Vong Linh Thư

Chương 13




Đêm khuya, TDD cô độc đứng ở sân trước, thời gian này nàng đã tự hành hạ mình đến mức sắp không giống hình người nữa rồi, tính cách trầm lặng này một chút cũng không giống TDD nàng.

Không được, nàng không thể tiếp tục như vậy nữa, nàng phải kiên cường lên, từ nhỏ đến lớn, cho dù gặp phải khó khăn gì, nàng cũng luôn vui vẻ lạc quan mà đối mặt.

Chất độc trong cơ thể, nàng tin nhất định sẽ có cách giải quyết, cũng chỉ là ho ra máu, cả đầu bạc trắng mà thôi, cũng không chết người.

“TDD, bắt đầu từ bây giờ, mày phải lấy lại tinh thần, chống chọi lại với bệnh tật trong cơ thể!!”

Á, là độc mới đúng.

Nàng quyết tâm hít một hơi, đột nhiên nghĩ đến một nghiên cứu mà nàng đã từng được xem qua, có người nói cười nhiều có lợi đối với sức khỏe, lúc này, nàng quả thực phải bồi bổ thân thể, vậy thì cười, cười lớn lên, đem những nỗi buồn ngày trước đều quăng hết đi.

“ha ha ha! TDD! Cố lên, mày có thể mà, mọi người đều nói mày là một người kiên cường, mày nhất định có thể vượt qua được, Ha ha ha ha….”

TDD cười lớn, hoàn toàn không sợ tiếng cười của nàng sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác, bởi vì muốn đánh thức họ cũng không thể, Duyệt Tâm Các của nàng, ngoài nô tỳ thường xuyên đưa cơm đến ra, hoàn toàn không có bất kỳ một ai nữa.

Nàng tiếp tục cười lớn, liên tục cười, thậm chí ép bản thân mình cười đến nỗi chảy cả nước mắt, vẫn không ngừng cười.

“ Ha ha ha, buồn cười chết ta! Ha ha ha….có bí quyết tuyệt diệu nào, nhanh đến đây, lão nương đang chờ” nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời ha hả cười.

Nàng sẽ không bị đánh ngã, nàng phải kiên cường, cho dù ngày mai độc phát tác, ra cũng sẽ vui vẻ mà trút hơi thở cuối cùng.

Chỉ là, nàng không cam lòng, không cam lòng ông trời tại sao lại bất công với nàng như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, nàng không cha không mẹ, lại bị ép trở thành một sát thủ máu lạnh, bản tay đã nhuốm đầy máu của vô số sinh mạng, sau đó lại bị bức đến cổ đại, bây giờ thì trúng phải kịch độc, ngay cả bản thân khi nào chết cũng không biết, cái loại sợ hãi cùng bất an này, mỗi ngày mỗi đêm đều vây vây quanh nàng.

TDD nàng kiếp trước rốt cuộc đã làm điều ác gì, để kiếp này phải thảm như vậy.

Tại sao người khác đều có thể an nhàn mà làm một người bình thường, trải qua một cuộc sống bình thường, nàng lại…..

“Hahaha…..hahahhahahaha” nàng ngày càng cười lớn, tiếng cười của nàng, trong đêm khuya thanh tĩnh, lại càng thể hiện cho sự cô đơn và lạc lõng.

Mà một tràng cười vừa nãy, lại dọa cho một người vừa nhảy lên một cành cây ở cách đó không xa suýt nữa ngã xuống.

Tu La Sát khóe miệng giật giật, nữa nhân ngốc nghếch này, nửa đêm nửa hôm không ngủ, một mình tự nói tự cười, lúc thì cười vô cùng vui vẻ, lúc lại giống như đang muốn mất đi người thân, vô cùng bi thương.

Tại sao mỗi lần hắn đến thái tử phủ,lúc gặp phải TDD đều khiến hắn quạ bay đầy đầu.

TDD ngừng cười, vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ của mình, sao đó nắm bàn tay lại giơ lên, tự cổ vũ mình.

“TDD, cố lên cố lên!!!”

Nàng vừa nói xong, đột nhiên có một bàn tay đặt trên vai nàng, nàng quay đầu lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt yêu quỷ đã lâu không gặp.

“Sư phụ” TDD kinh ngạc hét lên, nàng thật không ngờ Tu La Sát lại xuất hiện ở đây, tính ra cũng gần 8 tháng rồi nàng chưa gặp hắn, xem ra cuộc sống của hắn cũng không tồi.

“Đồ nhi, ngươi nửa đêm nửa hôm không ngủ, ở đây giả thần giả quỷ làm cái gì? Không sợ làm phiền giấc ngủ của người khác sao?” Tu La Sát lúc đầu vốn định gọi nàng theo cách gọi bình thường, hắn đã từng nói, bản thân sẽ không thu nạp đồ đệ, hơn nữa còn là một nữa nhân đầu óc có vấn đề.

Nhưng vào lúc TDD quay đầu lại, nhìn đến khuôn mặt của nàng, hắn đột nhiên có chút kinh ngạc, khiến hắn không tự chủ nở ra một nụ cười nhẹ, thậm chí còn bất giác gọi nàng một tiếng đồ nhi, điều này thừa nhận hắn đã coi nàng là đệ tử của mình.

__Hồng Trần__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.