Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 27




#BooMew

Lê Bá Sâm cười khẽ một tiếng, lại cúi xuống dùng mũi cọ cọ sau gáy của Tư Noãn Noãn, Tư Noãn Noãn ngứa ngáy đến không nhịn được mà cười vài tiếng.

Lê Bá Sâm nằm đó, đè nhẹ lên người của Tư Noãn Noãn, ôm chặt lấy cô như thể muốn cô khảm sâu vào trong da thịt của mình.

Tư Noãn Noãn mới đầu thấy bình thường, nhưng lúc sau liền thấy thật nặng.

Cô nhéo nhéo cánh tay đang ôm chặt cổ của cô một cái khó chịu nói.

" Anh là đang muốn ám sát vợ mình? "

Lê Bá Sâm tay cứng đờ khi nghe cô tự nhận bản thân mình là " vợ anh " thế kia, môi anh nhếch lên, hôn lên gáy cô nói.

" Yêu vợ quá! "

Tư Noãn Noãn bị Lê Bá Sâm đè lên mãi liền la làng lên.

" Anh có thôi đi không? Trời ơi... nặng quá... cút... cút ra khỏi người tôi ngay... "

Lê Bá Sâm thích thú, trêu chọc cô vài lần nữa liền thôi, vì anh biết... anh mà không dừng lại thì nhất định sẽ không kiểm soát được.

Tư Noãn Noãn cũng cảm nhận được vật nam tính ở phía sau lưng đang dần dần cương cứng lên, cô im lặng, không nhanh không chậm nói.

" Có thể đi tắm chưa? "

Lê Bá Sâm thở " ồ ồ " gật nhẹ đầu ngồi dậy, ôm lấy Tư Noãn Noãn đứng lên đi vào phòng tắm.

Hai người ở trong phòng tắm một lúc lâu mới đi ra ngoài.

Lê Bá Sâm nhíu nhíu mày nhìn Tư Noãn Noãn khẽ hỏi.

" Thật sự muốn tự đi ra ngoài? "

Tư Noãn Noãn gật đầu nói.

" Em còn chưa ngắm hoa đủ cơ mà. "

" Nhưng hai chân em đứng còn không vững nữa mà. "

Lê Bá Sâm không e ngại thẳng thắn nói.

Tư Noãn Noãn nhíu chặt mày nói.

" Còn không phải là tại anh à? "

Lê Bá Sâm cười cười, không chần chừ khụy gối xuống bóp bóp chân cho cô nói.

" Dù sao anh cũng rảnh, ngày mai đi ra ngoài ngắm hoa cũng được mà, hôm nay nghỉ ngơi đi nha. " vợ của anh, anh phải thương, phải yêu, phải cưng chiều thôi, cho dù cô không xót cho bản thân mình, thì anh cũng rất xót cho bản thân mình nha.

Tư Noãn Noãn bĩu môi, trong lòng ấm áp nhưng cô vẫn muốn đi ra ngoài nhìn ngắm thêm hoa tươi, ít nhất phải biết rõ ở đây có gì có gì để còn mà chuẩn bị kế hoạch bán hoa cùng với gieo trồng nữa cơ chứ.

Lê Bá Sâm ngồi nan nỉ Tư Noãn Noãn mãi vẫn không được gì anh chỉ đành đỡ lấy eo cô đi ra ngoài.

Tư Noãn Noãn được Lê Bá Sâm cẩn thận bao trùm cả cơ thể lại, một chút khe hở cũng không có.

Vì lúc này trời cũng đã tối, thời tiết ở đây ban ngày nắng ấm nhưng ban đêm lại lạnh giá, Lê Bá Sâm mới không để cho Tư Noãn Noãn chịu lạnh a.

" Ngồi xe sao? " nhìn thấy có chiếc xe ô tô, Tư Noãn Noãn hỏi.

Lê Bá Sâm gật nhẹ đầu, mở cửa cho cô vào nói.

" Vợ còn nghĩ chính mình đi bộ được hay sao? "

Tư Noãn Noãn bĩu môi im lặng, thầm nghĩ cũng phải, nếu đi bộ hết một quãng đường dài này, chắc chắn cô không trụ nổi a.

Hai người vào xe, tài xế lái xe đi chầm chậm, Tư Noãn Noãn nhìn trái lại nhìn phải môi cứ nhếch lên mãi thôi.

" Anh trồng bao nhiêu năm rồi? "

" Sau khi vợ rời đi hai năm, anh bắt đầu mua nông trại rồi trồng.

" A! Thế lượng hoa thu hoạch mấy năm trước đi về đâu? "

" Vợ biết rõ ngoài Lê Thị ra, chúng ta còn có khách sạn, trung tâm thương mại mà. " dừng một chút anh lại nói.

" Một số hoa cung cấp cho các khách sạn nhà hàng, một số khác đưa vào nhà máy làm hoa khô đưa vào trung tâm thương mại. "

Tư Noãn Noãn gật đầu khen ngợi.

" Anh cũng biết kinh doanh đấy chứ! Tốt. "

" Kinh doanh? Khách sạn, nhà hàng, trung tâm thương mại là của Lê Thị, nên chỉ tiết kiệm một phần nào đó tiền mua hoa thôi chứ cũng không kinh doanh gì. " Lê Bá Sâm thẳng thừng nói.

Vốn dĩ anh trồng hoa là để tưởng nhớ đến Tư Noãn Noãn, để tạo cho cô một vườn hoa để cô có thể khi trở về ngắm chúng, nhưng hoa trồng quá nhiều, nhân viên cũng cần có lương, số tiền đó cũng không là bao nhưng Hà Sinh Khứu lại nói " Tư tiểu thư không thích những người phung phí tiền bạc của cải ", vì thế anh mới để Hà Sinh Khứu tự mình làm kế hoạch tiêu thụ hoa hàng năm hàng tháng đấy chứ.

Tư Noãn Noãn lắc nhẹ đầu.

" Sau này cần phải tiết kiệm lại, anh cứ tiêu xài phung phí như vậy sẽ không tốt. " nói xong cô lại ngắm nhìn những bông hoa tươi đẹp ngoài kia.

Trong lòng không khỏi lắc đầu thở dài.

Số tiền đó cũng chẳng tốn bao nhiêu đối với Lê Bá Sâm, nhưng cô thật sự không muốn như vậy. Lúc trước cô không biết, không ở đây cùng anh thì thôi, nhưng hiện tại thì khác, nếu đã ở thì cô vẫn nên kiểm toán lại mọi thứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.