[Vong Tiện] Thiêu Lan Đăng

Chương 42: 42: Cảnh Cáo Và Chọn Lựa




Giờ phút này. Doanh Thiên thân đang ở trong một cái hư vô không gian.

Nơi này khắp chỗ đều tối đen như mực. Không có bất kỳ thứ gì tồn tại. Cho dù là mặt đất cũng không.

"Ngươi vậy mà lần nữa quay lại, chỉ tiếc, hết thảy đều vô nghĩa, ha ha". Cái âm thanh kia lại một lần nữa vang lên.

Âm thanh này quanh quẩn khắp không gian. Từ khắp nơi vọng lại. Tựa hồ như mỗi chỗ trong không gian hư vô này đều có sự tồn tại của nó.

Doanh Thiên mỉm cười lắc đầu đáp lại thanh âm này:"Ngươi sai. Ta cũng không phải là hắn. Vẫn là lần đầu ta tới nơi này".

Nghe được Doanh Thiên nói câu này. Một tiếng "Di" ngạc nhiên vang lên.

"Ngươi là ý gì". Cái âm thanh kia lại lần nữa hỏi.

Đối với câu hỏi này. Doanh Thiên cũng không có đáp lại. Hắn đưa tay trảo một cái. Không gian đen tối nơi này giống như một bức màn bị xé xuống vậy.

Tại bức màn đen bị kéo xuống, để lộ ra một cái vô cùng to lớn thân ảnh.

Thân ảnh này toàn thân đen kịt. Nhưng lại lộ ra không ổn định. Liên tục mờ ảo. Trên khuôn mặt của nó cũng chỉ lộ ra một đôi con mắt màu trắng. Không nhìn rõ khuôn mặt nó ra sao.

Nếu nhìn kỹ một chút liền thấy rõ. Đây cũng không phải là bình thường thân xác thịt. Mà thực chất. Nó là 1 dạng linh hồn thể.

Lúc này linh hồn thể này bị vô số xích sắt to lớn từ khắp nơi trong hư vô khóa chặt lại. Trên xích còn bốc lên hỏa diễm thiêu đốt.

Tựa hồ đối với cái linh hồn thể này rất đau đớn.

Nhìn qua linh hồn thể này một dạng. Doanh Thiên mỉm cười nói:"Tung hoành vạn thế, Tử Vong Thiên Quân Vân Đồ. Vậy mà lưu lạc tới cái này trình độ. Đáng thương a".

Linh hồn thể kia ánh mắt có chút nghi hoặc. Nó lần nữa nhìn kỹ lại Doanh Thiên. một lúc sau đó nó khiếp sợ hét lên:"Ngươi....... Ngươi....... Là...... Thật".

"Phải, ta chính là thật". Doanh Thiên bình thản đáp lại.

Giờ phút này. Linh hồn thể được gọi là Vân Đồ kia trong lòng là nhấc lên sóng to gió lớn. Hắn cả đời này không muốn gặp lại nhất chính là trước mắt người này.

Có thể nói. Doanh Thiên đối với Vân Đồ là một cái cự đại bóng ma không cách nào xóa mờ.

Nếu nói trong thiên địa này. Những ai hiểu rõ Doanh Thiên nhất. Không nghi ngờ gì Vân Đồ cũng được tính là một cái.

"Làm thế nào, làm thế nào mà ngươi có thể......... ". Vân Đồ phẫn nộ hét lên.

Doanh Thiên rút ra một bầu rượu. Hắn xếp bằng xuống tại trong hư không. Chính là 1 ngụm tu hết bầu rượu này. Sau đó chậm rãi dạo:"Thế nào, ngạc nhiên sao".

"Không có khả năng. Chính ta đã thấy ngươi nhục thân chia năm xẻ 7.Linh Hồn tan vỡ thành ngàn vạn phiêu tán. Làm sao ngươi có thể lần nữa sống lên". Vân Đồ gắt lên.

"Tên kia. Hắn cũng chỉ như vậy. Nhưng ngươi làm thế nào có thể..... ".

"Nếu như ta nói. Năm đó 1 kiếp kia. Đều nằm trong ta tính toán. Ngươi nghĩ thế nào". Doanh Thiên nhàn nhạt nói ra.

"Không thể. Kế hoạch kia kỹ lưỡng chu toàn. Ngươi không thể nào biết được... Chắc chắn không thể.... Trừ phi......Ngươi có món đồ kia". Vân Đồ thét lên. Tiếng nói của hắn cuồng bạo vô cùng. Làm cho không gian nơi này đều kịch liệt rung chuyển đi lên.

Đổi lại là nơi khác. E rằng toàn bộ không gian đã bị chấn vỡ.

