

Trịnh Hài đã mấy ngày rồi không liên lạc với Tiêu Hòa Hòa.

Anh nghĩ lại ngày hôm đó trong lòng khó tránh khỏi tức giận, lo lắng bản thân mình gọi điện thoại không kìm được dạy dỗ cô, kết quả còn khiến cô bối rối, liền dứt khoát không gọi. Mà Hòa Hòa chắc cũng hơi chột dạ, cũng không gọi điện cho anh.

Mấy ngày sau, Trịnh Hài cảm thấy bản thân mình đã bình tĩnh lại, quyết định không chấp Tiêu Hòa Hòa, vẫn là chủ động quan tâm cô một chút thì tốt hơn.

Hơn nữa, được biết từ người hợp tác của anh mới đi tuần trăng mật về đó, vị Sầm tiên sinh đó hiện nay đã rời khỏi thành phố này. Anh vừa cảm thấy tốt đẹp, lại vừa thấy hơi tiếc cho Hòa Hòa.

Nếu Hòa Hòa thật sự có ý muốn quay lại với tên Sầm Thế đó, mà Sầm Thế bây giờ lại cách cô mấy tiếng như vậy, chung quy đối với cô ấy mà nói cũng không phải là việc tốt.

Do đó người lớn Trịnh Hài rộng lượng, ôm cái tâm trạng đồng tình và khoan dung, trong một buổi tối nào đó gọi điện cho Hòa Hòa. Anh hy vọng giọng nói của Hòa Hòa không quá buồn.

Trịnh Hài vừa mới nguôi giận lại bị làm cho tức giận.

Đừng nói đến Tiêu Hòa Hòa xưa nay ngoan ngoãn, thật ra từ nhỏ đến lớn đã không có mấy người dám không nghe điện thoại của anh, cuối cùng còn tắt máy.

Anh hít mấy hơi thật sâu, cũng không làm cho tâm trạng hoàn toàn trấn tĩnh lại được, cuối cùng anh gọi điện cho Dương Úy Kỳ, quyết định nói chuyện với cô mấy câu.

Điện thoại của Dương Úy Kỳ cũng gọi 2 lần mới được, bên đó ồn ào ầm ĩ. Dương Úy Kỳ lại đang ở một căn phòng ở hộp đêm, điện thoại của cô truyền lại âm nhạc sôi động. Cô chuyển mấy chỗ, dùng giọng nói rất lớn để nói chuyện, Trịnh Hài mới có thể miễn cưỡng nghe thấy.

Dương Úy Kỳ nói, đương sự của cô vô cùng cần bằng chứng của một nhân chứng làm việc ở đây, cho nên cô nghĩ cách đến thuyết phục người đó.

Trịnh Hài nói: “Em ở đó đợi anh, anh qua đó đón em.”

“Không cần đâu, lát nữa em sẽ rời đi.”

“Anh đến đón em.” Trịnh Hài kiên quyết.

Trịnh Hài ở sàn nhảy đó đợi nửa phút, lúc đi ra vẫn còn cảm thấy choáng đầu ong tai.

Anh đi vừa đúng lúc, bởi vì đang có một người đàn ông uống hơi say cứ bắt chuyện với Dương Úy Kỳ, anh giúp cô thoát khỏi người đó, kéo tay cô ra ngoài.

Một tay kia anh bịt tay để tránh ù tai: “Sau này đừng một mình đến nơi thế này, không an toàn.”

Dương Úy Kỳ phản đối: “Vẫn tốt mà, trật tự ở đây vẫn coi như là tốt.”

Trịnh Hài nói: “Lần trước đi nông thôn suýt lạc đường, lần trước nữa bị người ta viết thư khủng bố, lần này lại đến chỗ như thế này. Công việc của em quá nguy hiểm, ông chủ bọn em hình như cũng không chăm sóc lắm đến nhân viên nữ. Gần đây không phải em luôn nói mệt sao? Đổi một công việc khác cho xong.”

“Thế này coi gì là nguy hiểm chứ, uống nước cũng có thể bị nghẹn chết. Em lại chẳng có sở thích gì, không làm cái đó cũng không biết có thể làm gì.”

“Vậy thì nghỉ ngơi một đợt đi, không cần làm gì cả.”

Dương Úy Kỳ mỉm cười: “Sao hả? Anh thật sự có kế hoạch nuôi em sao?”

“Nếu em đồng ý, không vấn đề.”

“Em thích đồ ăn ngon, thích đá quý, thích hàng hiệu….”

“Dựa vào tình trạng tiêu dùng của em bây giờ, cho dù có nghiêm trọng hơn 100 lần nữa cũng nuôi nổi.”

Dương Úy Kỳ nửa đùa nửa thật cười: “Thật là một đề nghị hấp dẫn, anh để cho em suy nghĩ kỹ một lát nhé.”

Xe của họ không hề đỗ tại một nơi. Dương Úy Kỳ lại không tìm được xe của mình, Trịnh Hài vừa cười cô, vừa cùng cô tìm.

Buổi tối gió hơi lạnh, Dương Úy Kỳ mặc rất ít, run lẩy bẩy, Trịnh Hài hơi ôm lấy cô, bước chân anh bỗng nhiên chậm lại, cơ thể cũng hơi cứng đờ.

