[Vong Tiện] Thiêu Lan Đăng

Chương 52: 52: Cuộc Gặp Mặt Dưới Bóng Đêm




Lý Thiên lúc này đang đứng trên tầng một của tòa lầu các, nơi này không gian không lớn lắm nhưng đã chen đầy người, ước chừng có hơn năm mươi người trên đây, mọi người cũng không ai nói chuyện với nhau, thông thường đều tự tìm một góc gồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.

Lý Thiên cũng không đi bắt chuyện với ai, sau khi bị ông lão kia đuổi lên lầu, đến giờ hắn vẫn không hiểu những gì ông ta nói làm Lý Thiên vốn là một người ham học hỏi hiếu kỳ không thôi, lòng bồn chồn suy nghĩ lung tung, nhưng Lý Thiên biết hẳn mình đã qua vòng khảo sát nếu không cũng không xuất hiện trên đây.

Lúc này bên dưới lầu, ngoài ông lão lúc nãy, hai người lão Phạm và lão Cao cũng xuất hiện, ánh mắt đồng dạng khiếp sợ nhìn quả cầu rồi nhìn ông lão đang ngồi, miệng mấp máy không kìm được âm thanh run rẩy:

"Hồ trưởng lão, là thật sao, đây chính là thể chất tu tiên trong truyền thuyết, tương truyền thời thượng cổ nhất đại thần vương thống trị vạn giới, giảng dạy đạo kinh cho chúng thần, khai phá thiên địa, cường giả chí tôn đứng trên đỉnh cao nhất của thiên địa cũng là có người có cửu huyền thần thể"

Hồ trưởng lão cũng không nhìn hai người, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn quả cầu pha lê trước mắt, chất liệu quả cầu này hết sức đặc thù, có thể cảm ứng linh thể của từng người, linh thể thông thường chia làm nhất tinh đến thập tinh, linh thể càng cao cấp thì khả năng hấp thu luyện hóa thiên địa linh khí càng nhanh.

Ngoài ra còn có một số linh thể đặc biệt như ngũ hành linh thể có khả năng cảm ứng nguyên tố ngũ hành vượt xa thông thường, lôi quang linh thể có khả năng hấp thụ và luyện hóa lực lượng lôi đình. Nên biết các linh thể thông thường cho dù có cố gắng cách mấy cũng rất khó cảm ứng được các nguyên tố chi lực. Không chỉ sức mạnh chiến đấu không bằng mà muốn đạt tới lập tinh cảnh cần hỏa chi lực, tạo địa cảnh cần nắm giữ thổ chi lực, khai sơn cảnh lại cần mộc chi lực. Có người cả đời cũng không cách nào cảm ứng hỏa nguyên tố mãi bị giam cầm không làm sao tiến cảnh, buồn bực cả đời mà chết. Người mang hỏa linh thể trời sinh đã có cảm ứng đặc thù với hỏa nguyên tố coi như chỉ cần đạt đến luyện thần đỉnh phong đã một chân bước vào lập tinh cảnh.

Vậy mới nói đến linh thể cửu huyền thần thể của Lý Thiên đáng sợ thế nào, không chỉ dễ dành nắm giữ ngũ hành nguyên tố mà còn có cơ hội rất cao suy diễn ra bốn nguyên tố băng, lôi, phong, dung nham diễn sinh từ ngũ hành.

Hồ trưởng lão vẫn suy tư nhìn quả cầu pha lê trong suốt, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy các vệt sáng rất nhỏ đủ màu sắc đang uốn lượn vào nhau, tuy nhiên lại nhỏ đến không cách nào mắt thường nhìn thấy được. Nếu không phải lão đã đạt tới luyện thần đỉnh phong, căn bản không cách nào nhìn ra. Hồ trưởng lão lần nữa lắc đầu tiếc hận:

"Phạm trưởng lão, Cao trưởng lão các ngươi nói có phải ông trời trêu đùa Thần Long tông ta hay không, không ngờ ở cái nơi hẻo lánh này lại xuất hiện linh thể trong truyền thuyết mà càng trớ trêu cửu huyền thần thể chỉ có nhất tinh, thật khiến người khác tức giận sôi người"

"Cái gì, chỉ có nhất tinh"

Cao, Phạm hai vị trưởng lão đồng thanh hô to, gương mặt đang kích động trở nên buồn bã, thở dài:

"Cho dù tăng tiến không cần bình cảnh nhưng nhất tinh linh thể cho dù có dồn hết tài nguyên chưa chắc cả đời đã đạt tới luyện thần. Trừ khi có nghịch mệnh đan, bằng không..."

