Vong Xuyên

Chương 6-2




Rút kiếm đối đầu

Type: Lãnh Băng Hinh

Phía bên kia của đài luyện võ, Lâm Huyền Nguyên đang ngồi im xếp bằng chính giữa sân để điều tức, chắc hẳn đã tỷ thí một trận rồi nhưng hình như là bị thua, sắc mặt nửa trắng bệch nửa trắng xanh. Một người áo đen và Đại sư huynh của kiếm phái Huyền Nguyên đang tỷ thí trên sân.

Thế kiếm của người áo đen ấy nhanh như ngàn vạn vì sao loé sáng, uốn lượn như rồng bay, dồn dập như sóng sau xô sóng trước, quá đỗi kỳ diệu, xem lâu khiến người ta cảm giác có chút hoa mắt chóng mặt.

Mạnh Phù Dao nghe được một sư huynh nói khẽ, “Đó là Vô Ngân kiếm, một trong mười kiếm khách danh tiếng lừng lẫy của Thái Uyên, lai lịch thần bí, tính tình kỳ quái. Không hiểu sao Bạch Sơn phái lại mời được hắn ta nữa?”

“Thì đó, ta cũng đang thắc mắc tại sao đại hội tỷ võ thường niên của thập đại phái lại phải tiến hành sớm hơn, thì ra là Bạch lão cẩu đã tìm được trợ thủ này, cố tình đến chà đạp Huyền Nguyên kiếm phái chúng ta.”

“Một mình hắn khiêu chiến với toàn phái chúng ta, sát khí thật lớn.”

“Vậy thì thế nào? Người ta có bản lĩnh này, không thấy đến bây giờ Đại sư huynh vất vả lắm chỉ đánh ngang tay với hắn hay sao?”

“Ờ… Hôm nay e rằng chúng ta thật sự bị chà đạp rồi…”

Mạnh Phù Dao thờ ơ tiếp tục đi về phía trước, còn chưa được mấy bước thì chợt nghe một tiếng hét thảm.

Cơn gió lốc mang theo mùi máu tanh nồng cuốn tới phía trước, một bóng đen từ phía sau đột ngột bay đến, Mạnh Phù Dao vội vàng nhảy tránh, thân thể to lớn đó mang theo một dòng máu tươi, từ trên không trung nặng nề rơi xuống trước mặt nàng.

Máu tươi phun trào vấy dính binh khí đang đặt bên sân, một hồi lâu, từng giọt đậm đặc nhỏ xuống nền đá trắng phau, trắng đỏ lẫn lộn, trông ghê rợn vô cùng.

Khắp cả sân chẳng còn âm thanh nào nữa, ánh mắt kinh hãi của tất cả đệ tử kiếm phái Huyền Nguyên đều rơi trên người chàng trai đang ôm cổ tay không ngừng giãy giụa. Đó là Đại sư huynh, một trong những người có võ công xuất sắc nhất của bọn họ.

Qua một hồi lâu mới có người sực nhớ, chạy đến đỡ hắn lên, nhưng ngay sau đó liền run rẩy, thất thanh kêu to.

Tay Đại sư huynh máu tươi đầm đìa, gân tay đã bị cắt đứt.

Kiếm pháp quá mức độc ác!

Kiếm phái Huyền Nguyên yên lặng như tờ, vì vậy, tiếng cười ngông cuồng của các môn phái vang lên càng thêm chói tai.

Chỉ có gã áo đen kia thờ ơ đứng trong sân, lạnh lùng lau chùi thân kiếm nhuốm máu.

Miếng vải hắn dùng để lau kiếm nhìn khá quen mắt, đúng là nửa ống tay áo của Đại sư huynh, các đệ tử kiếm phái Huyền Nguyên đều lộ vẻ tức giận, chỉ có Mạnh Phù Dao khẽ nhướng chân mày.

Kiếm pháp tinh vi! Chỉ trong một chốc, không chỉ có thể phế đi tay của đối phương, còn nhanh gọn cắt đứt nửa ống tay áo.

Huống chi đối thủ của hắn, cũng là một cao thủ ứng biến nhanh nhất.

Chưởng môn Bạch Sơn vẫn tiếp tục cười ngông cuồng, nhưng trong kiếm phái Huyền Nguyên lại vang lên tiếng thổn thức khe khẽ. Xem ra, hôm nay kiếm phái Huyền Nguyên phải thật sự mất mặt ở Hoàng triều Thái Uyên rồi.