Dương Úy Kỳ ngẩng đầu nhìn nhìn anh, nhìn theo hướng ánh mắt anh. Khiến tâm trạng Trịnh Hài hơi bất thường chỉ là một chiếc xe không hề bắt mắt.

Nhưng biển số chiếc xe đó Trịnh Hài lại nhớ rất rõ. Hôm đó lúc Hòa Hòa đưa Trịnh Hài xuống lầu, chỉ chỉ chiếc xe ở một bên nói: “Chính là chiếc đó.”

Chiếc xe đó đỗ ỏ rất xa, nhưng thị lực Trịnh Hài rất tốt, hơn nữa anh vô cùng mẫn cảm với các con số.

Dương Úy Kỳ đại khái biết chiếc xe đó là của ai, cô nhẹ nhàng nói: “Nếu anh thật sự không yên tâm, thì đi vào xem xem đi.”

Trịnh Hài thở ra một hơi, không nói gì.

Dương Úy Kỳ nói: “Ở đây tối nay trên tầng 5 có biểu diễn ca vũ Nga, có lẽ cô ấy và đồng nghiệp đến đay xem biểu diễn.”

Trịnh Hài nói: “Cô ấy đâu phải là trẻ con. Chúng ta về thôi.”

“Nghe nói đoàn ca vũ này rất đặc sắc, em chưa từng xem, hay là chúng ta cũng đi xem xem.” Dương Úy Kỳ kéo tay Trịnh Hài đang không tình nguyện lắm đó đến thẳng cửa thang máy.

Trịnh Hài thật ra đến đây mấy lần, hơn nữa đối với nơi này có ấn tượng không được tốt lắm.

Hôm nay ở đây còn hoang đường hơn cả trong ấn tượng của anh, diễn viên trên sân khấu quần áo không chỉnh tề nhảy múa ca hát, người xem phía dưới cũng tụm năm tụm ba ôm nhau vẻ mặt mơ màng, những nam nữ phục vụ sexy xinh đẹp, trong không khí tràn đầy mùi khó chịu của rượu bia và thuốc lá.

Dương Úy Kỳ cúi đầu nói: “Thôi đi, chúng ta đi thôi.”

“Bây giờ đi ra cũng phải tính tiền, không bằng xem một lúc rồi đi, hiếm khi em đến đây một lần.”

Vị trí tạm thời của họ rất đẹp, bởi vì Trịnh Hài vừa mới ngồi xuống liền tìm thấy người mà anh muốn tìm.

Ánh đèn mờ mờ ảo ảo nhấp nháy không ổn định, hơn nữa Tiêu Hòa Hòa cách họ cũng không quá gần, nhưng điểm đó cũng không cản trở anh nhìn rõ hành động của cô.

Tiêu Hòa Hòa yếu ớt dựa vào chiếc sô pha sát tường, hai chân tùy ý đung đưa, cả cơ thể dường như được khảm vào ghế sô pha, giống như là động vật thân mềm, tư thế lười nhác mà xinh đẹp.

Nơi cô ngồi đó vốn là một nơi rất kín đáo, nhưng vẫn có ánh đèn yếu ớt quay vòng thường thường chiếu vào mặt cô. Cô đang xem biểu diễn trên sân khấu, vẻ mặt hơi mơ hồ, một tay nâng ly rượu đế cao, bàn tay đang đặt trên chân lại kẹp một điếu thuốc.

Thỉnh thoảng cô hít mạnh một hơi, vô cùng thành thạo nhả ra một luồng khói trắng. Sau đó cô rất chăm chú nhìn luồng khó đó dần dần biến mất từng chút một, giống như là đang chiêm ngưỡng tác phẩm vừa mới hoàn thành của bản thân mình.

Thật ra không phải là Tiêu Hòa Hòa tự mình muốn đến nơi như thế này, hơn nữa cô cũng không to gan đến mức không nhận điện thoại của Trịnh Hài, thậm chí ngang nhiên tắt máy. Lúc đó xung quanh quá ồn, cô không nghe thấy tiếng chuông. Lúc Trịnh Hài gọi đến lần thứ 2, điện thoại liền hết pin.

Tối hôm đó sau khi tan ca cô chưa về, mà ở lại công ty làm nốt bức hình mới làm được hơn nửa. Cũng có hai đồng nghiệp nữa ở lại làm tăng ca.

Sếp của cô người phụ nữ mạnh mẽ Tào Miêu Miêu đang tức giận trong điện thoại ở phòng làm việc riêng cách tấm cửa kính, chân mày nhướn lên, tức giận tột cùng, cuối cùng rút điện thoại ra, dùng sức vứt mạnh vào tường.

Họ ở bên ngoài cẩn thận giả vờ như không thấy.

Kết quả mới qua 3 phút, sếp đã bình tĩnh lại, chỉnh tề nghiêm túc đứng ngay ngắn trước cửa, cười nói vui vẻ với mọi người: “Lão nương hôm nay mời khách, ai đi cùng tôi.”

Hai người kia một người phải về nhà trông con, người còn lại nói phải làm cơm cho bạn gái, nhanh chóng trốn đi.