Mặc dù không nói nhưng ai cũng hiểu, nghịch mệnh đan kỳ bảo này chỉ có trong thượng cổ kỳ thư, đừng nói chưa thấy qua cho dù nghe qua cũng chưa từng có ai nghe nói từng xuất hiện. Từ thời thượng cổ đã là kỳ bảo hiếm có, Thần Long tông làm sao có được. Hồ trưởng lão nhìn vẻ mặt thất vọng của hai người xua tay:

"Thôi dựa vào vận khí của hắn vậy, biết đâu lại có kỳ tích. Cứ để hắn tham gia khảo nghiệm trong tông môn. Các ngươi cũng chuẩn bị xuất phát đi"

Cao trưởng lão khó xử nói:

"Nhưng tiêu chuẩn thấp nhất của tông môn cũng phải đạt đến tứ tinh, thế này"

Hồ trưởng lão cũng không buồn trả lời, thân hình vừa chuyển đã biến mất không thấy đâu, không gian chỉ văng vẳng câu nói:

"Cứ thế mà làm"

Cao, phạm hai người nhìn nhau cười khổ không thôi. Trên lầu, Lý Thiên đang lơ mơ ngủ gà ngủ gật thì có ai đó lay mạnh người hắn, Lý Thiên tức giận vung tay lên quát:

"Tên nào thế không thấy ta đang ngủ sao, muốn gây chuyện hả"

Lèm nhèm mở hai mắt nhìn quanh, phát hiện mọi người đang nhìn hắn, có giận dữ, có thương hại làm hắn cực kỳ khó chịu. Lại ở trên đài cao duy nhất có hai người, một người tức giận hai chòm râu dài run run trừng Lý Thiên, người còn lại gương mặt tròn cố nén cười mà run lẩy bẩy. Lý Thiên nhận ra tình hình, chột dạ nhìn quanh, cười gượng vài tiếng:

"Làm gì nhìn ta dữ thế, ta cũng không ăn cướp đồ gì của các ngươi"

Rồi quay sang hai vị trên đài, cười hì hì:

"Hai vi trưởng lão, các ngài mới tới sao, vãn bối hổ thẹn, hổ thẹn nha"

Phạm trưởng lão nhìn cái mặt khó ưa trước mắt cảm giác muốn một quyền đánh văng hắn ra ngoài, ít nhất cũng cho cái đầu hắn nở đầy hoa, không ngờ dám trong phân điên Thần Long tông ngủ gật. Thật làm hắn tức ói máu, đang lúc định phát tác, Cao trưởng lão bên cạnh ngăn lão lại thì thầm:

"Tên nhóc đó là tên có cửu huyền thần thể"

Phạm trưởng lão không quan tâm nói:

"Thì làm sao, chỉ có nhất tinh, chính là đồ phế vật"

Cao trưởng lão ngược lại cười nói:

"Nhưng ta thấy hồ trưởng lão rất để mắt đến tiểu từ này, không cần vì chuyện nhỏ này mà làm phật ý hồ trưởng lão"

Vừa nghe ba chữ hồ trưởng lão, khí thế phạm trưởng lão không khỏi yếu đi vài phần, đừng nhìn hắn là trưởng lão cao cao tai thượng, đứng trước mặt cao tầng thật sự trong tông còn không đến phiên hắn đắc tội nổi. Cao trưởng lão thấy tình hình đã ổn định bèn cất tiếng:

"Các ngươi chính là người vượt qua vòng đầu tiên, bây giờ chuẩn bị xuất phát đến Thần Long tông khảo sát vòng thứ hai"