Đúng lúc này. Trên người hắn xích sắt chính là hỏa diễm thịnh vượng lên. Sinh sinh đem hắn trấn áp xuống. Mới khiến hắn lần nữa bình tĩnh lại.

Chờ cho Vân Đồ hoàn toàn im lặng xuống. Doanh Thiên mới gật đầu cười nói:"Đoán đúng, tiếc là không có phần thưởng".

"Làm thế nào. Món đồ kia tại trong thời gian liền đã biến mất. Ngươi từ khi nào có được". Vân Đồ hỏi tới.

"Vậy ngươi đoán xem nó biến mất khi nào". Doanh Thiên chỉ đáp lại 1 câu đơn giản.

Nhưng là Vân Đồ chợt hiểu. Món đồ kia lai lịch kinh thiên. Cho dù là hắn cũng chỉ nghe qua truyền thuyết. Tại hắn tìm hiểu qua. Món đồ kia chỉ duy nhất 1 lần xuất thế qua.

Lần đó chính là dẫn đến một trận chiến vô cùng kinh thiên động địa. Liền Đạo Quân cũng có mấy người vẫn lạc.

Kể từ đó món đồ kia đã biến mất hoàn toàn. Không còn ai biết tung tích của nó.

Vân Đồ hiểu rằng. Từ lần đó, đồ vật kia hẳn đã rơi vào Doanh Thiên trong tay.

"Vân Đồ a Vân Đồ. Ngươi là hận ta quá mức. Lại tự cho mình thông minh. Kết quả đây. Ngươi rơi vào kết cục này, đáng tiếc a". Doanh Thiên một bộ tiếc hận cười nói.

Đối với Doanh Thiên châm biếm. Mặc dù tức giận. Nhưng là Vân Đồ cũng không có phát tác. Hắn biết cho dù phát tác hiện tại cũng không làm nên chuyện gì, hắn cười gằn:"Ngươi đây là mèo khóc chuột sao? ".

"Ân, nếu ngươi cho là vậy liền như vậy". Doanh Thiên a a cười.

Suy nghĩ một chút, Vân Đồ vẫn là mở miệng:"Ngươi tới là muốn giết ta? ".

"Không, ta vốn là một người rất nhân từ. Ta sẽ không giết một kẻ bị trấn áp". Doanh Thiên bình thản nói ra

Nghe được Doanh Thiên câu nói này. Giống như là bị đụng chạm gì đó. Vân Đồ như phát điên gào lên:"Khốn kiếp, Ngươi cũng dám xứng với nhân từ 2 chữ này, nếu như ngươi nhân từ, năm đó tại sao đem ta ức vạn tộc nhân đều giết sạch không còn một mống, ngươi còn dám nói mình nhân từ".

"Đó là do bọn hắn làm ra lựa chọn. Nếu không phải bọn hắn chọc lên trên đầu ta, ta cũng sẽ không sờ tới chúng, với lại, ta chẳng phải tha ngươi 1 mạng sao". Doanh Thiên bình thản đáp lại.

Nghe được Doanh Thiên ngữ khí bình thản kia càng làm cho Vân Đồ giận dữ. Hắn lại hét lên:"Chọc lên đầu ngươi, vậy ngươi tìm người chọc lên đầu ngươi là được. Ức vạn tộc nhân vô tội kia. Bọn hắn làm gì để ngươi giết sạch già trẻ lớn bé. Nếu như năm đó không phải nàng cầu xin cho ta. Ta còn có thể sống tới hôm nay sao".

Đối với vấn đề này. Doanh Thiên cũng không muốn nói nhiều. Năm đó quả thật hắn đem Vân Đồ tộc nhân đem giết sạch. Chính là có tới ức vạn. Nhưng là hắn cũng không có nhiều suy nghĩ. Chuyện này bên trong còn một chút ẩn tình không muốn thế nhân biết.

Cuối cùng Doanh Thiên nói:"Ta đều là giúp bọn hắn. Nếu không sau này kết cục của bọn hắn càng thảm".

"Giúp mẹ ngươi, bọn hắn ra sao đều mặc kệ. Ai cần ngươi quản, ngươi đây là nhàn bi không có chuyện gì làm sao". Vân Đồ phẫn nộ quát lớn. Sau đó hắn lại nói tiếp:"Nếu như ngươi không giết ta liền cút, ta không muốn thấy người".

Doanh Thiên bật cười nói:"Ngươi đây là muốn đuổi ta đi sao, tiếc là việc ta làm chưa xong, hắn đã cất công bày xuống cho ta. Nếu như không nhận liền thật có lỗi với bản thân mình đi".

Nghe được Doanh Thiên câu nói này tới. Vân Đồ trong lòng vẫn là trầm xuống, hắn biết mình căn bản không qua mặt được Doanh Thiên. Nhưng là hắn vẫn nói:"Ngươi muốn làm gì".