Tiêu Hòa Hòa nhất thời không nghĩ ra lý do hợp lý, liền bị sếp cưỡng ép.

Vốn dĩ sếp Tào lái xe, nhưng cô ấy ra sức quay đầu xe, liền quẹt xe vào tường, đuôi xe lõm vào một vết lớn. Sếp nói: “Chết tiết, hôm nay cả ngày gặp ma. Đi, chúng ta gọi xe đi.”

Hòa Hòa nói: “Để em lái xe đi.”

Sau đó liền đến cái hộp đêm nổi tiếng nghe nói có con trai và con gái Nga xinh đẹp nhảy múa đó.

Sếp của Hòa Hòa tâm trạng rất xấu. Tâm trạng cô ấy càng xấu thì cười lại càng vang, nói chuyện càng lưu loát, uống càng nhiều rượu, trái một ly phải một ly, trong nháy mắt liền cả chai, sau đó lại mở một chai mới, còn kéo Hòa Hòa chơi đoán số với cô, ai thua thì người đó uống.

Cô nói dông nói dài về truyện quá khứ, từ nhà trẻ nói đến tận một tiếng trước có tên khốn cùng ngành khinh miệt giới tính của cô. Hòa Hòa không chen vào, yên tĩnh làm người nghe, nghe đến lúc mệt liền lấy rượu làm nước uống.

Sếp líu lưỡi không nói nên lời: “Hòa Hòa, tửu lượng của em cũng không kém nhỉ, trước đây không nhìn ra.”

Hòa Hòa cúi đầu nhìn một cái: “Ấy, đây là rượu sao? Em cho rằng là đồ uống.”

Sếp Tào dáng người cao, tóc ngắn, giọng nói trầm đục, cử chỉ khí khái, nên không có ai coi cô ấy là con gái. Cô ngậm một điếu thuốc phóng khoáng châm lửa, mùi vị điếu thuốc đó nồng mạnh, Hòa Hòa ho một lát.

Sếp nói: “Thuốc đó rất dễ sặc. Bỏ đi, không hút nữa.”

Hòa Hòa nói: “Chị Miêu Miêu, mùi vị loại thuốc này đặc biệt, cho em một điếu đi.”

Sếp uống đã nhiều, cô kề sát lại vừa giúp Hòa Hòa châm lửa, vừa tấm tắc nói:

“Anh trai đó của em nếu biết chị lừa gạt em gái Hòa Hòa của anh ta đến nơi như thế này, liệu có dỡ bỏ công ty chúng ta không? Mỗi lần anh ta nhìn thấy chị ánh mắt đó giống như chị là người đồng tính vậy, có phải là anh ta lo lắng chị có ý đồ với em không hả.”

Hòa Hòa bị trêu làm cho vui vẻ: “Không đâu. Đâu có chứ.”

“Chị thật sự hy vọng tên tiểu tử Trịnh Hài bây giờ liền xuất hiện, để cho anh ta nhìn nhìn cái dáng vẻ bây giờ của em gái Hòa Hòa ngoan ngoãn như con thỏ trắng nhỏ của anh ta, sau đó chị ở một bên chiêm ngưỡng vẻ mặt trúng gió của anh ta.”

“Anh ấy không đến đây đâu, anh ấy ghét nơi như thế này và những tiết mục này. Hơn nữa cho dù bây giờ anh ấy ở đây cũng không thể có biểu hiện gì, chị nhất định không được nhìn.”

Sếp Tào nói: “X, Trịnh Hài chính là không phải loài người, chưa từng có biểu hiện của người bình thường nên có.”

Hòa Hòa mỉm cười: “Thật ra anh ấy rất khách sáo với chị, chị mắng anh ấy trước mặt anh ấy cũng không phản bác, chị đá xe anh ấy anh ấy cũng giả vờ không thấy. Sao cứ đối đầu với anh ấy vậy.”

Sếp Tào mắng: “Đó gọi là không thèm để ý một cách triệt để có được không? Là biểu hiện khinh thường người khác đến cực điểm. Nói ra thì, cả đời này của chị lần duy nhất nở mày nở mặt trước mặt Trịnh Hài, chính là em nói thẳng vào mặt anh ấy, em nhất định phải đến công ty chị làm việc, nếu không thì em sẽ không ở lại thành phố này nữa. Ha ha, dáng vẻ lúc đó của anh ta giống như là bánh gato mới lấy từ trong tủ lạnh ra vậy, vù vù bốc lên hơi lạnh.”

Hòa Hòa nói: “Lần đó anh ấy thật sự rất tức giận, mấy ngày liền không thèm để ý đến em. Thật ra anh ấy không hề phản đối em làm việc với chị. Đều trách em đi gây chuyện với anh ấy trước, lần nào cũng là em khiêu khích anh ấy trước.”

Sếp Tào nói: “Chị đã từng kể với em chị yêu thầm Trịnh Hài từ cấp 1 lên cấp 2 tất cả 10 năm chưa nhỉ? Trong 10 năm đó chị viết cả mấy trăm bức thư tình, cuối cùng lấy hết dũng khí đưa hết cho anh ta.”