Thế sự hiện nay, các thế lực mạnh hỗ trợ cho các quốc gia không ngừng tranh đấu, cũng lấy số lần thắng bại mà xếp đặt vị trí của mình. Hiện giờ, kiếm phái Huyền Nguyên là một trong ba kiếm phái lớn nhất Thái Uyên, trong cuộc tỷ thí quan trọng như hôm nay, dù đánh luân phiên cũng không thắng được đối phương, nếu truyền ra ngoài tất nhiên địa vị sẽ bị tuột dốc không phanh.

Lúc này trong sân hoàn toàn yên tĩnh, mọi ánh mắt đều chăm chú dừng trên người bị thương trước mặt Mạnh Phù Dao. Nàng không biết phải làm thế nào, bèn thử nhúc nhích chân, ánh mắt lạnh lùng của thiếu niên áo đen kia liền khẽ động, sắc mặt hắn vẫn cứng ngắc như cũ, như là đeo mặt nạ, nhưng cái liếc nhìn lại sắc bén như một cây đinh sắt, ghim sâu vào đáy mắt Mạnh Phù Dao.

Ánh mắt kia đen sâu hun hút, tựa như vực sâu không thấy đáy, mà nơi tối tăm và sâu thẳm nhất, lại chập chờn một ánh lửa đỏ.

Đón lấy ánh mắt như vậy, trong đầu nàng như có một tiếng nổ rền vang thật lớn, pháo hoa rực rỡ đầy trời soi trong mắt nàng.

Mạnh Phù Dao hít vào thật sâu, nghĩ thầm, ánh mắt sắc bén sáng ngời như vậy, trách sao lại xuất kiếm kinh người. Nàng lập tức quay đầu thối lui, đột nhiên phía sau lại vang lên tiếng nói thô kệch của chưởng môn Bạch Sơn.

“Không phải phái Huyền Nguyên các ngươi còn có Yến Kinh Trần sao!”

Lâm Huyền Nguyên thoáng giật mình, đáp: “Đêm qua Kinh Trần đã về kinh.”

“Nghe đồn bọn ta sắp đến, nên nhanh chân chạy trốn rồi à?” Mấy chưởng môn khác cùng cười ầm lên.

“Còn kẻ này.” Chưởng môn kiếm phái Tài Vân vừa cười vừa chỉ vào Mạnh Phù Dao đang muốn bỏ chạy, “Kẻ này thì sao? Ta nhớ cô ta chưa xuất chiến, sao đây, muốn học theo Yến Kinh Trần sao, bôi mỡ vào lòng bàn chân tính chạy trốn hả?”

Lâm Huyền Nguyên biến sắc, im lặng không nói. Một đệ tử bên người hắn liền đưa tay ra đẩy Mạnh Phù Dao một cái.

“Còn đứng đây là gì? Không có bản lĩnh thì đừng xuất hiện trước mặt người khác, hại sư phụ mất mặt!”

“Còn không cút về phòng của ngươi đi!”

Mạnh Phù Dao khẽ nhíu mày, vẻ giận dữ dâng lên trong mắt, một hồi lâu, nàng hít một hơi, xiết chặt nắm tay yên lặng tránh ra.

So đo với kẻ không cùng đẳng cấp sẽ làm mất phẩm cách của mình.

Lăn lộn trong thế giới xa lạ này nhiều năm, chịu nhiều khổ cực, tính nóng nảy tự phụ ở thời đại ma nữ tóc đỏ ngông cuồng kia, dù chưa được mài bằng nhưng đã được thu bớt lại.

Song vừa mới cất bước thì nghe được tiếng nói yêu kiều, như ngọc châu rơi xuống khay bạc.

“Người này chỉ là nha đầu ở xó bếp, đừng đánh đồng ả với Yến sư huynh, nếu không thì Bùi gia Yến Kinh và Yến gia Hà Nguyên đều xem như bị sỉ nhục.”

Bùi gia ở Yến Kinh và Yến gia ở Hà Nguyên, ý nghĩa nói Hoàng thất và Quan lại Thái Uyên, mấy vị chưởng môn đều nghe ra được ý tứ nặng nhẹ trong câu nói này, liền im lặng không nói gì thêm nữa.

Mạnh Phù Dao quay người lại, nhìn cô gái áo đỏ phía sau kia, nàng ta lớn hơn Phù Dao một tuổi, thân thể đã phát triển đầy đủ, đường cong quyến rũ, không non nớt giống như nàng. Nơi căng tròn thì nhô cao, nơi mảnh khảnh thì thon thả mềm mại, lại thích mặc váy ôm thân, càng toát lên phong tư xinh đẹp. Vẻ mặt đoan trang, khóe mắt hơi xếch lên, lộng lẫy rực rỡ như phượng hoàng tung cánh giữa trời cao.