"Làm gì lát ngươi liền biết. Trước không vội. Ta muốn cùng ngươi hỏi một số chuyện. Coi như gặp lại người quen trước tiên hàn huyên đi". Doanh Thiên cười nói tới.

Sau đó Doanh Thiên hỏi tiếp:"Năm đó sau khi ta bị đánh rụng. Ngươi đến cùng là xảy ra chuyện gì".

Vân Đồ hừ lạnh không đáp. Hắn không muốn trả lời Doanh Thiên.

Nhưng là Doanh Thiên cũng không có để ý. Hắn tiếp tục nói:"Chắc hẳn bọn hắn nhận ra bị ngươi cho hố. Cho nên mới xuống tay với ngươi, đáng thương cho ngươi, mượn tay bọn hắn muốn diệt trừ ta. Đáng tiếc. Ta hay là vẫn mạnh khỏe sống tới. Còn ngươi chỉ còn là một cái linh hồn thể. Đây là bắt gà không được còn mất nắm thóc. Ha ha".

"Hừ. Ít ra ngươi thân thể vẫn là bị đánh phá. Không thể hoàn mĩ trùng sinh lần cuối. E rằng ngươi sẽ tốn vô cùng thời gian để hồi phục như trước". Vân Đồ lạnh lẽo nói ra.

Trong ngữ khí của hắn có lấy một cỗ tự hào.

Phải biết, Doanh Thiên là ai. Là kẻ đã từng xưng đệ nhất Thiên Địa Chí Tôn. Thiên Địa này bên trong có kẻ nào dám cùng hắn đối cứng.

Hắn là kẻ mà không ai muốn nguyện ý nhắc tới. Cho dù là những cái Thiên Tôn vô địch kia cũng kiêng kỵ không thôi.

Hết chưa, không có, Doanh Thiên đã từng tự mình khai sáng một cái kỷ nguyên vô cùng thịnh vượng. Tại kỷ nguyên này, cường giả vô số, nhưng là hắn một mình chế bá thiên địa. Ban lệnh cấm xưng đế. Gọi là Vô Đế Kỷ Nguyên.

Tại kỷ nguyên kia, không có ai dám trái lời hắn xưng đế. Cái gì Thần Đế, gì Tiên Đế,... Đều là không tồn tại. Bởi vì hắn ngự trị trên đầu chúng sinh.

Người ta xưng hắn Doanh Thiên Đế Tôn. Thiên Địa Chi Chủ, Duy Đế Độc Tôn. Bởi vì chỉ có duy nhất hắn xứng với Đế chữ này.

Hết chưa. Chưa hết. Ai cũng biết, Thiên Đình tồn tại để chưởng quản chư thiên vạn giới sinh linh. Mỗi một cái kỷ nguyên qua đi. Thiên Đình đều sừng sững tồn tại.

Bởi vì Thiên Đình hậu thuẫn quá mức khủng bố. Đăng sau nó là Tam Thiên Đại Đạo chư vị Đạo Quân cùng sáng lập. Còn có cả Thiên Đạo. Liền Thiên Tôn cũng có tới không dưới 20 vị hậu thuẫn cho.

Nhưng là, hắn ban lệnh giải tán Thiên Đình. Phế truất Thiên Đế.

Thiên Đế không nghe. Cậy chính mình có hậu thuẫn cường đại lớn tiếng nhục mạ Doanh Thiên. Kết quả đây.

Thiên Đế bị Doanh Thiên cho chặt đầu Treo lên cổng Thiên Nam Môn của Thiên Đình. Không biết bao nhiêu Thiên Quan, Thiên Tướng, Thiên Binh bị đồ sát. Sau đó hắn đem toàn bộ Thiên Đình cho chôn vùi.

Từ đầu đến cuối những cái kia Đạo Quân, Thiên Tôn cũng không thấy một ai ra mặt ngăn cản.

Từ đó về sau. Một cái kỷ nguyên thịnh vượng. Nhưng lại vô cùng yên bình. Bởi vì bên trên ngự lấy một tôn chí cao vô thượng tồn tại.

Thử nghĩ một chút. Một nhân vật như Doanh Thiên vẫn là chịu ngã qua tay mình. Đủ khiến Vân Đồ tự hào.

"Xem ra, ngươi hay là tự hào đi". Doanh Thiên cười nói.

"Khặc khặc. Nói thế nào, ngươi vẫn là ngã qua tay ta". Vân Đồ khặc khặc cười nói.

Doanh Thiên lúc này chợt nở một cái bí hiểm nụ cười. Trông thấy nụ cười này. Vân Đồ trong lòng chợt nhảy. Hắn bỗng nhiên cảm thấy không đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.