Hòa Hòa nói: “Ấy, chưa từng nói. Em chỉ nhớ lúc chị đi học, lần nào nhìn thấy anh ấy cũng trừng mắt nhìn anh ấy khinh thường, em cho rằng từ nhỏ chị đã không thích anh ấy rồi.”

Sếp Tào nói: “Tình cảm thiếu nữ mà, ngại ngùng, lạt mềm buộc chặt vờ tha để bắt thật. Em chưa từng dùng chiêu đó sao?”

Hòa Hòa lắc đầu.

Sếp Tào nói: “Em thật là đứa trẻ ngoan. Chị nói cho em biết, sau này Trịnh Hài sắp xếp ngay ngắn tất cả đống thư của chị đó theo thời gian, mở từng bức ra, chắc là đọc qua một lượt. Sau đó anh ta viết cho chị môt bức thư, chỉ có một câu: “Bạn Tào Miêu Miêu, thư pháp của bạn càng luyện càng kém.” Shit! Sau này chị yêu, yêu một lần thất bại một lần, đều trách anh ta để lại cho chị nỗi ám ảnh tâm lý.”

Hòa Hòa cười lớn: “Hóa ra anh ấy cũng có tế bào dí dỏm như vậy, em chưa từng thấy đó.”

Sếp Tào nói: “Ồ, hóa ra không phải là mặt nào của Trịnh Hải em cũng đều đã từng thấy hả.”

Hòa Hòa “Ừ” một tiếng, không nói tiếp nữa.

Sếp Tào nhìn một lát điệu nhảy trên sân khấu: “Chẳng có tinh thần, còn cho rằng có cái kích thích hơn nữa. Đúng rồi, theo tin của Tiểu Đạo nói, lần này Trịnh Hài cùng với Dương gì gì đó, có thể sẽ kết hôn, thật hay giả vậy?”

Hòa Hòa nói: “Chắc là đáng tin đấy, lần này anh ấy thật sự nghiêm túc.”

Sếp Tào lắc lắc đầu: “Chị không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ Trịnh Hài chìm trong con sông tình yêu, anh ta không giống với người biết yêu.”

Hòa Hòa hơi hơi cười nói: “Kết hôn cái chuyện đó, thành tâm thành ý còn quan trọng hơn là tình yêu, thái độ nghiêm túc là được.”

Sếp Tào gật đầu, lại lắc đầu: “Tóm lại chị chính là đố kỵ, đố kỵ.” Cô thấy Hòa Hòa không nói, tự mình bổ sung, “Sao em không có chút phản ứng nào thế?”

Hòa Hòa hỏi: “Phản ứng gì?”

Sếp Tào nói: “Anh trai bây giờ sẽ trở thành của người khác rồi, em không có cảm giác hụt hẫng sao? Ngay cả chị cũng rất hụt hẫng đó.”

Hòa Hòa mỉm cười: “Em có gì để mà đáng hụt hẫng chứ, anh ấy vốn dĩ luôn qua lại với người khác mà. Chị Miêu Miêu, chị thật là bác ái. Chị trung bình một năm yêu 6 lần, hâm mộ hơn một tá đàn ông, kết quả là đối tượng yêu thâm 10 năm trước của chị sắp kết hôn, chị lại vẫn còn ghen bóng gió.”

Sếp Tào nói: “Trái tim con người làm từ thịt mà ra, Hòa Hòa em thật là độ lượng. Haizz, ồn ào quá, chị đi nghe điện thoại, em ngoan ngoãn ngồi ở đây đừng đi lung tung.”

Hòa Hòa nhìn sếp kiêm bạn bè rời đi, điều chỉnh dáng ngồi của bản thân mình cho thoải mái hơn, lại rút một điếu thuốc nữa châm lửa.

Thuốc loại rất ngon, rất nồng mạnh. Toàn thân Hòa Hòa đều dần dần được thả lỏng, vẻ mặt cũng dãn ra.

Cô xưa nay hoạt bát ngọt ngào, cần mẫn lại hiền lành, vô cùng nhận được sự yêu quý của người già trẻ nhỏ. Trong tòa nhà làm việc con gái thích cô còn nhiều hơn con trai. Nhưng khi không có người, cô thường không có biểu hiện gì.

Đây là nơi rối loạn. Không muốn bị nhiễm độc thuốc qua tay của người khác, cách tốt nhất là tự hút thuốc của mình.

Rượu lúc nãy cô uống dần dần dâng trào lên một chút cồn rượu, hơn nữa tạp âm ở đây quá lớn, đầu cô bắt đầu hơi đau.

Hòa Hòa nhìn thấy Tào Miêu Miêu quay lại, lại điều chỉnh một chút tư thế, vẻ mặt cũng rất tự nhiên ngoan hơn một chút. Cô muốn đề nghị cô ấy cùng rời đi.

Nhưng sếp Tào lại không hề nhìn cô, mà nhìn chằm chằm vào một điểm phía trước, lẩm bẩm nói: “Chết tiệt, hôm nay quả thật là đi đâu cũng đều gặp ma, chuyện gì cũng không thuận lợi.”

Hòa Hòa thuận theo phương hướng của cô ấy quay đầu lại.

Cô nhìn thấy Trịnh Hài đứng thẳng ở một nơi cách cô 2 met nhìn cô, vẻ mặt rất lạnh nhạt.