Không khí đang yên tĩnh bỗng nhốn nháo, Phạm trưởng lão nhìn xuống tức giận "Hừ" một tiếng mọi người đang náo loạn tức thì im re, lão nhìn quang một vòng kinh bỉ nói:

"Các ngươi tưởng chỉ thông qua một vòng đã trở thành đệ tử tông ta sao, quá ngây thơ, Thần Long tông chiêu thu đệ tử khắp Bắc Nguyên, các ngươi chỉ là một phần nhỏ trong đó. Vòng đầu chỉ đánh giá hợp cách để tham gia phần khảo thí chính thức trong tông môn, hiểu chưa"

"Hiểu rồi"

Mọi người đồng thành hô. Lý Thiên cũng lười chả buồn trả lời, hắn lần này lặn xuống phía sau dựa vào cột nhà, ngáp lên ngáp xuống. Hắn luôn cảm thấy kỳ quái, từ sau khảo nghiệm ở tầng dưới cả cơ thể Lý Thiên đều mệt mỏi, lúc nào cũng muốn nhắm mắt ngủ một giấc, cái cảm giác muốn ngủ lại không thể ngủ thật làm hắn khó chịu.

Cao trưởng lão bắt đầu dẫn mọi người ra khỏi thành, trong thành không cho phép phi hành. Sau khi rời khỏi, Phạm trưởng huýt sáo vài tiếng, từ trên không một bóng đen to lớn xuất hiện che mất mặt trời. Lý Thiên ở dưới đất kinh ngạc nhìn lên không, một con chim to lớn, hai sải cánh dài che khuất một khoảng rộng, con chim từ từ đáp xuống, mỗi lần đập cánh làm nổi lên một trận cuồng phong, đất cát theo gió thổi thẳng vào mặt Lý Thiên. Dù đã che mặt ngồi xuống vẫn có không ít bụi cát xông vào mũi, miệng làm Lý Thiên ho sặc sụa,lại nhìn khung cảnh xung quanh cũng không khá hơn là bao. Có vài người chạy xa thoát được, vài tên có chút đặc biệt chắn gió lại gần, còn lại không ngoại lệ đều hít không ít bụi.

Lý Thiên bắt đầu có cảm giác muốn ăn thịt chim, cố nén suy nghĩ trong lòng, lại nhìn con chim to lớn trước mắt bắt đầu cọ cọ vào người Phạm trưởng lão, hai mắt linh tính như liếc nhìn kinh bỉ đám người đang che miệng, ho sặc sụa phía dưới.

"Đúng là chủ nào tớ nấy"

Lý Thiên lẩm bẩm vài câu. Nhưng chưa để hắn phàn nàn, hai vị trưởng lão bắt đầu phân phó cho mọi người ngồi lên lưng chim, con chim rất không tình nguyện cúi người xuống, lâu lâu nó lại động vài cái làm đám đang ngồi trên lưng chim mất thăng bằng, té túi bụi. Lý Thiên lần này đợi con chim hành xong đám trên lưng mới bước lên ngồi xuống nắm chặt lông chim, dù con súc vật này động đậy cũng chỉ làm hắn xê dịch chút ít. Lý Thiên thoải mái có chút cảm thụ:

"Mặc dù con súc vật này xấu tính, nhưng lông đúng là mịn, ngồi lên thật thoải mái"

Lý Thiên đang cảm thán, Con chim bỗng động, thân hình như một chiếc máy máy bay khổng lồ bay vút lên không, đập cánh vài cái đã vượt qua vài dặm. Nhìn lại phía sau chỉ còn thấy Hôn Nguyên thành như một chấm đen nằm lọt thỏm giữa cảnh sắc xanh biếc xung quanh. Lý Thiên không khỏi có chút chờ mong nhìn phương xa, vẫn cảnh sắc khu rừng xanh thẫm, ánh hoàng hôn buổi chiều như điểm xuyến thêm từng chút chấm phá cho cảnh rừng bên dưới tựa như một bức kiệt tác hoàn mỹ khiến người xao xuyến cõi lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.