[Vong Tiện] Thiêu Lan Đăng

Chương 76: 76: Bệnh Tình Của Bạc Nhược




Lý Thiên vội vàng chạy lại, lão thành chủ tuy chưa chết, nhưng ánh mắt trống rỗng nhìn Lý Thiên:

"Sao ngươi không giết ta, ngươi nên giết ta, chẳng lẽ ngươi không muốn thoát khỏi ảo cảnh, mà cũng không sao ta cũng sắp chết rồi, ha ha cuối cùng cũng được giải thoát".

"Ngươi căn bản không phải trận tâm đúng không, ngươi đang giấu ta điều gì"

Lý Thiên trầm ngâm nhìn lão thành chủ nằm dưới đất, như hồi tưởng lại toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối, sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, hoảng sợ nói:

"Tất cả chẳng lẽ đều là bẫy của ngươi, ngay từ đầu ngươi đã muốn ta giết ngươi, nhưng nếu trực tiếp đứng yên không phản ứng chắc chắn sẽ khiến ta sinh nghi mà bỏ chạy, do đó ngươi mới điều chỉnh cảnh giới ngang với ta, giống như cho ta một cơ hội, lại giống như thử thách phải vượt qua, ngươi còn lấy tiểu hổ ra làm lá chắn nhằm làm ta tin tưởng ngươi, nhưng làm sao ngươi biết ta quen biết tiểu hổ mà càng như thế thì đáng lý ngươi phải bộc lộ sơ hở để ta ra tay sao lại chiến đấu thật đến thế"

Lão già nhìn Lý Thiên cười khặc khặc, đôi mắt nhìn xa xăm như nhớ về điều gì đó

"Thông minh lắm, lúc đầu chính là như thế, nhưng càng chiến đấu với ngươi càng làm ta nhớ lại cảm giác khi xưa, cảm giác mà lâu lắm rồi ta mới cảm nhận được, bất giác quên đi cả mục đích ban đầu, còn về huyền long hổ, ha ha chẳng lẽ ngươi không nhớ lúc ở chợ ngươi đã hét lên những gì, ở Thủy Nhật tông chỉ có một linh thú dạng hổ duy nhất, còn không phải là huyền long hổ chứ còn gì nữa, ngươi hẳn là đệ tử Thủy Nhật tông đến lãnh thưởng vô ý xông vào ảo trận này đúng không"

Lý Thiên cười khổ nói:

"Ngươi nghĩ ta là đệ tử Thủy Nhật tông, ta mới chỉ là luyện thể tầng sáu, ngươi biết rồi còn gì"

"luyện thể tầng sáu, không đúng, khi nào mà Thủy Nhật tông lại có một tên đệ tử luyện thể, ngươi không phải đệ tử Thủy Nhật tông"

Lão thành chủ nghe thế mặt suy tư, miệng lẩm bẩm vài câu, nhưng rất nhanh trở nên vui vẻ:

"Không sao, không quan trọng nữa, chỉ cần ta bị ngươi giết chết là đủ, ngươi sẽ phải thay thế ta, ha ha cuối cùng ta cũng không còn phải sống trong cái ảo cảnh chết tiệt này nữa, lâu quá rồi, ta chờ đợi ngày này quá lâu rồi"

Lý Thiên càng nghe càng hoảng hốt, túm lấy lão già dưới chân hét to:

"Ngươi nói cái quái quỷ gì thế, thay thế ngươi là sao, mau nói cho ta biết"

Lão thành chủ dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn:

"Ta và ngươi đều giống nhau"

"Cái gì, lão, lão cũng là người bị nhốt trong ảo cảnh, làm thế nào có thể, không thể nào đến giờ vẫn còn sống"

Lý Thiên miệng lấp bấp vài câu, tay đang nắm cổ áo lão cũng buông ra, lão thành chủ ngã người xuống đất, động tới vết thương, miệng không ngừng phun ra máu tươi, giọng cười càng lớn:

"Ha ha, lúc đầu ta cũng giống ngươi, cứ tưởng bị nhốt trong ảo cảnh lâu ngày, cơ năng thân thể hao mòn mà chết, linh hồn theo đó cũng tan biến theo, nhưng ta đã lầm, ảo cảnh này không ngờ giam giữ linh hồn ta, nó không ngừng cung cấp năng lượng để duy trì linh hồn ta không tan biến"

Lão thành chủ ngữ khí tràn đầy bi thương, xen lẫn sợ hãi:

"Cho dù ta có hủy diệt tất cả, từ con người, thành trì cho đến mặt đất bầu trời, thì vĩnh viễn không thoát ra được cái lồng giam này vĩnh viễn bị bóng tối vây quanh này, rồi chỉ cần ta nhắm mắt lại, vừa mở mắt ra mọi thứ lại như cũ, hoàn hảo không một chút tổn hao. Cái vòng lập vô tận đó đáng sợ đến nhường nào, ngươi có hiểu không. Thứ đáng sợ nhất trên đời không phải là cái chết, mà là thời gian, vĩnh viễn bị giam cầm trong chiếc lồng sắt, ngày qua ngày đối với cái lũ kiến hôi vô tri đó, ngay cả phát điên ta cũng không thể, đầu óc ta lúc nào cũng tỉnh táo, sự giày vò đó kinh khủng đến nhường nào".

Lý Thiên mặt trắng bệch, cố nén cảm giác sợ hãi vào lòng, tò mò hỏi:

"Vậy chẳng lẽ ta giết lão, lão sẽ được giải thoát"

Lão thành chủ đã đến lúc dầu hết đèn tắt nhưng ngữ khí lại vui vẻ dị thường:

"Ha ha, sau bao năm dày vò trong ảo cảnh, rồi một ngày ta chợt nhận ra bản thân bỗng chốc lại trở thành thành chủ của tòa thành này, ảo cảnh này dường như muốn đồng hóa ta với ảo ảnh xung quanh, hoàn toàn triệt tiêu ký ức của ta, nhưng không ngờ ta lại từng luyện được cấm thuật tĩnh minh tâm, thần thuật này duy trì tâm trí ta luôn thanh tỉnh, đó là vận may cũng chính là bi kịch của ta, ta đã từng ước mình chưa bao giờ tu luyện môn thần công này, nếu như thế thì giờ ta đã chẳng biết mình là ai, cũng chẳng giày vò đau khổ thế này, ta từng thử tự tử vô số lần nhưng chưa lần nào cũng được hồi sinh, duy chỉ có một cách ta chưa từng thử"

Lý Thiên cười khổ nói:

"Ý lão là, nếu ta, một kẻ giống lão, giết chết lão, ta sẽ thay thế thân phận của lão, còn lão sẽ tan biến hoàn toàn, điều vô căn cứ thế mà lão cũng tin"

"Ta còn cách nào khác sao, khụ khụ"

Lão thành chủ vừa nói xong liền ho sặc sụa, phun ra một ngụm máu lớn, hơi thở càng lúc càng yếu, cuối cùng tắt hẳn. Nhưng điều tiếp theo làm Lý Thiên kinh ngạc, cơ thể đầy vết thương của lão thành chủ lấy mắt thường có thể nhìn thấy phục hồi một cách nhanh chóng, ngay sau đó truyền đến tiếng la tê tâm phế liệt:

"Không thể nào, sao ta vẫn còn sống, điều này sao có thể, không thể".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.