Hòa Hòa trấn tĩnh điều chỉnh tư thế ngồi của mình trở về dáng vẻ bình thường, nhẹ nhàng đặt chân xuống đất, để chiếc cốc rượu xuống, dập tắt điếu thuốc, sau đó cúi đầu không nói.

Cô nhìn thấy Dương Úy Kỳ đứng ở đằng sau lưng Trịnh Hài, sắc mặt trầm lặng kèm theo chút bất an, kéo gấu áo anh nhè nhẹ, dường như lo lắng Trịnh Hài sẽ xông lên bóp chết cô vậy.

Cho nên cô vỗn dĩ không cần phải lo lắng Trịnh Hài sẽ làm khó cô ở đây, chỉ cần yên lặng ngoan ngoãn một chút là được.

Hòa Hòa chỉ cúi đầu làm ra vẻ đang nghĩ lại mấy giây, liền nghe thấy giọng nói không hề ấm áp của Trịnh Hài ở ngay bên tai, trong âm thanh ồn ào vẫn rất rõ ràng: “Nếu không muốn tiếp tục xem biểu diễn, thì về nhà thôi.”

Hòa Hòa lập tức nghe theo đứng dậy, nhưng nghiêng người tránh bàn tay của Trịnh Hài đưa ra về phía cô đó.

Lúc cô đứng dậy mới biết loại rượu đó ngấm rất chậm lại rất mạnh, hơn nữa vì cô nghiêng mạnh người, gần như đứng không vững. Cô tránh Trịnh Hài hơi ngả về phía Dương Úy Kỳ, Dương Úy Kỳ vội vàng đỡ lấy cô, cô thuận thế dựa vào người Dương Úy Kỳ.

Trịnh Hài nói nhàn nhạt: “Tào tổng cũng cùng đi chứ.”

Tào Miêu Miêu hiểu rõ rằng người thông minh biết người biết ta, so với việc giả vờ chua ngoa một lần để khiến Trịnh Hài bỏ lại bản thân mình ở đây, không bằng giả vờ yếu đuối một lần mà thuận theo. Cô 3 phần say thật 5 phần giả vờ để cho Trịnh Hài kéo ra ngoài, kệ cho Trịnh Hài giúp cô thanh toán.

Gió ở bên ngoài còn lạnh hơn lúc nãy. Hòa Hòa thu mình lại một chút, rất hiền thục nói: “Chị Úy Kỳ, chị đưa em về nhà nhé.”

Dương Úy Kỳ đang không biết phải phản ứng thế nào, Trịnh Hài đã lạnh nhạt nói: “Cô ấy còn nhỏ hơn em mấy tháng, không cần gọi là chị.”

Hòa Hòa nghiêm túc nói: “Đó là một sự tôn trọng, không có liên quan đến tuổi tác. Sau này em phải gọi là “chị dâu”, cho nên bây giờ cũng không thể gọi là em được.”

Tào Miêu Miêu phì cười.

Trịnh Hài không để ý đến hai người đó, hơi dịu giọng lại nói với Dương Úy Kỳ: “Phiền em đưa Tào tổng về nhà, lái xe cẩn thận.”

Dương Úy Kỳ gật đầu, nói: “Muộn một chút gọi điện cho em.”

Trịnh Hài đi lên phía trước, đỡ lấy Tiêu Hòa Hòa đang dựa vào người Dương Úy Kỳ. Anh nắm lấy đôi vai gầy gầy của cô đẩy về phía trước, giống như là dắt một con mèo.

Hòa Hòa ngoan ngoãn đi theo anh đến tận bên cạnh chiếc xe, không phản kháng, cũng không nói gì, vào trong xe liền cúi đầu yên lặng, dường như đã ngủ rồi.

Trịnh Hài cũng không nói, ngoài việc sau khi thắt dây an toàn cho cô, liền chỉ coi cô như là không khí.

Hộp đêm đó cách nơi Hòa Hòa sống rất xa, đi qua mấy đường lớn xe cộ đi lại tấp nập, mà Trịnh Hài lại đi vòng, lái xe trực tiếp lên đường cao tốc bên ngoài thành. Tuy xa hơn một chút, nhưng không tắc đường.

Đường cao tốc vào giờ này rất ít xe chạy. Mắt Hòa Hòa chỉ thoáng thấy lan can và cây cối huyển ảo biến thành một hình ảnh hơi trong suốt, những chiếc đèn phản xạ cách nhau mấy mét nối thành một đường ánh sáng, nhưng anh lái xe vẫn rất vững, vốn dĩ không cảm giác được là anh đang đua xe. Hòa Hòa cúi gằm mặt xuống, ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ tính tốc độ cũng không có.

Sau khi chiếc xe đột ngột rẽ ngoặt rồi lại nhanh chóng tăng tốc, hóa ra phía trước có một chướng ngại vật cản đường, mà tốc độ xe của Trịnh Hài quá nhanh, lúc phát hiện ra đã rất gần.

Bị phanh đột ngột như vậy, dạ dày của Hòa Hòa nhất thời lộn tung lên, cô nhanh chóng che lấy miệng.

Cuối cùng Trịnh Hài cũng nghiêng mặt nhìn cô một cái, chầm chậm lái xe về phía trước mấy mét, dừng lại ở bên đường.

