Vong Linh Thư

Chương 2




“Ngạo, ngươi sao rồi?” TDD kinh ngạc nhìn hắn, nhanh chóng điểm mấy huyệt đạo của hắn, ngăn ngừa chất độc chạy vào cơ thể.

BTN cố gắng kiềm chế cái đau trong cơ thể, vội vàng kéo TDD ra: “Duyệt, nàng mau tìm cách chạy đi, đường lo cho ta”

Hắn vừa nói xong, liền cầm thanh kiếm lao về phia Trữ Vương, hắn biết, hắn không thể gắng gượng được bao lâu nữa, nhưng cho dù như thế nào, hắn cũng không thể để TDD rơi vào tay Trữ Vương.

Thật trớ trêu, khi hắn vận nội công, chất kịch độc trong cơ thể lại càng chạy về phía tim, BTN mới chỉ đánh ra một đòn, đã bị Trữ Vương ác độc đánh lại một chưởng, đau đớn ngã nằm xuống đất.

“Ngạo”sắc mặt TDD đột biến, nàng đang muốn chạy lại đỡ BTN, nhưng Trữ vương lại nhanh hơn nàng một bước, dùng châm dẫm lên thân thể đã không còn sức lực của BTN.

BTN cảm thấy chất độc đã ngấm vào tất cả lục phủ ngũ tạng trong cơ thể hắn rồi, mùi máu tanh đột nhiên xộc lên, sau đó từ mồm hắn phun ra một ngụm máu đen.

“trữ vương, tại sao ngươi lại đối xử với hắn như vậy, ngươi mau thả hắn ra.” TDD trừng mắt nhìn khuôn mặt đang cười vô cùng ác độc của Trữ vương, ngân châm được giấu trong ống tay áo, cũng chuẩn bị để bắn ra.

Đáng tiếc, Trữ Vương đã sớm biết được TDD thường sử dụng ngân châm để công kích đối phương, lão kéo BTN lên, sau đó lại hung ác đánh lên người hắn một quyền, chỉ khi nhìn thấy BTN lại phun ra một ngụm máu đen, lão mới vừa lòng quăng hắn cho đám thủ hạ ở phía sau.

“TDD, bổn vương khuyên, nếu không muốn hắn chết, tốt nhất ngươi nên thu ngân châm trên tay ngươi lại” Trữ vương lạnh lùng nói.

Ánh mắt TDD lúc này tràn ngập vẻ đau xót, nhìn bộ dáng đau đớn của BTN, tâm của nàng cũng đau theo.

“Trữ vương, rốt cuộc ngươi muốn gì?” TDD trừng mắt lạnh lùng nói.

Nàng không tin, Trữ Vương lặn lội đường xá xa xôi đến đây chỉ là để giết nàng với BTN, nếu hắn thật sự muốn giết người, thì hắn đã sớm ra tay trước khi BTH quay về rồi, chứ làm sao còn có thể đứng trước mặt nàng, cười cười nói nói.

“Bổn vương không muốn gì cả, chỉ muốn giao dịch với ngươi.” Trên khuôn mặt Trữ vương nở một nụ cười, nhưng nụ cười đó lại khiến cho người khác nhìn vào, chỉ muốn xé xác nó ra.

TDD kìm chế sự phẫn nộ trong lòng, lạnh lùng nhìn hắn nói: “giao dịch cái gì?”

“chỉ cần ngươi giúp bổn vương trộm lấy chìa khóa hoàng lăng ở chỗ BTH, ta ngay lập tức sẽ thả tên phản đồ này ra.” Trữ vương lãnh đạm nói.

Trong gian phòng ở khách điếm, TDD lo lắng ngồi ở trước bàn, ánh mắt nhìn vào những món ăn cùng bình rượu có chứa mê hồn tán trên bàn, Trữ vương chỉ cho nàng 6 canh giờ suy nghĩ, hiện tại chỉ còn có 5 canh giờ mà thôi.

Rốt cuộc nàng có nên đi chộm chìa khóa không? Nàng biết chìa khóa hoàng lắng rất quan trọng đối với BTH, nếu như trộm đi rồi, BTH nhất định sẽ vô cùng tức giận, nhưng nếu không trộm, BTN phải tính sao đây?

Nàng không thể không quan tâm đến tính mạng của hắn, nàng nhất định phải cứu hắn.

Tóm lại, cứ phải trộm được chìa khóa trước đã.

Lúc này, BTH cũng đã trở về, đang từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy TDD lặng lẽ ngồi bên cạnh bàn, hắn cũng ngồi xuống theo.

“Duyệt nhi, nàng đang ngây ngốc cái gì vậy? sao còn chưa ăn cơm? Nàng mau ăn đi” BTH nhìn thấy thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên. Dường chưa chưa có ai đụng đũa vào, vội vàng gắp cho TDD một chút thức ăn, đặt trong bát của nàng.

TDD nhìn thấy cử chỉ ân cần của hắn, trong tâm lại càng cảm thấy chua xót cùng đau đớn.

Nếu BTH biết, nàng muốn trộm chía khóa của hắn, như vậy về sau hắn có còn đối xử ân cần như vậy với nàng nữa không?

Nàng rất muốn nói sự thật với BTH, nhưng khắp nơi trong khách điếm này đều có tai mắt của Trữ Vương, nếu Trữ vương biết BTH phát hiện ra chuyện này, đảm bảo BTN sẽ bị giết chết, không được! nàng không thể nói.

__Hồng Trần__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.