Bùi Viện.

Bắt gặp ánh mắt của Phù Dao, Bùi Viện lạnh lùng khinh miệt liếc nhìn nàng, rồi liền thờ ơ chuyển ánh nhìn sang nơi khác.

“Nếu như vị chưởng môn đã có nhã ý không ngại mai sau đến Thiên Sát Bàn Đô, trên đại hội Chấn Vũ, Yến sư huynh tự nhiên sẽ cho các vị thấy phong thái đệ tử xuất sắc nhất của môn hạ Huyền Nguyên ta.”

Ả liếc sang Mạnh Phù Dao, rồi quay ra cười với các vị chưởng môn.

“Còn về người này, chỉ ở bên cạnh, bọn ta cũng thấy ả vấy bẩn mình, đâu xứng để các vị chưởng môn điểm mặt chứ?”

Tiếng cười vang lên, đến Lâm Huyền Nguyên cũng vuốt râu gật đầu mỉm cười, cẩm thấy biết ơn nữ đệ tử này vừa hay nói năng rất khéo léo, từ chối được kẻ gây khó dễ mà cũng không làm mất đi sĩ diện của kiếm phái.

Mạnh Phù Dao đứng bất động trong tiếng cười vang to.

Những hình ảnh xưa lần lượt lướt qua mắt.

… Là bàn tay ấm áp vương ra trong mưa gió lạnh buốt; là cuộc đuổi bắt cười vui trên núi trong những khóm hoa xuân; là sóng mắt mỉm cười nhìn nhau dưới trăng; là khi ai đó khoác chiếc áo lông chồn lên nàng, ôm lấy đôi chân nàng đã bị đông cứng tro giá tuyết…

… Là đầu cúi gục xuống trong vũng bùn lầy lội; là mỗi lần giấu diếm võ công, bị xếp chót rồi bị trục xuất khỏi sân luyện võ; là mang tất cả quần áo đi đến nước sông đóng băng giặt trong trời đông giá rét; là nửa đêm làm xong hết mọi chuyện vặt vãnh trở về phòng bếp gặm bánh bao lạnh đã cứng khô.

Những khoảnh khắc cười, đau đã từng trải qua kia…

Tiếng cười vẫn còn vang vọng, không ai biết, chí khí mãnh liệt chôn sâu trong lòng của cô gái đang đứng quay người kia cuối cùng bị màn cười không chút kiêng dè này, châm lên thành ngọn lửa phần phật cháy lan ra đồng cỏ.

Mạnh Phù Dao hít một hơi nữa, đột nhiên cười khẩy lạnh lùng.

Đủ rồi.

Thế sự lạnh bạc như thế.

Dạy người ta nhanh tay rút kiếm làm một trận đảo điên trời đất.

Nàng vốn đang đứng đưa lưng về phía sân, bất chợt xoay người lại, tiện tay cầm lấy thanh kiếm mới vừa rồi rơi xuống của Đại sư huynh.

Tiếng cười trong sân đột nhiên lắng xuống.

Gió thổi miên man vượt qua dãy núi Huyền Nguyên, vừa thoát khỏi sự ràng buộc thì rít gào điên cuồng trên võ đường hoành tráng, đập vào mười hai cột trụ đồng to lớn xung quanh võ trường vang lên tiếng kêu boong boong, khiến tầm mắt mọi người xoay chuyển mịt mờ. Phù điêu cự thú bốn chân, hung dữ trợn mắt trên trụ đồng, như đang sắp sửa lao mình xuống cắn giết hết tất cả mọi người.

Dưới trụ đồng là dáng hình thẳng tắp gầy gò, kiên cường của Mạnh Phù Dao.

Rõ ràng mỏng manh như có thể lập tức bị gió cuốn đi, mà lại khiến người ta cảm thấy bất khuất hiên ngang, tựa như trụ đồng nghìn năm sừng sững bất di bất dịch phía sau lưng nàng.

Tất cả ánh mắt sáng quắc đều đổ dồn về phía nàng, nhưng Mạnh Phù Dao không nhìn đến ai, xé rách một đoạn tay áo bịt mắt lại.

Trường kiếm trong tay tỏa sáng rét lạnh, như nước hồ thu lòng lánh ánh nắng chói chang của buổi ban trưa. Trong hàng trăm ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng chậm rãi chỉa mũi kiếm về phía thiếu niên áo đen kia, lạnh lùng khiêu chiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.