Lúc Hòa Hòa xuống xe liền nôn. Buổi tối cô chưa hề ăn thứ gì, chỉ có một chút ít đồ ăn vặt, uống rất nhiều đồ uống, còn có rượu, nôn ra toàn là nước. Trên mặt cũng có một ít nước, chắc là nước mắt, cô lau đi.

Phía sau thò ra một bàn tay, đưa một tờ khăn giấy. Hòa Hòa nhận lấy lau lau mặt và tay.

Trịnh Hài lại đưa cho cô một chai nước khoáng đã mở nắp, Hòa Hòa súc miệng một hơi, lại uống một ngụm lớn, dùng mu bàn tay lau lau miệng. Lần này cô nhớ bản thân mình đã thắt dây an toàn.

Trịnh Hài lên xe từ phía bên kia, vẫn không nói gì, nhưng lái xe chậm lại.

Lúc đi qua ngã ba đầu tiên, anh lái xe ra khỏi đường cao tốc, mở cửa kính xe xuống một lát, dùng tốc độ rất chậm lái đi, lại ở ra hộp chứa đồ, vứt một gói đồ cho Tiêu Hòa Hòa

Cô nhận lấy, là một hộp socola, là nhãn hiệu và mùi vị cô rất thích.

Trịnh Hài xưa nay không ăn đồ ăn vặt, đặc biệt là đồ ngọt, socola này chắc là của Dương Úy Kỳ.

Sau khi nôn xong bụng trống rỗng rất khó chịu, cho nên rất không khách sáo ăn hết sạch socola như là ăn bánh quy. Sau khi bổ sung năng lượng, sức lực và dũng khí của cô cùng dần dần trở lại, chỉ là chóng mặt ghê gớm, dường như có rất nhiều chú lùn đang nhảy điệu waltz ở trong đó.

Không khí trong xe hơi ngột ngạt. Trịnh Hài lấy ra một hộp thuốc, rút một điếu ngậm vào trong miệng, dùng bật lửa châm lên.

Nhiều năm rồi không thấy anh hút thuốc trước mặt cô, lần cuối cùng nhìn thấy là khi cô học cấp 2. Cô lại cúi thấp đầu.

Một tay Trịnh Hài nắm lấy tay lái, điếu thuốc kẹp ở giữa ngón tay, mắt nhìn thẳng đường: “Muốn một điếu không?”

Hòa Hòa cắn nhẹ môi nói: “Không, cảm ơn. Một ngày nhiều nhất em chỉ hút hai điếu.”

Trịnh Hài cười khan một lát: “Em hút ít như vậy, lại có thể huấn luyện mèo của em linh như thế, còn biết cắp ra gạt tàn thuốc, cũng coi như là rất giỏi rồi đó. Còn nữa, em có cách gì mà khiến anh chưa từng phát hiện ra em vẫn luôn hút thuốc vậy hả?”

Hòa Hòa nói: “Hút ít, hút lúc nửa đêm, sau đó đánh răng.”

Cô quan sát đường một lát, là một đoạn đường cô không quen thuộc lắm, nhưng ánh đèn chiếu sáng hai bên đường là nơi tụ tập của sàn nhảy và quán bar.

Trịnh Hài hơi liếc nhìn cô: “Tối nay vẫn chưa chơi vui đến cùng, cho nên muốn tiếp tục chơi một trận nữa?”

Hòa Hòa nói: “Em mệt, muốn về nhà.”

Trịnh Hài không nói. Nhưng lúc ánh mắt Hòa Hòa tiếp tục lưu luyến những biển hiệu và ánh đèn huyền ảo đó, anh vẫn cứ nói: “Gần đây tâm trạng không tốt sao? Cần phải đến những nơi như thế để giải tỏa?”

Hòa Hòa nói: “Em chỉ là tò mò phong cách trang trí ở trong đó.”

Giọng nói của Trịnh Hài không có cảm xúc gì: “Nếu em thật sự muốn biết, đợi lúc ban ngày anh tìm người đưa em đi thăm quan từng nơi một, bất cứ nơi nào. Em không cần đến đây vào buổi tối để sa đọa.”

Hòa Hòa nói: “Mọi người đều là kinh doanh hợp pháp, nộp thuế đầy đủ, anh dựa vào cái gì mà cảm thấy xuất thân và địa vị của người ta thấp cấp hơn công việc mà anh làm.”

Trịnh Hài nói lành lạnh: “Bây giờ anh đang thảo luận với em về vấn đề hành vi có liên quan đến em, em đừng nghĩ lệch vấn đề. Đã là người lớn 25 tuổi rồi, em không cảm thấy em bây giờ mới bắt đầu phản nghịch, đã rất quá tuổi rồi sao?”

Hòa Hòa nói: “Anh cũng biết em đã 25 tuổi rồi sao? Người trưởng thành 25 tuổi, có cần phải để cho người khác nói với em rằng, cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Anh sợ em sẽ phạm sai lầm, một lần sa chân để hận nghìn đời? Nhưng chẳng lẽ anh không cảm thấy, cuộc sống không có sai lầm, quả thật là vô cùng vô vị. Bản thân anh là một ví dụ đúng biết bao. Em nhớ từ nhỏ anh đã ghét nhất là bị người khác chỉ huy này nọ, nhưng anh lại thích chỉ huy người khác như thế. Tại sao anh luôn tự tin cho rằng, tất cả những điều anh lựa chọn cho em đều là đúng hả?”

