Editor: Chi Misaki
Ước chừng hơn một giờ sau, Trần Lương mới trở về.
"Túi của cô!" Trần Lương ném túi cho Cố tương.
"Rốt cục đã điều tra xong?" Cố Tương bất mãn liếc mắt nhìn Trần Lương một cái.
"Tin tức trên mạng của chúng tôi không như cô tưởng tượng. Muốn tìm ra cô chỉ cần vài giây." Trần Lương lãnh khốc nói.
Vài giây?
"Vậy anh vì cái gì vẫn còn bắt giữ tôi?" Cố Tương bất mãn lườm Trần Lương.
"Gia cao hứng!" Trần Lương nhíu mày liếc Cố Tương.
Cố Tương đeo túi lên định rời đi, chỗ mắt cá nhân truyền đến một trận đau rát khiến cô phải ngừng cước bộ.
Trần Lương tiến lên, ngồi xuống ôm cô lên: "Chính mình đau chân mà bây giờ mới phát hiện ra. Thật sự là ngu ngốc!"
"Anh mới là đồ ngu ngốc! Tự tôi có thể đi!" Cố Tương kiêu ngạo nói.
"Được!" Trần Lương làm bộ như muốn buông tay.
Đã bị anh vứt bỏ một lần, Cố Tương liền ôm sát lấy cổ anh, phòng ngừa chính mình lần nữa lại bị coi như đồ vật mà ném đi.
Trần Lương khẽ nhếch khóe môi, ôm lấy Cố tương đi ra khỏi lều trại.
Bên ngoài lều có đỗ một chiếc xe jeep.
Trần Lương đặt Cố Tương vào phía kế bên tay lái, sau đó qua đầu xe bên kia, lưu loát mở cửa xe đi vào.
Cố Tương sững sờ nhìn động tác tiêu sái của Trần Lương: "Anh...Anh muốn đưa tôi đi?"
"Nơi này là vùng cấm quân sự.Là nơi diễn tập của quân binh, cô cảm thấy mình có thể tự đi xuống núi sao? “Trần Lương lạnh lùng lườm Cố Tương một cái, tiện khởi động xe jeep.
Cố Tương cắn chặt môi dưới, không vui quay mặt đi.
Kể cả là trung tá 2 gạch 3 sao băng bó vết thương cho cô, cô cũng sẽ không cảm kích anh. Bởi vì anh là người đàn ông độc mồm độc miệng nhất trên thế giới mà cô đã gặp qua!
"Xe của tôi ở dưới chân núi." Cố Tương nhớ tới nơi mình dừng xe, nói.
"Vị trí cụ thể?" Trần Lương lạnh lùng hỏi.
"Nơi chúng tôi xuất phát..." Cố Tương lúng ta lúng túng đáp.
"Tôi hỏi cô vị trí cụ thể! Tiểu thư, phạm vi của núi này cũng phải lên tới mười mấy Km,cô không phải là muốn tôi đưa cô đi vòng quanh núi để tìm chứ?" Trần Lương bất mãn hỏi.
"Tôi làm sao mà biết được?" Cố Tương chột dạ nhìn vào mắt Trần Lương.
Cô đi theo bạn tới đây, vị trí xuất phát cụ thể cô cũng không rõ. Cô cho là có đội trưởng dẫn đường, cho nên cô cũng không sợ.
Trần Lương chỉ chỉ ba lô: "Lính của tôi nhặt được di động của cô. Gọi điện thoại hỏi!"
Cố Tương mở ra ba lô, quả nhiên nhìn thấy điện thoại của mình. Cô hưng phấn lấy ra.
Có tín hiệu!
Ó vài cuộc điện thoại bị lỡ!
Trong đó có cuộc điện thoại của đội trưởng.
"Đội trưởng...Các cậu xuống núi tìm tớ hả? Tớ không có việc gì rồi!Đồng chí giải phóng quân đã cứu tớ." Cố Tương lườm Trần Lương một cái, nhỏ giọng nói."Chúng ta dừng xe ở nơi nào a? A.... Cám ơn!Hại các cậu không lên được núi, thật ngại quá. Uh``m, gặp lại!"
Cố Tương nói vị trí dừng xe cụ thể cho Cố Tương biết, kiêu ngạo nói: "Anh đưa tôi đến chỗ đó, tự tôi có thể lái xe về nhà.”
"Cô cảm thấy chân của cô còn có thể tự lái xe?" Trần Lương nhìn thoáng qua vết thương trên chân của Cố Tương.
"A?" Cố Tương lúc này mới nhớ tới chính mình bị trẹo chân.
"Tôi đã gọi điên cho anh trai cô. Anh ta hẳn là rất nhanh sẽ đến cổng ra vào khu du lịch." Trần Lương mặt không chút thay đổi nói.
"Sao anh không nói sớm?" Cố Tương vừa vui vừa giận nói.
"Hiện tại nói cũng không muộn." Trần Lương dùng sức đạp chân ga, xe liền chạy với tốc độ cực hạn.
Cố Tương sợ tới mức nắm chặt dây an toàn, mặt mũi trắng bệch: "Anh chậm một chút!"
"Đang trong quá trình diễn tập! Tôi phải tranh thủ từng giây từng phút!" Trần Lương khí phách trả lời."Cô đã lãng phí quá nhiều thời gian của tôi rồi!"
"Dừng xe!" Cố Tương tức giận rống to, "Tôi không cần anh đưa! Anh tôi sẽ đến đón tôi!"
"Anh ta không vào được!" Trần Lương bá đạo trả lời.
Xe bình thường không có cách nào có thể tự do ra vào khu diễn tập được.
Ở tất cả các giao lộ đều có thiết lập cửa kiểm tra.