Họ rất ít khi có kiểu đối thoại thế này. Hòa Hòa xưa nay rất ngoan ngoãn, trước đây Trịnh Hài nói cô mấy câu, cô cũng chỉ cười cười đùa đùa, thỉnh thoảng chơi xấu, rất ít khi trả đũa nói lại.

Trịnh Hài nói: “Cho nên bây giờ em nỗ lực muốn phạm lỗi, để thể nghiệm cuộc sống thú vị? Bởi vì Thời Lâm là người anh cho rằng hợp với em, em liền nhất định phải từ chối cậu ấy, còn Sầm Thế là người anh bài trừ, cho nên em biết rõ rằng anh ta không hợp với em, vẫn một lòng một dạ ở bên cạnh anh ta.”

Nghe thấy tên hai người này, Hòa Hòa mím chặt môi.

Trịnh Hài lại nói: “Bạn của anh, vĩnh viễn đều không nằm trong phạm vi cân nhắc của em. Lời em nói với Thời Lâm đó, thật ra là ý này phải không? Hình thức phản kháng của em quả thật rất tốt.”

Khuôn mặt Hòa Hòa trắng bệch ra. Cô nói nhỏ: “Không phải như anh nghĩ…….”

Trịnh Hài nhìn nghiêng cô, vẻ mặc phức tạp: “Hòa Hòa, trong lòng em luôn oán hận anh đúng không, tuy em chưa từng biểu lộ ra. Cha em, Sầm Thế, còn cả những điều quản giáo mà em cho rằng anh áp đặt cho em đó nữa, có phải là em luôn…..”

“Không có!” Hòa Hòa bỗng nhiên ngắt lời anh.

Ánh mắt Trịnh Hài hơi mơ hồ. Anh nói: “Hòa Hòa, nếu em mang hận, muốn đòi lại công bằng cho mình, em có rất nhiều cách, em không cần chọn cái cách ngu ngốc là giày vò bản thân mình thế.”

Hòa Hòa nói lớn: “Em không oán hận, không có là không có! Cha hy sinh vì nhiệm vụ, đó là công việc của ông, không phải là vì anh cũng là vì người khác. Sầm Thế anh ấy chịu để anh lừa gạt và uy hiếp, chứng minh rằng trong lòng anh ấy em không quan trọng như vậy, anh chỉ là bóc trần cái sự thật đó cho em xem mà thôi. Anh xem, anh lại thế rồi, anh luôn áp đặt quan điểm của bản thân mình lên đầu em thế! Anh cảm thấy con gái không nên hút thuốc, cho nên em hút thuốc là học điều xấu, anh cảm thấy con gái không nên đến hộp đêm, cho nên em đến hộp đêm là sa đọa! Anh cho rằng em là cái gì? Là thiên nga nhỏ thuần khiết không tỳ vết được nuôi lớn lên trong phòng vô trùng sao, có phải là anh định nhốt em vào, từ giờ không cho gặp đàn ông nữa không?” Cô hơi kích động, cơ thể cũng hơi run lên. Thứ cồn rượu đã ngấm vào mạch máu cô lại bắt đầu trào lên, cô cảm thấy choáng váng dường như là một người khác đang nói.

Bàn tay nắm vô lăng của Trịnh Hài nắm thật chặt. Anh hít sâu mấy cái, trấn tĩnh nói: “Hòa Hòa, lần này em thật sự say rồi.”

Hòa Hòa nói: “Anh rất thất vọng sao? Anh không cảm thấy bây giờ tiếp tục giáo dục em, đã muộn rồi sao?”

Trịnh Hài hơi mệt mỏi, anh nói: “Anh thừa nhận anh quản việc lung tung. Nếu lúc đó anh biết, em và Sầm Thế đã thân mật như vậy, anh sẽ không uổng công vô ích ngăn cản hai người. Nếu anh ta vẫn còn lưu luyến em, mà em cũng không gạt bỏ anh ta, vậy em muốn làm gì thì làm.”

Hòa Hòa cười lạnh: “Sao nhất định phải là Sầm Thế? Giá của em không đến nỗi thấp thế chứ.”

Trịnh Hài nhắm nhắm mắt, đè nén giọng nói: “Hòa Hòa, uống nhiều rượu nên nói ít thôi, tránh khỏi việc sau khi tỉnh rượu sẽ hối hận.”

Hòa Hòa nói: “Hối hận em đã hủy hoại hình tượng đẹp đẽ của mình trong lòng anh sao? Em vốn dĩ chính là như thế, anh không biết mà thôi. Xin anh đừng dùng cái anh mắt như nhìn yêu quái đó nhìn em nữa, ngày mai em sẽ tiếp tục làm một Hòa Hòa ngoan ngoãn.”

Xe của họ đi qua một rạp chiếu phim, có một bức quảng cáo lớn, “Họa bì”, rất dễ thấy, hai người họ đồng thời nhìn thấy.

Trịnh Hài ấn thái dương một lát, lắc lắc đầu nói: “Hòa Hòa, em cũng rất hợp diễn bộ phim đó.”

Hòa Hòa nặn ra một nụ cười giả tạo: “Ai không hợp chứ? Mọi người đều đang diễn họa bì. Anh Trịnh Hài không phải cũng thế sao, làm hết gian thương quay người liền biến thành nhà từ thiện, lúc bỏ bạn gái cũ máu lạnh vô tình quay người đi liền trở thành người yêu của tất cả mọi người cũng rất ra dáng ra vẻ, nát rượu hút hít chất độc hại làm trò đồi bại xong tỉnh dậy cũng vẫn lại là một thanh niên đầy triển vọng…..” Cô lẩm bẩm như là đọc kinh, nói xong câu nói đó, liền mệt mỏi gục đầu xuống, nhắm mắt lại.

Trịnh Hài đạp mạnh phanh xe.

Anh trấn tĩnh lại, cả cơ thể lạnh đi, đến tận nơi cuối cùng của thần kinh, lại dần dần tụ tập lại ở trái tim.

Anh tóm lấy vai của Hòa Hòa: “Em lặp lại câu vừa nãy một lần nữa.”

Hòa Hòa đang mê mê man man bỗng nhiên bị sự công kích đột ngột của anh làm cho tỉnh dậy: “Lặp lại cái gì.”

Trịnh Hài nói ra từng chữ từng chữ một từ trong kẽ răng: “Nát rượu, hút hít chất độc hại, làm trò đồi bại.”

Hòa Hòa bỗng nhiên mở to mắt ra, lại trong chốc lát trở lại bình thường. Cô ấp úng nói: “Em nói linh tinh, anh đừng để ý, đừng để ý.” Sau đó cúi mắt xuống, hàng lông mi dài dài rập rờn.

Trịnh Hài vẫn nắm chặt lấy cánh tay cô, càng nắm càng chặt. Hòa Hòa đau đến mức co người lại một lát, dùng sức vùng vẫy, không vùng ra được.

Trịnh Hài nín thở, vô cùng cẩn trọng nói: “Hòa Hòa, anh nhớ rất lâu trước đây, có một buổi tối em không về nhà.”

Hòa Hòa tiếp tục cúi đầu: “Em không nhớ nữa. Em thường qua đêm ở nhà bạn.”

Trịnh Hài nói: “Anh nhớ, chính là hay ngày trước khi anh sắp ra nước ngoài, trong trí nhớ của anh là lần đầu tiên em không về nhà. Em nói em ngủ ở nhà Tô Nhắm Nhiếm một hôm.”

Hòa Hòa hơi hoảng loạn nói: “Ồ, em nhớ ra rồi. Có một lần như thế, em và Nhắm Nhiếm chơi điện tử cả đêm.”

Trịnh Hài nói nhè nhẹ: “Nhưng mùa hè năm đó anh trai Tô Nhắm Nhiếm đưa cô ấy đi Nhật, thậm chí không đi tiễn anh.”

Hòa Hòa cắn môi nói: “Ồ, em nhớ sai. Hôm đó em ở với Đinh Đinh.”

Trịnh Hài nói: “Tên người bạn học lúc đó em nói, cũng nhất định không phải là Đinh Đinh.”

Hòa Hòa bắt đầu phiền muộn: “Lâu như vậy rồi, làm sao em nhớ được chứ? Bây giờ em rất chóng mặt, anh đừng hỏi em những vấn đề kỳ quái.”

Vai Trịnh Hài hơi trùng xuống, cả cơ thể dường như mất đi sức lực. Lúc lâu sau, anh chầm chậm nói, mỗi chữ đều nói ra rất khó khăn: “Hòa Hòa, hóa ra tối hôm đó thật sự là em. Anh luôn cho rằng là ảo giác, mà nhiều năm nay em lại giả vở đến mức như không có việc gì vậy. Nếu không phải là hôm nay em say rượu lỡ lời, chắc anh vĩnh viễn cũng không đoán được.”

Hòa Hòa hơi hoảng loạn: “Em không hiểu anh đang nói gì. Em chóng mặt, em muốn về nhà.”

Bàn tay Trịnh Hài nắm lấy cô càng nắm càng chặt, khiến cô rất đau. Cô vừa vùng vẫy, vừa dùng bàn tay còn lại tháo dây an toàn. Nhưng cô chỉ uổng công vô ích, vừa không thoát ra khỏi sự khống chế của Trịnh Hài, cũng không mở nổi dây an toàn.

Cô bỗng nhiên khóc như một đứa trẻ, từng giọt nước mắt lớn lăn xuống, chảy tràn trên mặt. Cô vừa khóc vừa cố chấp lặp lại: “Em muốn về nhà! Em muốn về nhà!”

Trịnh Hài chán nản nới lỏng tay, Hòa Hòa vùng vẫy một lát không mở nổi dây an toàn, liền ra sức kéo dây luồn ra theo khe hở.

Cô mở cửa xe chạy ra ngoài, trước khi Trịnh Hài kịp phản ứng lại, đã chui vào một chiếc taxi bên đường, trong giây lát liền lao vọt đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.